Hoảng loạn
← Ch.031 | Ch.033 → |
Sau khi đi ăn tôm càng hai ngày liên tiếp, đêm nay Trần Nghiêu kiểm tra lại "thành quả" của mình trước khi đi ngủ.
Hừm... Dựa vào vai Lâm Trưng, đạt được mục tiêu; nắm tay Lâm Trưng, đạt được mục tiêu... Sau đó, miễn cưỡng thêm một nụ hôn gián tiếp.
Cô lấy một cuốn sổ nhỏ tinh xảo, cẩn thận viết ra, nghĩ rằng bước tiếp theo là ôm, ôm như thế nào cho đúng...
Sau khi viết tóm tắt, Trần Nghiêu mở liên kết "học tập" quan sát và nghiên cứu một tiếng, sau đó đi tắm, mặt đỏ bừng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Không biết tại sao nhưng mỗi lần sau đó, cô luôn ngủ rất sâu.
Nửa đêm, Trần Nghiêu cảm thấy vô cùng nóng nực, mồ hôi không ngừng túa ra trên trán, cả sau gáy và ngực, khiến cô không nhịn được đưa tay ra lau. Liếc nhìn máy điều hòa vẫn đang bật... Lấy điều khiển từ xa hạ nhiệt độ xuống, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô cảm thấy ngứa ngáy, phát sốt khắp người, tinh thần rất kém, mơ ngủ đi vào phòng tắm, bật đèn đứng trước gương, Trần Nghiêu choáng váng.
Cô đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây, có thể thấy rõ một vùng da lớn ở cổ và ngực, lúc này trán, cổ và giữa ngực cô đỏ ửng, thậm chí có rất nhiều tơ máu, đến gần thấy dày đặc, rất kinh khủng.
Lưng và bụng dưới cũng bắt đầu ngứa ngáy, Trần Nghiêu không nhịn được cào qua áo ngủ, trong lòng hoảng sợ vội vàng nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.
Điều đầu tiên nghĩ đến là da bị đỏ và ngứa vì mồ hôi, cô lười bôi thuốc, lại không bôi đúng giờ vì trời lạnh, thỉnh thoảng Lâm Trưng có nhắc nhở cô.
Nhưng trước đây chưa từng bị ngứa một vùng lớn như vậy, nên điều thứ hai Trần Nghiêu nghĩ đến là cô bị dị ứng với hải sản.
Nhưng... Cô chưa bị dị ứng hải sản bao giờ cả.
Sau khi tắm xong, cô tìm thuốc mỡ, ngoài cổ và ngực ra thì soi gương có thể thấy rõ vùng bụng dưới và thắt lưng đang có dấu hiệu mẫn đỏ
Chịu đựng sự hoảng loạn trong lòng, Trần Nghiêu dùng hết cả tuýp thuốc mỡ.
Lâm Trưng ngồi vào bàn học đợi Trần Nghiêu vào học, liếc mắt thấy thời gian đã là 9h10, cô chưa bao giờ đến muộn, chắc hôm nay cô dậy trễ. Mười phút nữa mà cô không đến thì anh sẽ gọi.
Một lúc sau, cửa phòng bị đẩy ra. Lâm Trưng đang định hỏi cô có phải vì tối hôm qua ngủ muộn không, nhưng khi anh quay lại nhìn, anh lại cau mày.
"Tại sao em lại mặc dày như vậy?"
Trần Nghiêu mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ, cài cúc tỉ mỉ, che kín cổ, mái tóc buông xõa trước mặt, tóc mái dài chải gọn gàng.
"... Không dày, có lẽ hôm nay trời hơi lạnh."
Lâm Trưng không nói lời nào, nhìn cô chậm rãi đi tới ngồi xuống, lông mi rũ xuống, vẻ che che giấu giấu một cách khó hiểu.
Cô bị bệnh à?
Lâm Trưng tăng nhiệt độ điều hòa: "Toàn thân có cảm thấy lạnh không?"
"Được rồi ạ......"
"Cổ họng đau không?"
"Không đau..."
Sau khi hỏi vài câu, Lâm Trưng linh tính cô bị sốt, đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán, chưa kịp chạm vào, Trần Nghiêu đã hoảng sợ bỏ chạy, suýt chút nữa ngã khỏi ghế.
"Anh... Anh... Em không sao..."
Lúc di chuyển tóc cô bị xõa sang một bên, lộ ra một nửa vùng cổ ở bên phải, Lâm Trưng nhìn thấy vùng da đỏ bất thường.
"Trần Nghiêu, cổ của em bị sao vậy?"
————
Tác giả: Hixx - cốt truyện quan trọng, nên không thể trực tiếp ăn thịt!! Tôi đã nghe mọi người lên tiếng về chuyện thịt rồi, rồi sẽ đến ngay thôi, cần phải vượt qua quá trình đột phá tâm lý của hai người.
← Ch. 031 | Ch. 033 → |