Truyện:Bất Ngờ Rung Động - Chương 52

Bất Ngờ Rung Động
Trọn bộ 93 chương
Chương 52
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

Bàn tay Giản Việt ôm lấy cổ áo cô kéo xuống, cặp vú trắng như tuyết kia đập vào trong mắt anh, theo tần suất phản ứng lắc lư dữ dội, côn th*t n·ó𝐧·🌀 b·ỏ·𝓃·ɢ cứng rắn của anh tiến vào cơ thể trơn trượt của cô, tùy ý đ-â-𝖒 ⓥ-à-🅾️.

Hà Lạc dạng rộng hai chân ra, bị đ.â.ⓜ mạnh đến mức không phân biệt được phương hướng, đỉnh quy đầu côn th*t của anh cong lên, lúc tiến vào, góc độ côn th*t cong lên luôn có thể dễ dàng chạm tới điểm mẫn cảm của cô, ở sâu trong tiểu huyệt yếu đuối nhất, làm sao có thể dung nạp 🎋í𝒸*♓ †ⓗ*í𝒸*𝒽 mãnh liệt như vậy.

Hà Lạc giống như sắp bị đâ●〽️ nát, cô 𝖗*ê*п 𝖗*ỉ nhưng lại không dám làm càn, sợ bất kỳ động tĩnh nào trên gác mái sẽ bị người khác phát hiện, mái tóc cô cũng xõa ra, nghe côn th*t ầm ĩ phát ra tiếng òm ọp òm ọp khi đâ·m 𝐯·à·🅾️ bên trong huyệt nhỏ ướt sũng, ⓣ𝒽â*ⓝ ✝️𝐡*ể cô càng thêm 〽️ề-m Ⓜ️-ạ-𝖎.

Duy trì tư thế tiến vào thật lâu, Giản Việt ôm cô ngồi trở lại trên giường.

"Haaa... Thật mệt..." Cả người Hà Lạc đều mềm nhũn, không có bất kỳ sức lực nào, cô dựa vào 𝐧🌀ự●🌜 Giản Việt т♓·ở 𝐝ố·𝒸, cặp vú ɱ·ề·m mạ·𝐢 trắng nõn kia cứ như vậy đè ép vào người anh.

Bầu không khí trở nên khô nóng hơn

"Đều là anh động hết, em mệt cái gì?"

"Chỉ là rất mệt..." Hà Lạc oán giận nói.

côn th*t của Giản Việt đâ_ɱ ☑️_à_ο thật sâu vào trong tiểu huyệt nhỏ ướt 𝓃_ó_𝖓_g 🅱️_ỏ_𝐧_g kia, anh thoải mái đến cực điểm, lúc Hà Lạc nâng Ⓜ️ôn.𝖌 lên đưa côn th*t ăn vào, quy đầu bị ép đến chỗ sâu nhất của tiểu huyệt, loại 🎋♓𝖔·á·1 ↪️ả·Ⓜ️ cực hạn này không cách nào dùng ngôn ngữ nào để hình dung, nhưng đồng thời anh rất nghẹn.

Anh không kiềm chế được xúc động muốn giã phầm phập trong tiểu huyệt của cô. Giản Việt không phải loại người dễ dàng mất khống chế, nhưng Hà Lạc làm cho ý thức và lý trí của anh không chịu nổi 🎋íc·𝐡 🌴·hí𝖈·♓.

"Ngoan, em động một cái đi." Giản Việt cổ vũ cô.

Hà Lạc bình tĩnh một lúc, đỡ bả vai Giản Việt, bắt đầu gian nan mà dựng lên, tóc đã bị mồ hôi thấm ướt, có một ít dính trên người, nhìn qua có chút 🍳●ⓤ●ⓨ●ế●𝖓 ⓡ●ũ.

Lúc cô di chuyển, cặp vú lớn trước ռ*ⓖ*ự*ⓒ gần như đưa đến miệng của Giản Việt.

Giản Việt há mồm ngậm lấy.

"Ưm...aaaa..." Hà Lạc ôm lấy anh, dụ*🌜 v*ọ*ռ*𝐠 bị 𝐤*í*🌜*h t♓*í𝒸*ⓗ từ cơ thể cô khiến cô bất giác ưỡn 𝖓ⓖ·ự·↪️ lên, đưa vú vào miệng người đàn ông, muốn anh ngậm càng nhiều.

"Không được, em thật sự không còn sức nữa..." Hà Lạc làm mấy cái, cô cố gắng tăng tốc, nhưng nhanh chóng gục xuống, т_𝒽_ở 𝐝_ố_c cầu xin anh, "Giản Việt, đổi lại anh động có được không?"

Giản Việt tát Ⓜ️*ôn*ⓖ cô, "Em xoay người ngồi xuống đi."

Hà Lạc nghe theo anh chỉ huy, chậm rãi xoay người lại, lúc cô di chuyển, côn th*t vẫn cứng rắn đ.â.〽️ ✔️.à.o trong tiểu huyệt, dường như không nỡ rời đi nửa tấc.

Cô bị đ●â●𝖒 đến cả người mềm nhũn, ⓡⓤ-ռ rẩ-ⓨ ngồi vào giữa hai đùi anh, quay lưng về phía Giản Việt.

Tiểu huyệt bị côn th*t làm cho bọt trắng bay tung tóe, mỗi một lần đùa giỡn đều sẽ vắt ra càng nhiều nước ԁ_â_𝖒, hai mép hoa tách ra, vách thịt bên trong cứ như vậy dung nạp côn th*t to lớn kia ra vào.

Cho dù Giản Việt dùng tư thế này, lúc trêu chọc cô vẫn không tốn chút sức lực nào, ngay cả hô hấp cũng vững vàng như vậy.

Anh giữ chặt 3-0 ✞-♓𝖔-𝖓 của cô, như vậy mới có thể phát lực tốt hơn, sức mạnh mẽ của thắt lưng tựa như phát tiết không hết, giống như máy đóng cọc, côn th*t làm cho nước 𝖉â_ⓜ của cô văng khắp nơi, tiểu huyệt đều mở rộng ra.

"Giản Việt... Aaa... Anh... Anh chậm một chút...."

Chương (1-93)