Đâ·ⓜ rất nhiều nước
← Ch.44 | Ch.46 → |
Giản Việt phải mất một lúc để rút côn th*t ra khỏi tiểu huyệt của Hà Lạc, lúc bao cao su lấy ra, bên trong chứa đầy một bao 𝐭ℹ️*п*h 𝐝ị𝒸*♓.
Hà Lạc vừa nghĩ đến những thứ kia vốn định bắn vào trong tiểu huyệt của cô, liền không khỏi đỏ mặt, cũng không dám để Giản Việt phát hiện cô đang nhìn, vội vàng dời tầm mắt ra.
"Ga giường của anh, hình như lại phải thay rồi..." Hà Lạc chú ý tới trên ga trải giường có một mảng lớn vết nước ướt đẫm.
......Trời, cô vừa mới ra nhiều nước như vậy sao?
"Ừm, anh biết rồi."
Ánh mắt ռó𝖓_🌀 𝒷_ỏ_𝖓_🌀 của Giản Việt khiến Hà Lạc có chút không quen, cô đẩy anh, "Cả người đều là mồ hôi, khó chịu thật."
"Anh bế em cùng nhau đi tắm nhé"
Hà Lạc đối với trải nghiệm tắm lần trước cùng Giản Việt vẫn còn nhớ như in, nói là nói tắm, nhưng cuối cùng đưa cô vào phòng tắm rồi làm một trận, hiện tại cô thật sự bị giày vò đến kiệt sức, hoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng nếu như còn làm với Giản Việt một lần nữa là loại trải nghiệm gì.
Giản Việt đang chuẩn bị ôm cô từ trên giường đứng dậy, nhưng cô đã nắm lấy cánh tay anh, ngay cả giọng nói cũng bị mềm nhũn, mang theo một loại giọng mũi đáng yêu, "Em.... Em muốn tự tắm"
"Sợ anh sẽ ăn em à?" Giản Việt nói xong, tay còn véo cặp vú ɱề-ⓜ 𝐦-ạ-ï trước п𝖌_ự_𝒸 cô một chút.
Anh cúi xuống và mỉm cười.
"Anh đừng..." Hà Lạc hét một tiếng, phát hiện mình bị Giản Việt dễ dàng bế lên như bắt gà con, cô không còn đường giãy dụa
Cơ thể trẻ trung và cường tráng dường như có một nguồn năng lượng dồi dào không thể cạn kiệt.
Lần này Hà Lạc thật sự cảm nhận được.
Hà Lạc được bế xuống dưới vòi hoa sen, hai chân cô còn yếu, thậm chí đứng còn không vững
Lần này Giản Việt không mang theo bất kỳ 𝒹_ụ_c 𝖛_ọ_n_ɢ nào, chỉ đơn thuần rửa sạch ✞♓â_𝓃 🌴_𝐡_ể cô, vẻ mặt của anh tập trung, ngay cả sợi tóc cũng trở nên nhẹ nhàng, khiến Hà Lạc nhịn không được muốn sờ mó anh.
Anh bóp một ít sữa tắm ở lòng bàn tay, sau đó bôi lên người Hà Lạc.
"Nếu đứng không vững thì dựa vào người anh." Lông mi dài của Giản Việt hơi rũ xuống, "Em mệt quá rồi, anh sẽ không làm em nữa."
Hà Lạc đúng là rất mệt, cô dựa vào người Giản Việt, mặc kệ tay anh di chuyển lên làn da, động tác của anh quá nhẹ nhàng, khi cô thả lỏng, thể lực tiêu hao quá mức khiến cơn buồn ngủ kéo đến, cô nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mạnh mẽ trong lồng ռ_𝐠_ự_🌜 anh.
"Em đã ngủ chưa?"
Giản Việt đang giúp cô rửa sạch lần cuối cùng.
Một lát sau, Hà Lạc mới chậm rãi nặn ra một câu: "Chưa..."
Giọng nói vẫn còn nhưng mí mắt cũng lười nhấc lên.
"Ngủ đi."
Giản Việt dùng khăn tắm lau khô ⓣ𝒽â-𝓃 ✞𝐡-ể ướt sũng của cô, quấn người cô lại.
Hà Lạc lại như nhớ đến cái gì đó, đột nhiên mơ mơ mở mắt ra, "Vậy.... Còn nụ ♓ô-ⓝ chúc ngủ ngon thì sao?"
Đôi môi của cô hồng hào, trông giống như một miếng bánh ngọt ngon lành.
Yết hầu Giản Việt khẽ động, cúi đầu 𝐡ô-ⓝ cô.
Anh không tiến quá sâu, bởi vì ngay khi đôi môi mề●ɱ 〽️ạ●i chạm vào, anh có thể cảm nhận rõ ràng 𝖒á-𝖚 trong cơ thể bắt đầu sôi lên.
"Đừng chủ động trêu chọc anh, em sẽ không chịu nổi đâu"
Hà Lạc không nghe rõ, trên thực tế sau nửa đêm trí nhớ điều nhỏ nhặt, trong lúc chờ thay ga trải giường có thể nằm sấp trên bàn ngủ, sau đó vẫn là Giản Việt bế cô 🦵_ê_п ℊïườ𝐧_g sắp xếp xong
← Ch. 44 | Ch. 46 → |