Truyện:Bất Ngờ Rung Động - Chương 30

Bất Ngờ Rung Động
Trọn bộ 93 chương
Chương 30
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

Cặp v. ú đầy đặn của Hà Lạc theo động tác mà đung đưa, cô khom người về phía trước, nhưng vừa lúc đưa núm vú vào miệng Giản Việt, trong nháy mắt đã bị khoang miệng ấm áp bao lấy, cô thoáng nhìn thấy Giản Việt giống như đang ăn một miếng bánh ngọt, nhấm nháp hai bầu ⓝ-𝖌-ự-↪️ ɱề_〽️ 𝖒_ạ_i kia.

Bầu ⓝ●ⓖự●🌜 vốn không an phận theo tiết tấu nhảy lên, bởi vì có một bên bị anh ngậm chặt, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói.

Cô phát ra một tiếng r_ê_ⓝ 𝖗_ỉ vì 💲ư●ớ●𝐧●🌀, hai chân dang ra càng 🎋ẹ*𝖕 𝐜*♓*ặ*𝖙 hơn.

Giản Việt banh Ⓜ️·ô·n·ɢ cô ra, hận không thể bẻ hai mép 𝐛í·Ⓜ️ rộng ra, để có thể nhét hai túi trứng của anh vào trong đó, anh dùng đôi bàn tay nắm lấy, có khi còn đánh mạnh vào môn●🌀 cô vài cái.

Làn da 𝐦*ề*Ⓜ️ 〽️*ạ*1 của cô căn bản không chịu nổi giày vò như vậy, rất nhanh, trên 〽️_ô_𝖓_g của cô đã có thêm mấy dấu tay.

"Ưm.... Ah..." Hà Lạc bị đâ·〽️ đến mức nói không nói được câu hoàn chỉnh.

Mỗi khi dương v*t đầy gân xanh giữa háng anh đ_â_m ⓥ_à_🅾️, giống như giã cô thành từng mảnh.

вí·Ⓜ️ nhỏ bị đâ·Ⓜ️ tới mức rỉ nước, nước 𝒹.â.Ⓜ️ làm chỗ 🌀1𝖆-𝐨 ⓗ-ợ-𝐩 của hai người hoàn toàn ướt nhẹp, ngoại trừ tiếng t-𝒽-ở 𝒹-ố-🌜 ra, chỉ còn lại tiếng bạch bạch mãnh liệt đ_â_ɱ ⓥà_𝐨 ⓑí*m.

Ⓚ●ⓗ𝑜●á●❗ 🌜●ả●ɱ cực lớn như thủy triều, hết đợt này đến đợt khác.

Cảnh tượng trở nên ⓜấ_✞ 🎋ⓘ_ể_𝖒 𝐬_𝑜_á_†...

Hà Lạc nắm lấy tay Giản Việt, giống như đó là cọng rơm cứu mạng duy nhất trước khi cô đắm chìm.

"Em...Em không được... Giản Việt..."

"Giản Việt anh bắn ra đi được không..."

"Ah.... Ha..."

Cô cầu xin anh, giọng nói nghe như bị đóng cọc đến mức khóc.

Khi cao trào lại đến, miệng 𝒷●í●〽️ của cô 𝐫ц*𝖓 𝓇*ẩ*𝓎, từ trong ra ngoài kịch liệt co rút, sau đó vách thịt bên trong tràn ra d*â*〽️ dịch, tưới quy đầu Giản Việt nóng lên.

Giản Việt vốn đang chuẩn bị ⓑắ●𝖓 †❗●ⓝ●𝒽, bị cô 〽️ú●✞ chặt như vậy, hoàn toàn mất phương hướng, anh gầm nhẹ, tần suất tăng nhanh lại đâ-ⓜ ⓥ-à-⭕ hơn chục cái, khi cao trào của cô đến anh trực tiếp phóng tinh.

𝒯ⓘ●ռ●ⓗ 🅓ịc●ⓗ từ mã mắt phun ra, bắn vào nơi chặt chẽ của cô.

Trong phòng chỉ có tiếng hai người t♓*ở d*ố*c, Giản Việt bắn rất nhiều, Hà Lạc rất nhanh cảm nhận được trong b*í*m nhỏ vừa sưng vừa đầy, ngoại trừ dương v*t nhét vào đó, còn có ✞ï*𝐧*♓ ◗ị🌜*♓ đầy ắp.

Miệng ⓑ●í●𝐦 bủn rủn hồi lâu, nhưng hai người đều không nhúc nhích.

Cả người Hà Lạc xụi lơ trên người Giản Việt

Giản Việt sờ đầu cô, giúp cô vuốt tóc đã bị bung ra

"Sướ𝓃*🌀 không em?"

Hà Lạc mệt đến mức không muốn nói, cô thậm chí còn nghi ngờ rằng nếu trả lời là có, thì dương v*t của Giản Việt vừa bắn xong có thể cứng tiếp không, cô quyết định giả vờ không nghe thấy gì, trực tiếp giả 𝖈ⓗ●ế●т.

Chắc là thấy dáng vẻ của cô quá nhát gan.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ của Giản Việt.

"Anh cười cái gì?" Hà Lạc mềm giọng hỏi

"Em đáng yêu ghê." Giản Việt ôm cô ngồi thẳng dậy, nhưng dương v*t vẫn chưa 𝐫ú·† 𝓇·🔼 khỏi 🅱️í_ɱ nhỏ của cô, Hà Lạc nặng trịch ăn vào, cô cảm thấy dương v*t đi vào sâu hơn, vội vàng ôm cổ anh, thấy anh lại nói: "Chúng ta đi tắm tiếp nhé."

Hả? Còn tắm nữa à?

🅱í-𝖒 nhỏ Hà Lạc lại nhức nhối, "Em muốn tự tắm..."

"Bây giờ em đi được à?"

Giản Việt nói rất đúng, eo chân cô mỏi nhừ, sao có thể đi được

Dù thế nào thì, đều tại anh ăn đến 𝒸𝒽ế_✞.

Anh rút dương v*t ra khỏi bé 𝖇.í.m của cô, mắt thấy nơi đó bị đâ●Ⓜ️ đến không khép lại được, chảy ra một vũng 🌴𝒾_𝐧_h ◗ị_𝖈_ⓗ trắng đục.

Ánh mắt Giản Việt trầm xuống, nhìn miệng 𝒷_í_〽️ cô sưng đỏ, rồi nói một câu: "Tối nay anh không làm em nữa"

Chương (1-93)