Mép thịt bị cọ tới mức sưng lên
← Ch.15 | Ch.17 → |
Sau khi dư vị cao trào tan hết, còn lại trong căn phòng nhỏ còn tiếng 𝖙♓·ở ◗·ố·c của hai người.
Giản Việt 𝐡ô●𝓃 lên mặt cô, cho dù anh đã bắn một lần, nhưng dương v*t vẫn cứng, mà anh không muốn lần đầu tiên là lúc này, không muốn cho Hà Lạc có ký ức không tốt về chuyện đó, nhưng anh không cam lòng mà cọ tiếp, mép thịt bị cọ đến mức sưng lên,
Lúc anh định 𝓇ú_t г_🔼, Hà Lạc kéo lấy vạt áo sơ mi của anh, kéo Giản Việt lại gần
"Giản Việt..."
"Sao em?"
"Anh 𝐡ô·п em nữa đi được không?"
Khuôn mặt vừa mới lê_𝖓 đỉ_𝓃_ⓗ tầng mây, còn hiện lên màu hồng nhạt, ánh mắt cô đỏ hồng hồng, giống như một con thỏ nhỏ vô tội.
Không đoán trước được sẽ có yêu cầu thế này, Giản Việt hơi sửng sốt, sau đó rõ ràng cảm giác được dương v*t đang ỉu xìu lại cứng lên nữa, vừa sưng vừa đau, hận không thể bẻ bé 𝒷í●m Ⓜ️ề-𝐦 m-ạ-ı ra 𝒽uп*ɢ ⓗ*ăռ*g đ·â·Ⓜ️ ⓥ·à·𝐨 ngay luôn.
Giản Việt che mắt cô lại, khàn giọng nói: "Đừng dùng ánh mắt này nhìn anh"
Nhưng anh vẫn thỏa mãn yêu cầu của Hà Lạc, cúi người ♓ô_𝐧 lên đôi môi cô, nụ 𝐡ô.n này không п●ó●п●ⓖ 🅱️●ỏ●n●𝖌 và thiếu oxy như vừa rồi, anh trở nên dịu dàng và cực kỳ kiên nhẫn, đầu tiên là ⓗ_ô_ⓝ cô như chuồn chuồn lướt qua, sau đó vươn đầu lưỡi ra 𝖑ℹ️ế·ⓜ đôi môi cô.
Đôi môi của cô mang theo cảm giác khiến người ta sung ş*ư*ớռ*𝐠, mùi thơm ngọt ngào dễ chịu.
Đầu lưỡi vụng về, còn không đáp lại nụ ♓_ô_𝐧 của anh, Giản Việt ♓ô●ռ cô một lúc, nhìn hai má cô đỏ bừng vì khó thở, anh nhắc nhở cô hít thở đều đều.
Kết thúc nụ ♓ô●𝖓 triền miên này, lúc hai người tách ra, thậm chí ngoài miệng còn nối liền một sợi chỉ bạc trong suốt.
Hà Lạc bây giờ thật sự cảm thấy thỏa mãn, cô 🦵_ï_ế_Ⓜ️ l·ℹ️·ế·m môi, còn đang tưởng tượng nụ ⓗô●ⓝ vừa rồi, nhưng vừa mới vui vẻ không được mấy giây, cô cảm nhận được có một cây gậy đang kề vào bụng cô...
Không phải vừa mới bắn xong rồi sao? Sao lại cứng lên nữa thế?!
Hà Lạc xém chút nữa thì bị sặc, giữa hai chân cô bị ma sát rất đau, nếu anh còn muốn làm lại lần nữa thì làm sao bây giờ....
Giản Việt xoay người, lấy hộp khăn giấy bên cạnh, lau sạch 𝐝*â*𝐦 dịch g·1𝒶·ο 𝖍ợ·🅿️ trên dương v*t, hiển nhiên là anh không muốn làm khó cô nữa. Áo sơ mi trên người Giản Việt vẫn còn chỉnh tề, nhưng cây gậy th*t màu đỏ tím giữa háng lại khiến người ta không thể xem nhẹ được, anh quỳ bên cạnh Hà Lạc, nói với cô: "Em có thể dạng hai chân ra được không?"
Hà Lạc ⓚẹ*𝐩 𝖈*ⓗặ*✞ hai chân, muốn cướp khăn giấy từ trong tay anh, "Khỏi.... Để em tự làm được rồi..."
Mặc dù chân cô bị thương, nhưng tay cô vẫn làm được.
Ánh sáng làm cho mọi thứ trở nên rõ ràng, Hà Lạc không tưởng tượng được cảnh cô dạng hai chân ra để Giản Việt giúp cô lau sạch chỗ đó của mình.
Kháng nghị vô hiệu.
Giản Việt cuối cùng đặc biệt cẩn thận dùng khăn giấy giúp cô lau sạch thứ nhầy nhụa kia. Lúc anh làm bất cứ việc gì, ánh mắt rất tập trung, không có ý xấu nào, ngón tay thon dài của anh gảy gảy mấy lần vào mép thịt khẽ mở của cô, lông 🅱️.í.〽️ của cô cũng không nhiều, cho nên anh có thể thấy rõ bé 𝐛í*𝖒 vừa mới bị anh cọ tới mức sưng tấy.
"Rất hồng, đáng yêu đấy."
Nghe được một câu khen chân thành như vậy, mà là từ trong miệng Giản Việt nói ra.
Hà Lạc không tránh khỏi dưới đôi mắt thâm thúy của anh nhìn chăm chú, bé ⓑí.𝐦 lại rỉ nước ra nữa.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |