Bên ngoài nhà họ Lâu
← Ch.130 | Ch.132 → |
Vậy cũng tốt, mẹ không bị nhiều thương tổn. Cô nắm lấy tay bà: "Mẹ, con sẽ không đi nữa, sẽ không rời khỏi mẹ."
"Con không đi, con sẽ ở lại?" An Dạ Vũ không tin những gì mình vừa nghe, nước mắt rơi càng nhiều hơn.
Cô không nghĩ tới bà lại khóc nhiều như vậy, nước mắt chảy không ngừng. Bà dường như không còn là một An Dạ Vũ điêu ngoa như trước đây nữa. Cô ôm lấy bà, ý thức được rằng năm đó mình có bao nhiêu ích kỷ. Để thoát khỏi Hắc Diệu Tư, cô cầu xin mẹ giúp mình, cô biết rằng Hắc Diệu Tư sẽ không từ bỏ ý định. Thế nhưng hắn lại buông tha cho Hắc Chí Cương và mẹ cô. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra việc gì?
"Mẹ, Hắc Diệu Tư thực sự không làm gì mẹ sao?" Tử Khê không dám chắc, tính tình của mẹ thay đổi quá lớn, nếu không phải đã từng bị đả kích rất lớn, sẽ không biến thành như vậy.
Thân thể An Dạ Vũ run lên, cười: "Hắn có thể làm gì mẹ? Nhất định không thể giết mẹ! Tử Khê, con suy nghĩ nhiều quá, Diệu Tư ít nhiều cũng có chút qua lại với mẹ, sẽ không thực sự thương tổn mẹ."
Khiến cô tin tưởng Hắc Diệu Tư không thương tổn một người thật là rất khó. Nhưng mà mẹ dường như không muốn nhớ đến chuyện quá khứ, dù là Hắc Chí Cương hay mẹ, ai cũng đều muốn xóa đi tất cả những chuyện xảy ra năm đó. Vậy cũng được, đối với tất cả mọi người đều tốt!
Đưa mẹ về, Lâu Ngọc Đường đang đứng ngoài cửa. Lâu Ngọc Đường thấy cô thì rất kích động, muốn cô vào ngồi. Cô đương nhiên không đi vào, nói một vài lời liền rời khỏi. Lâu Ngọc Đường chạy theo: "Tử Khê, chờ đã, có rảnh không? Ý ta là khi nào con có thời gian thì chúng ta ra ngoài tâm sự."
An Tử Khê nhìn Lâu Ngọc Đường, ông ấy cũng đã già đi nhiều. Ánh mắt ông nhìn cô thật kích động, như là cầu xin. Nhưng mà Tử Khê không có biện pháp đối mặt với ông. Đối với mẹ, dù bà đối xử với cô như thế nào, cô đều có thể tha thứ. Từ nhỏ, người thân bên cạnh cô chỉ có bà, cô thực sự không có cách nào hận bà. Thế nhưng, Lâu Ngọc Đường cho cô quá nhiều thương tổn, khi biết ông là cha của cô, cô không hề có một có chút vui vẻ nào, trái lại cả người hít thở không cùng đau đớn. Cô thống hận ông là cha của cô, thậm chí nhiều năm như vậy cô vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật ông ta là cha của cô. Nếu là như vậy, cô cùng Lâu Tử Hoán là gì đây?
"Nói sau đi, cháu đi trước!"
Tử Khê vừa định lên xe thì xe của Lâu Tử Hoán chạy tới, hắn cũng vừa xuống xe. Hai người đối diện nhìn nhau, Lâu Tử Hoán không ngờ là gặp cô ở đây. Thế nhưng hắn không nói lời nào, Lâu Nhược Hi cũng xuống xe, anh em họ cùng nhìn thấy cô.
Lâu Nhược Hi cười đi tới: "Tử Khê đã lâu không gặp. Cô thật đẹp, không hổ danh là đại minh tinh."
Tử Khê không muốn nói chuyện cùng cô ta, cô vô cùng kinh ngạc về sự thay đổi của Lâu Nhược Hi. Tiểu bạch thỏ ôn nhu giờ đã biến thành người biết xã giao, tính tình dịu dàng." Đã lâu không gặp, cô cũng rất đẹp."
Lâu Tử Hoán vẫn còn đứng bên cạnh xe, hắn nói với cha: "Con lái xe vào trước." Hắn thậm chí còn không định hỏi cô câu nào.
Sự lạnh lùng của hắn làm Tử Khê thương tổn, một ngày gặp hắn hai lần, cả hai lần đều bị hắn làm cho đau lòng. Lâu Tử Hoán anh thật là lạnh lùng.
"Tôi đi trước!" Tử Khê không muốn ở lại chỗ này lâu, Lâu Nhược Hi rõ ràng hiểu được ý nghĩ của của cô, ánh mắt cô ta đang nhìn cô chê cười sao? Cô đã từng được Lâu Tử Hoán yêu say đắm nhưng nay lại như người xa lạ.
"Thế nào vừa mới trở về, đã có nơi ở chưa?" Tay của Lâu nhược Hi còn nắm tay cô, mắt ngân ngấn nước, nhìn không ra được tâm kế của cô ta.
Lúc này đây Tử Khê xác định Lâu Nhược Hi hiện tại chính là Lâu Nhược Hi của trước kia, chỉ là cô ta thay đổi bề ngoài mà thôi.
"Đúng vậy, Tử Khê!" Lâu Ngọc Đường phụ họa, "Đi vào, ngồi xuống đi, đã nhiều năm không gặp như vậy rồi, không phải sao?"
"Sau này còn có cơ hội!" Tử Khê rút tay về ngồi lên xe, khời động tay lái. Cô từ kính chiếu hậu nhìn thấy Lâu Nhược Hi cùng Lâu Ngọc Đường đứng đó nhìn cô rời đi nhưng người kia thì vẫn không đi ra.
Khi Tử Khê trở về, Nhạc Nhạc đang nằm trên giường nói chuyện với Đường Khiết Hân. Quan hệ giữa Nhạc Nhạc và Khiết Hân vẫn rất tốt, đôi khi cả hai nói không ngừng đề tài về cô. Khi cô đi đến, Đường Khiết Hân xuống giường: "Đưa về rồi à!"
Tử Khê rất mệt nên muốn ngủ vì vậy gật đầu.
Đường Khiết Hân từ phía sau cô, vẻ mặt tò mò: " Violet, em phát hiện em càng ngày càng không biết gì về chị. Cho tới nay em vẫn nghĩ chị là cô nhi, không có thân nhân, dù sao chúng ta cũng ở cùng nhau hai năm, cho tới bây giờ chị không hề nhắc đến người thân của mình. Không nghĩ tới, chị còn có một người mẹ."
"Chỉ cần là người, ai lại không có người thân." Tử Khê không muốn trò chuyện, hiển nhiên Đường Khiết Hân đã trễ thế này còn ở trong phòng cô chính là muốn chờ cô.
« Nhưng thật ra, em không ngờ là chị lại quen biết Hắc gia. Hắc gia cùng Lâu gia là hai gia đình có thế lực khá mạnh. Chủ trì lớn nhỏ của Hắc gia dù do Hắc đại thiếu làm chủ nhưng theo tin tức, quyết sách kinh doanh cùng hoạt động thương thảo hằng ngày của Hắc thị đều do Hắc nhị thiếu đứng ra. Không biết là Hắc đại thiếu bị bệnh gì mà nhanh chóng nhượng lại Hắc thị cho Hắc nhị thiếu như vậy. Chị vậy mà lại quen biết nhân vật như thế mà nhìn qua giao tình không nhỏ. Violet, em không hiểu chị có quan hệ tốt như vậy vì sao còn phải qua Mỹ chịu khổ nhiều năm như vậy? » Đường Khiết Hân hỏi ra nghi ngờ của mình.
" Không có vì sao, chị muốn nghỉ ngơi. Khiết Hân, có gì ngày mai nói được không?"
Vẻ mặt Tử Khê uể oải, Khiết Hân thấy không ổn, không thể làm gì nữa liền phẫn nộ nói tạm biệt với Nhạc Nhạc và rời khỏi.
Tử Khê quay về phòng tắm rửa, đi ra nhìn thấy Nhạc Nhạc còn ngồi trên giường chưa ngủ. « Sao còn chưa ngủ? »
""A Tử, bà ngoại thay đổi thật nhiều!" Nhạc Nhạc nhìn cô, vẻ mặt buồn bã, " trước đây bà nhìn con thì luôn luôn hung dữ, ngày hôm nay tại phòng khách thì con thấy bà bị chú bảo an bức đến khóc rất thương cảm."
Tử Khê dừng lau tóc: "Nhạc Nhạc, con có trách bà ngoại không?"
Nhạc Nhạc lắc đầu: "Trước đây, họ không thích con, con cũng không thích bọn họ! Hiện tại bà ngoại thích con, con cũng có thể thích bà!"
Tử Khê nở nụ cười, Nhạc Nhạc đúng là thiện lương và bao dung. Cô nhìn hình ảnh con gái qua gương: " Nhạc Nhạc, mẹ sẽ cho người sửa lại căn nhà kia của chúng ta, không lâu sau chúng ta có thể đến ở. Nếu như, sau khi về nhà, bà ngoại theo ở với chúng ta, con có bằng lòng không?"
Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức gật đầu: "Chỉ cần A Tử bằng lòng là được! A Tử là mẹ của con, con sẽ theo ý mẹ. Bà ngoại là mẹ A Tử, đương nhiên cũng phải là bà mẹ tốt nhất của mẹ."
Cô yêu thương Nhạc Nhạc biết bao, củng chỉ có con, vết thương lòng của cô mới được an ủi phần nào.
"A Tử, ngày hôm nay mẹ không vui!" Nhạc Nhạc cau mày, chỉ cần A Tử không vui, lòng của nó cũng sẽ rầu rĩ.
"Nhạc Nhạc, nhìn thấy con, lòng mẹ liền thay đổi!" Tử Khê lau tóc xong, ở trên giường nhẹ nhàng ôm lấy con gái. Trong đầu cô hiện lên ánh mắt lạnh nhạt của Lâu Tử Hoán, trái tim đau đớn co rút. Một giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào lưng Nhạc Nhạc, rất nhanh đã không thấy đâu.
← Ch. 130 | Ch. 132 → |