Không đi có được hay không
← Ch.126 | Ch.128 → |
Lần này về nước, Tử Khê không muốn gặp bất kì ai, cô muốn im lặng ra đi, bộ phim mới của cô vừa mới được công chiếu trong nước, như vậy không ít người có thể nhận ra cô.
Tử Khê phấn chấn, cũng suy nghĩ những việc trong thời gian vừa qua. Năm đó, cô đưa Nhạc Nhạc đến Mỹ trước, sau đó lại chuyển qua sống ở Châu Âu, nửa năm sau trở về nước Mỹ. Tại Pháp, cô chỉ có thể làm một vài công việc người mẫu bình thường, thu nhập cũng không cao. Chủ yếu nhất là Nhạc Nhạc, ngôn ngữ bất đồng, học tập không thể theo kịp, tính cách cũng hướng nội. Tử Khê không còn cách nào khác, nửa năm sau đành định cư tại nước Mỹ. Ngoại hình của cô tốt, tiếng Anh lưu loát, bắt đầu là một người làm việc vặt trong đoàn làm phim, diễn vài vai nhỏ. Tiếng Anh của Nhạc Nhạc cũng đã có căn bản, dần dà cũng bắt đầu dung nhập vào môi trường học tập.
Ban đầu, cô chỉ đóng những vai nhỏ trong các bộ phim điện ảnh. Cho đến một năm trước, Úc Tiêu Trầm - một người đạo diễn thâm niên cần một người đóng vai diễn viên người Hoa, đã để cho cô đóng vai một người mẹ đơn thân mang theo con nhỏ có quốc tịch Trung Quốc, nhập cư trái phép vào Mỹ, đã trải qua bao thăng trầm, dù cho không có tiền vẫn vui vẻ đối mặt với mọi chuyện. Một câu chuyện rất đơn giản, Tử Khê vui vẻ tiếp nhận nghĩ có thể kiếm tiền, cô muốn kiếm tiền vì học phí của Nhạc Nhạc. Không nghĩ tới, bộ phim này lại rất được thành công, cô diễn vô cùng nhuần nhuyễn vai một người mẹ Trung Hoa đã trải qua bao cực khổ nhưng quật cường bất khuất. Bộ phim này đã giành được rất nhiều giải thưởng to nhỏ ở Mỹ, không chỉ có danh tiếng đạo diễn vang xa, thanh danh của cô cũng được truyền đi.
Mấy tháng nay, cô theo đoàn làm phim đi tuyên truyền cho phim ở nhiều quốc gia, từ sau khi bộ phim "Người mẹ Trung Hoa" được công chiếu, chỉ trong một tháng, tại Trung Quốc cô cũng trở thành ngôi sao nổi tiếng.
Tử Khê vừa mang theo Nhạc Nhạc trở lại khách sạn, liền thấy một bóng dáng cao ráo đang chờ tại đại sảnh khách sạn. Thấy hắn, Tử Khê có chút đau đầu.
Bên cạnh Chung Khang Tề là quản lý của cô Đường Hân Thuần, Chung Khang Tề thấy cô trước, đi tới: " Rốt cục em đã trở về, thế nào, cảm giác về nước làm sao?"
"Cũng không tệ lắm, ở đây thay đổi rất nhiều!" Tử Khê không muốn gần quá với Chung Khang Tề, cô rõ ràng ý đồ của hắn đối với cô, cô cực lực bảo trì khoảng cách nhất định cùng hắn. Ở nước Mỹ, may mắn nhất hẳn là gặp được Chung Khang Tề. Lúc đó, cô đang đi thử vai, đạo diễn coi trọng cô, đưa ra yêu cầu giao dịch với cô. Cô không chỉ có cự tuyệt, mà còn hất một ly nước lên mặt hắn. Cô đắc tội với đạo diễn, tròn hai tháng, cô không tìm được một cơ hội diễn xuất nào. Tiền sinh hoạt chỉ còn lại một ít, chỉ đủ cho một người sống trong vài ngày. Lúc này, tại một triển lãm thương mại cô gặp lại Chung Khang Tề. Chung Khang Tề liếc mắt liền nhận ra cô, cô rất sợ, hắn là bạn học của Lâu Tử Hoán, gặp được cô chẳng lẽ sẽ không nói cho Lâu Tử Hoán sao?
Về sau, hắn lại đến tìm cô thường xuyên, hắn hứa với cô sẽ không nói với ai. Cô dần buông cảnh giác, tại Mỹ thật khó có thể tìm thấy một người bạn mà người đó lại nói tiếng Trung, còn có thể cùng cô nói chuyện, dần dần cô cũng bắt đầu liên lạc với hắn. Cô rất cảm kích Chung Khang Tề, nếu không có hắn chỉ, cô không tìm được nơi đóng phim, nếu không có hắn chống sau lưng cô, cô không thể ở Holywood mà còn có thể trong sạch.
Một năm trở lại đây, cô có thể cảm nhận được, ánh mắt của Chung Khang Tề càng ngày càng nồng ấm, vài lần nói giỡn cho cô làm bạn gái hắn. Mỗi lần hắn nói như vậy cô đều làm bộ né tránh. Nhạc Nhạc cũng có thể nhìn ra: "A Tử, chú Khang Tề thích mẹ!"
Nhưng cô ngụy trang, làm bộ không biết, làm bộ không rõ. Cô không có khả năng chấp nhận thêm một người đàn ông nào, lòng của cô đã bị tàn phá, không thể nào lành được như xưa. Cô là một người như vậy làm sao có thể đạp hư cảm tình của người khác đây?
"Violet, nói cho em một tin tức tốt." Đường Hân Thuần ôm lấy cô, " Em vừa nhận được một cuộc điện thoại, đạo diễn Phùng Nhất Vệ trứ danh ở nước ngoài vừa gọi điện thoại tới, muốn gặp mặt chị. Vừa lúc chị lại cúp điện thoại, em đã thay chị nhận. Phùng đạo diễn cho em xem kịch bản, là một kịch bản rất hoàn mĩ. Phùng đạo diễn muốn cho chị diễn nữ chính, hẹn chị buổi chiều ngày mai gặp mặt tại Lan phường, em đã thay chị đồng ý rồi."
Tử Khê nhướng mày: "Chúng ta vào phòng trước rồi hãy nói." Đại sảnh có người ra vào, sự tồn tại của cô vốn đã rất làm người khác chú ý.
Chung Khang Tề tự nhiên đặt tay lên vai cô: "Thế nào, tâm tình không tốt sao." Hắn hướng Nhạc Nhạc hỏi, " Nhạc Nhạc, nói cho chú, A Tử làm sao vậy?"
Nhạc Nhạc nhún nhún vai: "Đại khái là bà dì tới*tâm tình không tốt!" (*ý chỉ đến kỳ kinh nguyệt)
"Nhạc Nhạc!" Tử Khê liếc mắt trừng Nhạc Nhạc, nó nói càng ngày càng không có chừng mực.
Nhạc Nhạc một chút cũng không thèm để ý, cũng không liếc nhìn cô một cái.
Sau khi vào phòng, Tử Khê nói với Đường Hân Thuần: "Hân Thuần, điều này không phải nói trước rồi sao? Chị về nước chủ yếu là tham gia liên hoan phim, liên hoan phim kết thúc chị liền rời đi." Cô không muốn ở lâu trong nước, nơi này có nhiều người cô không muốn gặp phải.
"Không sai, kế hoạch đã sớm định ra là như thế." Đường Hân Thuần theo kịp cô, "Thế nhưng, kế hoạch có thể thay đổi không phải sao? Hiện tại có một cơ hội tốt đến trước mặt chị, vì sao chị không nên? A Tử, chị dù sao vẫn là một người Trung Quốc, hiện tại lại mới nổi, thế nhưng cạnh tranh cùng siêu sao Hollywood lại không tốt. Nhưng chị về nước phát triển thì lại không như vậy, một đống cơ hội lớn đang bày ra trước mắt chị."
"Không cần, hơn nữa, Hân Thuần, sau khi tham gia liên hoan phim, chị liền rời khỏi đây." Tử Khê mở hành lý lấy y phục, " Khang Tề, xin lỗi, ngày hôm nay em có chút mệt, không thể chiêu đãi anh. Em muốn đi tắm, hai người cứ tự nhiên."
Đường Hân Thuần vô lực nhìn bóng lưng Tử Khê, Chung Khang Tề nói tạm biệt với Nhạc Nhạc liền rời đi. Nhạc Nhạc không nói lời nào, lui về sô pha vẫn không nhúc nhích mà ôm gối. Đường Hân Thuần không có thu hoạch đành đi về phòng của mình.
Tử Khê tắm xong đi ra, nhìn Nhạc Nhạc ngồi đờ ra trên sô pha, không khỏi nghi ngờ: " Nhạc Nhạc, thế nào lại ngồi ngây ra đó, nhanh đi tắm đi."
Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn cô: " A Tử, vì sao nhất định phải quay về nước Mỹ."
Tử Khê cười cười ngồi ở trên giường lau tóc: " Làm sao lại hỏi như vậy, con rất không muốn quay về Mỹ sao?"
"Con không muốn quay về Mỹ!" Nhạc Nhạc nhìn cô, biểu tình rất nghiêm túc, " A Tử, con không muốn quay về Mỹ. Chúng ta ở đây không phải tốt lắm sao? Vì sao nhất định phải quay về Mỹ?"
"Nhạc Nhạc!" Tử Khê ngây ngẩn cả người, từ trên mặt của Nhạc Nhạc cô thấy sự thống khổ. Quay về nước Mỹ, đối với Nhạc Nhạc mà nói dĩ nhiên là một loại thống khổ." Con, con chưa bao giờ nói với ta con không thích cuộc sống tại nước Mỹ."
"Đúng vậy!" Nhạc Nhạc dấu mặt vào trong gối, " bởi vì con biết để có phí sinh hoạt cho hai chúng ta, mẹ đi làm bên ngoài đã rất khổ, con làm sao có thể nói cho mẹ biết ở Mỹ con không vui chút nào. Con không có bạn bè, bạn đồng học cũng không thích nói chuyện với con, còn có học sinh nam châm chọc con da vàng. A Tử, ở lại đây thực sự không được sao?"
Tử Khê yêu thương đem Nhạc Nhạc ôm vào trong lòng, cô không nghĩ tới Nhạc Nhạc sống tại Mỹ lại không vui như vậy. Còn bị người nhục mạ, trời ơi, cô thật là thất trách. Cô như thế nào có thể để Nhạc Nhạc chịu đãi ngộ như vậy. Thế nhưng ở lại trong nước, không phải sẽ đụng phải Hắc Diệu Tư. Năm đó, cô bỏ trốn đã khiến cho Hắc gia mất hết thể diện. Hiện tại cô đã trở về, hắn làm sao sẽ bỏ qua cho cô?
"A Tử, không thể phải không?" Nhạc Nhạc rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn cô, "Xin lỗi, con chỉ nhất thời tùy hứng. Quay về nước Mỹ cũng tốt, con sẽ học thích ứng."
Từ nhỏ Nhạc Nhạc hay như vậy, nhu thuận nghe lời. Cho đến hai năm trở lại đây, nó càng ngày càng trầm mặc, thỉnh thoảng cô có thể bắt được một tia phản kích, một tia bất mãn trong mắt nó. Bởi vì cô có công tác, thời gian nói chuyện với nó càng ngày càng ít, thời gian trở về thường đã mệt lắm rồi. Có đôi khi không thể cố được, cô thật không ngờ con gái còn có nhiều tâm sự như vậy.
"Con đã không muốn quay về Mỹ, chúng ta sẽ không quay về Mỹ nữa." Cô không thể để Nhạc Nhạc lại bị khổ, Hắc Diệu Tư muốn tới, cô cũng ngăn cản không được, thế nhưng cũng sẽ không sợ. An Tử Khê hiện tại đã không phải là An Tử Khê của năm năm trước."Kỳ thực mấy năm nay, ở Mỹ, mẹ cũng có chút mệt mỏi, không khí của Trung Quốc tương đối tốt, khá thoải mái."
Nhạc Nhạc ngẩng đầu không hiểu được nhìn cô, nó thật không ngờ, A Tử sẽ thay đổi chủ ý nhanh như vậy
"Ngày mai, mẹ nói Hân Thuần tìm trường học cho con, xem có trường trung học hợp cho con đi học hay không." Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc vui mừng của Nhạc Nhạc, cô biết quyết định của mình không sai. Cô không thể bởi vì mình mà để Nhạc Nhạc bị khổ.
Nhạc Nhạc vui vẻ gật đầu, lát sau nó còn nói: "A Tử, hôm nay hình như con thấy ba ba bại hoại!"
Tử Khê thân thể run rẩy: "Con, con ở đâu thấy hắn?"
"Con đến quán cà phê tìm người thì cùng lúc có một chiếc xe chạy ngang qua con, con nhìn thấy người ngồi trong xe hình như là ba ba bại hoại, có lẽ là con nhìn nhầm rồi." Nhạc Nhạc nhìn Tử Khê sắc mặt bất thường, lập tức bồi thêm một câu.
Thấy hắn cũng không có gì là lạ! Thông qua báo chí, cô biết hiện giờ hắn rất thành công. Năm ấy, khi cô rời khỏi hắn, hắn liền chiếm được Tập Mỹ. Tập Mỹ cùng Lâu thị sáp nhập, hắn độc lập hoàn thành khai phá khu công nghiệp phía nam, tập đoàn Lâu thị do hắn điều hành đã trở thành tập đoàn xí nghiệp lớn số một số hai ở trong nước, hắn càng trở thành người đàn ông độc thân đắt giá nhất. Đồng thời, cô cũng biết, bên người hắn có một vị hôn thê. Tiểu thư Niên Mạn Linh của tập đoàn tài chính Niên thị, thậm chí không ít tạp chí lá cải suy đoán có thể bọn họ sẽ kết hôn trong năm nay. Mỗi khi thấy tin tức này, cô cảm thấy thật đau xót.
Cô vuốt ve đầu con gái, cười: "Đói bụng không? Mẹ sẽ đi nấu cơm cho con."
Nhạc Nhạc ngồi trên giường nhìn cô gọi điện thoại: " A Tử, nếu không mẹ chấp nhận chú Khang Tề đi. Nhiều năm như vậy rồi, kẻ ngu si cũng nhìn ra chú í rất thích mẹ nha! Hơn nữa chú đối với mẹ cũng tốt như vậy, con cũng không ghét chú, chi bằng hai người kết hôn đi."
Tử Khê vừa gọi điện thoại, vừa nghe được phân nửa lời của nó nói, Bật cười, cô cười: "Nhạc Nhạc, con chỉ là trẻ con, có một số việc con không hiểu được."
Nhạc Nhạc chu miệng, mỗi lần đều là như thế. Kỳ thực bên cạnh A Tử không thiếu đàn ông, mẹ rời khỏi ba ba bại hoại, liền không hề chấp nhận tình cảm của bất kì đàn ông khác. Mẹ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a! Nhạc Nhạc suy đoán không được, tâm tư của A Tử càng ngày càng phức tạp.
Hôm sau, Tử Khê đồng ý cùng Đường Hân Thuần gặp mặt đạo diễn Phùng Nhất Vệ, Hân Thuần hài lòng gần như là vui vẻ ra mặt, lập tức thu xếp cho bọn họ gặp mặt.
← Ch. 126 | Ch. 128 → |