Dọn về Lâu gia
← Ch.105 | Ch.107 → |
Tin tức Lâu Ngọc Đường bạo phát bệnh tim phải nằm bệnh viện, truyền đi từng ngày, cổ phiếu Lâu thị rớt giá mạnh. Lâu Tử Hoán mang trách nhiệm nặng nề, thời gian Tử Khê trông thấy hắn càng ngày càng ít. Có đôi khi nửa đêm tỉnh dậy, cô lại thấy hắn nằm ngay bên cạnh. Lần nữa tỉnh lại, đã không thấy hắn đâu nữa.
Cô đã nghe không ít những lời bàn tán lén lút nói, cổ phiếu Lâu thị rớt giá, nghe đồn đằng sau có người tiếp tay thu mua một lượng lớn cổ phiếu của Lâu thị. Trong lòng cô bất an không yên nhưng là Lâu Tử Hoán chưa bao giờ đem chuyện tình công ty nói cho cô cả, cô cũng không cố hỏi.
Không bao lâu, Lâu Nhược Hi bình phục lại gần như bình thường đã có thể xuất viện. Ngày đón Lâu Nhược Hi ra viện, cô cũng đi. Lâu Nhược Hi trông thấy cô, ngược lại rất bình tĩnh. Lâu Tử Hoán đối với Lâu Nhược Hi vẫn luôn yêu thương thật nhiều, nhiều năm cùng em gái sống dựa vào nhau như vậy, trong lòng hắn sẽ không bao giờ trách cứ cô ta điều gì. Lâu Nhược Hi hạnh phúc biết bao, có một người anh trai như vậy.
Sau khi về đến nhà, Lâu Tử Hoán ôm cô ta đi vào trong, cô đi theo phía sau. Lâu Nhược Hi quay đầu lại, cho cô một nụ cười thâm hiểm. Lâu Tử Hoán đem cô ta đặt trên giường cô ta: "Mệt không? Có muốn trước tiên ngủ một chút hay không?"
Lâu Nhược Hi lắc đầu: "Anh, anh trở về sống ở đây, có được hay không?"
Vẻ mặt Lâu Tử Hoán cứng đờ, hắn vẫn chiều chuộng Nhược Hi là không sai, thế nhưng mọi chuyện sẽ không giống như trước đây theo ý cô được! Hắn thản nhiên để cô ta nằm xuống: " em trước tiên cứ nghỉ ngơi đã, không nên suy nghĩ lung tung."
" Anh!" Lâu Nhược Hi lấy tay kéo, " anh, van xin anh, quay trở về đây ở được không? Nếu như anh không nỡ rời xa Tử Khê, Tử Khê cũng có thể dọn về đây a! Em không để ý đâu anh, bây giờ ba ba nằm ở bệnh viện, cái nhà to như vậy, chỉ có mình em ở, em thực sự rất sợ."
Tử Khê đứng ở cạnh cửa cười nhạt, nếu Lâu Nhược Hi biết sợ, trên thế giới sẽ không có ai là nhát gan.
Lâu Tử Hoán cũng do dự, hắn không quên khi An Tử Khê bước vào Lâu gia, mọi loại sóng gió xảy ra. Hắn vì chuyện công ty đang phải gánh trọng trách nặng nề, không muốn lại vì Nhược Hi có bất kì chút khó chịu nào.
" Anh, anh thực sự không muốn quản chuyện của em nữa sao?" Lâu Nhược Hi khổ sở cầu xin nước mắt rơi xuống, "Anh muốn cùng Tử Khê ở một chỗ, em cũng đồng ý rồi mà! Anh, anh không phải nói sẽ chăm sóc cho em sao? Em chỉ muốn lại có thêm nhiều thời gian nhìn anh mà thôi, lẽ nào như vậy cũng không được sao?"
Tử Khê nghe vậy nghĩ muốn nôn, nhưng mà Lâu Tử Hoán rõ ràng rất nhượng bộ. Cô nghe được hắn nói: " Được, anh đáp ứng em, ngày mai bọn anh sẽ dọn về."
Lâu Nhược Hi cuối cùng nở nụ cười, mà đứng ở cửa Tử Khê tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Cô hiểu Lâu Tử Hoán trong lòng thương yêu em gái, thế nhưng muốn cô chuyển đến đây, gần như là không có khả năng.
Lâu Tử HOán kéo cô từ chỗ cửa phòng Lâu Nhược Hi đi ra, một mạch vào phòng hắn. An Tử Khê nhịn không được phát giận: " Lâu Tử Hoán, anh muốn dọn về đây là chuyện của anh, em cùng Nhạc Nhạc sẽ không dọn vào.
Lâu Tử Hoán trầm mặc, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, ngây người đứng trước cửa sổ. Hắn cứ như vậy, giống như là không có nghe đến kháng nghị của cô.
" Lâu Tử Hoán, anh có nghe được em nói cái gì không?" Tử Khê bất mãn tiếp tục nhấn mạnh, "Em sẽ không dọn về, bản thân em thì không nói đến, nhưng muốn cho Nhạc Nhạc và em gái của anh ở cùng nhau dưới một mái nhà, em tuyệt đối không đồng ý."
" Tử Khê, em nghĩ rằng anh không biết sao?" Lâu Tử Hoán khẽ thở dài, " Nhược Hi không hề từ bỏ, nó đối với em vẫn còn nguyên hận ý sâu đậm. Anh biết rõ là nó cố ý, nước mắt của nó là giả, sự khổ sở van nài của nó cũng là giả, nhưng anh vẫn phải đồng ý.
Tử Khê sửng sốt, ngay lập tức nổi giận: " Lâu Tử Hoán, anh có hay không nghĩ tới, chính là bởi vì anh đối với em gái mình luôn nuông chiều như vậy, cô ấy mới có thể ngay trước mặt anh muốn làm gì thì làm, thậm chí không ngại tự chà đạp chính bản thân để đạt được mục đích của mình. Anh vì cái gì không thể đối với em gái của mình cứng rắn một chút, nghiêm khắc một chút!"
" Bởi vì anh không làm được!" Lâu Tử Hoán lộ vẻ sầu thảm cười, " Nhược Hi từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng rời khỏi anh, sau khi mẹ anh chết, nó cùng anh như nhau, hận ba anh, đối với ba mình không cách nào rũ bỏ hoài niệm. Mà nó chỉ có thể nương tựa vào một người là anh, nó không thể rời khỏi anh, sự ỷ lại vào anh quá sâu nặng. Cho nên khi em bước vào cuộc sống của bọn anh, nó mới có thể phản ứng dữ dội đến như vậy. Kỳ thực anh cũng như vậy, anh không thể không nuông chiều nó, không theo ý nó. Cho dù nó làm hết thảy chuyện xấu gì, nó vẫn cứ là em gái của anh, anh cùng em gái từ nhỏ sống dựa vào nhau. Mẹ anh đã từng khiến anh phải thề, muốn anh cả đời phải chăm sóc cho nó, làm cho nó hạnh phúc. Thế nhưng đến bây giờ, anh chưa hề làm được như thế. Thật ra, anh cũng không phải là một người anh trai tốt."
Tử Khê muốn bỏ qua tâm tư hắn, bọn họ trong lúc đó tình cảm anh em cô cũng không thèm quan tâm đến. Thế nhưng chứng kiến vẻ mặt cô đơn của Lâu Tử Hoán, biểu cảm đau thương. Cô lại một bước mềm lòng hỗn loạn." Anh biết không? Lâu Nhược Hi chính là nhìn thấu tâm tình anh như thế, mới có thể thành ra như vậy."
Lâu Tử Hoán một hơi đem rượu vang đỏ uống hết sạch, buông ly rượu xuống, xoa nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô: " Em có thể không cần dọn về đây, anh biết em nghĩ cho Nhạc Nhạc, không cần chuyển về anh không ép. Vậy chuyện tình cảm anh em của bọn anh, em không cần phải gánh chịu."
Bộ dạng này của hắn, cô làm sao còn có thể đem một người như hắn vứt ở chỗ này. Lâu Tử Hoán định chấm dứt với cô, mới có thể nói ra những lời này đến khiến cô không nỡ. Cô đấm hắn một cái nói: " Lâu Tử Hoán, anh nghe đây, em chịu bao nhiêu uất ức cũng không sao cả. Thế nhưng, không thể để cho Nhạc Nhạc phải chịu một thương tổn nhỏ nào, nếu không em sẽ không để yên cho anh.
Lâu Tử Hoán đem cô bế hết lên một lần, hôn đỉnh đầu của cô: "Em yên tâm, anh sẽ không để cho Nhạc Nhạc bị tổn thương.
Tử Khê mới lo lắng, có trời mới biết Lâu Nhược Hi sẽ lại nghĩ ra chủ kiến gì để làm khổ. Cô vẫn luôn nghĩ như vậy, bản thân cô dù thế nào cũng không sao cả, thế nhưng tuyệt đối không thể xúc phạm tới Nhạc Nhạc.
Khi Tử Khê ở cùng Nhạc Nhạc nói phải dọn vào Lâu gia, Nhạc Nhạc sợ hãi đến phát run, Tử Khê cũng không nghĩ muốn ép Nhạc Nhạc, chỉ có thể đi nói thật cho Lâu Tử Hoán. Mắt Lâu Tử Hoán buồn bã, một câu cũng không nói, chỉ nói là được.
Nhạc Nhạc hiểu rõ chuyện ngoài, a Tử hiện tại cùng chú người xấu ở cùng một chỗ, a Tử cũng muốn ở cùng chỗ với chú người xấu. Con bé ôm lấy chân Tử Khê nói: "A Tử, chúng ta chuyển tới đó, con ngủ cùng chỗ với mẹ sao?"
Tử Khê ngẩn người, nhìn mắt Lâu Tử Hoán. Trong mắt Lâu Tử Hoán hiện lên một tia đau đớn, đây là giới hạn để Nhạc Nhạc có thể chấp nhận. Hắn đem Nhạc Nhạc ôm lấy: "Không chỉ có con và A Tử cùng ngủ, ba người chúng ta cùng nhau ngủ một chỗ, có được hay không?"
Nhạc Nhạc cười rạng rỡ, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn: " được, con thích cùng chú người xấu và a Tử ngủ cùng một chỗ!"
Tử Khê cười không hề che đậy, nhìn Lâu Tử Hoán vẻ mặt luôn tức tối nay lại cười đến càng thêm vui vẻ. Lâu Tử Hoán chính là một người đàn ông, hai người chung sống với nhau đến nay, hắn mỗi ngày đều làm lại một đến hai lần. Bây giờ có Nhạc Nhạc, xem hắn ăn không được, hi vọng hắn cố gắng đừng nhín nhịn thành nội thương. Cô xấu xa nghĩ.
Ngày bọn họ dọn vào Lâu gia, Nhược Hi nhìn qua trông rất vui vẻ, khiến vú Trương chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đưa một bộ bộ đồ dùng học tập cho Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc đối với Lâu Nhược Hi còn có ám ảnh, sợ hãi nhận lấy.
Lâu Tử Hoán cơm nước xong còn muốn quay lại công ty, Tử Khê mang Nhạc Nhạc về phòng làm bài tập, đi ra ngoài nhớ đến một người mới đi một chút, lại tình cờ gặp Lâu Nhược Hi.
" Chúc mừng cô, Tử Khê, có khả nằng đường đường chính chính bước vào phòng anh trai tôi." Lâu Nhược Hi cười đến mức rất vô hại
An Tử Khê càng ngày càng cho rằng Lâu Nhược Hi là người phụ nữ rất đáng sợ, dù cho cô và cô ta một mình ở cùng nhau, trên mặt cô ta còn có thể làm biểu cảm vô tội như vậy, khiến cho người ta nhìn không ra một chút sơ hở." Kỳ thật tôi hẳn là nên cảm ơn cô, là cô đã đẩy anh trai cô từng bước đến bên cạnh tôi!"
Lâu Nhược Hi vẫn tươi cười hiện lên một chút lo lắng, cô ta đánh giá An Tử Khê nói: " Tử Khê, cô biết không? Từ nhỏ đến giờ, tôi thực ra rất ghen tị với cô!"
An Tử Khê cười nhạt: " Lâu Nhược Hi, cô có hay không là đã quá may mắn nên không biết chút gì về may mắn. Cô là nàng công chúa có muôn vàn sự chiều chuộng, mà tôi chẳng qua chỉ là cây cỏ dại ven đường, cô lại có thể ghen tị với tôi, là tôi ghen tị với cô mới phải."
" Tôi đố kị với cô bao giờ cũng tự tin như vậy, khỏe mạnh như vậy, phấn chấn như vậy. Chính cô e rằng chưa từng cảm thấy, chỉ cần cô đi đến đâu, ánh mắt mọi người đều dặt trên người cô, ngay cả anh trai tôi cũng vậy. Tôi liều mạng muốn làm cho anh trai tôi chán ghét cô, không nghĩ tới anh ấy vẫn luôn yêu mến cô.
An Tử Khê vẻ mặt rùng mình: "Vì sao cô bỗng nhiên nói cho tôi biết những điều này?"
" Bởi vì!" Lâu Nhược Hi nhìn về phía cô, vẫn là biểu cảm vô hại, " tôi nghĩ rằng tất cả nên kết thúc. Tôi nghĩ tới làm sao cho cô từ Lâu gia từ bên cạnh anh trai tôi có biện pháp tách khỏi triệt để. Tôi không muốn lại dây dưa với cô thêm nữa, không muốn lại cho cô sống trong khổ sở.
" Lâu Nhược Hi!" Tử Khê thật muốn bóp chết cô ta, vì sao trên đời lại tồn tại một người phụ nữa như vậy, nhưng lại làm người đàn ông là hắn yêu thương sâu sắc chẳng thể vứt bỏ em gái mình." Cô có thể hay không cho anh trai cô một con đường sống, đừng lại ép buộc anh ấy. Cô cần phải biết, anh ấy hiện tại vì chuyện của công ty nên đã lao lực quá mệt mỏi rồi, cô không thể buông tha cho anh ấy sao?"
" Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ rất rất yêu thương anh trai tôi." Lâu Nhược Hi xoay người, cô ta không nghĩ sẽ cùng cô nói nữa, "Về phần cô, còn có đứa con gái kia của cô, nhất định phải biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi."
" Lâu Nhược Hi, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không chịu thua." Như là muốn chứng minh mọi thứ, cô lớn tiếng nói, " dù thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ không rời bỏ Lâu Tử Hoán, tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh ấy."
Tiếng cười của Lâu Nhược Hi truyền đến: "Chúng ta cùng chờ xem đi! Đến lúc đó không do cô quyết định."
Nửa đêm Lâu Tử Hoán trở về, hắn cho rằng Tử Khê đã ngủ rồi, vừa bước vào lại thấy cô ngồi ngây người trên sô pha. Sắc mặt cô trầm ngâm, không biết đang nghĩ cái gì, nghĩ đến rất nhập tâm, ngay cả hắn đi vào cũng không có phát hiện.
Hắn cởi áo vét, ôm cô vào trong ngực, thấp giọng hỏi: "Đã muộn thế này, em đang làm cái gì ngốc?
Tử Khê lúc này mới giật mình tỉnh lại, nghĩ trên giường là Nhạc Nhạc, vội vàng nhỏ giọng: "Anh đã về rồi, em đi mở nước cho anh tắm rửa."
Lâu Tử Hoán cùng cô vào phòng tắm, ở phía sau cô vòng qua giữ lấy eo của cô: "Em vừa rồi nghĩ làm gì, nghĩ đến nhập tâm như vậy?"
Tay Tử Khê đặt trên tay hắn, sau đó xoay người cười cười với hắn: "Nhớ anh nha! Nhớ anh Lâu thiếu rốt cuộc muốn làm việc đến mấy giờ, lúc nào mới quay về?"
Lâu Tử Hoán vẫn cảm thấy không bình thường, nâng khuôn mặt của cô lên lo lắng hỏi cô: "Ngày hôm nay không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Tử Khê lắc đầu: "Có thể có chuyện gì xảy ra đây? Cho dù em gái của anh muốn làm gì, anh cho rằng An Tử Khê em dễ bị bắt nạt sao?"
Lâu Tử Hoán cũng ngẫm lại, huống chi hắn còn bố trí người ở nhà. Nhìn bồn tắm lớn đầy nước, hắn mờ ám cười: "Tắm với anh."
Tử Khê đỏ mặt, đẩy hắn: "Anh điên rồi, Nhạc Nhạc ngủ ở bên ngoài."
Lâu Tử Hoán khóa cửa phòng tắm, đem cả chính mình cùng cô kéo vào bồn tắm lớn, hai người đều đang mặc quần áo, kết quả nước bắn tung tóe làm cả người ẩm ướt. Hắn cực vô tội buông lỏng tay ra: "Bây giờ quần áo đều ẩm ướt, không tắm không được." Tiếp đó cắn lỗ tai của cô, "Em nhỏ tiếng một chút, không được để nghe thấy!"
Tử khê trừng mắt nhìn hắn, kết quả vẫn theo.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |