Kích tình cùng uy hiếp
← Ch.078 | Ch.080 → |
Hắn nên buông cô ra, từ nay về sau cách xa cô ra. Nếu quả thật muốn dạy dỗ cô, không cần hắn ra mặt đều có thể có ngàn vạn phương thức, nhưng là bây giờ hắn lại đáng chết không thể buông tay người đàn bà này. Lúc cô rời đi kiên quyết, quyết đoán cũng không quay đầu lại, hắn đúng là quỷ tha ma bắt cảm thấy tức giận, thậm chí muốn bắt cô lại, mở lòng cô ra nhìn một chút xem rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì.
Lâu Tử Hoán ôm cô càng chặt hơn, thậm chí dán chặt vào cô, mới chạm đến mùi thơm quen thuộc trên người cô mà thân thể của hắn lại chết tiệt căng thẳng, có phản ứng.
Tử Khê cũng cảm thấy, cô càng thêm bối rối: "Lâu Tử Hoán, anh điên rồi, mau buông tôi ra. Anh không phải là rất hận tôi sao? Em gái anh nếu như biết anh ở cùng với tôi, cô ta nhất định sẽ chịu không nổi. Anh không sợ cô ta sẽ lại đau lòng sao?"
Thân thể Lâu Tử Hoán cứng đờ, đúng vậy, Nhược Hi, hắn đã đáp ứng Nhược Hi không gặp lại cô nữa. Nhưng là hắn thật có thể không gặp cô sao? Hắn nhìn mặt cô gấp gáp, quật cường, thật giống như ở cùng một chỗ với hắn là một việc thống khổ cực kỳ. Hắn lửa giận càng lớn hơn, nâng người cô lên, hôn xuống nếm mùi vị ngọt ngào quỷ tha ma bắt của cô. Lâu Tử Hoán bản năng muốn cướp đoạt nhiều hơn, hắn ôm lấy người cô, dán tại trên tường, đầu lưỡi cuồn cuộn nổi lên quấn lấy đầu lưỡi cô chơi đùa.
Tử Khê cơ hồ muốn khóc, cô không muốn cùng hắn như vậy nữa. Cô không muốn, bởi vì hắn mà cô đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, nếu lại phải nhận nữa cô sẽ không chịu nổi, một chút cũng không chịu nổi. Nhưng là nụ hôn như lửa nóng của hắn, cả người cô run rẩy, thân thể của hắn nóng bỏng đến nỗi như muốn thiêu cháy cả người cô, hơi thở của hắn vây quanh mỗi tế bào cơ thể cô. Thì ra cô không phải là bài xích hắn như vậy, thì ra là cô không phải thật sự muốn rời xa hắn như vậy, sẽ không! Đột nhiên tay cô vòng lên ôm cổ hắn, nếu không cô sẽ không từ thừa nhận, đến bắt đầu đáp trả lại nụ hôn của hắn.
Lâu Tử Hoán vòng ôm lấy cô, đặt cô ôm ngang lên người mình, hắn không thể để cho bất kể là hắn hay là cô có cơ hội thở dốc, chỉ có vào lúc kích tình thống trị, hắn mới có thể tạm thời không thèm nghĩ nữa, vứt bỏ tất cả vướng mắc oán hận, chỉ muốn có cô.
"Lâu Tử Hoán, anh điên rồi!" Giọng của cô trầm thấp, khàn khàn do thở gấp, cô còn lưu lại một tia tỉnh táo, biết hai người làm vậy là không đúng, nhưng cô lại từ bỏ không giãy dụa, tham luyến nụ hôn nóng bỏng của hắn.
Lâu Tử Hoán cởi ra quần áo của cô đến lúc cô hoàn toàn trần trụi, thân thể cô trên nền giường màu đen nổi bật lên càng hoàn mỹ hơn. Hắn thở dốc vì kinh ngạc: "Tôi đã sớm điên rồi! An Tử Khê, tôi cho cô biết, cô chính là của tôi, của tôi!"
Thân thể Tử Khê trống rỗng mềm nhũn, mặc hắn gặm nhấm từng tấc từng tấc cơ thể mình. Lúc hắn tiến vào thân thể cô, nước mắt cô chảy ra, cô hận bản thân mình. Cô thật sự cho là, sau này cũng có thể không cần đến người đàn ông này nữa, nhưng là giờ khắc này, khi cô ở dưới người hắn, hắn ở trong cơ thể cô, lần lượt chiếm đóng. Cô hận ở nơi ẩm ướt nữ tính kia, cô lại có cảm giác vô cùng thỏa mãn, dường như chỉ có vào giờ khắc này cô mới là trọn vẹn nhất.
Lâu Tử Hoán không thể rời khỏi thân thể cô, hắn gắt gao áp vào người cô, không ngờ cảm giác mỗi tấc thân thể của cô lại mềm mại như thế, cảm xúc cáu kỉnh tích tụ những ngày qua, chỉ có vào lúc này mới tiêu đi. Hắn không muốn thừa nhận, hắn cần mùi hương nhàn nhạt trên người cô, cánh môi ngọt ngào không thể tưởng tượng nổi, còn cả cảm giác được bao vây cực chặt chẽ ở trong cơ thể cô đến nhường nào. Hắn thậm chí nghĩ hắn cứ như vậy làm cho cô chết đi ở trong ngực hắn, mà hắn chết ở trên người cô. Như vậy có thể không còn phải chịu thống khổ nữa.
Hắn tấn công, cô đón nhận hắn làm loạn ở trong cơ thể mình, như thề muốn bức cô đến cực hạn, ngay cả cô cũng không đếm được bọn họ rốt cục đã trải qua bao nhiêu lần triền miên cực hạn. Cuối cùng, hắn mềm nhũn, nằm trên người cô ồ ồ thở dốc, còn cô thì mệt mỏi, mắt cũng không mở ra được. Cô nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn láng của hắn, bọn họ dường như mới từ trong nồi hơi đi ra, toàn thân không có một chỗ nào là khô ráo, thỏa mãn, cô thở ra một hơi.
Qua hồi lâu, tất cả kích tình cũng tiêu tan hết, thế giới cũng an tĩnh trở lại, cô mở mắt, đẩy hắn ra: "Buông ra, tôi phải về phòng!"
Cô tuyệt đối không thể qua đêm ở phòng hắn, càng không thể để Nhạc Nhạc ở trong phòng một mình.
Đầu óc Lâu Tử Hoán cũng khôi phục tỉnh táo, hắn trầm mặc từ trên người cô bò xuống, một chữ cũng không đáp lại, chỉ là suy nghĩ nhìn cô mặc quần áo. Môi của hắn khẽ nhếch lên, cuối cũng vẫn là không nói một chữ.
Tử Khê mặc xong quần áo, liếc nhìn hắn. Ánh mắt hai người gặp nhau. Lần đầu tiên cô thấy lúc Lâu Tử Hoán nhìn cô không phải là căm hận, lạnh lùng hờ hững. Ánh mắt của hắn tối tăm khó hiểu, nhưng vẫn gắt gao nhìn chăm chú vào người cô, thân thể cô run lên, quay đầu đi ra mở cửa ra ngoài.
Lâu Tử Hoán ở một khắc cô đi ra ngoài, hai mắt nhắm nghiền, lồng ngực trống trải, bên gối còn lưu lại mùi thơm của cô, hắn chôn mặt trong gối thật lâu mà không thể ngủ được.
Tử Khê ra khỏi phòng, lúc đi qua hành làng, Lâu Nhược Hi mặc đồ ngủ màu trắng đứng ở phía trước nhìn cô. Tử Khê cũng không cảm thấy bất ngờ, nói vậy vừa rồi Lâu Nhược Hi đứng ở cạnh cửa phòng Lâu Tử Hoán thật lâu, nên nghe cũng đã nghe rồi đi. Cô đột nhiên có chút thương hại cô ta, cô lạnh lùng cười một tiếng, tính toàn không nhìn cô ta, đi qua bên người cô ta.
"An Tử Khê, thì ra là cô còn không có được dạy dỗ tốt a!" Lâu Nhược Hi ở lúc cô sắp đi vượt qua, lạnh lùng mở miệng.
Tử Khê dừng bước, quay đầu lại: "Lâu Nhược Hi. Tôi rất tốt. Cô thật cho rằng cô làm là đáng giá sao?"
Lâu Nhược Hi đồng thời cũng quay đầu lại nhìn cô, lúc này cô ta đã thoát khỏi cái vẻ bọc ngụy trang của một tiểu bạch thỏ, mà đã là một người con gái thành thục mãnh liệt chân chính, "Việc này không cần cô quan tâm. Tôi đã nói với cô vĩnh viễn rời xa anh tôi!"
Tử Khê đi đến trước mặt cô ta: "Lâu Nhược Hi, cô có mệt hay không? Ngày ngày cô giả bộ như vậy, cô có nghĩ tới sẽ có một ngày anh cô phát hiện được bộ mặt thật của cô, anh ta sẽ có phản ứng gì không?"
"Anh ấy vĩnh viễn sẽ không phát hiện!" Lâu Nhược Hi trả lời, "Ngược lại là, cô giống như kỹ nữ bò lên giường anh tôi, cô vô liêm sỉ đến nỗi làm cho tôi buồn nôn. Anh tôi không thể nào yêu cô, anh ấy hận cô còn không kịp, anh ấy chỉ là muốn thân thể của cô mà thôi!"
"Ai có thể nghĩ đến công chúa bé nhỏ không biết gì về nhân gian của Lâu gia lại có thể nói ra lời như vậy." Cô cũng không phải là người dễ bắt nạt, lập tức phản kích nói."Cô nói không sai, anh cô không thể nào yêu tôi. Nhưng là cô biết không, mới vừa rồi anh cô đối với tôi rất nhiệt tình, anh ta c òn hôn tôi. Mà còn cô, cho dù cô có cởi hết quần áo cho anh cô thì anh ta cũng không có khả năng đụng đến một sợi tóc gáy của cô. Lâu Nhược Hi, cô tỉnh táo lại một chút đi! Lâu Tử Hoán là anh ruột của cô, anh ta yêu cô chỉ bởi vì cô là em gái của anh ta. Cho dù bây giờ anh ta không yêu tôi, nhưng tương lai cũng sẽ yêu một người đàn bà khác, sẽ có một người đàn bà khác trở thành vợ của anh ta. Mà người đó nhất định không phải là cô, vĩnh viễn không phải là cô!"
Lâu Nhược Hi bị cô nói trả lại cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Cô ta nhớ tới đêm hôm đó, anh trai cự tuyệt cô như thế nào. Cô lại càng hận người con gái trước mắt, cô nhất định sẽ không làm cho cô ta sống tốt được.
← Ch. 078 | Ch. 080 → |