Lấy ra
← Ch.053 | Ch.055 → |
Ra khỏi biệt thự, Lâu Tử Hoán đưa An Tử Khê vào xe của mình rồi đóng sầm cửa xe lại, dặn dò vệ sĩ đi theo: "ThạchNam, anh đưa ba tôi về nhà cũ!"
ThạchNamtrả lời: "Vâng thưa Lâu thiếu, tôi bảo An Nguyên cùng Tiêu Tề đưa cậu về!"
"Không cần!" Hắn nói xong mở ra cửa xe, "Chăm sóc ba tôi cho tốt!"
"Tử Hoán!" Lâu Ngọc Đường gọi hắn lại, "Đã muộn thế này, con còn muốn đi đâu? Theo ba về nhà!"
Lâu Tử Hoán liếc mắt nhìn ba một cái, chỉ là lạnh lùng cười, lên xe chuyển động tay lái, không chút do dự đi lên phía trước.
Lâu Ngọc Đường vô cùng tức giận, lại không thể làm gì được. Thằng con này, sau khi từ Mĩ trở về, không bao giờ còn là đứa con ông ta có thể khống chế được!
Lâu Tử Hoán lái xe thực sự rất nhanh, căn bản không để ý đến đây là đường núi, hơn nữa mặt đường lại hẹp. Sắc mặt hắn xanh mét, từ lúc lên xe cũng chưa nói một chữ nào với Tử Khê.
Tử Khê cũng không chịu nói gì với hắn, mặc kệ hắn lái xe thật sự rất nhanh, mặc kệ sắc mặt cô ngày càng trắng bệch, mặc kệ sợ hãi trong lòng đang không ngừng ra tăng. Cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, tiếng xe hăng hái xuyên qua núi, thậm chí tiếng sinh mệnh đang chạy vội đến chỗ đường cùng tuyệt mệnh. Có lẽ như vậy cũng tốt, được giải thoát!
Lâu Tử Hoán chạy thẳng đến bờ biển cơ hồ đã muốn tới gần vách núi, mới dừng lại. Hắn vừa mới dừng lại, Tử Khê chạy ra khỏi xe, liều mạng nôn dữ dội. Cô trong bụng cái gì cũng không có, chỉ có thể nôn khan!
Cô vừa nôn xong, Lâu Tử Hoán kéo cô lại, mở đầu liền giận dữ hỏi: "An Tử Khê, cô khá lắm! Cô nói một chút xem, cô dùng thủ đoạn gì, mới hai ngày liền thông đồng với Hắc Diệu Tư?"
Tử Khê vừa nôn xong còn choáng váng đầu óc mơ hồ, bị hắn chất vấn, lửa giận trong lòng cũng dâng lên: "Chẳng lẽ đây không phải là Lâu tổng anh hy vọng sao? Tôi thông đồng với Hắc Diệu Tư, không phải là đúng lúc phối hợp với kế hoạch của anh sao?"
"Cô nói bậy bạ cái gì?" Lâu Tử Hoán bị cô chọc đến lửa giận càng lớn hơn, không khí lành lạnh ẩm ướt từ biển thổi vào không làm cho lửa giận của hắn giảm bớt chút nào."Tôi khi nào thì muốn cô thông đồng Hắc Diệu Tư? Cô không hổ danh là con gái của mẹ cô, bị coi thường giống nhau, thích thông đồng với đàn ông giống nhau!"
Tử Khê bóp chặt mu bàn tay, không biết có phải là gió biển thổi vào quá lớn hay không, mà cô cảm thấy rất lạnh, lạnh đến tận sâu bên trong xương tủy."Đúng vậy, tôi liền thích thông đồng với đàn ông! Lâu tổng không phải sớm đã biết rồi sao?"
"Đáng chết!" Lâu Tử Hoán tức giận cực độ, đặt cô trên xe, "Tôi đã sớm cảnh cáo cô, cô bây giờ là tình nhân của tôi. Cô dám thông đồng với đàn ông khác, tôi sẽ giết cô!"
Vẻ mặt hắn có bao nhiêu hung ác dữ tợn, Tử Khê không chút nào sợ hãi, ngược lại còn cười nói: "Lâu tổng, bây giờ xung quanh không có người, là cơ hội tốt, tôi khuyên anh bây giờ liền ra tay đi."
Lâu Tử Hoán bị cô chọc tức nổi điên, phát cuồng, thậm chí thật sự muốn giết người. Hắn thật sự không thể ra tay, thật sự không thể ra tay với cô. Vì trả thù cô, hắn hung hăng che môi của cô lại. Vừa đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, lập tức buông cô ra."Miệng cô thực thối!" Hắn đã quên cô vừa mới nôn ra, mùi vị trong miệng đương nhiên sẽ không tốt. Hắn phát điên mở cửa xe lấy ra một lọ thủy tinh đưa cho cô.
Rõ ràng lúc này hẳn là lúc bi thương nhất, rõ ràng hẳn là lúc bị thương nhiều nhất, nhìn thấy biểu tình phát điên của hắn xong, cô lại bật cười. Nước mắt cũng chảy xuống theo, cô vội quay mặt đi, uống một ngụm nước lớn, vô cùng không thục nữ xúc miệng. Mùi vị trong miệng quả thực rất khó chịu, càng đừng nói tới tên đàn ông ưa sạch sẽ kia, ngay chính cô còn không chịu nổi nữa.
Tử Hoán vẫn là thấy được nước mắt của cô, lòng không hiểu trùng xuống, vươn tay mệnh lệnh nói: "Lấy ra đây!"
"Cái gì vậy?" Hắn có thể có cái gì đây, mà sẽ ở trên người cô, cô khó hiểu nhìn hắn.
"Danh thiếp của Hắc Diệu Tư!" Lâu Tử Hoán nói xong, trên mặt không được tự nhiên, đáy lòng tức giận càng sâu, hận không thể nuốt cô xuống.
An Tử Khê chỉ cảm thấy không hiểu nổi con người này, cô xúc miệng xong, không thèm để ý tới hắn lên thẳng xe. Tấm card kia cô vốn cũng muốn ném đi, nhưng là Lâu Tử Hoán lại muốn nó, cô không muốn đưa cho hắn.
Lâu Tử Hoán bị thái độ của cô kích thích giận quá, hắn mở phanh cửa xe, lại mệnh lệnh: "Lấy ra đây!"
An Tử Khê châm chọc nhìn hắn: "Lâu tổng nếu muốn danh thiếp của Hắc Diệu Tư, vừa rồi vì sao không tự hỏi ông ta?" Cho dù nó bị cô tự tay hủy, cô cũng không cần cho hắn. Hắn cái gì cũng đều muốn khống chế cô, cô sẽ không làm cho hắn toại nguyện được.
Kth rốt cuộc bị cô kích nổi giận lên, lên xe liền ôm cô vào trong ngực, bắt đầu kéo quần áo của cô, thề phải tìm ra danh thiếp Hắc Diệu Tư đưa cho cô.
"Lâu Tử Hoán, đồ điên, buông!"
Hắn đem quần áo cô cởi ra chỉ còn lại đồ lót trên người, không tìm ra được danh thiếp hắn muốn, đổi lại còn làm bừng lên dục hỏa hừng hực của hắn. Hắn hung hăng hôn cô, đặt cô lên đùi mình, hoàn toàn xé rách một chút vải dệt mỏng manh cuối cùng trên người cô, sờ soạng cao thấp.
Tử Khê không thoát khỏi hắn được, che chỗ này lại không che được chỗ kia, dần dần cơ thể cũng bị hắn khiêu khích bắt đầu mềm nhũn nóng lên. Trong vài tiếng vừa rồi, cô đã trải qua một vòng lại một vòng kích thích, đã cảm thấy mệt mỏi rã rời. Lúc này, cô không còn sức lực nữa, thậm chí bất giác đáp lại nụ hôn nóng bỏng của hắn.
Cảm giác được cô thỏa hiệp, Lâu Tử Hoán lại phát cuồng lên, hắn điều chỉnh ghế nằm ngửa ra, đặt cô nằm xuống. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô, bắt đầu cởi từng thứ từng thứ quần áo trên người.
Tử Khê mở to đôi mắt mơ màng, cô muốn né ra, trên người lại không có một tí sức lực. Cô nhìn hắn cởi đến cái quần lót cuối cùng, dưới ánh trăng, lồng ngực màu đồng của hắn hiện lên rõ ràng, chỉ cần liếc mắt, cô đều có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc căng thẳng của hắn. Hai người thân mật vô số lần, trực tiếp nhìn hắn trần truồng như vậy vẫn là lần đầu tiên. Cô quay mặt đi, cơ thể càng nóng.
Đôi mắt Lâu Tử Hoán chợt lóe lên, nghiêng người từ bên cạnh ghế dựa nhặt lên một tấm danh thiếp màu bạc chói mắt. Hắn đắc ý cười, ở trước mặt cô, đem danh thiếp xé nát thành từng mảnh, ném ra ngoài cửa sổ, theo gió bay đi.
Tên đàn ông ngây thơ, tim Tử Khê đập thình thịch. Nhìn hắn tiến gần cô, môi hắn vồ lấy môi cô, hắn hôn không thô bạo như vừa rồi, tuy rằng vẫn là vô cùng nóng cháy, cũng không còn làm cô đau. Bất tri bất giác, tay cô ôm lấy gáy hắn, nhắm mắt lại đón nhận tất cả hắn đưa đến cho cô.
Rõ ràng hai người vừa rồi còn thương tổn lẫn nhau, lại như đôi tình nhân yêu nhau sâu vô cùng, ôm lấy nhau, hôn môi nhau. Dốc hết sức lực, thầm nghĩ sở hữu được toàn bộ con người của nhau. Tử Khê hòa tan, cô run run, rộng mở bản thân thừa nhận hắn xâm nhập. Cô chỉ nghe được tiếng hắn thở dốc trong không gian ô tô nhỏ hẹp tinh tế này, chỉ có thể cảm nhận được sự âu yếm của hắn, trong một khắc cao trào dâng lên kia, nước mắt cô chảy ra.
← Ch. 053 | Ch. 055 → |