← Ch.01 | Ch.03 → |
Thấy mắt cô sáng rực như lửa, tràn đầy căm thù, Tề Thiệu Bạch cảm thấy thật khó hiểu.
Để hóa giải không khí ngột ngạt, anh xoay người muốn tìm một chỗ ngồi, nhưng Thẩm Mạt Hinh lại quát anh, giọng nói không hề có chút hòa khí hỏi.
"Anh nghĩ anh đang làm cái gì?"
Câu hỏi này thật kỳ lạ, anh chau mày.
"Nơi này là quán cà phê, tôi đương nhiên tới để uống cà phê, từ lâu đã nghe tiếng cô chủ quán là người pha cà phê giỏi, tôi đúng lúc đi ngang qua đây liền thuận đường vào thưởng thức. Cô chính là cô chủ?"
"Không phải!"
Anh giống như đang nói chuyện với người xa lạ, giọng nói vững vàng làm Thẩm Mạt Hinh càng thêm khó hiểu, bất an lặng lẽ dâng lên. Cô luống cuống xoay người, muốn đi lấy cây chổi nhưng vào trong phòng bếp, hai chân lại nhũn ra, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
Vì nghĩ rằng Tề Thiệu Bạch không thể xuất hiện lần nữa trong cuộc sống của cô nên cô hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, khiến hiện giờ ngay cả dũng khí đi ra ngoài đối mặt với anh cũng không có.
Không ngờ A Quế bị cô sai đi mua đồ trở về không để ý tới bầu không khí, kích động chạy vào lớn tiếng la hét.
"Chị Mạt Hinh, cái người đẹp trai ngày hôm qua em kể với chị đã tới, đặc biệt tới để uống cà phê chị pha đó!"
Vừa nghe thấy Tề Thiệu Bạch chính là vị khách đẹp trai mà tiểu Tề và A Quế đã kể, Thẩm Mạt Hinh càng thêm lo lắng trong lòng.
Anh lại xuất hiện tại nơi này một lần nữa, rốt cuộc muốn làm cái gì?
"Chị Mạt Hinh?"
"A Quế, em đi ra nói với người khách đó chị không thoải mái, hôm nay muốn đóng cửa sớm, không thể tiếp đón anh ta, mời anh ta rời đi thôi." Cô không muốn đối mặt, không thể làm gì khác ngoài việc nhờ A Quế đuổi người đi.
"A? Nhưng......"
Trước khi cô rời quán, chị Mạt Hinh trông rất khỏe mạnh, thế nào lại đột nhiên không thoải mái vậy? Lại nói, trai đẹp đặc biệt tới uống cà phê, đuổi người ta đi như vậy, nói thế nào được đây!
A Quế đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, chớp mắt liên tục nhìn Thẩm Mạt Hinh.
"Mau đi đi."
Bị Thẩm Mạt Hinh nghiêm khắc thúc giục, A Quế không thể làm gì khác, đành xoay người, bước tới chỗ ngồi của Tề Thiệu Bạch, phát hiện còn có một người khách khác ngồi đó.
"Hai vị, cô chủ của chúng tôi trong người không thoải mái, hôm nay không thể pha cà phê cho hai vị, cũng bởi vậy nên hôm nay muốn đóng cửa sớm, không thể tiếp đón hai vị, thật xin lỗi!"
"Cô chủ của mấy người còn chọn khách? Nào có người nào lại buôn bán như vậy!" Trợ lý Hứa vào sau bực mình trách móc.
"Không phải như vậy...... Cô chủ của chúng tôi là người rất tốt.... . Nhưng hôm nay...... có chút khác thường...... có thể thật sự rất không thoải mái, bình thường cô ấy sẽ không như vậy, thật xin lỗi!"
Tề Thiệu Bạch chau mày, không tự chủ hướng tầm mắt tới phòng bếp. Mặc dù chỗ đó không có động tĩnh gì nhưng anh lại mơ hồ cảm giác nguyên nhân khiến cô chủ quyết định đóng cửa sớm hình như là vì anh. Mặc dù từ sự tức giận trong mắt cô và hành động đuổi người khiến anh rõ ràng cảm thấy mình không được hoan nghênh nhưng nguyên nhân không được hoan nghênh có lẽ chỉ có chính cô mới biết.
"Sao lại có cái loại cửa hàng thế này, khách đến mà lại đuổi về......" Trợ lý Hứa bất mãn nói thầm.
"Thôi, nếu người ta thấy không thoải mái trong người thì đừng mang rắc rối đến cho người ta, chúng ta đi thôi."
Tề Thiệu Bạch đứng dậy, đi khỏi quán cà phê Mạt Hương.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chuông gió vang lên, Thẩm Mạt Hinh mới từ phòng bếp đi ra. Cô bước chân, định mở cửa nhìn theo bóng lưng Tề Thiệu Bạch nhưng tay mới cầm đến nắm cửa, liền bỏ ý nghĩ đó đi.
Cô không muốn để lộ đoạn kí ức đã phủ đầy bụi kia. Cô sợ rằng một khi mở ra, cuộc sống yên bình hiện giờ của cô sẽ không quay lại được nữa.
Mười một giờ trưa.
Trên cánh cửa thủy tinh trong suốt của quán cà phê Mạt Hương treo bảng thông báo "đang kinh doanh", bình thường lúc này trong tiệm rất đông khách, bởi vì người hiện đại thường ăn trưa cùng nhau. Tuy nhiên hôm nay là Chủ Nhật nên thời gian dùng bữa khách hàng tới không nhiều lắm.
Cửa mở ra, tiếng chuông gió vui tai truyền đến. Biết rằng khách tới cửa, Thẩm Mạt Hinh ngẩng đầu kêu.
"Hoan nghênh đã tới!"
"Bận không?"
Người khách vừa tới là bạn của Thẩm Mạt Hinh, Hứa Vũ Huân, hai người quen nhau từ ba năm trước.
Năm đó Thẩm Mạt Hinh vừa li hôn, một mình mang theo con trai hết sức khổ cực. Vào một đêm Thẩm Gia Tề sốt cao, cô kinh hoàng vội đưa con trai tới bệnh viện cấp cứu, Hứa Vũ Huân chính là bác sĩ khoa nhi trực lúc ấy.
Sau sự việc đó, Hứa Vũ Huân trở thành bác sĩ gia đình của Thẩm Gia Tề.
Hứa Vũ Huân từ lúc mới gặp đã có tình cảm với Thẩm Mạt Hinh nhưng ngại cô là gái đã có chồng nên không dám bày tỏ. Sau này, khi biết cô là bà mẹ độc thân, anh liền tích cực theo đuổi, rất quan tâm tới mẹ con Thẩm Mạt Hinh.
Nhưng việc theo đuổi của anh không hề dễ dàng. Thẩm Mạt Hinh luôn rất khéo léo cự tuyệt anh, còn trực tiếp nói cho anh biết tương lai cô chỉ quan tâm chăm sóc con trai, không muốn nói đến chuyện tình cảm.
Vì vậy, anh quyết định tấn công cậu bé. Nhưng Thẩm Gia Tề sau khi được anh tiêm ở phòng cấp cứu đến nay vẫn không thích anh, mỗi lần nhìn thấy anh đều trốn. Tuy cậu bé càng ngày càng lớn nhưng hiện tượng này vẫn không cải thiện.
"Hôm nay là Chủ nhật, đến tối mới đông khách. Bác sĩ Hứa ăn cơm chưa? Có cần tôi chuẩn bị cơm không?"
"Cho anh một suất cơm đặc biệt đi, thuận tiện pha giúp anh ly cà phê, buổi chiều anh phải trực."
"Được, anh đợi một chút. Tiểu Tề, sao lại không chào? Chào hỏi bác sĩ Hứa đi." Thẩm Mạt Hinh khẽ đẩy con trai đứng sau quầy bar.
"...... Con muốn về nhà."
"Về nhà gì, còn chưa ăn trưa đấy."
Vì hôm nay là Chủ nhật nên sáng sớm con trai đã theo cô đến quán cà phê.
"Con không đói bụng, con muốn về nhà."
Chỗ ở của bọn họ cách chỗ này không xa, đi một trạm tàu điện ngầm là có thể tới. Cô để cho tiểu Tề học ở trường tiểu học gần khu vực quán cà phê, vốn là để cho cậu sau khi tan lớp có thể đến quán, tương đối an toàn. Mà bình thường tiểu Tề thường giúp đỡ cô ở quán, nếu như mỏi mệt rồi mới một mình đi tàu điện ngầm về nhà, một sự độc lập khiến người ta đau lòng.
Nhưng cậu đôi khi rất bướng bỉnh, giống như hiện giờ, rõ ràng trước mặt là bác sĩ đã chữa khỏi bệnh cho cậu mà cậu lại dùng ánh mắt không tốt nhìn người ta.
"Tiểu Tề, có muốn chờ chú ăn xong rồi thuận đường đưa cháu trở về không? Ăn xong chú phải đi làm, có thể thuận đường đưa cháu về đó."
Hứa Vũ Huân muốn lấy lòng cậu, bởi anh hiểu rất rõ, nếu như Tiểu Tề không thích anh thì Thẩm Mạt Hinh cũng tuyệt đối không thể tiếp nhận anh.
"Không cần, hẹn gặp lại mẹ."
Thẩm Gia Tề bỏ lại câu nói, khoác cái ba lô nhỏ lên, nhanh như chớp chạy mất.
Nhìn bóng lưng nho nhỏ biến mất ở cửa ra vào, Thẩm Mạt Hinh lúng túng hướng Hứa Vũ Huân nói xin lỗi.
"Thằng bé cho đến giờ vẫn sợ tiêm. Vừa rồi nó nói với anh như thế thật không lễ phép, thực sự xin lỗi."
"Anh sẽ không so đo cùng cậu bé, em không cần để ý quá nhiều. Đúng rồi, tuần sau anh nghỉ, em có thể cũng nghỉ một ngày hay không? Anh muốn đưa em và tiểu Tề ra ngoại ô chơi."
Cô suy nghĩ một chút, mới khéo léo nói: "Xin lỗi, hôm đó trường của tiểu Tề có hoạt động, tôi tham gia với cháu."
Trong lòng cô thấy áy náy, làm người thật khó khăn, nói cự tuyệt nhiều khiến trong lòng luôn có cảm giác tội lỗi. Cô cảm giác mình như không biết tốt xấu, dù sao người tốt như bác sĩ Hứa coi trọng cô, có thể nói vận khí của cô rất tốt. Nhưng cho dù anh khá hơn nữa, lòng cô vẫn không cách nào tiếp nhận tình cảm mới. Nếu đã như vậy, cô cũng không nên cho bác sĩ Hứa quá nhiều mong đợi.
Mặc dù kết quả này Hứa Vũ Huân đã đoán ra từ trước, nhưng lại bị cự tuyệt một lần nữa, lòng anh vẫn cảm thấy bị đả kích. Nét mặt ấy, khiến Thẩm Mạt Hinh càng thêm cảm giác tội lỗi.
"Tôi đi chuẩn bị đồ ăn và cà phê cho anh." Sợ mình sẽ nhất thời mềm lòng, Thẩm Mạt Hinh vội vàng xoay người đi tới phòng bếp.
Thẩm Gia Tề không trở về nhà. Cậu chỉ không thích chú bác sĩ kia, không muốn cùng chú ấy ở cùng một chỗ. Cậu biết bác sĩ cứu người, mỗi lần cậu ngã bệnh, chú bác sĩ luôn đặc biệt chăm sóc cậu, nhưng cậu vẫn là không thích chú ấy.
Bởi vì cậu biết rõ, chú bác sĩ thích mẹ của cậu, muốn làm ba của cậu. Nhưng cậu một chút cũng không muốn gọi chú bác sĩ là ba, cậu thích ba tiểu Bạch của mình.
Cậu không nhớ rõ hình dáng của ba, bởi vì họ xa nhau đã lâu, hơn nữa mẹ lại đem hình ba giấu đi, cũng không lưu lại. Cậu cũng không biết tên ba viết như thế nào, chỉ nhớ rõ mẹ giống như gọi ba tiểu Bạch, cho nên thỉnh thoảng cậu cũng bắt chước mẹ gọi ba tiểu Bạch. (Kate: chắc bé này nghe nhầm Thiệu Bạch thành tiểu Bạch
Nhìn khuôn mặt tươi cười tỏa sáng như ánh mặt trời của Thẩm Gia Tề cùng ngón tay út mềm mại này, Tề Thiệu Bạch không tự giác giơ tay của mình lên, dùng ngón út của mình ngoắc vào ngón út nhỏ kia.
Duyên phận này thật khó giải thích, cậu nhóc này không ngờ có thể gợi lên tình thương của ba trong anh, làm anh không khỏi muốn cưng chiều cậu thật nhiều.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |