Vạch trần bức màn mỏng
← Ch.26 | Ch.28 → |
Tô Khinh Lăng buông microphone xuống, sau đó khẽ chào với mọi người.
"Cám ơn đã khích lệ, tuy rằng tôi hoàn toàn xứng đáng"
"Ôi trời..." Lời nói vừa ra khỏi miệng Tô Khinh Lăng, mọi người đều nhịn không được mà bật cười.
Tô Khinh Lăng trở lại bên cạnh Hạ Tư Lạc, đưa tay khoác lên cánh tay của hắn. Sau đó cô trừng to mắt nhìn Trần đạo diễn cùng con trai của mình.
"Hai vị giám khảo, kết quả?"
Mọi người cũng nhìn về phía Trần đạo diễn cùng Hạ Thiếu Lăng.
Trần đạo diễn có chút rối rắm, bởi vì lúc nãy hắn đã khen Lãnh Thanh Thu khá nhiều. Không biết kết quả được công bố có khiến lòng cô ấy không thoải mái hay không.
Nhưng Hạ Thiếu Lăng lại hoàn toàn không có lo lắng đó, thẳng thắn giơ tay lên nói:
"Đương nhiên là mẹ con thắng"
"Trần đạo diễn cũng đồng ý với kết quả này sao?" Tô Khinh Lăng nhìn Trần đạo diễn. Lời nói của mỗi con trai cô sẽ khiến cho người khác nghĩ rằng người một nhà bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, không thể phục được.
Trần đạo diễn thấy ánh mắt của mọi người đều tụ trên người mình liền gật gật đầu:
"Giọng hát của Thanh Thu cùng Khinh Lăng đều rất hay, lại càng khiến cho lỗ tai chúng ta được hưởng thụ một bữa ra trò. Hai người đều hát bài của cùng một ca sĩ, đều có cùng hương vị như nhau. Thế nhưng khi so sánh ra thì Khinh Lăng hát tốt hơn, cho nên trận đấu này là tổ của Khinh Lăng thắng..."
"A!" Cả một tổ của Tô Khinh Lăng đều nhảy lên hoan hô.
Tô Khinh Lăng mỉm cười, ánh mắt giao với ánh mắt của Lãnh Thanh Thu.
Lãnh Thanh Thu mấp máy môi, sau đó gật gật đầu với cô:
"Chúc mừng"
Tô Khinh Lăng cười khẽ, sau đó cũng đáp:
"Cám ơn"
Ánh mắt hai người giao nhau một chỗ, sau đó lại tách ra.
Kế tiếp, để ăn mừng tổ của Tô Khinh Lăng giành chiến thắng, bọn họ liền tổ chức party ngay trong phòng karaoke.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong trạng thái điên cuồng của buổi party, mà cả nhà Tô Khinh Lăng đều ngồi chung một chỗ, không có điên loạn theo những người khác.
"Chồng, em vào toilet một chút" Tô Khinh Lăng nói với Hạ Tư Lạc, sau đó ra ngoài.
Lãnh Thanh Thu nhìn thấy Tô Khinh Lăng rời khỏi đây, nghĩ nghĩ, cúi đầu nói với người đại diện rồi cũng đi ra ngoài.
Cha con Hạ Tư Lạc nhìn thấy cô ta cũng đi, trong mắt hiện lên ánh sáng, sau đó một người uống rượu, một kẻ uống nước ngọt, không để ý đến cô ta.
...
Tô Khinh Lăng vừa đi ra liền gặp Lãnh Thanh Thu. Nhìn thấy băng sơn mỹ nhân ở đây, cô có cảm giác mục đích của Lãnh Thanh Thu chính là đến tìm mình. Vì thế cô cười cười:
"Cô Lãnh"
Lãnh Thanh Thu cũng gật gật đầu, đứng trước mặt ngăn cản đường đi của Tô Khinh Lăng.
"Cô Tô, tôi có thể nói chuyện với cô không?"
Quả nhiên! Đôi mắt Tô Khinh Lăng phát sáng, nhưng vẫn không để cho Lãnh Thanh Thu nhìn thấy. Cô nhếch môi mỉm cười, nói:
"Đương nhiên. Không biết cô Lãnh muốn nói chuyện gì với tôi?" Theo quan hệ của bọn họ thì nhiều nhất cũng chỉ là hợp tác đóng phim mà thôi.
"Về Hạ Tư Lạc" Lãnh Thanh Thu nhìn chằm chằm cô, nói. Cô ta như muốn nhìn thấy biểu cảm gì đó trong mắt Tô Khinh Lăng khi nghe chính mình nói ra điều này. Thế nhưng khiến cho cô thất vọng, biểu tình của Tô Khinh Lăng vẫn không thay đổi.
"Vậy sao? Thì ra là nói về Lạc" Biểu cảm của Tô Khinh Lăng như không quan tâm, nhưng trong lòng lại nổi bão. Thì ra cái cô kiều nữ lạnh nhạt Lãnh Thanh Thu này chính là ngắm vào chồng mình, còn tưởng rằng cô ta khác những người khác. Cô đáp: "Được thôi!"
"Chúng ta tìm một nơi khác đi" Lãnh Thanh Thu không đoán được suy nghĩ của Tô Khinh Lăng, trong lòng cũng khá bất an.
"Được"
Hai người không trở về phòng karaoke mà là ra bên ngoài. Gọi mỗi người một tách trà, sau đó chỉ nhìn đối phương.
"Cô Lãnh muốn nói cái gì thì đã có thể nói" Tô Khinh Lăng hớp một ngụm trà, nói với Lãnh Thanh Thu"
Từ đầu tới cuối Lãnh Thanh Thu cũng không nhúc nhích, ánh mắt của cô ta đầy suy tư, dường như đang suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào. Sau khi nghe thấy lời nói của Tô Khinh Lăng, cô ta mới ngẩng đầu.
"Cô không xứng với anh ấy!"
Tô Khinh Lăng kinh ngạc một chút. Lãnh Thanh Thu này cũng quá thẳng thắn rồi, nhưng lời nói của cô ta cũng khiến cô rất khó chịu. Cái gì gọi là không xứng với anh ấy? Tô Khinh Lăng cô cùng Hạ Tư Lạc chính là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi đó! Cô vòng hai tay trước ngực, khẽ nâng cằm nhìn Lãnh Thanh Thu, khóe môi vẫn mang ý cười.
"Tôi không xứng với anh ấy, chẳng lẽ là cô xứng với anh ấy sao?" Cô thừa nhận diện mạo của Lãnh Thanh Thu cũng không tệ, hơn nữa còn rất thông minh. Thế nhưng để xứng với tảng băng Hạ Tư Lạc, Tô Khinh Lăng cô dám nói trừ mình ra cũng không còn ai có thể lay động tảng băng đó được.
Lãnh Thanh Thu mấp máy môi, thanh âm vẫn bình bình đạm đạm:
"Tôi có xứng hay không thì trong khoảng thời gian tới sẽ chứng minh, nhưng cô lại hoàn toàn không xứng với anh ấy. Sự kiêu ngạo cùng luôn cho là đúng của cô sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho anh ấy. Anh ấy là ngôi sao điện ảnh, tuy không giống với những người bình thường nhưng anh ấy cũng sẽ có phiền não, cũng cần một người vợ đảm đang chăm sóc, chứ không phải là một người chỉ biết khoe khoang khoác lác..."
"Nghe ra thì giống như cô rất hiểu Lạc nhà tôi" Tô Khinh Lăng không giận, ngược lại còn cười. Lãnh Thanh Thu này tưởng ai cũng sẽ si mê mình sao? Không, phải nói là cô ta rất ảo tưởng. Cô nói tiếp: "Cô xác định cô là một người phụ nữ như vậy sao?" Hai tảng băng hợp lại cùng một chỗ, kết quả sẽ là cái gì? Đáp án quá rõ ràng, hai tảng băng chạm vào nhau không phải cùng nhau vỡ ra thì cũng chỉ là sáp lại thành tảng băng lớn hơn. Lạnh lẽo đến một sống một chết. Tảng băng lạnh lẽo cũng cần phải có ánh mặt trời, chỉ có ánh mặt trời mới có thể truyền đến sự ấm áp cho tảng băng quanh năm lạnh giá.
← Ch. 26 | Ch. 28 → |