Truyện:Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư - Chương 07

Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư
Trọn bộ 10 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Sau khi chào tạm biệt Hannah, Cổ Hách Tuyền lên xe chở cô về nhà, dọc đường, cô không nói lời nào, vẻ mặt uể oải, anh cho là cô mệt mỏi, bàn tay thỉnh thoảng vⓤ*ố*ⓣ 𝖛*e khuôn mặt trái xoan non mềm của cô, muốn trêu chọc cho cô lên tinh thần.

"Đại ca ca......"

"Ừ?"

"Hannah tiểu thư...... Là bạn của anh sao", Mới vừa bước vào cửa, Lạc Tiểu Hòa đột nhiên hỏi.

"Anh với cô ấy chỉ là զ●ⓤ𝖆●n ♓●ệ hợp tác, không thể nói là bạn được." Cổ Hách Tuyền đem sách vở của cô cất đi, sau đó xoay người nhìn cô thật sâu, "Sao đột nhiên hỏi chuyện này?"

"Không có gì...... Cô ấy, rất đẹp......" Lạc Tiểu Hòa chậm rãi nói xong, cảm thấy không được tự nhiên, sợ bị anh nhận thấy được cô đang ghen.

"Chỉ là làm ăn quen biết mà thôi, không có gì đáng nói, huống chi cô ta có xinh đẹp hay không cũng không liên quan đến anh, ngược lại Lạc Tiểu Hòa của anh càng ngày càng đẹp, bên ngoài ong bướm quá nhiều, anh bắt đầu có chút lo lắng rồi."

Anh giống như đang nói giỡn, thoải mái tùy ý nói, nói xong dắt cô đi vào nhà. Trong lòng thật ra đang bị ngâm dấm, quá chua!

Có thể cùng thiếu nữ Đông Phương khí chất thanh thuần, ɱề-ɱ m-ạ-𝖎 động lòng người hẹn hò là mơ ước cả đời của biết bao nhiêu thanh niên ngoại quốc a! Bảo bối của anh từ khi vào trường luôn có một đám người theo đuổi, mỗi ngày anh đều phát hiện trong túi xách của cô có một chồng thư tình lớn chưa mở, đủ mọi ngôn ngữ từ Tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, Italy. Nội dung đều là lời tỏ tình, thậm chí thư nhiều nhất đều là thư tiếng Trung, thật là đặc sắc mà.

Anh dám cam đoan hôm nay trong túi xách lại có thêm một đống thư lớn!

Lạc Tiểu Hòa thẹn thùng cúi đầu, những lá thư tình kia thật làm người ta khó xử, cô không muốn nhận lấy nhưng những cây si đó không phải là kín đáo đưa cho cô thì cũng bỏ chạy đi, cô đối với bọn họ một chút biện pháp cũng không có, càng không nghĩ tới muốn mở ra xem, vừa không thể tùy tiện vứt bỏ mà để đó cũng không tiện, thật là làm cho người ta rất phiền não.

"Không...... Không đúng." Cô ngập ngừng muốn nói xin lỗi, chỉ sợ anh sẽ tức giận.

Cổ Hách Tuyền nhướng mắt, "Cho dù em thích người con trai khác, cũng không cần nói xin lỗi với anh." Anh nâng khuôn mặt lo lắng của cô lên, nhẹ nhàng nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh, cười một tiếng, "Mặc dù anh không muốn điều đó xảy ra, nhưng mọi chuyện khó nói trước......"

"Em, em...... Không thích!" Cô nóng nảy, vội vã cắt đứt giả thiết của anh."Em không hề thích...... người khác. Chỉ có......" Cô giống như chợt nghẹn, không lên tiếng.

"Chỉ có cái gì?" Thế nhưng anh lại không để yên cho cô, hỏi tới.

"Chỉ có...... Anh......" Cô đỏ mặt, thanh âm nhỏ như muỗi vằn.

Cảm giác mừng như điên giống như có tia chớp xẹt qua đánh trúng vào anh, trái tim của người con trai trong nháy mắt lạc nửa nhịp, "Tiểu Hòa, nói lại lần nữa." Hơi thở 𝓃ó*n*g bỏ𝖓*🌀 của anh đến gần cô hơn.

"Chỉ...... Thích anh." Mặc dù thẹn thùng, nhưng cô vẫn lấy dũng khí nói ra.

Anh tiến lên một bước, ôm cô vào trong lòng.

Một ngày không thấy cô, anh nhớ cô trào dâng như nước thủy triều, nhất là bây giờ nghe được cô thổ lộ tiếng lòng thì tình triều càng mãnh liệt, chỉ ngửi hương thơm trên mái tóc cô, mạch Ⓜ️_á_ц trong Cổ Hách Tuyền đã căng phồng.

Má phấn của cô gái không tự chủ được đỏ ửng, chân theo bản năng muốn lui về phía sau, lại bị bàn tay bên hông ôm chặt, không thể động đậy.

Hơi thở đặc trưng của phái nam vây quanh cô, cô trốn không thoát, chỉ có thể mặc cho anh nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi, đôi môi mỏng của anh lập tức liền che lại cái miệng nhỏ nhắn.

Nụ hô.𝓃 của anh đói khát như trước, giống như lữ khách lạc đường trong sa mạc, thật vất vả tìm được nguồn nước cứu mạng, trằn trọc ɱ-ú-🌴 lấy, bừa bãi trìu mến.

"Ngô......" Cô phát ra thanh âm yêu kiều, chìm đắm trong gió lốc nhiệt tình của anh, cánh tay tuyết trắng vòng qua cổ anh thật chặt, toàn thân mềm yếu, chân dường như đứng không vững.

"Hôm nay có nhớ anh không? Hửm?" Anh tựa vào cánh môi cô bị 𝐡ô*n đến hơi sưng đỏ, phát ra thanh âm hấp dẫn dễ nghe, "Có nhớ anh không?"

"Có." Cô ngượng ngùng gật đầu.

"Gọi tên anh, anh thích nghe em gọi tên anh." Anh cười.

Cô thẹn thùng cười, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Đại ca ca."

"Bảo bối ngoan." Nụ ⓗô●𝓃 nóng rực chậm rãi rơi xuống, nhẹ nhàng ⓗô●n lên chiếc cằm khéo léo, lướt xuống xương quai xanh thanh nhã, t𝒽.â.n ✝️♓.ể nhỏ xinh cũng bị đè ép ngã xuống ghế sô pha, bàn tay trượt vào trong quần áo cô, dọc theo đư.ờ𝐧.𝐠 coп.ℊ lả lướt của 𝐭_♓_â_𝓃 𝖙♓_ể 𝐦ề●𝐦 ɱạ●1, cảm nhận làn da non nớt trơn mềm, đôi môi mỏng dường như không biết đủ, vẫn 👢ℹ️_ế_m ♓ô_𝖓 không ngừng trên đôi môi đỏ mọng.

"A......" Cô bị anh mú·𝐭 đến mức cánh môi tê dại, đầu óc mơ hồ thành một khối đậu hũ, hoàn toàn không thể suy nghĩ gì nữa.

Lúc này, cô nửa nằm nửa ngồi ở nơi đó, áo nửa cởi nửa không, mái tóc xốc xếch. Đôi mắt lung linh trong suốt ⓖ.ợ.𝐧 💰ó.𝖓.🌀 tình, ngượng ngùng mang theo sự ngây thơ cùng tinh khiết, bởi vì kích tình lại càng tăng thêm mấy phần զ·𝖚🍸ế·𝖓 𝖗·ũ cùng thẹn thùng khó có thể hình dung.

Cổ Hách Tuyền ngẩng đầu, đôi mắt chim ưng nháy mắt ghi lại hình ảnh cảm động trước mắt này, Phù Dung nở rộ, anh nhịn không được nữa khẽ rên một tiếng, đứng dậy ôm cô đi vào phòng ngủ.

Rèm cửa sổ màu vàng nhạt buông xuống, tấm màn dày che hết tất cả ánh sáng bên ngoài, trên bàn đặt chiếc đèn ngủ Thủy Tinh Cầu phát ra ánh sáng mờ ảo.

Trong phòng ngủ, chăn màu vàng nhạt cổ điển và gối nằm đều bị rơi xuống sàn nhà, trên giường lớn màu trắng, hai 𝐭●♓●â●ⓝ 𝐭●♓●ể xinh đẹp quấn lấy nhau như không bao giờ rời xa.

"Ư......" Tiếng kêu yêu kiều ngọt ngào 〽️ề-〽️ ⓜ-ạ-𝐢 như nước như muốn đoạt luôn hồn phách.

Cô gái ở trong lồng 𝖓ɢ●ự●↪️ dày rộng ⓝ*ó𝓃*🌀 🅱ỏռ*ⓖ của người con trai, một tay của anh đỡ sau đầu cô, một tay kia nâng 𝖊-𝐨 𝐭-♓-🅾️-ⓝ lên, đầu lưỡi nhiệt tình dò vào trong môi đỏ, tham lam 𝒽*ô*n cô thật sâu.

Áo dần dần rơi xuống, lộ ra †𝐡-â-ռ т𝐡-ể mơn mởn 〽️ề-ⓜ ɱạ-❗ trắng như tuyết, dưới ánh sáng long lanh bên trong, toàn thân trở nên sáng bóng như trân châu lung linh.

T.ⓗâ.ռ t.ⓗ.ể 𝖒_ề_ɱ Ⓜ️ạ_ℹ️ như châu ngọc tỏa sáng như thế sao anh có thể không yêu, sao anh có thể không cưng chìu, không luyến tiếc cho được? Bàn tay người con trai hơi dùng sức, hận không thể đem cả †h*â*п 𝖙*𝖍*ể cô gái mình yêu mến hòa tan hết vào ✝️_𝐡â_п ⓣh_ể của mình.

"A......" Lạc Tiểu Hòa ⓡê·𝖓 г·ỉ nho nhỏ, tay trắng giơ cao, phối hợp ôm cổ của người con trai.

Bọn họ không phải không có lúc thân thiết, anh thương tiếc cô còn nhỏ, vẫn luôn luôn dừng lại đúng lúc, nhưng hôm nay ghen tức tích lũy lâu dài, cùng với cô e lệ tỏ tình, khiến cho anh cảm thấy không thể tiếp tục chờ đợi nữa!

Cô là của anh! Bảo bối của anh, cô gái của anh, là mặt trời nhỏ của anh! Anh muốn bên cô suốt đời suốt kiếp! Những tên có ý tưởng muốn cướp bảo bối của anh, tất cả cút xa một chút đi!

Môi mỏng dọc theo cổ trắng như tuyết trượt dài xuống xương quai xanh tinh xảo, quần áo trên người cũng thuận thế rơi xuống thắt lưng, phơi bày ra nửa người trên trọn vẹn.

𝐓𝒽â-n 𝐭ⓗ-ể của cô rất đẹp, da thịt cân xứng, đườ-п-🌀 𝒸-𝑜-𝓃-ⓖ Ⓜ️ản*𝖍 🎋♓*ả*ⓝ*♓ ưu mỹ, rõ ràng còn là thiếu nữ non nớt, lại có sự dụ hoặc 𝖙𝖍â·𝐧 t♓·ể của cô gái nhỏ trưởng thành, dù mặc áo lót bằng bông trắng bảo thủ không có những đường viền hoa 🎋·ⓗê·u ɢợ·ℹ️, càng không có sự thành thạo qυ🍸ế-n 𝐫-ũ nhưng cũng đủ làm anh dễ dàng lâm vào sóng trào ⓓụ·𝖈 v·ọ·п·ℊ.

"Bảo bối......" Cổ Hách Tuyền thì thầm, bàn tay dò cúc áo lót mỏng manh sau lưng cởi ra, bầu 𝓃gự·𝖈 sữa mề.ɱ 〽️.ạ.𝐢 như măng mùa xuân trong nháy mắt phơi bày trước đôi mắt chim ưng tĩnh mịch.

Cô gái trần trụi nữa người trên, theo động tác của anh, ngượng ngùng nhắm hai mắt lại, hô hấp dần dần dồn dập, nhũ hoa trắng mềm khẽ phập phồng.

"Đừng thẹn thùng, em rất đẹp, nơi này...... Cũng rất mềm." Anh vừa nói vừa không ngừng ѵ⛎*ố*✝️ v*3 trêu đùa, yêu thích không muốn buông tay.

"Ưm......" Cô ✝️*♓*ở g*ấ*🅿️, theo bản năng ưỡn cong người, những vật cản trở giữa hai người họ toàn bộ rơi xuống đất, Cổ Hách Tuyền nâng cao đôi tuyết nhũ vừa trổ mã hoàn mỹ, đem đỉnh nhũ màu hồng như đóa hồng e lệ ngậm vào miệng Ⓜ️ú_т một cách đói khác.

"A...... Ưm......" Hơi thở của Lạc Tiểu Hòa càng lúc càng dồn dập, hai gò má như lửa, bất lực mặc cho người con trai hái.

Ngón tay thon dài dọc theo đ_ườ𝖓_ɢ c_0𝖓_🌀 e·𝑜 †♓·𝐨·ⓝ linh lung trượt đến bên đùi ⓜ-ề-𝐦 Ⓜ️-ạ-1, Lạc Tiểu Hòa bất an ưm một tiếng, có chút sợ hãi cong đôi chân mềm nhũn lên, anh trấn an ngẩng đầu ⓗ-ô-п lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào khẽ nhếch, tⓗ*â*п 𝐭*𝖍*ể cao lớn nửa quỳ, chen vào giữa hai chân đẹp thẳng tắp.

Quần lót lụa mỏng manh bao quanh chiếc 𝐦·ô·𝓃·ɢ ɱề_𝐦 𝐦ạ_i mật đào, mắt anh như lửa, chăm chú nhìn cánh hoa màu hồng mề●𝖒 〽️ạ●❗ khéo léo, cảm giác hạ thể mình đang sưng phồng dường như sẽ vỡ tung mất, anh không chút do dự h·ô·𝖓 lên cấm địa ngọt ngào của phái nữ!

"A! Đừng......"

Lạc Tiểu Hòa bị hành động của anh dọa sợ, Đại ca ca tại sao có thể...... Có thể ăn chỗ đó của cô chứ?

Bàn tay nắm ở vòng eo 〽️ả·𝖓·h 𝖐ⓗ·ả𝖓·𝒽 trượt vào sau lưng, nâng lên bờ 𝐦-ôп-🌀 ɱ·ề·〽️ ɱ·ạ·𝒾, trong hơi thở tất cả đều là mùi hương tươi mát đặc thù của thiếu nữ, ép anh muốn nổi điên.

Đầu lưỡi linh hoạt thỉnh thoảng êm ái, thỉnh thoảng lại gia tăng lực đạo 𝐥_i_ế_𝐦 𝐥_ℹ️_ế_𝖒 cánh hoa nho nhỏ xinh đẹp, đầu lưỡi dọc theo cánh hoa dần dần tiến vào mật động, vẽ ra nhiều chất lỏng ngọt ngào hơn, sau đó đặc biệt đói khát đem mật nước toàn bộ nuốt vào.

"A...... A...... Đại...... Ca ca......" Lạc Tiểu Hòa vừa xấu hổ vừa sợ, bị anh trêu chọc đến mức 🌴𝒽-ở 𝐡-ổ-ռ ♓-ể-𝐧, 𝐭-hâ-ռ 𝖙-𝖍-ể nhỏ xinh không ngừng 𝖗u●ⓝ 𝓇ẩ●γ, muốn cầu xin anh dừng lại, nhưng thanh âm lại vỡ vụn nói không ra câu nào đầy đủ.

Giờ phút này, tiếng kêu mềm nhũn ngoan ngoãn so với bình thường càng thêm mị hoặc lòng người, dưới hạ thân của Cổ Hách Tuyền lúc này dục hỏa đốt càng nhiều, dứt khoát lấy môi hớp một hớp hoa dịch ngọt ngấy, đứng dậy nặng nề chặn lại cái miệng nhỏ nhắn của cô, lưỡi dài bá đạo cuốn lấy cái lưỡi nhỏ thơm tho, ⓗ-ô-n nồng nhiệt.

Mùi vị kỳ quái khiến cho đầu óc Lạc Tiểu Hòa choáng váng, cô không biết làm sao, theo bản năng muốn tránh né, bàn tay của anh lúc này đang để giữa hai chân cô tìm nhụy hoa 〽️ề●Ⓜ️ 〽️●ạ●1 nhẹ nhàng xoa nắn.

"Ngô......" Cái loại 𝒸*ả*m 𝖌*𝖎*á*↪️ ⓣ*ê d*ạ*❗ đó cho tới bây giờ chưa từng có, giống như dòng điện xông thẳng lên não của Lạc Tiểu Hòa, t♓â_ռ t_𝖍_ể ɱ-ề-𝐦 m-ạ-ℹ️ hóa thành vũng nước, cảm giác dường như mình đang lơ lửng.

Anh khó khăn rời đi môi của cô, ở bên tai cô nói thật nhỏ: "Tiểu Hòa, hãy nhìn anh."

Lạc Tiểu Hòa vâng lời mở ra đôi mắt đen sương mù, thẹn thùng đưa mắt nhìn anh. Kinh nghiệm vừa mới cao triều khiến toàn thân cô mềm yếu vô lực, bên trên da thịt trắng như tuyết ửng lên một tầng sắc hồng xinh đẹp càng động lòng người.

Đôi mắt chim ưng trìu mến nhìn thẳng vào đôi mắt ngây ngô kia, anh tìm được tay của cô, mười ngón tay giao nhau, "Sẽ có chút đau, vì anh nhịn một chút, được không?"

"Dạ......" Cô ngượng ngùng đáp một tiếng, nắm chặt bàn tay to rộng của anh.

"Bảo bối ngoan." Anh 𝒽.ô.𝖓 cô thật sâu, tách ra bắp đùi trắng mềm, nam căn cứng rắn ở lối vào ư●ớ●† á●✞ trên dưới cọ sát lẫn nhau vài lần, mới động thân từng chút, từng chút một chậm rãi tiến vào.

Lạc Tiểu Hòa không thoải mái rê*𝐧 п*𝒽*ẹ một tiếng, anh lập tức dừng lại, ngón tay săn sóc xoa bóp viên hoa châu nho nhỏ núp ở trong cánh hoa Ⓜ️ề.Ⓜ️ ⓜ.ạ.ℹ️ kia, ý đồ khiến cho sâu trong hoa tâm tiết ra nhiều chất lỏng hơn.

Khúc dạo đầu mặc dù anh đã kiên nhẫn làm đầy đủ, nhưng †*ⓗ*â*ռ ✝️*ⓗ*ể cô bé con lần đầu tiên biết mùi vị ♓.ⓞ𝐚.ռ á.❗, đau xót vẫn không thể tránh được. Khi nam căn cứng rắn to lớn của anh 𝐭●ⓗâ●ⓜ ⓝⓗậ●𝓅 sâu hơn vào bên trong, ngập chỗ sâu nhất bên trong mật huyệt ấm áp thì Lạc Tiểu Hòa nức nở nghẹn ngào một tiếng, nước mắt lưng tròng, liên tiếp thở mạnh, toàn thân cũng buộc chặt, chỗ kín ɱú·𝐭 lấy anh càng chặt.

"Ngoan, thả lỏng...... Nếu không sẽ đau hơn." Cổ Hách Tuyền đau lòng không ngừng 𝖍*ô*ռ khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi của cô, bàn tay cũng không ngừng tìm mọi cách 𝖛𝐮-ố-𝖙 ν-e chỗ mẫn cảm của cô, muốn cho cô thả lỏng.

"Đau......" Cô nước mắt lưng tròng tố cáo, cảm giác giữa hai chân giống như có ngọn lửa đang đốt, dị vật thô to 𝖓.ó𝓃.🌀 🅱️ỏռ.🌀 🔀·â·ⓜ ⓝhậ·𝖕 giữa đùi cô làm cô vừa kinh vừa sợ.

"Anh không động, bảo bối, đừng sợ, một lát là tốt rồi." Anh ♓ô●n lên đôi mắt đầy lệ của cô, không ngừng nhẹ ru, dùng hết toàn bộ lý trí khắc chế xung động muốn rong ruỗi trong cơ thể cô, thô cứng vẫn chôn sâu ở trong hoa huy*t ẩm ướt nhỏ hẹp, chỉ cảm thấy bên trong cô như tơ lụa ấm áp, bao bọc anh thật thoải mái.

Một lúc lâu sau, Lạc Tiểu Hòa mới cảm giác không đau đớn như trước nữa, nhưng nam căn thô sáp của anh vẫn cắm nơi đó, không hề có dấu hiệu đi ra, ngược lại càng ngày càng nóng rực cứng rắn, làm cô vừa căng cứng vừa khó chịu.

Cô theo bản năng hoạt động †𝖍â-n ✞𝐡-ể lại làm cho Cổ Hách Tuyền khẽ rên rĩ.

"Bảo bối, anh muốn động, có thể không?" Mồ hôi dọc theo trán nhỏ xuống, anh nhịn thật vất vả.

"...... Được......" Cô tinh tế 𝖗ê·п ⓡ·ỉ, thẹn thùng đáp ứng.

Không chờ đợi nữa, anh lập tức tung người với ◗·ụ·𝒸 νọ·𝐧·𝐠 như sóng trào, công thành chiếm đất.

🌴●ⓗ●â●ⓝ 🌴●ⓗ●ể ngây thơ hoàn toàn bị chiếm đoạt thật sâu, nặng nề xâm lấn, dũng mãnh, cuồng dã đoạt lấy. Lạc Tiểu Hòa nằm dưới người anh giống như là đang trải qua một trận bão càn quét, cô theo không kịp, chỉ có thể bất lực ưm, khẽ nấc, mặc anh cố tình làm bậy, ta cần ta cứ lấy.

"Đừng sợ, anh ở đây, hãy tin anh.... ." Anh ôm lấy 𝐭-♓â-𝐧 ⓣ♓-ể 〽️*ề*ɱ Ⓜ️ạ*𝖎 ôn hương của cô, để đôi chân trắng như tuyết quấn quanh hông của anh khiến hai người 🌀*𝖎𝐚*0 ⓗ*ợ*🅿️ càng chặt hơn, bàn tay ôm lấy đôi mô.п.𝐠 mềm, dùng sức nhấn thật mạnh vào cô.

"Ưm...... A...... Không...... Đại ca...... Ca......" Không thể hình dung 🎋ⓗ*🔴á*ï 𝒸*ả*〽️ giống như lửa đang thiêu đốt khắp toàn thân, mỗi một thần kinh, từng tế bào, Lạc Tiểu Hòa cuối cùng cũng không nhịn được thét lên.

"Gọi anh, bảo bối ngoan, lớn tiếng gọi anh...... Anh thích nghe em gọi anh......"

Tiếng nức nở nhỏ bé yếu ớt tuyệt vời 🎋·í·𝒸·𝖍 𝖙·♓í·ⓒ·♓ Cổ Hách Tuyền càng thêm hưng phấn, anh tăng nhanh phóng túng hơn, mỗi một cái tiến vào cũng càng lúc càng nặng càng sâu hơn, đ-â-𝖒 νà-0 địa phương 𝐦ề_m 𝖒_ạ_1 nhất của thiếu nữ.

"A...... Đại ca ca...... Ca ca...... Xin anh......" Lạc Tiểu Hòa toàn thân đều đang гu●п 𝖗ẩ●γ, cô †𝐡.ở 𝒽.ổ.ռ h.ể.ռ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, vô thức tràn ra từng tiếng cầu xin càng khiến người con trai điên cuồng.

"Xin anh gì thế? Hửm? Bé yêu...... Là thế này phải không?" Anh cúi đầu khẽ cắn một đầu v* màu hồng, nhẹ nhàng ⓛ𝒾.ế.𝐦 cắn, dùng sức 𝐦*ú*т, mọi cách sủng ái thương yêu, thắt lưng càng cuồng dã tấn công, nam căn to và dài xuyên thật sâu vào trong hoa tâm, cơ hồ muốn hòa tan hết mình vào t𝖍â_𝐧 𝐭𝒽_ể bé nhỏ đó.

"Ô...... Không cần......" Lạc Tiểu Hòa khóc sụt sùi, lắc lư mái tóc rối tung, nắm thật chặt bắp thịt trên cánh tay anh, hoa kính càng ngày càng 𝐦.ề.Ⓜ️ ⓜ.ạ.❗ ư*ớ*ⓣ á*𝐭 co rút lại theo quy luật.

Thật là tà ác, giường cũng theo động tác có tiết tấu của anh "Kẽo kẹt" vang dội, làm người ta mặt hồng tim đập, mà nệm phía dưới ɱề*m mạ*𝖎, co dãn cực tốt là công cụ trợ giúp anh 'tàn bạo' trên cô, anh tiến vào, cô bị buộc nghênh hợp, anh 𝓇_ú_† 𝐫_ⓐ, cô thật sâu lâm vào...... Gắn bó chặt chẽ, ăn khít với nhau như thế.

Tạo hóa thần kỳ! Nếu như anh là chim ưng cao ngạo, cô chính là ánh mặt trời an ủi anh; nếu anh là cây Tùng đứng sừng sững hiên ngang, cô tất nhiên chính là dây tử đằng dịu dàng quấn quanh anh......

Đêm, vẫn còn rất dài, nồng đậm ✞·♓·ở 𝒹·ố·c cùng tiếng 𝓇ê.𝐧 r.ỉ Ⓜ️ề-𝐦 𝐦ạ-ⓘ vang vọng ở trong nhà, luật động giữa nam nữ mãi mãi không đổi vẫn còn đang tiếp tục.

Thời gian dài kéo ra đ*ư*𝐚 ⓥà*🔴, cứ thế với Lạc Tiểu Hòa lý trí sắp ngập đầu, cô vô lực nằm ở trên giường xốc xếch, như chú bướm bị vùi dập, cấm địa phái nữ vẫn bị xâm chiếm thật sâu.

Một hồi lâu, cô mơ màng bị anh ôm eo bắt nửa quỳ lên, sau lưng nam căn nó*ռ*𝖌 🅱ỏⓝ*ℊ kích động đâ●𝐦 và●o sâu hơn.

"Ách...... A...... A......" Theo anh mỗi một lần va chạm, cô phát ra thanh âm đứt quãng, chịu đựng anh cuồng mãnh hoàn toàn xâm chiếm.

†-♓â-𝐧 ✞h-ể trắng như tuyết nhuộm thành màu đỏ của hoa hồng đầu hạ, ý thức dần dần tan rã, cô chỉ cảm thấy chỗ ℊ1-𝖆-ο 𝐡-ợ-𝐩 càng ngày càng 𝓃.ó𝖓.🌀 b.ỏ𝐧.g căng đau, hoa kính cũng như cái miệng nhỏ nhắn khẽ khép khẽ mở, co rút, cố hết sức 〽️-ú-† khổng lồ của anh.

Kích tình, mồ hôi giọt giọt dọc theo mặt Cổ Hách Tuyền rơi xuống, rơi vào trên lưng nõn nà của cô gái, cùng với mồ hôi cô hòa tan một chỗ, nước sữa hòa nhau.

Anh khó khăn cười cười, 𝖙·𝒽·â·п †♓·ể nghiêng về phía trước, ⓗô●𝐧 𝐥-𝒾-ế-ɱ những giọt mồ hôi đó, sức nặng toàn thân cũng đè trên lưng cô gái, 𝐝_ụ_🌜 ✔️_ọn_g vào sâu hơn mạnh hơn.

Anh cuồng dã xông lên, mỗi một lần tiến vào cũng đẩy tới nơi sâu nhất, mỗi một lần ⓡ*ú*ⓣ 𝖗*🅰️ dường như toàn bộ rời đi, cho đến một khắc cuồng dã nhất, đem hết tất cả mầm mống nóng ấm của mình hòa tan vào ✞♓â_ⓝ 𝖙_ⓗ_ể người anh yêu.

Anh ngẩng đầu lên, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, dùng sức ôm lấy т_♓â_𝖓 †𝖍_ể nhỏ xinh phía dưới, cùng nhau nghênh đón sóng triều s·ướ·n·ⓖ khoái điên cuồng vô tận......

Lạc Tiểu Hòa mơ mơ màng màng, ý thức gần như hoàn toàn không có, ✝️-𝒽-â-ռ 🌴-♓-ể 𝐦ề●〽️ 〽️ạ●ℹ️ như cành liễu ngày xuân mới vừa đâ-Ⓜ️ chồi, mệt lả người, mệt mỏi ngay cả mắt cũng không mở ra được.

Chỉ sợ đem bé đè đến mệt mỏi, Cổ Hách Tuyền nhanh chóng lật người, đem cô dịu dàng kéo vào trong 𝖓·ⓖ·ự·🌜, da thịt kề nhau, như keo như sơn, vành tai và tóc mai chạm vào nhau một lúc lâu, mới đứng dậy ôm cô đi vào phòng tắm.

Bồn tắm mát xa cao cấp thoải mái, nước chảy ấm áp bao quanh bọn họ, bàn tay khẽ ✔️ц_ố_𝐭 ν_ⓔ phần lưng non mềm, đôi mắt Lạc Tiểu Hòa nhắm chặt, hai chân thon dài tách ra ngồi bên hông anh, †𝒽â.п 🌴ⓗ.ể 〽️ề●〽️ Ⓜ️ạ●ℹ️ nằm sấp trên 𝐧●🌀ự●c anh, bầu 𝓃-ⓖ-ự-𝒸 sữa ⓜ●ề●𝖒 ɱ●ạ●𝖎 mềm nhũn dán sát vào anh.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ⓝ🌀ự·↪️ khiến cho bụng Cổ Hách Tuyền 𝖓ó●ռ●𝐠 🅱️●ỏ●ⓝ●🌀, huyết khí dâng trào, nam căn mới vừa giải tỏa theo phản xạ lại cứng lên, nhao nhao muốn thử sức cắm nhè nhẹ vào nơi ⓜề-Ⓜ️ ⓜạ-ℹ️ bây giờ đã hơi sưng đỏ kia, hiển nhiên cũng không thoả mãn.

"Ngô...... Không......" Lạc Tiểu Hòa bất an lắc đầu, phát ra tiếng rê*𝖓 𝓇*ỉ mơ màng.

"Đừng sợ, tối nay sẽ không ăn em nữa đâu, ngủ ngoan đi nhé."

Anh biết cô mệt mỏi, chịu không được 𝒽*⭕ⓐ*𝐧 á*❗, ν_u_ố_т ✅_𝑒 mái tóc dài ướt đẫm, nhẹ nhàng ♓_ô_𝐧 lên vầng trán cô, trong n·🌀ự·𝐜 tràn đầy thõa mãn trước nay chưa từng có, lan tràn tới mọi nơi trên ✝️*♓â*𝓃 ⓣ𝐡*ể.... .

Mỗi một ngày mới, đều bắt đầu từ tiếng chim ríu rít bên cửa sổ.

"Chiêm chiếp...... Chiêm chiếp thu......" Nghe rất hay a!

Đang nằm trong chiếc chăn bằng tơ tằm ngủ say sưa, thiếu nữ chưa tỉnh, ngay cả mí mắt cũng chưa kịp mở ra, chợt nghe thấy thanh âm tuyệt vời của thiên nhiên, theo phản xạ, không nhịn được môi cong cong, nở ra nụ cười trong sáng.

"Đã tỉnh rồi? Ngủ có ngon không?"

Thanh âm trầm thấp của người con trai vang lên bên tai cô, cánh tay ngang hông 𝖘ïế·𝐭 𝒸·𝒽ặ·t lại, dễ dàng ôm ✞·♓·â·ⓝ ⓣ·𝖍·ể ⓜ_ề_𝐦 𝐦ạ_𝐢 với đ.ườռ.🌀 𝐜.🅾️𝐧.ℊ lả lướt bên dưới chiếc chăn bằng tơ tằm, kéo cô vào bờ ⓝℊ-ự-c rộng 𝐧ó*ռ*ℊ 🅱️*ỏ*n*𝖌.

Lông mi dài có chút rung rung, Lạc Tiểu Hòa nhẹ nhàng ưm, giống như con mèo lười biếng, lưu luyến ở trong lồng 𝓃-ℊ-ự-🌜 của chủ nhân hưởng thụ cưng chìu ⓥ·цố·т 𝖛·𝑒.

Bàn tay có mặt khắp nơi, từ vòng eo 𝖒-ả-𝐧-𝒽 ⓚ-♓-ảⓝ-ⓗ lướt dần lên ngự*🌜, làm anh lưu luyến yêu thích không buông tay.

Không nhịn được đem chiếc chăn ɱ-ề-𝐦 ɱ-ạ-❗ đẩy ra một bên, lộ ra ngoài, là 𝖙-♓â-ռ т-ⓗ-ể Ⓜ️_ề_ɱ 𝐦_ạ_ı ngay trước mắt không mảnh vải che thân, hai bầu п·𝐠·ự·🌜 trắng như tuyết tựa như măng mùa xuân, đỉnh tròn màu hồng trên bầu ռℊ.ự.𝖈 run run co rút hấp dẫn toàn bộ ánh mắt người con trai.

"Tiểu Hòa......" Anh thở dài, môi mỏng nhẹ gặm đầu vai non mềm, hơi thở 𝓃·óռ·ɢ 𝖇·ỏ𝐧·ɢ trượt xuống, từ xương quai xanh đến n🌀ự·🌜, cuối cùng há miệng ngậm lấy hai đỉnh đỏ ửng đó.

"...... Đau......" Những sợi râu lún phún ở dưới cằm làm cô có chút nhột nhạt, người con trai giống như trẻ nít ɱú.† lấy không thôi, làm cho cô cảm thấy hơi đau, trong cơn đau lại nổi lên 🎋●í●c●𝒽 †ⓗí𝐜●𝒽 kì lạ, Lạc Tiểu Hòa co rúm lại, hai tay đặt tại lồng n-ⓖ-ự-c người con trai, khước từ, trong miệng phát ra kháng nghị nho nhỏ.

"Đau à? Đau ra sao?"

Đôi mắt thâm sâu không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, bởi vì khẩn trương mà mở to mắt nhìn cô, đầu lưỡi quấn lấy một đỉnh hồng mềm, nhẹ nhàng trêu chọc.

"Ưm......" Lạc Tiểu Hòa đỏ bừng má phấn, đầu v* nhạy cảm căng thẳng, ✝️*𝖍*â*𝓃 🌴ⓗ*ể lại thanh tĩnh, nhẹ nhàng κ♓é.🅿️ 𝖍.ờ mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là phong tình kiều diễm không tự chủ. ~

"Thoải mái như vậy sao?" Anh hỏi, ngón tay cũng thừa dịp chen lấn vào bên trong hoa huy*t ẩm ướt trơn mềm, dễ dàng tìm được nơi nhạy cảm bên trong vách tường hoa huy*t.

Không cần...... Cô phát hiện ý đồ của anh, gương mặt trong nháy mắt đỏ lên, tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay xấu xa của anh dưới bụng.

Kể từ khi bọn họ có hành động 𝐭_ⓗ_â_n 𝖒ậ_т, sau đó anh tựa như muốn cô không đủ, mỗi đêm quấn lấy cô thật lâu, tham lam nhìn bộ dạng cô đắm chìm ở trong bể dục, cho đến lúc không còn một chút hơi sức mới để cô kiệt sức ngủ say.

◗ụ-ⓒ ✌️-ọ-ⓝ-ɢ là một con dã thú không cách nào thoả mãn, rõ ràng đã cho nó ăn no, nhưng sáng sớm vừa mở mắt, lại như thế này đây.... .

Cổ Hách Tuyền phát ra tiếng cười trầm thấp, một tay liền bắt được tay cô, áp chế ngược lại ở trên gối, giữa hai lông mày anh tuấn toát ra vẻ đói khát không che dấu chút nào.

Bảo bối......

Cho anh đi!

Cho nhé?

Hửm?

Anh muốn em!

Mỗi một lần bên tai truyền tới chính là giọng nói bá đạo, không cho cự tuyệt, đòi hỏi trần trụi như vậy. Thỉnh thoảng bá đạo; thỉnh thoảng lại dịu dàng; thỉnh thoảng lại dụ ԁ.ụ 𝐝.ỗ trêu đùa, thiếu nữ mới nếm thử trái cấm non nớt làm sao là đối thủ của anh?

Trong phòng ngủ an tĩnh từ từ vang lên tiếng vang cùng tiếng ✝️_♓_ở 🅓ố_ⓒ mập mờ thật thấp, mà rơi vào lòng bàn tay của sói xám, thỏ trắng đáng thương ngoài giãy giụa ra, cuối cùng cũng thốt ra lời cầu xin đáng thương.

"Sẽ...... Sẽ trễ...... Đại ca ca...... Đừng......"

"Cô bé ngốc, hôm nay là chủ nhật, chúng ta có thể ở trên giường suốt ngày." Anh nhắc nhở cô, tiếp tục gặm cắn cổ ngọc trơn mềm.

"Nha...... Đừng cắn......" Thanh âm cô mềm nhũn, nghe giống như đang làm nũng, truyền vào tai người con trai càng làm cho tâm thần dao động, lực Ⓜ️ú●† càng mạnh hơn, trên da thịt mịn màng trắng noãn in từng đóa hoa đào dày đặc.

Anh rất thích ở trên người cô lưu lại dấu vết của anh, trên cổ cô gieo xuống những dấu ấn ở những nơi dễ thấy nhất, làm cho cô cảm thấy lúng túng, may mà nước ngoài rất phóng khoáng, đồng học thấy cũng chỉ cười mập mờ, ngầm hiểu nhau.

"Ưm......" Cô thở khẽ, sợi tóc vương vãi xốc xếch rủ xuống trên đầu vai, có một sợi rơi vào xương quai xanh 𝐦ả𝐧*♓ ⓚ𝒽*ả*п*ⓗ, nổi bật lên thân hình cô khổ sở động lòng người.

Cổ Hách Tuyền chống cánh tay lên, từ trên cao nhìn xuống, mắt nhìn xuống dáng người xinh đẹp thật sâu.

Anh thích xem vẻ mặt mị hoặc của cô lúc độ*𝐧*𝐠 𝖙ì*𝐧*ⓗ, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng khi anh là.ɱ т.ì𝐧.h với cô, đôi mắt long lanh lúc ấy đã thấm đẫm sương mù mờ mịt.

Anh thích nghe thanh âm cô phát ra lúc cao triều, ɱề.𝐦 ⓜạ.𝒾 𝐪_υ_𝓎ế_п 𝖗_ũ đến tận xương, nhất là khi cô bởi vì kích tình khó nhịn, cái miệng nhỏ nhắn loạn xạ kêu anh là "Đại ca ca" 🎋*í🌜*ⓗ 🌴*ⓗ*íc*♓ anh càng muốn cô, 𝒽·⛎n·𝐠 𝒽·ă·ⓝ·🌀 yêu cô không hề giữ lại một chút nào!

Anh thích h_ô_𝓃 khắp 𝖙♓â_𝐧 🌴_𝖍_ể nhẵn nhụi như trẻ con của cô, khẽ cắn 𝐦●ú●𝐭, dù là chỗ riêng tư nơi đó cũng bị anh hoàn toàn nếm một lần, anh không biết mình như thế là vì lòng tham hay kiên nhẫn.

Thật ra ngẫm lại những gì đã trải qua trong cuộc đời anh, anh chân chính để ý nhất, cũng chỉ có một người như thế mà thôi.

Sản nghiệp khổng lồ của gia tộc là cha mẹ lưu lại, vô luận là muốn anh bảo vệ hay tranh đoạt, hoàn toàn là trách nhiệm và nghĩa vụ mà anh cần thiết phải gánh vác.

Cùng đối thủ giằng co, đối chọi gay gắt, đó là niềm vui thú của anh. Cho tới dùng mọi cách trêu đùa người có thù với anh, còn lại là xuất phát từ lòng trả thù mạnh mẽ của anh, dám chọc đến người của Cổ Hách Tuyền, kết quả rất khó coi.

Chỉ có cô, kẻ trộm thiện lương thuần khiết nhất, còn chưa kịp đánh cắp thì trái tim của anh đã tự động rời nhà trốn đi, không chịu trở lại vị trí cũ nữa.

Trước khi gặp Lạc Tiểu Hòa, anh không phải chưa gần qua nữ sắc, gặp dịp thì chơi cũng tốt, cả đêm phong lưu cũng được, nhưng không ai có thể làm cho anh để trong lòng.

Tim của anh, đại khái trước đây rất lâu đã không thấy tăm hơi, chẳng qua là anh không biết thôi.

Anh và u Tỳ, gã luật sư người nước ngoài tuổi trẻ cuồng nhiệt khi đến học ở Anh quốc, hai người làm ra không ít hành vi phóng đãng, tìm vui bằng những cách hoang đường nhất. Nhưng Lạc Tiểu Hòa ngày từng ngày lớn lên, chỉ nhìn cô trong hình, anh không thể nào dời đi tầm mắt, từ đó những báu vật xinh đẹp 𝐪𝐮🍸ế-𝖓 r-ũ đến mức nào ở trong mắt anh cũng chỉ là đám cỏ dại ven đường.

Anh chợt tỉnh ngộ, thì ra là, mình chân chính muốn nhất, chỉ có cô, chỉ có cô.

Hôm nay, thật vất vả mới có được cô ở cạnh bên, sao chịu dễ dàng buông tay chứ? Người nhà của cô, người khác tạm thời không đề cập tới, chỉ là chú của cô, vị tổng CEO tập đoàn Lôi Đình, chỉ sợ sẽ là người đầu tiên có năng lực tách rời bọn họ! Anh không thể mạo hiểm như vậy.

"Đại ca ca......" Thấy anh nhìn chằm chằm mình, không nói một lời, Lạc Tiểu Hòa nghi ngờ đưa tay, 𝐯⛎ố●𝖙 ✅●e gương mặt tuấn tú với đường nét rõ ràng của anh, lo âu hỏi: "Có phải chân lại đau hay không?"

Mỗi khi khí trời thay đổi, bệnh cũ chân anh sẽ tái phát, chua xót đau đớn khó nhịn, anh sợ cô lo lắng, vẫn gạt cô giả bộ làm như không sao.

Cho đến khi Lạc Tiểu Hòa đột ngột trở về bắt gặp anh trốn trong phòng làm việc, cầm thuốc giảm đau rất nhiều rất nhiều uống vào, sợ đến khóc lên tại chỗ.

Anh ném thuốc xuống, luống cuống tay chân ôm cô vào lòng ◗*ụ 𝐝*ỗ thật lâu, như đinh chém sắt mà hứa sẽ không còn uống thuốc lung tung như vậy nữa, cô mới dần dần ngừng nước mắt.

Hai ngày nay có mưa, cô đương nhiên vô cùng khẩn trương, hơi thấy anh khẽ nhíu mày, sẽ khẩn trương nhìn anh, vây quanh anh, hỏi han ân cần, toàn tâm toàn ý quan tâm anh, cả người không biết làm như thế nào cho phải.

Một bên anh chịu đựng vết thương cũ đau đớn, vừa uất ức hưởng thụ người yêu quan tâm mình cũng có cảm giác thú vị.

"Đau không?" Cô khẩn trương hỏi tới, vừa vội vàng bò dậy, tay nhỏ bé bận rộn chộp lấy quần áo trên ghế đặt ở cuối giường.

"Làm gì thế? Tiểu Hòa?" Anh sợ hết hồn, cũng ngồi dậy.

"Tìm bác sĩ." Cô vô cùng lo lắng.

"Đừng nóng vội, bảo bối, anh không đau." Anh duỗi cánh tay dài một cái đã đem t𝒽â·п 𝖙𝖍·ể trần truồng nhỏ nhắn kéo vào trong ⓝ🌀·ự·𝐜, ở tai cô thì thầm nho nhỏ, "Chỉ cần có em ở trong lòng anh, anh sẽ không đau."

"Nhưng......" Cô thật sự rất lo lắng.

"Đừng lo lắng, cười một cái nào."

Cô cắn cắ-𝐧 mô-𝐢 đỏ mọng, đầu quay xuống như cũ mặt ủ mày chau.

"Không cười à? Vậy......" Bàn tay không nói lời gì, chọt nhẹ vào hông của cô gái nhỏ......

Đừng mà! Cô liếc đã thấy ý xấu của anh, vốn gương mặt đang tái nhợt trong nháy mắt đỏ lên, một giây kế tiếp, cô vừa hét vừa cười, ở trong lòng anh co rút thành một cục.

"Phải không? Sợ nhất là cái này?" Thon dài có lực, ngón tay ở bên hông nhạy cảm của bé vui đùa một phen, anh nhìn cô bởi vì nhột nhạt mà cười đến má phấn đỏ bừng cũng cười sang sảng theo.

"Ha...... Ha ha...... Ha ha ha......" Lạc Tiểu Hòa cười thảm, co rúc vào lòng anh vừa 𝐭·♓·ở 𝐠ấ·ⓟ vừa cười, còn phải vội vàng tránh né, vọng tưởng tránh khỏi đôi tay nghịch ngợm kia.

May mà trò hoạt động giày vò sáng sớm cũng không kéo dài quá lâu, người con trai chợt thu tay, đem cô nửa đè lại xuống giường.

"Tiểu Hòa?"

"Dạ?"

"Nói yêu anh."

Đúng rồi, còn có cái này, mỗi sáng sớm khi vẫn còn trần trụi. Kể từ ngày sau khi cô nói thích sau anh, anh bộc phát được voi đòi tiên, ◗-ụ 🅓-ỗ cô nói thương anh.

Hàm răng trắng như tuyết 𝒸ắ●ռ ⓜ●ô●ⓘ dưới, Lạc Tiểu Hòa đỏ mặt, rũ lông mi dài xuống không chịu nhìn anh.

"Không nói?" người con trai cười xấu xa, chống cùi chỏ tựa trên gối lông vũ, vẻ mặt nửa ◗-ụ 𝐝-ỗ nửa cưng chiều, "Vậy thì làm?"

Không thèm!

"Không muốn? Cũng có thể!" Người con trai lòng dạ xấu xa đột nhiên lại có lòng tốt như vậy.

Hả? Cô gái ngước mắt hoài nghi nhìn anh.

Môi mỏng nâng lên cười khẽ, giọng anh ác ý nói: "Vậy thì tiếp tục đi!"

Chuyện này là thế nào đây! Cô thở khẽ, tay nhỏ bé sợ hãi bắt ma chưởng muốn làm chuyện xấu của anh lại, cầu xin tha thứ nhìn anh.

Tròng mắt đen nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân thở hỗn hển trong п🌀-ự-🌜, nhìn cô má phấn kiều diễm, trong mắt có sóng trào dâng, môi anh đào khẽ nhếch, vài sợi tóc tán loạn trên п🌀.ự.𝖈, gáy......

𝐃ụ*𝐜 νọ*𝖓*𝖌 nam tính lập tức bùng phát, rắn chắc kêu gào muốn cô, không che dấu sự vọng động chút nào!

Mỹ vị ở phía trước, còn chờ cái gì?

Nhẹ nâng chân của cô lên, hẹp 𝖒*ôռ*𝐠 khẽ động, nam căn ⓝ-ó-𝐧-g 𝐛-ỏⓝ-g kích động đã quen lối vào thủy huyệt chật hẹp lại lần nữa chậm chạp sâu xa kéo ra đ-ư-𝒶 ✔️-à-o, hưởng thụ 🎋h𝑜á*𝖎 🌜*ả*m lúc hoa tâm kẹp lại mỗi một lần tiến vào, người con trai thoải mái than thở ra tiếng.

"Ưm...... Ưm......" Từng trận tê dại, căng cứng từ chỗ sâu nhất t𝖍●â●п tⓗ●ể dâng lên, cô gái hoàn toàn phụ thuộc vào người con trai, khi ⓚ𝖍ο*á*ℹ️ 🌜ả*〽️ tập kích toàn thân, cô nhịn không được nức nở ra tiếng.

"Nói yêu anh, bảo bối."

Anh gia tăng tốc độ, hạ thân cuồng dã va chạm vào cô, hoa huy*t ngọt ngào bị nam căn nóռ●ℊ 𝖇ỏ𝖓●🌀 lấp đầy thật sâu, truyền tới bên tai tiếng ✝️♓·ở 🅓ố·ⓒ thô ráp, cùng tiếng gầm nhẹ ám ách, thời khắc mê tình này vẫn không quên hấp dẫn cô.

"A...... A......" Bên trán thấm đầy mồ hôi, toàn thân giống như có lửa, cô gái khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, khó nhịn tràn ra tiếng r_ê_𝓃 ⓡ_ỉ ngọt ngào, κ♓.𝖔á.1 ⓒ.ả.ⓜ dường như lấp đầy toàn bộ lý trí.

Anh cắn chặt hàm răng, cúi đầu nhìn về chỗ ɢ.ı.🔼.ο 𝖍.ợ.ρ của hai người, đúng vậy, nơi đó của cô nho nhỏ ⓜề_ⓜ ɱ_ạ_ⓘ, tựa như đóa hoa màu hồng, nụ hoa hé nở, non nớt, thanh khiết, kiều diễm xinh đẹp, sẽ phân bí ra chất lỏng ngọt ngào nhất.

Khi nam căn màu đỏ thắm không ngừng nặng nề đâ_ɱ mạnh vào hai mảnh cánh hoa nhỏ, theo mỗi một lần cắ*Ⓜ️ 𝐯à*𝑜, lối vào hoa huy*t nho nhỏ cũng khổ sở động lòng người 〽️·ú·🌴 lấy nam căn khổng lồ dường như muốn 𝖓*ổ т*⛎*𝐧*ɢ, nhưng mỗi một lần 𝓇ú*✞ 𝖗*@ thì lại lưu luyến dây dưa níu lại. Trước mắt tràn đầy mị hoặc như vậy khiến người con trai nhiệt huyết sôi trào, càng thêm nhanh chóng cuồng dã kéo ra đư●𝖆 𝐯à●ⓞ.

Một lần nữa bị đưa lên đầu ngọn sóng tình không thể tưởng tượng, cô gái không nhịn được nữa, co rúm lại hét lên: "...... Yêu...... Yêu anh......"

"Yêu ai? Hửm?"

"Yêu...... Đại ca ca......"

"Rất ngoan, đừng nóng vội, cái này cho em......" Người con trai cười hài lòng, gầm nhẹ đem to lớn sưng phồng không chịu nổi 𝒽⛎_ⓝ_🌀 𝐡_ăп_🌀 🔀*â*𝐦 𝖓𝒽ậ*🅿️ hoa tâm, dồn dập co quắp lay động, nóп.ɢ 🅱.ỏռ.🌀 lúc này bắn đầy hoa tâm ấm áp......

Cô bé yêu của anh, không ai có thể so sánh với em, bởi vì em là bảo bối độc nhất vô nhị của anh!

Chương (1-10)