Vay nóng Tima

Truyện:Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Chương 567

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 638 chương
Chương 567
Sự thật tàn khốc
0.00
(0 votes)


Chương (1-638)

Siêu sale Shopee


Cuộc thi vừa chính thức, liền phải thi lại. Cô đã ôn tập hơn một tháng, nội dung thi lại đơn giản, thế nhưng thi đỗ thật sự rất thoải mái. Trường học vốn sơ cô không thi đỗ, còn tính thả lỏng một chút cho cô, kết quả vừa nhìn thấy bài thì, không cần thả lỏng!

Uyển Tình giao bài thi xong, còn chưa nhìn đến thành tích, về Kim gia trước để chuyển một số thứ. Kim gia cách trường học hơi xa, cô chuyển vài thứ đến Y Toa Bối Lạp, về sau xem trường hợp, đến lúc có đủ thời gian mới quay về, học kỳ mới ở bên này.

Về phần Đinh Đinh Đang Đang, chỉ có thể vất vả lái xe đưa đón, buổi tối để cho bọn họ đứng ở nơi có Uyển Tình, miễn phải tìm người.

Kim lão phu nhân và Mục lão gia có điểm luyến tiếc, Uyển Tình nói: "Có thể cho bọn chúng thỉnh thoảng qua đêm ở đây, cháu cũng sẽ thường xuyên trở về."

Mục lão gia nói: "Bằng không chuyển nhà trẻ cho bọn chúng, chuyển đến bên ngoài trường học của cháu đi, ta và bà ngoại cháu cũng sẽ cũng sẽ chuyển đến bên kia."

"Vậy sẽ có nhiều phiền toái?" Uyển Tình nói.

"Cháu phải học tới hai năm!" Kim lão phu nhân nói, "Chuyển trường cho bọn nhỏ đi, chúng ta có thể không chuyển, dăm bữa nửa tháng không thấy cũng không sao, chủ nhật trở về là được. Nếu không chúng ta đi qua, dù sao cũng cùng một thành phố cũng không xa, quan trọng là đừng ép buộc đứa nhỏ."

"Cũng không nên ép buộc hai người....." Uyển Tình thấp giọng nói.

"Rồi nói sau." Kim lão phu nhân nói.

------------

Ô tô xuất phát từ Kim gia, một giờ sau, đi qua bên ngoài tiểu khu Y Toa Bối Lạp, sau đó đi ngang qua cửa khẩu C đại. Uyển Tình nghi hoặc hỏi: "Đi nơi nào?" Địa điểm nên ngừng thì không ngừng, đây là hướng đi đâu?

Mục Thiên Dương cầm tay lái, không nói chuyện, qua vài phút mới mở miệng: "Nhắm mắt lại?"

"Làm sao?"

"Ngô.........Anh cũng không biết anh muốn làm gì?"

Uyển Tình phát hiện tốc độ giảm dần, nhìn kiến trúc cao ngất ở bốn phía, hỏi: "Chẳng lẽ anh muốn lừa em lên mái nhà, sau đó đẩy em xuống dưới?"

Mục Thiên Dương không nói gì dừng một lát, hỏi lại: "Vậy em có dám hay không?"

Uyển Tình nhắm mắt lại.

Mục Thiên Dương cười, vòng xe lại một vòng, tiến đến tiểu khu "Lan đình nhã cư".

Sau khi dừng xe, Uyển Tình hỏi: "Có thể sao?"

"Không!" Mục Thiên Dương đưa hai tay che mắt cô lại, "Chờ một chút." Sau đó xuống xe, một đường tiến vào thang máy, rat hang máy.

Uyển Tình nghe được âm thanh mở khóa, coi như vào phòng ở, anh rốt cuộc buông tay xuống: "Mở."

Uyển Tình trợn mắt, bắt đầu có điểm không thích ứng với ánh sáng mãnh liệt, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của cuộc sống. Đầu tiên là cô vui vẻ, sau đó cố ý hỏi: "Anh lừa em nuôi gia đình nhỏ?"

Mục Thiên Dương vỗ: "Em cố ý đi?"

"Khụ........" Uyển Tình ngượng ngùng cười, "Đây là cái gì?"

"Này là......" Mục Thiên Dương đi đến gần sô pha và bàn nến, đưa tay lấy mọt quyển lịch ở trên bàn đưa cho cô, "Vốn định dùng để làm tân hôn trong nhà của chúng ta."

Tân hôn? Bọn họ đã thương lượng qua rất nhiều lần về hôn sự, Uyển Tình nghe được chữ "Hôn" đầu liền choáng váng, không biết nên nói như thế nào với anh. Tiếp nhận quyển lịch, phát hiện là bốn năm trước, rốt cục minh bạch......Là lần đầu tiên.

"Anh....... Anh chuẩn bị từ khi nào?" Cô đột nhiên bắt đầu khó chịu, cảm thấy lúc đó cùng với anh rất phí thời gian.

"Rất sớm." Anh nói, "Anh đã sớm muốn cùng kết hôn với em. Anh nghĩ đến, em vừa mãn hai mươi tuổi, chúng ta là có thể trở thành vợ chồng hợp pháp."

"Thiên Dương........." Uyển Tình bổ nhào vào trong lồng ngực của anh, "Chúng ta đi lĩnh chứng chứ?"

"Nhưng là bà ngoại của em......."

"Không nói cho bọn họ!" Uyển Tình nói, "Dù sao cũng chỉ là lĩnh chứng mà thôi, vào cục dân chính, ra cục dân chính, liền OK."

"Anh sợ bị bà ngoại em phát hiện, anh sẽ bị chết rất thảm." Ngoài miệng Mục Thiên Dương nói như vậy, lại cười đến cười toe tóe.

Hai người tìm thời gian quay về A thị, mù mịt chỉ cần một giờ, cũng ngồi xe giao thông công cộng giống như người bình thường, cũng không cần cố ý nói cho ai, bị ai phát hiện. Lĩnh chứng xong xuôi lập tức quay về, coi như hẹn hò một lần nữa ở C thị, trôi qua thế giới của hai người.

Lý tưởng thực đầy đủ, sự thực rất lại tàn khốc.

Hai người lấy đầy đủ giấy tờ đến chứng nhận ở cục dân chính, nhân viên công tác vừa thấy tư liệu của hai người, khó xử thuyết: "Mục tiên sinh, Đinh tiểu thư, có một vị lão thái thái kêu Phó Tiểu Hương, còn có một vị lão tiên sinh họ Mục cho chúng ta biết, nếu hai người tới kết hôn, không thể làm cho các người....."

"A?"

"Bọn họ nói như vậy, nếu các người muốn làm, phải nói cho bọn họ biết......"

Vẻ mặt Uyển Tình buồn bực.

Mục Thiên Dương cả giận nói: "Hai bọn họ có phải không ăn no không có chuyện gì hay không!"

"Được rồi được rồi..... Đó là ông nội và bà ngoại, chúng ta làm theo cho bọn họ."

"Ô....." Mục Thiên Dương oan ức muốn chết.

Hai người thu lại giấy chứng nhận, lại quay về C thị. Buổi tối ăn cơm ở Kim gia, Mục lão gia cũng ở đó. Ông và Kim lão phu nhân đã biết được tin tức, Mục Thiên Dương đen mặt, Uyển Tình cúi đầu rất chột dạ, tự mình hiểu lấy.

Ăn cơm xong, Kim lão phu nhân nói: "Ta và ông nội của các cháu đã thương lượng tốt lắm, hôn lễ định vào tháng bảy năm sau, hi vọng sẽ không quá nắng nóng. Sau khi hôn lễ kết thúc, hai đứa có thể đi hưởng tuần trăng mật một tháng, sau đó Uyển Tình lại quay về đi học."

"Nga." Uyển Tình cũng không dám nhiều lời, miễn cho bị hỏi chuyện đi vụng trộm lĩnh chứng.

Mục Thiên Dương còn buồn bực đen mặt, ai cũng không để ý ới.

Uyển Tình lén lút nhéo anh một cái, anh ngẩng đầu: "Như vậy cũng tốt."

Kim lão phu nhân cười thầm: "Uyển Tình còn muốn đi học, về sau có chuyện kết hôn để cho thư ký cô dâu liên lạc với nó, căn cứ vào thời gian sắp xếp."

Sau khai giảng, Uyển Tình lên khóa được hai tháng, đại học năm thứ ba bắt đầu học bài chuyên ngành, vẫn chưa chọn môn học cho khóa tới, bình thường cô không có nhiều thời gian lắm, chạy tới chạy lui vô cùng mệt, vì thế quyết định qua ngày quốc khách chuyển trường cho đứa nhỏ.

Ngày quốc khách, cả nhà đi du lịch ở Maldives, chơi đùa cho tinh thần sảng khoái. Sau khi trở về, liền chuyển trường cho đứa nhỏ.

Đinh Đinh Đang Đang nghi hoặc hỏi: "Đi nhà trẻ khác? Có phải sẽ không nhìn thấy những bạn nhỏ hiện tại hay không?"

"Uh, chúng ta muốn quen biết thật nhiều bạn nhỏ khác."

"Những bạn nhỏ khác sẽ đáng yêu sao?" Đinh Đinh hỏi.

"Đương nhiên đáng yêu!"

"Được rồi. Bạn nhỏ hiện tại cũng không quá thích."

Uyển Tình sửng sốt, cảm thấy sự tình nghiêm trọng, bọn nhỏ ở trường đã xảy ra chuyện gì không thoải mái?

Dù sao cũng phải tới nhà trẻ nói chuyện chuyển trường, cô nhân tiện hỏi luôn.

Giáo viên ở trường mầm non mồ hôi lại chảy ròng ròng nói: "Mục phu nhân..... Cô cũng biết, nơi này của chúng ta....... Bọn trẻ trong lớp cũng không sai, có một số đứa nhỏ khó tránh khỏi yếu ớt, tính tình có chút lớn. Nhưng mà, bọn chúng cũng không có phát sinh xung đột gì, chẳng qua trong lời nói..... Ách, có vẻ........ Ha ha......."

Bình thường Uyển Tình mang theo đứa nhỏ đi chơi, thường xuyên gặp phải đứa nhỏ bị làm hư. Dù bản thân cũng có con, cô cũng nhìn không quen, cho nên nhất chí với Mục Thiên Dương quyết định trông nom đứa nhỏ thật tốt. Nghe giáo viên nói như vậy, cô đã hiểu, lo lắng hỏi: "Gia đình bọn nhỏ đâu? Bình thường bọn họ có thói quen xấu sao?"

Giáo viên dài lắc đầu: "Triển Huy và Triển Lãm vô cùng vĩ đại, rất ngoan! Nhà các người gia giáo thật tốt!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-638)