Tự biên tự diễn
← Ch.062 | Ch.064 → |
Cánh cửa xe ô tô từ từ mở ra, Liệt Diễm từ bên trong bước ra, sau đó là Tiêu Dật rồi Gia Huy, Gia Kiệt bước ra sau cùng..
Bốn người hóa ra khí thế mạnh mẽ, gương mặt anh tuấn toát lên vẻ lạnh lùng thâm sâu khó đoán..
Tất cả mọi người đều cúi đầu hô lớn"Chào Lão Đại, Ngài Tiêu Dật, Nhị Thiếu, Tam Thiếu"!!Bốn người chỉ nhẹ gật đầu rồi tiến vào đại sảnh biệt thự chính của khu tập huấn..
Trong đại sảnh không khí như ngưng đọng lại, yên lặng đến mức chỉ nghe thấy hơi thở nặng nề của mỗi người đứng xung quanh..
[Lê: mong mọi người like Share G+ để mìh có thêm tinh thần cố gắng]
Chủ quản Jecyi cung kính cúi đầu bước đến trước mặt Liệt Diễm lên tiếng:
-Thưa lão đại"!Không biết hôm nay ngài đến đây là có việc gì giao phó??
Liệt Diễm không trả lời ánh mắt quét một vòng quanh đại sảnh tìm kiếm bóng dáng của Bảo Ngọc nhưng lại không hề thấy..
Đôi lông mày chợt nhíu lại, gương mặt biến đổi giọng nói lạnh lùng cực điểm vang lên:
-Cô gái tôi đưa tới cho bà huấn luyện đang ở đâu??
Chủ quản Jecyi giật mình, bà nhìn một lượt những cô gái đứng ở trong đại sảnh nhưng không thấy Bảo Ngọc đâu, ngay cá Elen cũng biến mất..
Bà quay sang nhìn Mia, giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc vang lên:
-Cô có biết Elen và Bảo Ngọc họ đang ở đâu không?? Hôm qua buổi tối tôi vẫn còn gặp họ sao giờ lại biến mất??
Mia vẫn đang nhìn Liệt Diễm say đắm nên không hề nghe thấy những gì chủ quản Jecyi vừa nói..
Mãi cho đến khi chủ quản Jecyi gọi lần thứ ba cô ta mới giật mình, vội cúi đầu nói:
-Rất xin lỗi chủ quản"!!
Chủ quản mặt càng thêm xám xịt, giọng nói lạnh lùng mang đầy vẻ kìm nén cơn giận:
-Cô không cần phải xin lỗi"!!Cái tôi muốn hỏi là cô có biết Bảo Ngọc và Elen ở đâu không??
Mia sau khi nghe câu hỏi của chủ quản Jecyi thì có chút chột dạ, nhưng chỉ vài giây sau đó cô ta đã trở lại với vẻ giả tạo,
Cô ta quay sang nhìn chủ quản Jecyi với gương mặt chứa tia lo lắng và có điều không dám nói ra..
Chủ quản Jecyi không hề biết là Mia đang diễn kịch, bà lạnh lùng quát cô ta:
-Có việc gì cứ nói ra"!!
Đừng có dấu diếm, ở trước mặt lão đại nếu úp úp mở mở sẽ xử phạt theo quy định của Khu tập huấn...
Cùng lúc đó, trong hang động Bảo Ngọc đã thức dậy, cô dụi mắt tiếp nhận ánh sáng từ bên ngoài hang động truyền vào..
Bảo Ngọc quay sang nhìn Elen, thấy mắt cô vẫn nhắm giống như đang ngủ chưa tỉnh lại nhưng sắc mặt trắng xanh, lông mày khẽ nhíu lại hình như là cô ấy đang bị đau ở một chỗ nào đó..
Bảo Ngọc tiến lại gần xem xét, nhìn cánh tay Elen bị thương vì đỡ cho cô miệng vết thương đã khép không còn chảy máu nữa.. Chỉ còn những vệt máu khô đọng lại..
Cô đưa tay tính kêu Elen dậy, khi vừa chạm vào người cô thì Bảo Ngọc chợt giật mình, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng.
Bảo Ngọc vội đỡ Elen dậy, khi tay khẽ chạm vào lưng của cô thì Elen bỗng nhăn mặt.. Cảm thấy kì lạ Bảo Ngọc xoay người cô lại vén áo lên..
Sau lưng có một mảng bầm tím, có những vết thương đã thâm tím nhiễm trùng dài độ khoảng 3-4cm, có thể do tối qua lúc đánh nhau với bọn sát thủ lúc cứu cô Elen đã bị trúng ám khí..
Bây giờ cô đã sốt do vết thương bị nhiễm trùng nếu không mau trở về khu tập huấn để điều trị sẽ gây nguy hiểm tính mạng..
Bảo Ngọc xoa đầu bạch mao, nó dường như cảm nhận được sự vuốt ve từ bàn tay cô khẽ ngẩng đầu lên... Cô nhìn nó mỉm cười khẽ nói:
-Bạch Mao"! Chúng ta trở về thôi.. Em chắc chắn biết đường ra khỏi khu rừng mau dẫn chị về khu tập huấn nếu không bạn chị sẽ không chịu được bao lâu nữa đâu..
Dường như những lời cô vừa nói nó nghe hiểu hết, Bảo Ngọc đỡ Elen đứng dậy, Bạch Mao cũng duỗi chân đứng thẳng lên, bờm sư tử dựng lên..
Quẩy đuôi đợi Bảo Ngọc ôm chặt Elen ngồi vững vàng trên lưng, Nó bắt đầu duỗi hai chân sau lấy đà phi như bay ra khỏi hang động..
Trong đại sảnh, sau khi Mia kể hết mọi chuyện thì không khí càng yên tĩnh một cách kì lạ, Liệt Diễm nắm chặt bàn tay nghe rõ các khớp anh gằn từng tiếng:
-Điều cô nói là sự thật??Chính mắt cô đã nhìn thấy Elen đưa Bảo Ngọc vào rừng và có ý định hại cô ấy sao??
Mia cúi đầu, đôi mắt loé lên tia độc ác và giả dối, cố làm giọng thương cảm lên tiếng:
-Vâng"! Khi tôi đi tuần ban đêm đã thấy Elen và Bảo Ngọc có cãi nhau vì một chuyện gì đó,
Tôi đứng nép người sau một bức tường nhưng không nghe rõ, một lúc sau thì họ đánh nhau rồi Elen đuổi theo Bảo Ngọc vào trong rừng trên tay cô ta còn cầm dao...
Tôi đã nhanh chân đuổi theo nhưng tôi bị Elen phóng ám khí muốn giết người diệt khẩu do tôi né ám khí lên đã không đuổi kịp xin lão đại trách tội...
Khi cúi đầu xuống đất tỏ vẻ hối hận vì không cứu được Bảo Ngọc nhưng khoé miệng Mia lại nhếch lên nụ cười tàn độc, trong lòng không ngừng vang lên lời nói ghen ghét và đố kị:
-"Đổ hết tội danh cho ELen"! Bọn sát thủ sẽ giết hết cả hai, dù mọi người có đi tìm ra hai cái xác thì cũng chỉ có thể kết luận là hai bên giao đấu cùng tử vong"!!
Tôi đã thắng.. haha các người vĩnh viễn không bằng tôi..
Bỗng nhiên từ ngoài truyền vào tiếng bước chân, Rồi một giọng nói vang lên chứa sự mỉa mai:
-"Mia"!! Cô không đi làm diễn viên thật uổng phí.. khả năng tự biên tự diễn rất xuất sắc đó..."!
Một cô gái bước vào với bộ đồ áo thun trắng, quần đen bó sát, gương mặt lạnh lùng đầy sát khí, cả người cô đều có những vết máu đã khô..
Đi sau cô là có một con sư tử trắng to lớn cõng trên lưng một cô gái đang bị thương..
Mia quay lại khi nhìn thấy Bảo Ngọc thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ánh mắt đầy vẻ hốt hoảng cùng kinh ngạc..
Tiêu Dật vội từ ghế ngồi đứng lên bước nhanh về phía Bảo Ngọc, ánh mắt có phần lo lắng nhưng giọng nói lại có vẻ châm chọc:
-"!Cô gái nhỏ"!Có sao không?? Vì sao lại thê thảm như thế này chẳng khác gì xác chết sống lại..
Bảo Ngọc hừ lạnh lườm Tiêu Dật không muốn hơn thua với anh ta, hiện giờ cô không có tâm trạng đùa giỡn phải nhanh đưa Elen cho bác sĩ điều trị...
Khi Bảo Ngọc vừa đỡ Elen có chút tỉnh táo xuống khỏi lưng sư tử thì nghe giọng nói quan tâm dịu dàng của Liệt Diễm:
- Bảo Ngọc"!! Em có sao không?? Tại sao lại bị thương??
Bảo Ngọc nhìn về phía Mia, lại nhìn Elen đứng không vững trên đất nhớ đến trận đấu ác liệt với những tên sát thủ ngày hôm qua Elen vì cô mà bị thương thì bùng nổ cơn tức giận cô nghiến răng nói:
-Là do em đắc tội với Mia, cô ta nói rằng em đã cướp đi người cô ta yêu nên cô ta điều khiển sát thủ muốn giết em..
Bảo Ngọc nở một nụ cười lạnh, ánh mắt ra hiệu cho Tiêu Dật... Anh ta cũng cười hết sức gian manh đi ra đỡ Elen..
Trong mắt cô tràn ngập tia giảo hoạt, hai chân cô bước tiến gần về phía Liệt Diễm miệng mỉm cười ngọt ngào khẽ nói âm thanh phát ra có chút làm nũng:
Liệt Diễm"!! Cô Mia nói anh là người cô ta yêu nói em cướp đi anh nha"! Anh rất đào hoa vì anh mà giờ em rất thê thảm đó...
Liệt Diễm mỉm cười quả thực là cô gái nhỏ này không vừa, cô thực rất tinh ranh và dường như có phần khác lúc mới đến đây...
Mọi người chứng kiến cảnh lão đại lạnh lùng, khí chất cao quý và lãnh khốc lại mỉm cười với một cô gái khiến họ rất ngạc nhiên..
Mia nhìn cảnh tượng trước mắt thì sự đố kị cùng ghen ghét bùng nổ cô ta quát lớn:
-Con tiện nhân"!!Tránh ra khỏi người anh ấy"!!
Rồi khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Liệt Diễm cô ta lại càng tức giận, giọng nói gào to hơn chứa sự ghen tị không ai bằng:
-Vì sao anh lại nhìn em như thế?? Vì sao lại không để ý đến em..
Mười năm trước khi em 11 tuổi ở trong khu huấn luyện em đã gặp anh lúc em té ngã dưới đất anh đã đỡ em dậy, còn nói lời động viên em..
Từ đó em luôn nhớ tới anh, em cố gắng trở thành một sát thủ giỏi mong có thể gặp lại anh được ở bên anh nhưng khi anh đưa Bảo Ngọc tới,
Sự quan tâm dịu dàng cho cô ta khiến em rất đau đớn, em hận em căm thù cô ta nếu không có cô ta thì anh sẽ để ý đến em sẽ yêu em..
Elen chợt cười lạnh, cô cắn môi dùng lực đi ra chỗ Mia mà không cần Tiêu Dật đỡ.. Dù khi di chuyển sẽ khiến vết thương rách ra thì cô cũng không thấy quá đau vì bây giờ cô tràn ngập tức giận..
Tiến lại gần Mia, Elen vung tay một tiếng "Chát" vang lên má phải của cô ta đã sưng lên đỏ ửng, giọng nói đầy lạnh lẽo:
-Tình yêu mà cô luôn ảo tưởng đối với tôi nó là rác rưởi cô nhẫn tâm giết chết 5 học viên giỏi chỉ vì họ ái mộ và thích lão đại...
Sự ghen ghét khiến cô giết người đó là tình yêu ư??Cô nghĩ xem nếu có hàng trăm hàng ngàn người thích lão đại chẳng lẽ cô sẽ giết hết bọn họ..
Cô bị sự đố kị che mờ lí trí cô yêu theo kiểu ích kỷ, nếu hôm qua tôi không đi cùng Bảo Ngọc thì có lẽ hôm nay cô ấy không còn sống..
Mia đẩy ngã Elen, cô ta điên cuồng gào lên:
-Elen"! Mày thì hiểu gì về tình yêu mà dạy khôn tao chứ??
Bảo Ngọc vội tiến lại đỡ Elen đứng lên, thấy sắc mặt cô tái nhợt thì càng thêm lo lắng trừng mắt với Mia lạnh lùng nói:
-Elen hiểu rõ tình yêu là gì!!! Nhưng cô ấy không giống cô, cô ấy yêu nhưng không mang sự đố kị, ghen ghét.. Cô ấy so với cô thì tốt đẹp hơn nhiều..
Mia lắc đầu, sau đó cười lớn nhìn về phía Bảo Ngọc quát lớn:
-Mày nói láo"!! Cô ta cũng ở cùng tao, trong khu tập huấn này toàn là nữa thì nó yêu ai chứ?? Mày đừng tưởng lừa gạt được tao..
Bảo Ngọc càng cười tươi hơn, khoé miệng khẽ nhếch lên, Mia dường như chợt nhận ra điều gì đó rồi lẩm bẩm:
-Không thể nào"!Chẳng lẽ nó cũng yêu... Không thể nếu đúng như vậy thì tại sao mình lại không biết chứ??
Bảo Ngọc nhìn Mia đang không ngừng lẩm bẩm thì rất vui vẻ, cô muốn cho cô ta thêm đả kích liền nói tiếp:
-Tại sao lại không thể chứ"!! Còn một điều tôi quên nói với cô là tôi và Liệt Diễm chẳng hề có tình cảm với nhau anh ấy quan tâm tôi vì xem tôi như một đứa em gái thôi..
Nhưng cô lại độc ác ghen tị ngu ngốc khiến Elen vì tôi mà bị thương điều đó không thể tha thứ được..
Mia nhìn Bảo Ngọc đầy căm giận, ánh mắt độc ác nghiến răng nói:
-Mày lừa tao"!!Tất cả đều là mày hại tao.. Nếu không phải con Elen cứu mày thì mày đã chết bỏ xác trong rừng rồi..
Thứ mới học như mày làm sao đấu lại được các sát thủ do tao chọn lựa..
Bảo Ngọc nghe cô ta nói thì càng thêm tức giận, dám khinh thường cô thì phải trả giá đắt, giọng nói lạnh như băng bao hàm sát khí:
-Tôi với cô đấu thử xem!!Một sát thủ giỏi lâu năm với một đứa mới học một tháng ai giỏi hơn??
← Ch. 062 | Ch. 064 → |