Đi Italy
← Ch.032 | Ch.034 → |
Tiêu Dật nhíu chặt lông mày nhìn Hàn Phong giống như một ác ma khát máu đang đứng trước ánh trăng.
anh ta không khỏi tò mò hỏi:
-Rốt cuộc là ai đã muốn hại cô bé nhỏ??còn con trai báo thù cho cha là sao??anh nói rõ cho tôi nghe đi Phong??..
Hàn Phong đi vào ngồi xuống bàn làm việc anh cất giọng lạnh lùng:
-Lô hàng đợt trước bị mất là do một lão già nghị sĩ lấy... Trong khi lấy lại lô hàng mèo nhỏ đỡ đạn cho tôi nên bị thương.. con trai lão muốn trả thù cho cái chết của lão.
hừ.. giết lão bằng một phát súng là quá dễ cho lão rồi. Làm hại cô ấy thì đừng mong sẽ có kết cục tốt..
Tiêu Dật nghe vậy thì đã hiểu rõ được vấn đề anh nghẫm nghĩ lên tiếng:
-cho nên con trai lão muốn anh cũng phải chịu đau khổ khi mất người thân giống hắn nên mới ra tay với cô bé vậy tên đó có thân phận gì??
Hàn Phong nhếch mép cười lạnh:
-Ông trùm buôn bán ma tuý ở italy..
Tiêu Dật chế nhạo nói:
-Một bọn nhãi nhép mà muốn đối đầu với chúng ta.. đúng là ngu xuẩn.. xem ra bọn chúng muốn kết liễu đời mình sớm rồi..
Hàn Phong vẫn cúi đầu xem tài liệu cất giọng trầm:
-Cuối tuần này tôi sẽ đi italy.. cậu có muổn đi không??
Tiêu Dật hào hứng nói:
-Có trò vui thì tại sao tôi lại từ chối chứ.. !!tôi còn muốn sang thăm Liệt diễm lão đại của tổ chức mafia ý. Lâu rồi không gặp hắn ta..
[Edit;đi giết người mà bảo trò vui.. biến thái thật!!Tiêu Dật thay đổi nét mặt nói:Tác giả tôi không ngại cho cô một phát đạn đấy!
edit:khóc ròng:coi như tôi chưa nói gì.. ]
Hàn Phonh gật đầu đồng ý với câu nói của Tiêu Dật rồi bỗng nhớ ra điều gì đó anh nói:
-Không được cho Ngọc nhi biết chuyện này!!cô ấy mà đi theo sẽ gặp nguy hiểm..
Tiêu Dật chưa kịp trả lời thì một giọng nữ trong trẻo mang đầy giận dữ và tủi thân cất lên:
-anh tưởng em ngốc sao??em chỉ đợi anh sẽ nói em biết về những chuyện vừa xảy ra nhưng anh lại muốn giấu em..
Anh nói sợ em gặp nguy hiểm vậy anh có biết em muốn học bắn súng vì sao không??bởi vì em muốn sát cánh bên anh, muốn tự bảo vệ mình không cản trở anh..
Em không muổn làm một cô gái yếu đuối chốn góc nhà chờ đợi tin tức của anh trong nỗi lo lắng, dày vò anh biết nó đáng sợ thế nào không??..
Gương mặt Bảo Ngọc tràn đầy nước mắt cô hét lớn:
-Hàn Phong anh là đồ ngổc!em ghét anh..
Rồi cô xoay người bỏ chạy đi..
Lão quản gia đi từ xa tới bưng một ly nước cam đưa cho Hàn Phong không biẽt chuyện vừa xảy ra vẫn cười nói:
-Thiếu chủ!!Đây là nuớc cam tiểu thư làm cho ngài uống.. cô ấy nói nước có nhiều vitamin C và mát rất tốt cho cơ thể..
Tiểu thư chạy đi tìm ngài bảo tôi lát nữa mới mang lên.. cô ấy đâu rồi??
Tiêu Dật sờ cằm cười tươi nói:
-xem ra cô ấy rất quan tâm anh.. mau đi dỗ con mèo nhỏ của anh đi..
Hàn Phong gật đầu vội chạy đuổi theo để lại lão quản gia ngơ ngác.
Tiêu Dật vỗ vai ông rồi bước đi lớn giọng nói:
-Lão hãy để nước cam cho cậu ấy uống sau đi bây giờ câu ấy phải dỗ dành bảo bối đang giận dỗi..
[Edit:tớ cũng muốn được như vậy.. !có ng. ju dỗ dành h. phúc lắm nha]
Hàn Phong đi vào phòng ngủ thấy cô ôm gối nằm khóc anh đi đến ngồi bên giường vuốt tóc cô giọng cưng chiều nói:
-Mèo nhỏ ngoan!!đừng khóc đừng giận anh nữa!!anh xin lỗi..
Bảo Ngọc gạt tay anh ra mắng:
-em không nghe.. không nghe.. Hàn Phong xấu xa.. em ghét anh!!
Anh nghe cô nói thì thở dài ôm cô vào lòng nhẹ nhàng nói:
-là anh sai!
Đừng khóc!!anh không nên giấu em.. không hiểu cảm giác của em.. nhưng không được nói ghét anh. Anh sẽ rất đau lòng.
Bảo Ngọc nín khóc cô nép mình vào lòng anh giọng tủi thân:
-Em sẽ không nói vậy nữa. nhưng anh không được giấu em bất cứ chuyện gì!!được không Hàn Phong??
Hàn phong gât đầu nhẹ hôn đi những giọt nước mắt của cô.. Nhìn đôi môi đỏ mọng anh cúi xuống phủ nên đôi môi ngọt ngào.
hai cánh môi chạm nhau anh khẽ tách môi cô ra luồn vào bên trong hút chất ngọt. hai đầu lưõi dây dưa kịch liệt.
Một lúc sau, anh mút nhẹ môi cô lưu luyến buông ra.. Nhìn sâu vào ánh mắt trong long lanh như giọt nước đang xấu hổ anh khẽ hỏi:
-Ngọc nhi!!anh có thể chạm vào em được không??
Đối mặt với ánh mắt chứa sự yêu thương nồng đậm như ngọn lửa cháy bỏng..
Cả người anh vì dục hoả thiêu đốt mồ hôi tuôn ra mà vẫn tôn trọng hỏi cô có chấp nhận hay không.. Người đàn ông này đáng để cô yêu cả đời.
Bảo Ngọc không do dự mỉm cười gật đầu đáp:
-Được!!em muốn cho anh toàn bộ thể xác lẫn trái tim. Hàn Phong hãy yêu em..
← Ch. 032 | Ch. 034 → |