← Ch.08 | Ch.10 → |
Một muĩ giầy đá thốc vào mạng sườn Vương Long kèm theo một câu quát - Đồ dơ bẩn bần tiện, tại sao lại chen vào đây mà ngủ. Định chờ dịp ăn cắp à? Vương Long ôm lấy cạnh sườn đau nhoí, chàng lồm cồm ngồi dậy - Tôi.. không có ý ngủ lại ở đây. Nhưng vì tôi không có chỗ nào để đi cả, lại cũng không biết ngủ ở chỗ nào nên ngủ ở đây. Nếu ông không bằng lòng cho tôi nằm đây, tôi xin đi nơi khác. - Cút không ông đá cho vỡ mặt bây giờ. Ở đây đâu phải là chỗ để cho bất cứ ai không nhà không cưả cũng có thể ngủ được đâu. Phaỉ biết đây là kho cất hàng của thương cảng, tuyệt đối cấm phường lưu manh trộm cắp bén mãng lại gần. Vương Long lồm cồm chui ra khoỉ những kiện hàng. Hồi tối khi taù cặp bến chàng theo hành khách xuống khoỉ tàu, trong túi chàng chỉ còn có hai đồng, bụng lại đói, Vương Long đã ăn mộ t tô mì mất một đồng ngay ở thương cảng. Khi đã no bụng thì trời đã quá khuya, một nỗi lo khác bắt đầu xâm chiếm, chàng sẽ đi đâu? Kiếm đâu ra chỗ ngủ cho qua đêm. Chàng bắt đầu bước chân lên một vùng đất hoàn toàn xa lạ: Hương Cảng! Chàng đã bỏ Đài Bắc qua đây. Bước chân lên Hương Cảng đúng vào đêm Giáng sinh. Thành phố treo đèn kết hoa, thiên hạ nườm nượp đi về, mọi người đều vui sống, tin tưởng và hạnh phúc, chỉ riêng mình chàng là bơ vơ. Vương Long co ro rét mướt, đi sâu vào lòng thành phố. Chàng qua hết phố này đến phố khác, nhà cưả chật chội, cao ngất, chen chúc mà không tìm được một chỗ ngủ qua đêm. Cuối cùng Vương Long trở lại thương cảng. Sự mệt moỉ làm chàng muốn lã đi. Chàng tìm được một chỗ để nghỉ trong kiện hàng, chàng chui vào một lỗ hổng ngủ thiếp. Cho tới khi bị đá vào mạng sườn chàng choàng thức giấc. Kẻ vừa đá chàng là một người đàn ông râu ria lởm chởm, thô lỗ. Chàng đóan chừng là một trong những người cai phu khuân vác của bến tàu. Trời đã hừng đông. Ánh thái dương ửng hồng qua lớp sương mù dầy đặc đã đủ để chàng nhận thấy da mặt người đàn ông đỏ gay. Và khi chàng đi qua mặt hắn, Vương Long ngửi thấy nồng nặc mùi rượu. Chàng lặng lẽ bước qua mặt gã định bỏ đi. Nhưng gã đã nắm vai giữ chàng lại - Mày chui vào chỗ hàng hóa tao phải coi để làm gì? - Tôi đã thưa với ông là tôi không có chỗ ngủ nên vào đó ngủ nhờ. - Tao không tin nhất định là mày đã ăn cắp được thứ gì rồi. Mày là thằng biết lợi dụng đêm Giáng sinh, mọi người mãi vui say để hành nghề. Mày chưa thể đi được, hãy đứng im đây. Vương Long cau mày - Ông giữ tôi lại để làm gì? Tôi đâu phải là thứ người ăn cắp mà nãy giờ ông cứ gán cho tôi. - Ai biết được! Mày hãy đứng im đây để tao kiểm soát lại. Nếu quả thật mày chưa giở trò gì, tao sẽ tha cho mày đi. Bằng trái lại là mày vào tù. Vương Long khó chịu đứng im chờ đợi. Một lúc sau gã đàn ông quay lại - Phúc cho mày chưa dở trò gì, thôi cút đi! Vương Long cắn chặt hai hàm răng lại với nhau, cố nén cơn tức giận. Gã đàn ông cất tiếng cười sặc sụa. Vương Long thở dài bỏ đi. Ra khoỉ vòng rào thương cảng chàng mới cảm thấy nhẹ nhõm một phần. Tuy nhiên tâm trí chàng không ngớt lo buồn tuỉ hận. Cuộc đời chàng thực sự đã xuống hố thẳm rồi. Vừa bước ra đời đã bị một tên hạ tiện say sưa chươỉ mắng mà không dám trả lời. Nắng đã lên cao, một thứ nắng nhạt nhoà sương lạnh. Rét căm căm và bụng bắt đầu cồn cào đói. Chàng bước đi mà chẳng biết đi đâu, làm gì. Chàng suy nghĩ: - Trước nhất ta phải kiếm cho ra một việc làm, phải kiếm cho ra một chỗ ngủ. Nhưng kiếm bằng cách nào? Bàn tay thọc túi mân mê đồng bạc cuối cùng, chàng ý thức được tình trạng bi đát của mình. Nếu như trong ngày hôm nay, chàng không tìm ra được một việc làm.... Nhưng ba ngày sau, công việc tìm vẫn chưa ra, dù là bất cứ một việc gì, đôỉ lấy chén cơm ăn cho đỡ đói lòng. Đã hai ngày rồi, chàng chịu đựng, không có thứ gì vào bụng. Ban ngày chàng lang thang qua các phố, lê lết đến các hãng xin việc làm. Tối khuya chàng trở về mái hiên của một rạp hát nhỏ, ngủ đỡ qua đêm. Hành lang của rạp hát rộng và trống traỉ. Gío đêm về lạnh buốt thịt da. Hai đêm liền Vương Long chống trả với cái đói, lạnh không sao ngủ được hoặc có mệt quá thì giấc ngủ cũng chỉ chập chờn. Tuy khổ sở đắng cay nhưng Vương Long vẫn cắn răng chịu đựng. Chàng đã tự coi ở thế gian này không còn chàng nữa. Chàng nghỉ tới Trương Tu, n Quán Anh. Hẳn là hai người đã đọc thư của chàng rồi. Phản ứng của họ ra sao? Trong thư Vương Long đã cho hai người biết chàng sẽ nhảy xuống biển tự tử. Nhưng liệu họ có tin chàng chết thật không? Hay là họ sẽ bán tin bán nghi, sẽ cho người đi thăm dò tin tức? Chàng đã rời khoỉ đảo Đài Loan, như vậy cũng yên tâm một phần. Nhưng mà trái đất tron`, biết đâu lại chẳng có ngày gặp lại? Biết đâu chẳng có tin tức cho họ hay là chàng vẫn còn sống? Như vậy liệu hạnh phúc của họ có được trọn vẹn không? Muốn giữ cho hoàn toàn bí mật, chàng sẽ phải khai tử cái tên Vương Long. Chàng sẽ chọn một cái tên khác. Vào khuya đêm thứ ba thì cái đói hành ha. Vương Long khiến chàng dường như không chịu đựng nổi. Chàng mò về rạp hát ngồi bó gối nơi cuối hành lang nhìn thiên hạ qua lại cười dỡn hạnh phúc. Cuộc đời vô tâm quá! Tiếng hát từ trong rạp hát vọng ra ồn ào. Hai lỗ tai Vương Long lùng bùng nghe không thành tiếng. Phaỉ làm sao cho qua cơn đói đâỷ Đi ăn xin? Đi ăn cắp? Không, không thể được! Đã một lần chàng để cho cái hèn hạ trong con người ngự trị sự thanh cao nên mới ra nông nôỉ này. Dù chết cũng không để cho sự ươn hèn chiến thắng lương tâm thêm một lần nữa. Vương Long ngồi im bất động, đôi mắt lim dim. Chàng nghĩ nêú như cái đói có làm chàng lả hay ngất đi và chết luôn, có lẽ lại là một điều hay. Vãn hát thính giả đổ xô ra về. Tiếng còi xe, tiếng rao hàng, tiếng gọi nhau ơi ớị. Những âm thanh cùng lùng bùng trong lỗ tai chàng. Nó làm đầu óc chàng nhức buốt. Điều mà chàng không bao giờ có thể ngờ được là cái đói ở dưới bụng lại có thể làm cho đau đớn trong đầu như thế. Thính giả vừa bỏ ra về, rạp hát bớt tiếng ồn ào thì từ phía sau cưả hậu trường một toán nghệ sĩ đi ra. Họ nói chuyện vui vẻ, rủ nhau qua quán ăn kế bên rạp hát để dùng bữa khuya. Toán nghệ sĩ đi qua chỗ Vương Long ngồi, vài ánh mắt nhìn chàng biêủ lộ vẻ ngạc nhiên thắc mắc... Vương Long vẫn ngồi bất động, chàng mong sẽ ngồi như thế mãi cho đến khi lìa bỏ cõi đời. Nhưng tiếng mời rượu mời ăn của đám nghệ sĩ cùng mùi thơm thức ăn từ quán bay qua càng làm ruột gan Vương Long cồn cào hơn. Nhìn đám người ăn uống vui vẻ, Vương Long chợt naỷra một ý kiến, chàng cố đè nén cơn đói đi về phía ho. Cố tạo một phong cách tự nhiên, chàng đi về phía đầu bàn ăn của họ, nhìn thẳng vào mặt từng người. Thấy thái độ của chàng, những nghệ sĩ đang ngồi ăn uống cùng ngạc nhiên, một người hỏi chàng - Ông bạn muốn gì? Vương Long cố tạo ra cho mình một nụ cười khoáng đạt - Thưa các ông, tôi biết các ông đây đều là những nghệ sĩ chân chính, yêu nghệ thuật và có nhiều may mắn hơn tôi, một gã lãng tử không nhà, tứ cố vô thân, một kẻ nghèo bề ngoài nhưng giầu có bên trong, một kẻ đi hát dạo để kiếm miếng ăn độ nhật... Một người trong bọn đứng lên, dơ ly rượu lên cao - Như vậy ông bạn cũng có thể được gọi là nghệ sĩ như chúng tôi, mời ông bạn một ly này để mừng nếp sống nghệ sĩ của chúng ta. - Xin cám ơn ly rượu của ông, tôi có điều muốn trình bày rồi sẽ nhận ly rượu sau Một người khác lên tiếng - Chúng tôi sẵn sàng nghe ông bạn nói, vì bản tính nghệ sĩ là luôn luôn cởi mở rộng rãi hơn ngườị, nhưng chúng tôi không để cho kẻ khác qua mặt mà không biết. Ông bạn nói mình là một tay hát dạo kiếm miếng ăn sao chỉ có hai bàn tay không, chẳng có nổi một cây đàn. - Tôi là một kẻ hát dạo không có cây đàn. Cây đàn của tôi đã bị kẻ gian lấy trộm mất. - Ồ! Nhiều chiếc miệng cùng ồ lên một tiếng. Vài người lắc đầu nhìn chàng thương hại. Nở một nụ cười trên môi, chàng cố gắng đóng cho xong màn kịch để họ động lòng giúp chàng qua cơn đói khát - Tôi có một đề nghi. - Đề nghị gì? Một người hoi? - Tôi xin hát hầu quý vị một bài. - Được! Nếu bạn hát không quá tệ chúng tôi sẽ đãi bạn một chầu cơm. Chàng mượn một cây vĩ cầm, dạo một nhạc phẩm tình cảm phổ thông ở Đài Loan rồi cất tiếng hát, giọng khàn buồn thiếu hơi vì đói. Mọi người im lặng ngừng ăn để thưởng thức. Dứt bài hát một người trong số nghệ sĩ ngồi nghe phát biểu ý kiến - Giọng của ông bạn khàn, thiếu hơi, tiếng vĩ cầm thì khá hơn. Dù sao tôi nghĩ tài năng của bạn khá hơn bất cứ người hát dạo nào mà tôi đã gặp. - Xin thú thật rằng, đã ba ngày qua tôi không có một thứ gì vào bụng, chính vì thế mà hơi tôi thiếu, tay tôi bị run. - Bạn sẽ không còn đói nữa, hãy ngồi xuống đây với chúng tôi, muốn ăn uống gì cứ tự nhiên lựa chọn. Nhưng trước hết tên bạn là gì? - Tôn Tử Aí - Tôn Tử Ái? Cái tên nghe hơi la. - Vâng rất la. Bởi vì tôi là người ho. Tôn đã chết vì yêu.
*****
Thế là đã ba tháng. Kể từ cái đêm Vương Long quá đói, tự nhận là kẻ hát dạo hát cho đám người nghệ sĩ nghe để đôỉ lấy bữa ăn, chàng được người đàn ông đứng tuổi chủ nhân đoàn hát Thiên Nga nhận vaò đòan, cho chàng một chân đệm vĩ cầm ở hậu trường. Đó là một điều may mắn đặc biệt chàng đã xuất hiện đúng lúc đoàn hát đang cần một nhạc đệm vĩ cầm. Sau ba tháng có công ăn việc làm, cuộc sống được tạm thời coi là no đủ, ổn định. Sắc điện Vương Long trở lại như xưa, biểu lộ ra nét tài hoa son trẻ. Bản tính chàng lại khả aí ý nhị nên rất được cảm tình của mấy người trong đoàn. Nhất là ông Lý Bân chủ nhân đoàn hát rất quí mến coi chàng như một người em, một người bạn vong niên. Những khi rỗi rãnh ông rất thích đàm đạo với Vương Long. Ngoài Lý Bân ra còn một người khác để ý tới chàng, rất thích chàng đó là Lý Liên Liên, con chim họa mi của đoàn hát, con gái độc nhất của Lý Bân. Lý Liên Liên chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng nàng đã trổ mã như một cô gái mười baỷ vừa chớm vào xuân. Nàng có một phong dáng cao ráo chân dài, vẻ mặt thanh tú, dồi dào sức sống. Nàng có một giọng ca khá ngọt ngào, truyền cảm. Liên Liên thường xuất hiện trên sân khấu vào cái màn đầu tiên của mỗi tôí. Và mỗi buôỉ tối nàng thường đón nhận những tràng pháo tay tán thưởng nồng nhiệt của khán giả. - Liên Liên sẽ là một danh ca được nhiều người ái mộ, chậm nhất là năm ba năm nữa thôi. Lý Bân thường nói với mọi người như vậy, bằng một giọng không dấu được sự kiêu hãnh vì có cô con gái tài sắc vẹn toàn, có tương lai, danh vọng sau này. Bản tánh của Liên Liên vốn dịu dàng khả aí, nhưng vì sớm sống dưới ánh đèn màu sân khấu lại được những người chung quanh tâng bốc ngợi khen, nàng lại tự biết mình là một cô gái đẹp thông minh hơn người thế nên đôi lúc nàng đã không khoỉ có những cử chỉ, câu nói kiêu căng hỡm hĩnh. Như hôm đầu tiên Vương Long nhận việc, ngồi sau cánh gà đệm vĩ cầm, Liên Liên đã nhìn chàng trai gầy ốm xanh xao đó bằng ánh mắt khinh thường và nghi ngờ. Nàng hỏi Lý Bân - Cha ơi, bác Lưu không còn đệm vĩ cầm cho đoàn hát của mình nưã à? - Bác Lưu đã nghỉ rồi con ạ, con gái lớn của bác chết nên bác buồn xin nghỉ về sống với mấy đứa cháu. - Tội nghiệp bác Lưu quá hả ba? Vậy thì tối nay ai sẽ đệm vĩ cầm cho con hát đây? Lý Bân chỉ vào Vương Long giới thiệu - Con khỏi lo, chúng ta đã có anh Tôn Tử Ái đây thay cho bác Lưu. Đây là Liên Liên con gái tôi đó. Vương Long cúi đầu chào, Liên Liên hơi gật đầu chào lại, cử chỉ của nàng thật là hững hờ, miễn cưỡng phải chào lại Vương Long theo phép xã giao, nàng nói với cha - Như vậy, thì tốt hơn hết hôm nay con hát không có tiếng đệm vĩ cầm! - Liên Liên, con đừng nói như thế! Tử Ái kéo vĩ cầm còn hay hơn cả bác Lưu, cha đã nghe hồi sáng rồi nên cha biết. - Nhưng Tử Ái chưa nghe con hát hồi nào, chưa tập thử với con lần nào thì tốt nhất là đừng có đệm khi con đang trình diễn. Nói xong Liên Liên bỏ đi nơi khác. Lý Bân có vẻ không bằng lòng ý của con gái. Vương Long chỉ im lặng ngồi nghe, Lý Bân nói như để an ủi Vương Long - Cậu đừng buồn, Liên Liên nó còn trẻ con lắm. Lúc nữa lúc nó hát cậu đừng đệm đàn kẻo nó lại phật ý, kiếm chuyện thêm phiền ra. Vương Long gật đầu - Vâng tôi xin theo ý kiến của ông chủ Khơỉ đầu gay cấn và nghi kị là thế. Vậy mà chỉ một tuần lễ sau, Liên Liên đã tuyên bố với mọi người trong đoàn hát - Chưa có ai đệm vĩ cầm hay bằng Tử Ái! Ảnh là một nhạc sĩ có chân tài. Từ đó Liên Liên có cảm tình với cái anh chàng nhạc sĩ gầy ốm mà buôỉ đầu nàng đã nghi ngờ không tin tưởng. Và trong tâm hồn trong sáng của tuổi mười lăm, Liên Liên mơ hồ cảm thấy, chẳng phải tình cảm của nàng dành cho chàng vì taì kéo đàn mà còn vì một cái gì khác nữa mà nàng chưa thể khám phá ra. Cái gì khác đó là cái dáng vẻ phong thái thanh thoát của chàng. Nhất là đôi mắt lúc nào cũng như chìm sâu, bí ẩn, u uất vừa mơ mộng mà như vừa chứa ẩn một tâm sự não nề riêng tư. - Chàng đã có người yêu chưa? Tại sao tên chàng lại là Tôn Tử Ái? Tên do cha mẹ đặt cho hay tự chàng chọn lấy? Đã có lúc Liên Liên tự hỏi và từ trong thâm tâm, nàng mong ước sẽ có một dịp nào đó chàng sẽ trả lời cho nàng! Một buôỉ tối trước giờ mở màn, bỗng nhiên Liên Liên bị khản tiếng mất gịong. Điều đó làm Lý Bân bối rối, chương trình bị mất một tiết mục, lấy gì để trám vào khoảng trống đây? Thấy Lý Bân có vẻ lo lắng và giaỉ quyết không xong. Vương Long đề nghi. - Để tôi hát thế Liên Liên Lý Bân nhìn Vương Long với ánh mắt ngần ngại. Vương Long mỉm cười - Xin ông cứ tin tưởng, tôi hát không đến nỗi tệ quá đâu. Lý Bân gật đầu - Được rồi cũng liều thử thời vận xem sao. Nào mau lên... Màn sân khấu từ từ kéo lên cùng với lời giới thiệu, Vương Long bước ra sân khấu, và tiếng hát của chàng bắt đầu cất lên, trầm ấm, ngọt ngào mà não ruột. Chàng đang trình diễn bài ca mà chàng có thể hát hay nhất, bài chàng ưa thích nhất vì có nhiều kỷ niệm "Bản tình ca muôn thuở". Ngay từ câu hát đầu tiên cất lên, trái tim Vương Long chợt rung động thổn thức, mắt chàng nhoè mờ. Hình ảnh Quán Anh chợt hiện ra lung linh trước mặt. Chàng thấy như khán giả ở phía dưới, những người đứng quanh sân khấu trở thành sương khói biến tan, trước mặt chàng chỉ còn Quán Anh và chàng cất tiếng hát là để dành riêng cho nàng thưởng thức. Giọng Vương Long trùng xuống, nghẹn ngào, thiết tha cay đắng. Ôi, bây giờ chàng còn lại được gì? Một đôi mắt đã xa xôi, mơ hồ. Đôi mắt còn ở Đài Nam, nhưng đối với chàng đã quá xa xôi diệu vợi, đã trở thành đôi mắt kỷ niệm, dĩ vãng của lòng. Và cuộc tình say đắm, hạnh phúc trăm năm còn lại gì đâu? Chàng thấy như dư âm trong tiếng hát của chàng, có pha trộn tiếng cười đắng cay tan vỡ! có pha trộn tiếng cười điên dại ngất ngây! Khi Vương Long dứt tiếng hát, chàng cúi đầu cảm tạ khán giả, rạp hát bỗng rơi vào một sự im lặng tuyệt đối hoàn toàn. Tiếng hát xuất thần của Vương Long, đã dẫn dắt mọi người lạc vào ma lực của âm thanh, đến quên cả vỗ tay. Tình trạng đó kéo dài tới cả ba mươi giây. Khi Vương Long đứng thẳng người lên, quay bước trở vào hậu trường, tiếng vỗ tay mới vang lên cơ hồ như muốn vỡ rạp! Những bông hoa từ dưới tung lên sân khấu tới tấp, như những cánh bướm mùa xuân! Lý Bân ôm choàng lấy chàng - Trời ơi! tôi đâu có ngờ! Liên Liên cũng nắm chặt lấy bàn tay chàng - Anh Tử Ái, tiếng hát của anh khiến em không cầm được lệ! Tại sao anh lại có thể hát hay quá như vậy. Người giơí thiệu chương trình cũng chạy lại nắm lấy tay Vương Long - Anh phải trở ra sân khấu, khán giả đang la hét đoì anh hát thêm cho họ nghe! Mặt Vương Long tái xanh, chàng bị xúc động không phải vì sự thành công mà vì những kỷ niệm khi hát nghĩ về Quán Anh, chàng xua tay lắc đầu - Anh cáo lỗi giúp tôi không thể trình diễn tiếp được! - Tại saỏ Đây là một trường hợp đặc biệt, hiếm có anh nên lợi dụng chinh phục tình cảm khán giả - Nhưng tôi mệt quá, không thể hát tiếp được.. Lý Bân nhìn vẻ mặt tái xanh của Vương Long gật đầu - Ra cáo lỗi đi, trường hợp này không hát thêm là một điều hay! Một lôí quảng cáo tân kỳ cho đoàn hát. Đêm đó sau khi vãn hát, nghệ sĩ trong đoàn kéo nhau ra quán nhậu để mừng tiếng hát Vương Long, còn Liên Liên thì thích nàng và Vương Long sẽ trở thành một đôi song ca đặc biệt. Nhưng trước những lời chúc tụng vui mừng, Vương Long chỉ cúi đầu thở dài buồn bã, chàng chưa muốn để mọi người thất vọng nên chưa tiện nói ra vì tự trong thâm tâm, chàng biết rằng sẽ không bao giờ chàng trở thành một danh ca. Chàng phải sống trong tâm tối, để mọi người quen biết nghĩ rằng chàng đã thực sự chết rồi.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |