Diện kiến nữ hoàng
← Ch.14 | Ch.16 → |
Trác Đình và Đường Tâm sau khi được hai nam thần hồ ly tiêm doping đẩy mạnh ý chí và quyết tâm lên mức cao nhất lại càng miệt mài lao đầu vào học tập. Nhìn hai cô con gái nhà mình cắm mặt vào sách vở từ mờ sáng hôm trước đến mờ sáng hôm sau, căn phòng của hai cô lúc nào cũng sáng đèn, những tiếng nói chuyện cười đùa thay bằng tiếng lật sách, ba Tần và mẹ Tuệ đau lòng không thôi. Nhiều lúc nhìn hai cô vừa ăn cơm vừa ngồi học hay vì quá mệt mà ngủ gục trên bàn học làm hai ông bà nổi nóng muốn đem đống tập sách kia quăng hết ra ngoài để hai cô không phải học vất vả như vậy nữa.
Còn hai vị gia sư nào đó nhìn thấy hai cô học trò cưng của mình trong vòng nửa tháng đã sụt mất mấy ký cũng đen mặt khó chịu. Mặc dù ngày nào hai cô cũng nhắn tin báo cáo đầy đủ, nhưng những tin nhắn hai cô gửi cho hai anh ngoài hình ảnh bài giải cùng những câu hỏi về kiến thức thì tuyệt nhiên không có một từ ngữ hay một tin nhắn dư thừa nào. Nếu Tô cẩn Hiên nhắn tin hỏi Đường Tâm: "Em đang làm gì? " thì 15 phút sau Đường Tâm sẽ chụp hình bài tập cô vừa làm gửi rồi nhờ anh xem giúp. Tống Duật Phong cũng lâm vào tình trạng tương tự. Nhưng vì tương lai của hai cô vợ nhà mình, hai anh đành kiềm nén tâm trạng xót vợ mà dốc hết sức vừa giúp hai cô ôn thi vừa tẩm bổ cho hai cô bằng cách trước khi bắt đầu vào học Đường Tâm và Trác Đình phải uống hết một bình sữa tươi 1l trước mặt hai anh, giữa buổi học hai cô sẽ phải xử lý 2 cái bánh ngọt, tan học hai cô phải "thưởng thức "xong một bữa ăn phụ và một hộp sữa mới được thả về phòng.
Không phụ lòng hai bậc phụ huynh yêu dấu cùng hai vị gia sư "đáng kính ", không uổng phí thời gian và công sức chôn mặt trong sách vở, không hổ danh là hai tín đồ ưu tú của giáo phái "hành động hết mình vì mục tiêu ", thành tích thi cử của Đường Tâm và Trác Đình cao chót vót, vượt qua mức mà tất cả mọi người có thể ngờ tới. Đường Tâm thi đậu cùng một lúc hai trường là Học viện y khoa Karolinska và Đại Học Carlos Public chuyên ngành quản trị nhân sự với điểm số tuyệt đối. Trác Đình thi đậu vào Trường Đại học Design And Craft và Trường Đại Học Carlos Public chuyên ngành quản trị kinh doanh với thành tích thủ khoa. Hai cái tên Đường Tâm và Trác Đình lại một lần nữa khuấy động giới quý tộc.
Khi cầm trên tay giấy báo điểm thi và giấy báo trúng tuyển của hai cô, tay ba Tần run run vì xúc động lẫn tự hào, ông chỉ biết nhẹ nhàng xoa đầu hai cô con gái của mình; mẹ Tuệ vui mừng đến mức cười trong nước mắt rồi ôm chặt hai cô. Hai vị gia sư nào đó lần đầu tiên được nếm cảm giác lâng lâng sung sướng khi được ôm hai cô vợ nhỏ vào lòng cùng chia sẻ niềm vui của hai cô. Đường Tâm và Trác Đình tự nói với mình là không được khóc vì không ai nhận được tin mừng mà lại khóc, nhưng khi ở trong vòng tay yêu thương của ba mẹ hai cô lại rơi nước mắt: "Ba mẹ yên tâm, tụi con sẽ cố hết sức giúp ba mẹ giữ gìn sản nghiệp! "- Trác Đình và Đường Tâm tuyên thệ trong lòng.
Đường Tâm và Trác Đình tận hưởng cuộc sống tiểu thư con nhà quý tộc chỉ biết ăn, ngủ, vui chơi của mình được năm ngày. Đến ngày thứ sáu, sau khi ăn sáng xong, ba Tần vui vẻ thông báo tối nay cả nhà sẽ đến tham dự buổi nhạc hội của giới quý tộc tổ chức để gây quỹ khuyến học. Ba Tần nháy mắt nhìn Trác Đường và Đường Tâm rồi lên tiếng:
"Hai công chúa của ba tối nay phải thật xinh đẹp nha. Hai đứa con là niềm tự hào của ba đó! Nhà ta có tới hai thủ khoa hahaha! Ai còn dám xem thường Trác gia ta nữa! "
Nói xong ba Tần và mẹ Tuệ vui vẻ đứng dậy đi lên phòng của mình chuẩn bị đi làm.
Đường Tâm và Trác Đình nhìn vẻ mặt hãnh diện của ba Tần mà mím môi nhịn cười. Trác Đình kề vào tai Đường Tâm nói nhỏ:
"Tội ba ghê, ngày xưa có hai cô con gái học ngu lại mê trai chắc ba xấu hổ với đồng liêu lắm, nên bây giờ vẻ mặt ba mới gian xảo như vậy đó! "
"Cậu có tin mình méc ba những lời cậu vừa nói không? "- Đường Tâm nghiêng đầu kề miệng vào tai Trác Đình nói nhỏ.
"Cậu dám!!! "- Trác Đình nghiến răng đe dọa.
"Mà ba vừa nói tối nay nhà mình đi đâu? "- Trác Đình nghiêng đầu nhìn Đường Tâm nhíu mày hỏi.
"Đi tham dự buổi nhạc hội gây quỹ khuyến học!... Buổi - nhạc - hội - gây - quỹ -khuyến - học... ! " - Đường Tâm vừa nói vừa nhíu mày suy nghĩ chuyện gì đó.
"Đình Đình! Lên phòng gấp! "- Đường Tâm đứng bật dậy nắm cánh tay Trác Đình kéo cô chạy lên phòng.
Trác Đình như vừa nhớ ra chuyện gì đó, cô vội quăng cái khăn ăn trên người lên bàn ăn rồi bước theo Đường Tâm.
"... Như vậy là tối nay chúng ta sẽ được diện kiến nữ hoàng đó... dàn nam thần hậu cung sẽ xuất hiện đông đủ luôn... Cuộc đối đầu không cân sức giữa hai cái lá xanh và đóa hoa hồng trắng cao quý sẽ diễn ra vô cùng gây cấn, chưa kể còn có những bông hoa khác lởn vởn xung quanh nữa..."- Trác Đình ngồi trên giường ôm gối đưa mắt nhìn Đường Tâm ảo não nói.
"Tối nay mình và cậu kiếm lý do gì đó để không tham gia được không? "- Đường Tâm buồn bã đưa mắt nhìn Trác Đình.
"Cậu không nhìn thấy vẻ mặt của ba hồi nãy à? "
"Nếu đã như vậy thì tụi mình đi thôi! Coi như đi xem ca nhạc! "- Đường Tâm ỉu xìu lên tiếng.
"Cậu tập trung tinh thần ứng phó cao độ cho mình! Nên nhớ mình và cậu bây giờ không còn là hai cái lá xanh um kia nữa. Đừng lo! Mình sẽ luôn bên cạnh cậu! "- Trác Đình tựa đầu vào vai Đường Tâm động viên.
"Uhm! Lỡ mình không kiềm chế được mà nổi điên phóng hỏa cậu giúp mình dập lửa nha! "- Đường Tâm vỗ nhẹ vào đầu Trác Đình nửa thật nửa đùa lên tiếng.
"Nói nhảm! Đường Tâm nhà chị muốn phóng hỏa đốt nhà, chị sẽ chạy đi mua xăng! Nhiệm vụ dập lửa giao cho ba mẹ! "- Trác Đình nghiêm mặt hùng hồn nói.
"Trời aaaa!... Nếu biết Trác thủ khoa hôm nay ra tuyên ngôn chấn động như vậy mình đã lấy điện thoại ra ghi âm lại rồi!... Tiếc thật!..."- Đường Tâm tiếc nuối.
"... Cậu ghi âm lại làm gì? "- Trác Đình lườm Đường Tâm rồi bày ra vẻ mặt nguy hiểm hỏi.
"Để lưu truyền cho thế hệ con cháu đời sau noi gương... hahaha... hahaha... ! "- Đường Tâm nhịn không được ngã xuống giường ôm bụng cười.
Đường Tâm và Trác Đình đang vật lộn đùa giỡn trên giường thì mẹ Tuệ xuất hiện kéo hai cô đi mua sắm rồi đến Spa làm đẹp. Từ sáng đến chiều hai cô bị xoay như hai con búp bê hết đi thử đồ rồi đi mua giày, shopping xong lại đến chăm sóc sắc đẹp... Hai cô bị hành đến mức toàn thân mệt mỏi đành giơ tay đầu hàng mặc cho mẹ Tuệ cùng dàn nhân viên trang điểm làm tóc muốn làm gì thì làm... Hai cô ngồi ngủ gục đến khi nghe tiếng mẹ Tuệ gọi:
"Hai con thức dậy thay đồ đi! Ba sắp đến rồi! "
"Dạ! "
Trác Đình và Đường Tâm sau khi thay đồ xong cũng không thèm soi gương mà vội mang giày vào rồi tranh thủ ăn mấy cái cupcake đã được chuẩn bị sẵn. Tiệc tùng tra tấn người khác kiểu như vậy, hai cô không muốn tham gia lần thứ hai a... Tại sao hai cái lá xanh kia lại thích tham dự tiệc tùng như thế nhỉ???... Lo cho cái bao tử của mình no nê xong, Trác Đình và Đường Tâm lại ngồi yên cho hai cô nhân viên xinh đẹp như người mẫu tô lại son cho mình. Khi công cuộc làm đẹp vĩ đại vừa hoàn thành cũng là lúc ba Tần lái xe đến đón ba mẹ con.
Nhìn thấy ba mẹ con từ tiệm Spa bước lên xe, ba Tần thoáng ngạc nhiên rồi lại gật gù tỏ vẻ hài lòng, ông mỉm cười rồi nhanh chóng lái xe chạy đến địa điểm.
***
Đường Tâm và Trác Đình không phải chưa bao giờ tham dự những buổi tiệc tùng hoành tráng, nhất là đối với một nhà thiết kế thời trang như Trác Đình, cô không hề xa lạ với những nhà hàng sang trọng, những bộ trang phục dạ hội lộng lẫy cùng mùi hương nước hoa thơm ngào ngạt... Nhưng khi vừa đặt chân bước vào ngôi biệt thự diễn ra đêm nhạc hội hôm nay cô cùng Đường Tâm có một cảm giác kinh diễm trước sự sang trọng lộng lẫy của nó. Hai cô cảm thấy mình như hai cô bé lọ lem chưa mặc trên người chiếc đầm tuyệt đẹp mà bà tiên ban tặng lại không biết sống chết dám đặt chân bước vào nơi này. Những chùm đèn bằng pha lê sang trọng, những bức tranh quý giá, những hàng ghế gỗ đắt tiền sáng bóng chỉ làm nền cho sân khấu được thiết kế vô cùng nghệ thuật như một viên ngọc trai lấp lánh tỏa sáng giữa đại dương mênh mông.
Đây là sân khấu của nữ hoàng... và đêm nay, trên sân khấu này, nữ hoàng sẽ như một vì sao vụt sáng... Còn hai cô? Hai cô sẽ mỉm cười lặng im đóng vai khán giả mà chiêm ngưỡng thời khắc huy hoàng khi đóa hồng hé nở. - Đường Tâm nghiêng đầu nhìn Trác Đình mỉm cười, Trác Đình đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của Đường Tâm, hai cô hít thật sâu rồi theo ba Tần mẹ Tuệ bước vào trong khán đài.
Vì đêm nhạc chưa bắt đầu nên những vị khách gặp nhau đều tay bắt mặt mừng vui vẻ chuyện trò trao đổi. Ba Tần và mẹ Tuệ lại bị những vị quý tộc kia kéo đi trò chuyện, Trác Đình và Đường Tâm đành đi ra ngoài hội trường tìm một nơi hít thở không khí. Vừa ra đến hội trường Đường Tâm đã bị một nhóm tiểu thư nào đó đụng phải.
"Xin lỗi! "- Đường Tâm lịch sự lên tiếng trước.
"Tưởng là ai? Hóa ra là đứa không cha không mẹ phải đi ăn nhờ ở đậu nhà người khác! "- Vị tiểu thư mặc chiếc đầm dạ hội màu hồng phấn sang trọng liếc Đường Tâm cười khẩy lên tiếng.
Đường Tâm hít sâu một hơi cố gắng giữ bình tĩnh, bàn tay Trác Đình đã siết chặt bàn tay Đường Tâm. Trác Đình híp mắt trao cái nhìn nguy hiểm cho vị tiểu thư nào đó.
"Cậu đừng xem thường người ta như vậy? Phải có bản lĩnh và bản mặt cũng phải dày lắm mới có thể đeo bám Trác gia để ăn sung mặc sướng như vậy chứ? "- Tiểu thư áo xanh bạc hà phụ họa.
"Đã không cha không mẹ thì làm gì biết cái gọi là liêm sĩ chứ? "- Áo cam nghiêng đầu nhìn áo xanh nói.
"Sao ở chỗ này lại nuôi nhiều chó như vậy a? Vào tận trong này mà mình còn nghe tiếng chó sủa! "- Trác Đình đưa cặp mắt sáng quắc của mình điểm mặt từng vị tiểu thư rồi lập tức ngơ ngác nhìn Đường Tâm vô cùng ngây thơ nói.
"Cậu thông cảm đi, gia đình quý tộc nào cũng nuôi nhiều chó mà! Nãy giờ mình nghe 3 con sủa rồi đó! Nhức cả đầu! "- Đường Tâm bày ra vẻ mặt mệt mỏi lấy tay xoa xoa trán rồi đáp.
"Không biết chủ nhân của lũ chó này là ai nhỉ? Nuôi chó phải nhốt trong nhà chứ sao lại để chạy lung tung như vậy? Tiếng sủa đã khó nghe như vậy biết đâu còn nổi điên cắn người không chừng! "- Trác Đình nhíu mày nói tiếp.
"Mày vừa nói gì? Tụi mày nói ai là chó? "- vị tiểu thư áo hồng tức giận mắng rồi vung tay lên tính tát vào mặt Trác Đình, Trác Đình đứng yên không hề lui bước, cô nhìn cô gái áo hồng nghênh mặt tỏ vẻ thách thức. Cô gái áo hồng vừa vung cánh tay lên đã bị Đường Tâm bắt lấy, Đường Tâm nắm chặt cánh tay của cô tiểu thư nào đó bước đến gần, đưa cặp mắt nghiêm nghị của mình nhìn thẳng vào mặt áo hồng nói rõ từng chữ, giọng cô vừa đủ cho tất cả những vị tiểu thư còn lại nghe được:
"Nếu không muốn bị coi là chó thì phải về học cách nói tiếng người! "
Nói xong Đường Tâm còn nháy mắt tinh nghịch, nhếch miệng cười rồi mới buông cánh tay vị tiểu thư áo hồng ra.
"Mày hãy đợi đấy, tao không để yên cho mày đâu! "- Tiểu thư áo hồng khuôn mặt tức giận nghiến răng hăm dọa.
"Chị sẵn sàng chờ cưng đến ngày đó! "- Trác Đình khoanh tay trước ngực mỉm cười nói.
Ba vị tiểu thư nào đó trước khi bỏ đi không quên trao cho Đường Tâm và Trác Đình những cái liếc mắt sắc như dao.
"Haiz... ! Nếu những ánh mắt kia là viên đạn chắc mình và cậu đã trở thành cái tổ ong rồi! "- Đường Tâm vừa khoác vai Trác Đình vừa nói.
"Haiz!!! Chị muốn làm người lương thiện mà cứ bắt chị phải làm đầu gấu! " - Trác Đình nghiêng đầu dựa vào vai Đường Tâm rồi nháy mắt nói.
Hai cô mỉm cười khoác vai nhau đi vào trong khán đài. Tối nay là một buổi tối đầy giông bão của Đường Tâm, khi vừa vào đến khán đài cô và Trác Đình lại nhìn thấy một vị tiểu thư cực kỳ xinh đẹp đang cầm ly rượu đứng cùng một vị phu nhân ăn mặc vô cùng sang trọng. Nhìn hai người trước mắt Đường Tâm và Trác Đình liền nhận ra cô tiểu thư cực kỳ xinh đẹp mặc bộ đầm dài gợi cảm màu kem lấp lánh ánh kim trước mặt mình chính là vị nữ hoàng cao quý, là nhân vật chính của đêm nay.
Nữ hoàng không hổ danh là nữ hoàng a, Trác Đình và Đường Tâm như bị gương mặt kiều mỵ xinh đẹp, đôi mắt sáng trong, cánh mũi cao và đôi môi đỏ mọng ướt át, đường cong cơ thể nóng bỏng cùng chiều cao không thua kém những người mẫu nổi tiếng kia mê hoặc. Hai cô là phái nữ còn bị vị nữ hoàng này thu hút như vậy nên chẳng thể trách 6 tên nam thần kia tình nguyện vứt bỏ hết tự tôn để gia nhập vào hậu cung của nữ hoàng.
Có lẽ do ánh mắt sắc nữ của Trác Đình và Đường Tâm quá nóng bỏng nên vị nữ hoàng kia nghiêng đầu nhìn về phía hai cô.
Khi nhìn thấy Đường Tâm, Đường Bảo Nhi khẽ nhíu mày. Cô ta khẽ nghiêng người nói nhỏ với mẹ mình rồi hai người họ tiến về phía Đường Tâm và Trác Đình đang đứng.
Đường Tâm và Trác Đình lúc này cũng vừa kịp nhận ra vị phu nhân vô cùng sang trọng kia là Đường phu nhân, cũng chính mẹ ruột của nữ hoàng. Đường Tâm hít sâu một hơi chuẩn bị tinh thần nghe xỉa xói, Trác Đình lại nắm chặt bàn tay của Đường Tâm sẵn sàng ứng chiến.
" A! Đình Đình lâu quá ta mới gặp cháu! " - Đường phu nhân niềm nở cất tiếng.
" Vâng, cháu chào bác! " - Trác Đình lịch sự mỉm cười đáp.
" Sao lúc này cháu không đến nhà thăm ta? Ngày trước cuối tuần nào cháu cũng đến nhà ta chơi nhưng bây giờ có vẻ như cháu và ba cháu lo làm từ - thiện quá nên không có thời gian đến thăm ta sao? " - Vị phu nhân sang trọng nói chuyện với Trác Đình nhưng khi nhắc đến hai từ " từ thiện " bà ta cố ý nhấn mạnh rồi liếc nhìn Đường Tâm.
" Bác nói quá rồi ạ! Nhà cháu làm sao làm từ - thiện nhiều bằng Đường gia ạ!" - Trác Đình lại nhìn Đường phu nhân rồi mỉm cười đáp trả, cô cũng không quên nhấn mạnh hai từ " từ thiện " đầy ẩn ý kia.
" Ta biết cháu và ba cháu rất tốt nên cũng muốn nhắc nhở cháu. Dù sao ta và người mẹ quá cố của cháu từng là bạn thân thiết của nhau nên ta không thể để cho con gái của người bạn tốt của mình bị kẻ xấu lợi dụng! " - Đường phu nhân lại liếc nhìn Đường Tâm cùng vẻ mặt chán ghét.
" Cám ơn bác đã nhắc nhở, người mẹ quá cố của cháu chắc sẽ rất vui khi có một người bạn thân như bác. Bác yên tâm, Trác gia nhà cháu tuy không sánh bằng Đường gia về cơ ngơi hay tài sản nhưng tình nghĩa và tình thương lại rất dư dả. Ba mẹ cháu rất đã vui khi có thêm một đứa con gái, còn cháu đã mừng đến phát điên khi có thêm một người chị em tốt! " - Trác Đình mỉm cười lịch sự trả lời.
Trác Đình trả lời xong cô đưa cặp mắt hạnh sáng rực của mình nhìn thẳng vào mặt Đường phu nhân. Đường Bảo Nhi cũng đưa mắt dò xét phản ứng của Đường Tâm, Đường Tâm không hề lẩn tránh cũng đưa cặp to tròn rực sáng của mình nhìn thẳng vào mặt cô ta.
" Đường Tâm, sao cậu không quay về Đường gia? Mình nghĩ chuyện của mình và cậu là sự sai lầm của người lớn, không liên quan gì đến mình và cậu nên cậu không cần phải sống nhờ Trác gia như vậy? " - Nữ hoàng dịu dàng lên tiếng, ánh mắt nhìn Đường Tâm tha thiết thành thật.
" Cám ơn Đường tiểu thư quan tâm, tôi đã quá tuổi làm cô nhi để được nhà hảo tâm nhận nuôi rồi! " - Đường Tâm mỉm cười đáp.
" Haiz! Con gái yêu của mẹ, lòng tốt của con không nên đặt trên người một đứa con hoang lại đê tiện xảo trá như vậy chứ? " - Đường phu nhân xót xa nhìn con gái rồi lên giọng mắng yêu.
" Đường phu nhân xinh đẹp đoan trang từ ái nhân hậu mà bấy lâu nay báo chí khen ngợi lại đi nói đứa con gái mình đã nuôi dưỡng 17 năm như vậy sao? " - Trác Đình cau mày lên tiếng nói.
" Ta ân hận nhất khi nuôi nhầm một đứa con như nó! Thà ta đi nuôi một con chó còn tốt hơn! " - Đường phu nhân nhìn Đường Tâm nghênh mặt nói.
" Tôi nghĩ Đường phu nhân đừng nên nuôi chó, bà nuôi chó thì làm sao bà được những lời khen tặng kia, danh tiếng cũng không được tốt như bây giờ nha! " - Đường Tâm quyết ăn miếng trả miếng.
" Đồ mất dạy! " - Đường phu nhân vung tay lên tát vào mặt Đường Tâm nhưng Đường Tâm đã nhanh tay bắt lấy cánh tay của bà ta, cô khẽ nghiêng người cúi thấp đầu kề vào tai bà ta nói nhỏ:
" Đường phu nhân đừng quên 17 năm kia bà đã làm từ - mẫu như thế nào? Thay vì ở đây sỉ nhục tôi bà nên về chăm sóc tốt cho cái nhan sắc của bà, cái mặt nạ của bà sắp bị vỡ rồi đó! "
" A! Mẹ ơi! " - Đường Bảo Nhi đột nhiên la lớn rồi hốt hoảng bước đến giúp mẹ mình, trong lúc vội vàng vướng chân vào chân váy làm ly rượu đang cầm trên tay hất lên người Đường Tâm.
Mọi người đang đứng gần đó vì tiếng la hốt hoảng của Đường Bảo Nhi mà đưa những ánh nhìn tò mò về phía họ đang đứng, có nhiều vị phu nhân còn nâng váy đi về phía Đường Tâm và Trác Đình.
Trác Đình nhìn thấy cảnh này liền trao cho nữ hoàng một cái liếc mắt. Cô đến gần Đường Tâm rồi nhìn hai mẹ con nữ hoàng híp mắt nói rõ từng chữ.
" Cám ơn Đường phu nhân đã nuôi Đường Tâm nhà tôi thay vì nuôi một con chó suốt 17 năm, nếu Đường phu nhân đã nói như vậy thì tôi xin nói rõ cho Đường phu nhân biết, Đường Tâm bây giờ là một thành viên của Trác gia, chắc phu nhân sẽ không nói Trác gia nhà tôi cũng là chó chứ? " - Trác Đình nguy hiểm lên tiếng. Giọng cô vô cùng rõ ràng khiến những vị khách đang chăm chú nhìn bọn họ đồng loạt chuyển sang nhìn Đường phu nhân cùng những cái nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Đường Bảo Nhi cùng Đường phu nhân vội vàng bày ra vẻ mặt không quan tâm đến Đường Tâm cùng Trác Đình rồi dắt tay nhau xoay người rời đi.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |