Tắm
← Ch.04 | Ch.06 → |
Chu Tử Ninh cảm thấy có lẽ mình sắp suy sụp mất rồi.... Cậu nằm ngửa trên ghế dài, đầu nhọn nhỏ màu hồng phấn giữa hai chân đã biến thành quả ớt đỏ be bé. Xin hỏi cậu có thể đánh con gái không?
"Cúc Ú, dậy nào." Vân Du lật người cậu lại.
Trời đất lập tức đảo điên. Chu Tử Ninh nằm nhoài trên ghế, miệng thở phù phù.
Lại bị tóm đuôi rồi.
Chu Tử Ninh nằm sấp không nhúc nhích, không muốn để ý đến cô nữa. Vân Du kéo đuôi của cậu lên, kể cả cái 〽️ô·ⓝ·ɢ béo cũng bị cô nắm chặt.
Đau quá... Nước mắt Chu Tử Ninh như muốn tuôn ra, cô gái này không thể nhẹ nhàng hơn sao?
Bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của Vân Du cầm lấy chiếc bàn chải đánh răng rồi chà nhanh như cắt lên cúc hoa nhỏ của cậu, lông bàn chải nhựa thô cứng chơi đùa trước cúc nhỏ, đâ●〽️ chọc vài lần rồi tiến thẳng vào trong. Toàn bộ phần m●ô●ⓝ●ℊ đau đến nóng rát như bị t𝐡●iê●𝖚 c●𝐡●á●y! Cậu bật lên theo bản năng thành một đ-ườ-𝖓-🌀 ⓒο-ռ-ɢ đẹp đẽ rồi nặng nề ngã xuống, mắt nổ đom đóm, hoa mắt chóng mặt tiếp đất.
"Cúc Ú, em bị làm sao thế?" Vân Du đặt bàn chải đánh răng sang một bên rồi khom lưng bế Chu Tử Ninh lên.
Sau khi vùi khuôn mặt béo ú vào trong bộ 𝖓🌀_ự_ⓒ 𝐦ề·Ⓜ️ m·ạ·❗, Chu Tử Ninh mới cảm thấy nỗi uất ức trong lòng tiêu tan một chút.
"Có phải lúc nãy chị chà đau quá không?" Cô dịu dàng ☑️ⓤ.ố.🌴 ✅.𝐞 cái đầu tròn của cậu.
"Meo~" Chu Tử Ninh đặt chân vào giữa hai bầu 𝖓.𝖌.ự.c, lén lút xoa nắn phần thịt mềm hai bên.
"Hư hỏng." Nhận thấy trước ⓝ𝐠ự*𝒸 vừa ngứa vừa nhột, Vân Du liền đặt Chu Tử Ninh xuống sàn nhà.
Cô 𝐜*ở*ⓘ á*ο phông ra, cơ thể trắng nõn không tì vết cũng lộ ra. Chu Tử Ninh cho rằng tay cậu chưa chắc đã ôm trọn hai con thỏ nhỏ tròn trịa đầy đặn kia.
Hai ngón tay thon nhỏ cầm lấy mép quần lót rồi kéo xuống từng chút một.
Giữa hai chân chỉ có một khe nhỏ màu hồng tựa hoa đào và một ít lông mềm màu nâu nhạt. Rất đẹp, rất mê người, Chu Tử Ninh rất muốn tách cặp đùi thon dài thẳng tắp của cô ra 𝐥𝐢_ế_ɱ.
Cậu thấy cô thoa chất lỏng trong suốt tràn đầy trên tay vào bên ngoài mật huyệt nhỏ. Hai ngón tay đẩy hai cánh hoa non mềm để lộ ra nhụy hoa hồng nhạt, tay còn lại dịu dàng xoa nhẹ, bọt nước trắng ngà nhanh chóng che mất tầm mắt của cậu.
Chu Tử Ninh cảm nhận được 𝖉ụ.𝖈 ✌️.ọ.ռ.ɢ đang dâng trào, cùng với đó là sự bành trướng của phần dưới, dư âm đau đớn do lông bàn chải mang đến càng trở nên rõ ràng. Chu Tử Ninh cắn răng, nét mặt hơi biến dạng.
Cậu phải hít sâu vài lần mới có thể khống chế lại được biểu cảm của mình. Lúc này, Vân Du đang cầm bông tắm xoa bọt khắp người. Bông tắm cọ qua đỉnh đồi trập trùng, Chu Tử Ninh có thể thấy rõ bầu n_🌀ự_🌜 bình thường như 🌀●ợ●ⓝ 💲●ó𝓃●ℊ bây giờ đã bị đẩy lên thành thác nước ào ào trượt xuống dưới.
Chân cô hơi mở ra, vòi hoa sen trong tay không ngừng cọ rửa u cốc. Hai bên vách thịt non mềm bị làn nước xối vào, cậu thậm chí còn thoáng thấy hoa hạch ẩn giấu bên trong.
Ah ~...Cả thân trên và thân dưới của cậu đều khô nóng mãi không nguôi, không biết ma xui 𝐪𝖚●ỷ khiến thế nào mà cậu lại đi đến bên đôi chân trắng sáng đẹp đẽ của Vân Du, chân trước vịn vào mắt cá chân cô, thân dưới cọ qua cọ lại trên mu bàn chân cô. Cậu không thể chịu đựng nổi sự ⓠu·ⓨế·n г·ũ mê hoặc của người con gái yêu dấu còn hút hồn người hơn cả mị dược.
Cảm nhận được sự ↪️·ọ ❎·á·т, đụ*ⓝ*ɢ ⓒh*ạ*m dưới chân, Vân Du lập tức đen mặt nhấc gáy cậu lên rồi mở cửa kính ném cậu ra ngoài. Bác sỹ nói không sai, vẫn nên nhanh chóng triệt sản thì tốt hơn.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |