← Ch.2 | Ch.4 → |
4.
Ngày hôm sau, tin tức "Một cô gái bị kẹt đầu vào tay vịn đã được lính cứu hỏa giải cứu thành công sau khi chuyến tàu điện ngầm số 3 ngừng hoạt động trong một giờ". Không ngoài dự đoán của tôi, tin đấy đã được đẩy lên đầu Douyin, Weibo và các phương tiện truyền thông đại chúng.
Tôi đã quá xem thường đoạn video ghi lại cảnh tôi nằm trong lòng Bác Bác rồi. Dưới phần bình luận rất nhiều người khen Bác Bác đẹp trai và nói tôi cũng không thiệt.
Không thiệt, sao các người không tự mình thử xem nếu rơi vào tình huống đó, trước sự chứng kiến của biết bao người sẽ xấu hổ thế nào? Tôi giả vờ là một người qua đường tốt bụng khuyên bảo từng cư dân mạng không nên chia sẻ video này với người khác dưới phần bình luận.
Còn tôi vẫn... lưu lại video... Đây là mối liên kết mỏng manh cuối cùng của tôi với Bác Bác.
***
Đã mười ngày trôi qua kể từ lần đầu tiên gặp Bác Bác, một người bạn khác của tôi thất tình.
Không biết bệnh này có lây không? Sao nhiều người mắc thế!
Cô ấy vừa khóc vừa gọi điện cho tôi nói không say không về. Dù đã uống rất nhiều nhưng cô ấy vẫn muốn đến quán bar uống tiếp? Vậy là khi bước vào quán bar các bạn sẽ thấy một khung cảnh như này.
Cô ấy uống rượu, tôi ngồi khuyên ngăn.
Cô ấy nhảy disco, tôi ngồi trông cái túi.
Cô ấy bị đàn ông bắt chuyện, tôi đuổi người đi.
Đêm nay, tôi trông cô ấy đến 5 giờ sáng, giống như sinh viên xuất sắc của học viện Nữ Đức xuống cứu vớt các chị em xấu số trên đời.
***
Lúc được thả về nhà, trông tôi rất nhếch nhác, tóc rối bù và phấn mắt trượt xuống thành má hồng. Đột nhiên đằng trước có tiếng người đã thu hút ánh mắt của tôi.
"1, 2... 1, 2... 1234"
Hóa ra là các chú lính ở trạm cứu hỏa gần đây đang chạy bộ buổi sáng. Tôi không biết mỗi buổi sáng vào tầm này liệu Bác Bác có phải ra ngoài chạy bộ không?
Đang suy nghĩ vớ vẩn, ánh mắt tôi bắt được một dáng người quen thuộc. Không thể... sao trong đội này lại có người giống anh đến vậy.
Không... sao càng đến gần lại càng giống.
Mẹ nó! Chính là anh ấy. Tôi vội giơ tay lên che mặt lại, không thể để anh trông thấy bộ dạng bây giờ của tôi được. Bộ dạng bây giờ của tôi đến tôi nhìn còn sợ huống chi là anh. Tôi vừa che mặt vừa nhanh chân đi dọc theo bờ tường, nhưng chợt nghe thấy cuộc trò chuyện của Bác Bác và đồng đội từ bên kia truyền tới.
"Kia có phải là em gái bị kẹt đầu không?"
MIKO
Không thể nào? Tôi đã che kín mặt, sao có thể bị nhận ra?!
"Không phải cô ấy?" Và giọng nói đầy lôi cuốn ấy là của Bác Bác!
"Chính là cô ấy! Trên ốp điện thoại của cô ấy có viết bốn chữ phú bà thật to, mau nhìn chiếc váy kia xem, giống hệt cô gái hôm ấy!"
Con bà nó, vị đại ca này có phải đã từng ở trong lò luyện kim của Thái Thương lão quân? Tôi lập tức máy móc rút tay lại, vội vàng nhét điện thoại vào túi, kết quả là khuôn mặt tôi đã lộ ra.
Xong đời! Tôi đã bị bọn họ thấy hết rồi!!!
Lúc vị đại ca ấy thấy mặt tôi, chợt ngẩn người.
"Ồ, nhầm rồi, không phải cô ấy."
Thế nhưng, Bác Bác vẫn nhận ra tôi, bởi vì anh ấy vừa gật đầu chào tôi. Hôm nay, Bác Bác vẫn đẹp trai như ngày nào. Còn tôi vẫn như thế... vẫn xuất hiện với bộ dạng đáng xấu hổ như ngày nào.
← Ch. 2 | Ch. 4 → |