Thân thế (4)
← Ch.194 | Ch.196 → |
Mọi việc cô cần phải lo cho đứa bé trong bụng mình trước tiên mới được.
Ly hôn, cô căn bản không có biện pháp cho đứa bé một cuộc sống tốt, giáo dục tốt, sẽ chỉ làm đứa bé chịu khổ với mình. Quang trọng nhất là, cô không có biện pháp cho đứa bé một gia đình đầy đủ.
Cũng không thể cho đứa bé vừa sinh ra thì đã không có ba.
Vậy có chút quá tàn nhẫn.
Đối với cuộc sống về sau cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Cuối cùng để cho Ngải Tú Đan có quyết định dứt khoát, là do cùng Lữ Mỹ nói chuyện.
Lữ Mỹ nói với cô rất nhiều, ngoại trừ bạn bè tốt ở bên ngoài, cũng tuyên bố thái độ của mình. Mình sẽ không tranh đoạt với cô cái gì, chỉ là mọi người cùng yêu một người đàn ông, lại đã có thai, mới có thể hiểu tâm tình lẫn nhau. Lữ Mỹ nói bản thân mình không muốn đến quấy rầy cô, nhưng Quý Anh Bình đã quyết định, bà không có lựa chọn nào khác.
Hơn nữa cũng là vì muốn đứa bé của mình tốt.
Ở thời kì đặc biệt này, bản thân các cô tự đồng ý sẽ không tính toán gì, toàn bộ điểm xuất phát đều vì đứa bé.
Lữ Mỹ phân tích đều có lý.
Cô ta ở thế yếu, lúc nói chuyện biểu hiện ra như là bạn bè tốt, hiền lành, làm cho Ngải Tú Đan thiện lương cẩm động. Đúng vậy, đứa bé mới là quan trọng nhất, cô không thể chích ích kỷ chỉ suy nghĩ đến cảm nhận của mình, mà để cho cuộc sống tương lai của đứa bé phải chịu khổ.
Hơn nữa Ngải Tú Đan ngoại trừ bỏ tình cảm bản thân khó có thể chấp nhận ở bên ngoài, hơn nữa có một nguyên nhân quan trọng nhất là lo lắng cô cùng Lữ Mỹ hai người quan hệ tình địch sống dưới một mái hiên, còn cùng mang thai, ở chung với nhau cũng không phải là việc nhỏ. Ngộ nhỡ Lữ Mỹ không phải là người yên tĩnh, mà mình cũng không có tâm tư mỗi ngày cùng cô ta bày mưu tính kế.
Hiện tại ít nhất các cô còn có thể sống bình an vô sự.
Thật sự không được, đến lúc đó cô rời đi cũng không phải là không thể.
Ít nhất vì đứa bé, tạm thời ủy khuất mình một chút, điểm này cô cố gắng có thể làm được.
Ngải Tú Đan thuyết phục bản thân ở lại.
Hai người cùng sống trong nhà họ Quý dưỡng thai, mới đầu quả thật là bình an vô sự. Ngày qua ngày cũng rất yên tĩnh, mỗi ngày Ngải Tú Đan đều ngóng trông đứa bé ra đời, cái khác cũng không suy nghĩ nữa.
Mắt thấy thời gian trôi qua.
Bụng Ngải Tú Đan đã tám chín tháng, kết quả ở đêm ba mươi ngày đó, vốn dự tính ngày sinh còn có một đoạn thời gian Ngải Tú Đan đang ăn cơm đột nhiên đau bụng sinh, cô lúc này bị đưa đến bệnh viện. Sau một trận luống cuống tay chân, một cô gái nhỏ trắng nõn nà cứ như vậy đón một tiếng chuông đầu năm cùng tiếng pháo nổ đi đến thế giới này.
Từ đầu chí cuối, Quý Anh Bìnhchưa từng đến nhìn qua một cái.
Ngải Tú Đan đặt tên cho đứa bé là Quý Nghiên.
Trên chữ Nghiên là nữ, bên phải một chữ khai, ngụ ý cô hi vọng con gái mình cả đời có thể vui vẻ, dù cho không giàu sang, cũng nhất định gặp được một người yêu mình thật lòng, cùng nhau hạnh phúc đến già.
Ngàn vạn lần không được giống như cô vậy.
Không bao lâu, Lữ Mỹ cũng sinh.
Cô ta cũng sinh ra một cô con gái.
Tên là Quý Nhu.
Tên này do Quý Anh Bình đặt.
Tiệc đầy tháng củaQuý Nghiên cùng Quý Nhu cũng không mời ai, chỉ có ba người nhà họ Dương đến chúc, ăn bữa cơm. Về phần nguyên do, dùng lời của Tạ Tử Kỳ mà nói, một người là không để bụng, một người là không có lập trường.
Nhìn thái độ của Quý Anh Bình đối đãi với Ngải Tú Đan có thể đoán được Quý Nghiên sẽ phải chịu đãi ngộ gìrồi.
Về phần Quý Nhu, không nói đến thân phận nó cùng Lữ Mỹ luôn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, lấy cá tính của Quý Anh Bình kia, ngoại trừ trên phương diện làmăn, thì có cái gì để cho hắn để tâm đây? Một tiệc đầy tháng mà thôi, làm hay không làm với hắn mà nói đều không sao cả.
Không có chút ảnh hưởng.
Ngải Tú Đan đã bị tổn thương đến vô cảm rồi.
Cô dường như đem tất cả trọng tâm cuộc sống của mình đều chuyển dời đến trên người Quý Nghiên.
Mãi đến một ngày, Ngải Tú Đan đột nhiên nhận được điện thoại của Lữ Mỹ, âm thanh của cô ta ở trong điện thoại rất kích động, giọng nói cũng rất nóng lòng, chỉ nói mình bị người ta vơ vét tài sản, hiện tại ở chỗ XX, bảo Ngải Tú Đan mang tiền bạc đến cứu cô.
Trong điện thoại ngoạitrừ tiếng cầu cứu của Lữ Mỹ, còn có tiếng chửi rủa thô ráp của người đàn ông, cùng âm thanh giống như tranh chấp rơi xuống. Tóm lại rất hỗn loạn, sau cùng, một tiếng 'Bốp' vang lớn, tiếng kê uLữ Mỹ thảm thiết truyền tới, ngay sau đó điện thoại đã bị cắt đứt.
Âm thanh 'Đô đô đô' đột ngột truyền đến.
Ngải Tú Đan ngẩn người, cùng phản ứng kịp, cũng không nghi ngờ gì, dặn bảo mẫu chăm sóQuý Nghiên, liền vội vàng cầm túi xách đi đến địa điểm Lữ Mỹ nói.
Suy nghĩ đầu tiên của côchính là những người đó động thủ với Lữ Mỹ.
Nếu như đối phương chỉ đòi tiền, vậy còn dễ.
Ngải Tú Đan chạy tới nơi theo như lờiLữ Mỹ, ở đó chỉ có cô ta cùng một người đànông, dáng vẻ người đà nông vừa thấy đã biết là tên côn đồ đường phố.
Lữ Mỹ trốn ở đằng sau người Ngải Tú Đan.
Ngải Tú Đan vội vàng lấy ra chi phiếu, đưa cho ngườiđànông.
Đang chuẩn bị lôi kéo Lữ Mỹ rời đi.
Ai biết ngườiđànông lại ngăn cản các cô, hắn không chỉ muốn tiền bạc, còn muốn cả người.
Ngải Tú Đan xinh đẹp như thế, khí chất lại xuất chúng, để cho tên côn đồ cả đời chưa thấy qua nháy mắt nổi lên sắc tâm.
Thì ra người đàn ông này thường xuyên lưu luyến Lữ Mỹ đã từng sống cùng một khu với tên côn đồ kia, có một lần Lữ Mỹ về nhà muộn, đi một mình về nhà cần phải đi qua một con đường nhỏ kia, bất hạnh đã bị tên côn đồ gặp được. Hắn thấy Lữ Mỹ tay trói gà không chặt, lại đơn độc một mình, nhất thời nổi lên tà niệm.
Đêm đó từ phía sau che miệng Lữ Mỹ kéo cô ta đến một xó xỉnh không người mà cưỡng bức.
Lữ Mỹ mặc dù bị thua thiệt, cũng không dám nói với bất kỳ ai.
Nhất là Quý Anh Bình.
Khi đó trong quan niệm, phụ nữ không còn trong sạch là một chuyện rất lớn. Trừ khi cô ta muốn cả đời bị người chỉ chỉ chỏ chỏ, cuối cùng không ngóc đầu lên làm người được, mà còn Quý Anh Bình cũng sẽ không muốn cô ta nữa.
Trong lòng hắn có chủ nghĩa đàn ông rất lớn.
Nói cái gì cũng không có khả năng chấp nhận người phụ nữ của mình bị người khác chạm qua.
Lữ Mỹ kinh hồn bạt vía giấu diếm.
Quá một hai tháng sau, dường như có thể nói là bình an vô sự rồi.
Lữ Mỹ vốn cũng cho rằng chuyện này coi như xong.
Nhưng ai ngờ lúc này lại kiểm tra ra cô ta mang thai.
Mà ngày tháng ngày đó cũng ăn khớp.
Lữ Mỹ hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cô ta cũng không biết mình mang thai đứa bé của người nào?
Đúng lúc này Quý Anh Bình đã biết được tin tức, còn đón cô đến nhà họ Quý. Lữ Mỹ chỉ có thể đâm lao phải theo lao, nhưng hình như ông trời cố ý chơi đùa cô, cô hiếm khi ra khỏi cửa để dạo phố, cư nhiên lại gặp tên côn đồ tối hôm đó đoạt đi trong sạch của cô kia.
Lữ Mỹ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, tên côn đồ cũng nhận ra cô.
Hắn thấy Lữ Mỹ ăn mặc ngăn nắp, bụng cũng to lên, vì thế tìm chút thủ đoạn mới biết được cô bây giờ có quan hệ với đổng sự trưởng Quý Anh Bình tập đoàn Thụy Hưng.
Tên côn đồ lấy chuyện đêm đó làm uy hiếp, để vơ vét tài sản tiền tài của Lữ Mỹ.
Trong lòng Lữ Mỹ hoảng loạn, căn bản không thể nghĩ ra biện pháp khác, chỉ có thể thuận theo ý tứ của hắn.
Nhưng ai ngờ người này càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, một lần so với một lần càng muốn thêm, khi đó Quý Anh Bình cũng chưa cho Lữ Mỹ bao nhiêu sinh hoạt phí, tiền riêng của cô đều đã dùng gần hết rồi. Lữ Mỹ không có biện pháp, cùng nói chuyện với tên côn đồ, nhưng người ta từ đầu đã không mua sổ sách. Hắn chỉ quen biết tiền bạc, đưa tiền hắn thì hắn sẽ sảng khoái đi, mọi người bình an vô sự. Nếu không, hắn lập tức nói chuyện mình với Lữ mỹ cho Quý Anh Bình.
Lữ Mỹ biết mình hoàn toàn bị dây dưa, không có biện pháp, đành phải cầu cứu Ngải Tú Đan.
← Ch. 194 | Ch. 196 → |