Nhìn màn kịch vui (2)
← Ch.153 | Ch.155 → |
"Còn không phải là đồ ngốc này làm hại, động tác chậm chạm!" Mộc Tây cơ cơ oa oa mà nói: "Như thế nào? Kịch hay bắt đầu chưa?"
Dương Hàm Mặc bảo các cô ngồi trước màn ảnh của hắn, Mộc Tây nhìn sang, mặt mày lập tức hớn hở."Vừa đúng lúc đến đoạn đặc sắc, Quý cô nương mau nhìn, thời khắc đại thù phải báo đã đến! Ai yêu hưng phấn quá......"
Cái gì?
Quý Nghiên còn chưa từ trong khiếp sợ thấy Dương Hàm Mặc mà phục hồi tinh thần lại, kết quả theo tầm mắt của bọn họ nhìn sang, ánh mắt đột nhiên trừng lớn gấp mấy lần. Trước người Dương Hàm Mặc để một chiếc máy vi tính, trên màn hình chính là Mạnh Thiếu Tuyền cùng Quý Nhu, bối cảnh phía sau với căn phòng bọn họ này không khác lắm, vậy cũng ở Hoàng Triều. Quý Nhu bụng đã lớn như quả cầu vậy, nhìn tình huống, cô ta cùng Mạnh Thiếu Tuyền hình như đang cãi vã, trên tay Mạnh Thiếu Tuyền giơ một xấp hình, sắc mặt tối tăm.
"Tại sao không có âm thanh à?" Mộc Tây hỏi.
Không có âm thanh không mang theo nhiều cảm giác?
Dương Hàm Mặc trầm mặc nói: "Để Anh điều chỉnh một chút."
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Quý Nghiên vẫn không có hiểu rõ tình huống.
Mộc Tây nói: "Cậu nhìn rồi sẽ biết."
Đúng lúc Dương Hàm Mặc điều chỉnh được âm thanh, còn không đợi Quý Nghiên hỏi nữa, giọng nói Quý Nhu không giống với dĩ vãng bén nhọn rõ ràng qua máy tính truyền ra ngoài."Anh rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng em?"
"Tin tưởng? Nhiều chứng cớ đang ở trước mắt như vậy, cô còn muốn tôi tin tưởng cô? Quý Nhu, cô muốn tôi thành kẻ ngu sao?" Giọng Mạnh Thiếu Tuyền cũng hoàn toàn không còn nhu tình đối với Quý Nhu trong quá khứ nữa, lạnh lẽo giễu cợt.
"Chuyện không phải như anh nghĩ." Quý Nhu nhẹ nhàng nói: "Anh Thiếu Tuyền, đây là có người cố ý hãm hại em, chẳng lẽ anh còn không nhìn ra được sao? Anh tình nguyện tin tưởng lời nói dối của người khác, cũng không chịu tin tưởng lời của em, không phải anh nói anh yêu em sao? Còn nói sẽ vĩnh viễn chăm sóc em, đây chính là phương thức anh yêu em?"
Mạnh Thiếu Tuyền cười lạnh một tiếng."Tôi có yêu cô, thế nhưng yêu một Quý Nhu đơn thuần thiện lương, không phải cái người phụ nữ dâm đãng này."
Thân thể Quý Nhu cứng đờ, không thể tin nói: "Anh nói cái gì?"
"Tôi nói cái gì? Tôi nói cô là phụ nữ dâm đãng."
"Anh lặp lại lần nữa."
"Lặp lại lần nữa thì thế nào? Quý Nhu, cô ngụy trang thật là tốt, cư nhiên lừa tôi lâu như vậy. Cô rất hả hê đúng không? Vừa bị các loại người đàn ông ở trên còn vừa có đúng một vị hôn phu nuôi, không ngừng đội nón xanh (cho cắm sừng), thiếu chút nữa giúp người ta nuôi con hoang. Tôi cho cô biết, đừng hòng mơ tưởng! Chúng ta chơi xong!" Mạnh Thiếu Tuyền mang tất cả ảnh chụp vung lên trên người Quý Nhu, tức giận đằng đằng nói.
Quý Nhu quát: "Mạnh Thiếu Tuyền, anh nói còn là tiếng người sao?"
"Tôi nói không phải là tiếng người, cô làm chẳng lẽ là việc của người làm? Bản thân không biết xấu hổ, cô còn có mặt mũi mà nói tôi? Tôi bây giờ nhìn cô còn cảm thấy buồn nôn." Mạnh Thiếu Tuyền đi tới cạnh TV, cầm lên hộp điều khiển ti vi, nhấn mấy cái, sau đó ném điều khiển tv xuống. Nhìn Quý Nhu nói: "Chính cô mở to hai mắt nhìn cho thật kỹ một chút!"
Hình ảnh rất nhanh hiện ra, Quý Nhu cứng đờ, Quý Nghiên ở trước máy vi tính nhìn cũng không khỏi khiếp sợ mở to mắt. Bóng dáng của nam nữ quấn quít, không ngừng biến đổi tư thế, còn có một tiếng mập mờ yêu kiều, cho dù đứa trẻ con không hiểu chuyện đời, cũng không thể không biết trên màn hình hai người kia đang làm cái gì. Mà một nam một nữ kia, nữ, là Quý Nhu. Nam, cũng không phải Mạnh Thiếu Tuyền. Mà người đàn ông đêm đó ở bên ngoài cạnh nhìn thấy.
Mộc Tây huýt sáo.
Cảm giác hưng phấn mà không lời nói nào có thể miêu tả được.
Quý Nhu cả người giống như hóa đá, sắc mặt trắng xanh trở nên trắng bệch. Cô ta kinh ngạc nói: "Làm sao anh có đoạn ghi hình này?"
"Thừa nhận rồi chứ? Lần này thế nào không phủ nhận hả? Quý Nhu, tôi coi như thấy rõ diện mạo thật của cô! Không ngờ cô mặt ngoài tinh khiết hoàn mĩ, trong xương lại bẩn thế này. Chuyện cưới xin không có cách nào làm được, tôi sẽ nói ba mẹ cô, hôn sự của chúng ta hủy bỏ thôi."
Mạnh Thiếu Tuyền xanh mặt, phất tay rời đi.
Quý Nhu cả kinh, muốn đi lên đuổi theo."Không cần, Thiếu Tuyền.... ."
Trong phòng đã trống không.
"Đi, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt." Mộc Tây không chần chờ, lôi kéo Quý Nghiên hướng bên ngoài đi.
Sau đó Dương Hàm Mặc đuổi theo.
Lúc họ ra cửa, vừa hay nhìn thấy Quý Nhu đuổi theo Mạnh Thiếu Tuyền ra ngoài, Mộc Tây như kẻ trộm, tránh để cho bọn họ phát hiện, mới đi vài bước sẽ phải chạy đến phía sau cây cột. Hơn nữa đều nhanh như mèo đi lại, nhìn lại Dương Hàm Mặc, hai tay nhét vào túi, tuyệt không kiêng dè, nhàn nhã thong dong đi ra ngoài.
Mộc Tây hướng hắn không nên phát âm thanh, hắn coi như không nhìn thấy, Mộc cô nương lại tăng thêm thế chéo tay, Dương Hàm Mặc cũng không để ý lờ đi, Mộc Tây giận đến muốn xông tới một cước đạp chết hắn.
"Tây Tây, cậu thật sự rất nhàm chán."
"Nơi nào nhàm chán?"
Quý Nghiên nhìn về phía hai người kia."Cậu tốn công tốn sức đưa tớ ra đây, là để nhìn cái này hả?"
"Nói nhảm, cậu bị tiện nhân kia làm cho uất ức nhiều như vậy, hiếm khi ông trời có mắt, cô ta đã đến lúc bị báo ứng. Đương nhiên muốn xem tuồng vui thật kỹ, nếu không thật phụ lòng mình sao? Đây quả thực là đại khoái nhân tâm!" Mộc Tây đương nhiên nói.
Quý Nghiên than thở."Tớ thật không muốn biết bọn họ sẽ thế nào."
Chỉ là Mộc cô nương khẳng định vì tốt cho cô, phần tình cảm này, từ khi mới bắt đầu, mang cho cô không biết bao nhiêu ấm áp. Quý Nghiên cầm tay Mộc Tây, cùng cô ấy ghé đầu vào nhau.
Mạnh Thiếu Tuyền chạy tới cửa cầu thang, Quý Nhu nâng cao bụng bự, đuổi đến vô cùng vất vả. Nhưng cô ta lại không lo được nhiều như vậy, đầu đầy mồ hôi đuổi theo Mạnh Thiếu Tuyền, ngăn ở trước người hắn, lo lắng giải thích: "Anh Thiếu Tuyền, anh hãy nghe em nói, chuyện không phải như anh nghĩ. Anh nghe em giải thích có được hay không? Em...."
"Còn có cái gì để giải thích." Mạnh Thiếu Tuyền cắt đứt lời cô ta."Tôi đều nhìn thấy được, còn có thể là giả? Cô đơn giản muốn tìm cái cớ vì mình giải vây, tôi cho cô biết, tôi không thể chịu được chính là người phụ nữ không sạch sẽ, giữa chúng ta, đến đây kết thúc! Mang theo con hoang của cô, cút cho tôi!"
"Không phải vậy, em nghi ngờ đây là đứa bé của anh, anh phải tin tưởng em! Em làm như vậy có nỗi khổ tâm, thật......"
Quý Nhu còn muốn giữ lại, nhưng Mạnh Thiếu Tuyền lúc này đang nổi nóng, căn bản không có kiên nhẫn nghe cô ta nói gì. Hắn khắp người tức giận, giờ phút này nào còn để ý Quý Nhu đang có thai, trên tay mất đi nặng nhẹ, đưa tay đẩy cô ta ra."Tránh ra!"
Bụng Quý Nhu đã chín tháng, cũng gần tới ngày dự tính sinh rồi, vốn hành động cũng không dễ dàng. Bị Mạnh Thiếu Tuyền vung lên như vậy, nhất thời mất đi thăng bằng, cả người ngã ra phía sau. Đồng thời dưới chân cũng giẫm hụt, chân đạp khoảng không, thân thể tròn vo tựa như quả bóng từ trên cầu thang lăn xuống.
← Ch. 153 | Ch. 155 → |