Bà ấy yêu cô, nhưng tôi thì không (2)
← Ch.130 | Ch.132 → |
Đây là thành phố cô thích nhất
"Nghiên Nghiên." Mới vừa vào đại sảnh sân bay, thì nghe thấy giọng nói Lữ Mỹ. Quý Nghiên đưa mắt nhìn lại, một cái đã ở trong đám người tìm thấy bóng dáng của bà. Lữ Mỹ mặc bộ đồ tây da cỏ rất phong cách, đeo xách túi, đang cao hứng vẫy tay về phía Quý Nghiên.
Chú Quý lái xe ở sau lưng bà.
"Thật may vừa kịp, hôm nay trên đường kẹt xe, mẹ còn lo lắng không đón được con. Nếu không phải ra cửa từ sớm, khẳng định sẽ bị lỡ."
Lữ Mỹ cùng Quý Nghiên lên xe, hai người ngồi chung ở chỗ ngồi phía sau, Lữ Mỹ đã lâu không thấy Quý Nghiên, có vẻ rất vui vẻ. Vẫn lôi kéo cô trò chuyện, tính tình Quý Nghiên, bà còn biết một chút. Nếu như hôm nay cô xuống máy bay không thấy Lữ Mỹ đến, khẳng định tự mình thuê xe trở về.
Quý Nghiên nói: "Mẹ, tự con cũng có thể trở về. Cũng lớn như vậy, mẹ không cần thiết đặc biệt chạy tới đây."
Lữ Mỹ cười nói: "Để cho tự con trở về, chỉ sợ không biết con đến lúc nào thì mới có thể về đến nhà."
Một câu nói trúng tâm sự Quý Nghiên, cô quả quyết không có nói nữa.
Đúng vậy, nếu để cho tự cô trở về, cô nhất định sẽ đi một vòng các nơi trước, có khi kéo dài tới đêm khuya, đúng là sẽ không nghĩ đến về nhà.
Lữ Mỹ từng có kinh nghiệm như vậy, cho nên phải nhớ rõ. Nhưng đối với chuyện như vậy bà ngược lại phải nhớ rõ, thực sự quan tâm đến cô...
Quên đi, không muốn.
Nghĩ tới nghĩ lui chẳng qua để cho mình ấm ức.
Nhà họ Quý nằm ở tại khu Bờ Hồ Thanh Trúc của Trường Sa, phong cảnh xinh đẹp, không khí không đến lỗi nào. Gian phòng Quý Nghiên vừa đúng ở hướng hồ, ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, chiếu vào gian phòng thoải mái khác thường.
Quý Nghiên đang dọn dẹp hành lý của mình, chợt khóe mắt liếc thấy Quý Nhu đi vào. Cô làm bộ như không nhìn thấy, tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra làm chuyện của mình.
"Chị, đã lâu không gặp." Bụng Quý Nhu mang thai đã sáu bảy tháng, đi bộ đã có chút tốn sức, cô chống nạnh, chậm rãi đi tới trước người Quý Nghiên.
Quý nghiên ôm quần áo, chuẩn bị bỏ vào tủ treo quần áo, Quý Nhu vừa vặn ngăn cản ở trước người. Cô ngước mắt, lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Quý Nhu vui vẻ cười một tiếng, cúi đầu xoa bụng của mình nói: "Thân thể em thế này, chị cũng nhẫn tâm lạnh nhạt như vậy, ngộ nhỡ làm cháu chị sợ bây giờ? Hơn nữa, em đi đứng bất tiện, chị thông cảm một cái thì đã làm sao?"
"Biết đi đứng bất tiện thì hãy ngoan ngoãn ngồi một chỗ, mình tới đây làm loạn còn muốn người khác phải nhân nhượng cô sao? Quý Nhu, không muốn nghe những lời khó nghe hơn, thì rời khỏi phòng của tôi ngay." Quý Nghiên lười phải cùng cô ta đấu khí, bình thản nói.
Người phụ nữ này thật là, bất kể qua bao lâu, không kiếm chuyện với cô thì trong lòng không thoải mái.
Cô ta chi rằng sẽ làm được gì cô sao?
Không khỏi nghĩ thật tốt quá.
"Chị quả nhiên thay đổi."
"Thay đổi hay không có liên quan gì tới cô?"
"Tôi chỉ muốn khuyên chị một câu, thừa dịp ba còn chưa có trở về, mau chóng suy nghĩ xem lát nữa làm sao để dụ dỗ ông. Bởi vì chị, mà ba chịu khổ nhiều như vậy, ông bây giờ vẫn còn chưa nuốt xuống cơn giận kia. Đến lúc gặp mặt, còn không biết ầm ĩ thành cái gì, chị bây giờ có Bạch thiếu bao bọc, cho nên không sợ. Nhưng đừng quên, không có gì là vĩnh viễn, một khi anh ta bỏ rơi chị, để xem còn có ai làm núi dựa cho chị. Lúc đó muốn ngang, thì lấy tư cách ở đâu ra?"
Quý Nghiên cười lạnh một tiếng."Đã lâu như vậy, cô vẫn không có một chút tiến bộ. Chỉ có mấy chiêu như vậy, Quý Nhu, cô biết không?Tôi thật khinh thường đùa giỡn với cô."
Mặt Quý nhu liền biến sắc, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên dử tợn, giọng căm hận nói: "Chị cho rằng chị là ai? Lại nói với tôi như vậy, coi như chịmuốn chơi, chị chơi được với tôi sao?"
"Không giả vờ nổi nữa sao?" Quý Nghiên nhếch mắt, chẳng những không có tức giận, ngược lại lộ ra một chú nghiềm ngầm nói: "Nói thật, nhiều năm như vậy, cô đừng không có gì, chính là luyện thần công thay đổi sắc mặt được không tệ. Không trách được có thể lừa Mạnh Thiếu Tuyền xoay vòng, cô diễn mỗi ngày như vậy, cũng không mệt mỏi sao? Tôi xem cũng rất bội phục, năm đó làm sao không nghĩ tới tiến quân vào giới biểu diễn, với kỹ thuật diễn của cô, cầm giải Oscar khẳng định không thành vấn đề."
Quý Nghiên lời nói này, giống như châm biếm, Quý Nhu làm sao nghe có thể không hiểu?
Trong lòng cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, lâu không thấy, tài ăn nói Quý Nghiên từ lúc nào thì trở nên tốt như vậy? Trước kia cô ta đều bị mình chọc giận đến nỗi cổ họng không lên tiếng được, nhiều nhất cũng chỉ lấy ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, chưa từng có lời nói sắc bén như vậy?
"Cô từ lúc nào thì có thể cãi tốt như vậy?"
Quý Nghiên cũng không chịu thua, đương nhiên nói: "Ngày ngày ở cùng với Tiểu Bạch, cuối cùng mưa dầm thấm đất một chút."
Quý Nhu chỉ thấy cô khoe khoang, cô ta đâu nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Quý Nghiên như vậy. Mối hận trong lòng ý càng sâu, trong đầu chợt lóe lên, ánh mắt đột nhiên hiện lên ý nghĩ độc ác. Quý Nhu cười nói: "Chị, chị chẳng lẽ chưa từng hoài nghi tại sao ba ghét chị như vậy sao? Còn thái độ của mẹ vì sao đối với chị, em, Tiểu Dương khác nhiều như thế?Hình như chỉ cần dính đến lợi ích của em cùng Tiểu Dương, cuối cùng mẹ cũng sẽ chọn hy sinh chị để giữ cho chúng em."
"Cô muốn nói cái gì?"Lần này Quý Nghiên đã thay đổi sắc mặt, giọng nói hoàn toàn rét lạnh.
Rõ ràng câu nói của Quý Nhu có hàm ý, cô ta cố ý nói như vậy, chỉ muốn kích thích Quý Nghiên. Nhưng không thể không thừa nhận, đây quả thật đã chọc trúng vết thương tích tụ đã lâu trong lòng Quý Nghiên.
Cô cố ý xem nhẹ thế nào đi chăng nữa, cũng không thay đổi được.
← Ch. 130 | Ch. 132 → |