Vay nóng Homecredit

Truyện:Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng - Chương 051

Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
Trọn bộ 199 chương
Chương 051
Người phụ nữ của tôi cũng dám động (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-199)

Siêu sale Shopee


Quý Nghiên che gò má nửa bên mặt bị đánh, nơi đó rất đau rát làm tê liệt mọi giác quan của cô. Trong lòng đã sớm không nói tới khổ sở, mà chỉ hoàn toàn còn lại lạnh lẽo.

Chờ đón chính là một phần tờ báo nện ở trên mặt cô, Quý Anh Bình giận dữ nói: "Tự mày xem đi."

Quý Nghiên cầm tờ báo lên, mở trang đầu ra.

Trước hết đập vào mắt chính là một dòng chữ to màu đen đậm: "Tập đoàn Thụy Hưng bị tình nghi trốn thuế, bộ kiểm tra luân phiên ra vào, trong vòng một ngày cổ phiếu rớt giá liên tục, đây có thể nói là nguy cơ lớn nhất từ lúc thành lập cho tới nay!"

Phía dưới còn có hình Quý Anh Bình bị đông đảo truyền thông quay quanh, phê bình, nói chủ tịch Quý tỏ vẻ mình bị người khác hãm hại.

Quý Nghiên tiếp tục nhìn xuống, tầm mắt đột nhiên dừng lại. Một bức hình là lúc tối hôm qua Bạch Thắng đưa cô về nhà rồi hai người chào tạm biệt, cùng với một bức nữa là lúc cô và Dương Hàm Mặc nói chuyện với nhau, chỉ là gương mặt của Bạch Thắng và Dương Hàm Mặc đều bị đánh Mosaic (*). Nhưng làm sao giới truyền thông có thể chụp được những thứ này? Hay là có người châm ngòi?

(*): tô sọc dưa che mặt đi như trên mấy tin tức tivi.

Đoạn phóng sự phía dưới viết càng khó nghe hơn, các câu chữ đều là nhằm vào Quý Nghiên. Cái gì mà theo lời của một người tiết lộ, đại tiểu thư tập đoàn Thụy Hưng và gia đình bất hòa, từng ác ý cướp đoạt bạn trai của em gái, bị bạn trai của em gái từ chối, sau đó không chịu nổi sự cô đơn, rất nhanh liền ngã vào lòng người bạn thanh mai trúc mã, không được bao lâu, lại ở đằng sau quyến rũ một người đàn ông nổi danh giàu có, đến giờ vẫn còn qua lại giữa hai người đàn ông, chơi đùa xoay hai người bọn họ vòng vòng. Hơn nữa đã trải qua chứng thật, đại tiểu thư Quý từng rất nhiều đêm về trễ, còn luôn cùng người giàu có kia đi đi về về, hình như là được người kia bao nuôi.

Thậm chí còn ám chỉ chuyện Thụy Hưng bị như vậy chính là do Quý Nghiên lợi dụng sắc đẹp của mình xúi giục "Người giàu có" kia hãm hại, mục đích là thừa dịp Thụy Hưng bị thương nặng mà ra sức thu mua Thụy Hưng, nắm công ty vào trong tay mình..

Trên thực tế chỉ trách Quý Nghiên có một cuộc sống riêng quá hỗn loạn, hành động không kiềm chế, điêu hoang, không hiểu đạo hiếu, lúc quan trọng lại cắn ngược người cha thân sinh của mình, thật sự là vong ân phụ nghĩa.

Hoàn toàn đánh mất hình tượng tiểu thư nhà danh giá, làm cả gia tộc hổ thẹn.

Không trách được hôm nay lúc cô bước ra ngoài cửa, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ như thế.

Thì ra vấn đề là xuất phát ở đây.

"Cũng bởi vì nội dung không đúng sự thật nghiêm trọng trong tờ báo này mà ba cứ như vậy không tin tưởng con?" Quý Nghiên đứng dậy, giơ tay chỉ vào tờ báo, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Quý Anh Bình, cả người toát ra một tia không chịu khuất phục.

Quý Anh Bình nghe vậy liền chất vấn: "Nói, có phải là mày làm hay không?"

Quý Nghiên lộ vẻ giễu cợt, nhấn mạnh từng chữ từng chữ một."Con cũng không có ngu như vậy, nếu đã làm thì cần gì phải làm giữa ban ngày ban mặt như vậy. Để cho ngàn người chỉ trỏ đối với con có ích lợi gì? Nói thật, nếu như con thật sự có ý với Thụy Hưng thì chắc chắn sẽ không để nó bị thất bại sảng khoái như vậy. Có lẽ con sẽ thành lập một công ty khác, sau đó đoạt hết tất cả mối buôn bán của nó, để cho ba tận mắt nhìn thấy nó từng bước sụp xuống ở trước mặt ba, nhưng lại cái gì cũng không thể xoay chuyển được, đây cũng là điều mà ba không thể chịu được nhất!"

Nếu như cô muốn thì chắc chắn có thể làm được.

Mấy năm nay Quý Nghiên gửi tiền ngân hàng cũng không ít, tiền bản quyền Cục Quốc An cũng rất không bạc đãi cô, cộng thêm bình thường Quý Nghiên xài tiền rất tiết kiệm, ít nhất cũng được vài triệu rồi. Hơn nữa lúc đầu cũng đã tự học qua một chút về quản lý kinh doanh, người nhà Quý đến giờ cũng không biết, lúc học đại học Quý Nghiên đã cầm bằng thứ hai về học vị quản lý kinh doanh.

Quý Anh Bình giận không kềm được."Càn rỡ!"

Mắt thấy ông ta lại muốn ra tay, Lữ Mỹ vội vàng chạy tới gắt gao kéo ông lại."Được rồi, Anh Bình, có gì thì ông tốt nhất cứ nói với con bé, đừng động tay động chân!"

"Nghiên Nghiên, mau xin lỗi ba con." Lữ Mỹ vừa nhìn Quý Nghiên vừa cố gắng dàn xếp.

Vẻ mặt Quý Nghiên không thay đổi, hời hợt nói: "Con không sai."

"Xem bà dạy dỗ ra cái thứ đê tiện gì kìa! Thấy cánh mày cứng cáp rồi liền đối nghịch với cha mày sao." Quý Anh Bình đột nhiên quát to với Lữ Mỹ một tiếng, Lữ Mỹ sợ hết hồn, trong nháy mắt buông tay.

Quý Nhu muốn kéo Lữ Mỹ ra, lại bị Mạnh Thiếu Tuyền ngăn lại. Quý Nhu ngồi một chỗ mà buồn bực, hiện giờ cô ta là phụ nữ có thai, tốt nhất không nên hành động nông nổi để tránh ảnh hưởng tới em bé.

Quý Nhu nói: "Chị, mọi người không phải là muốn nghi ngờ chị. Chỉ là lần này ba muốn hỏi thẳng chị, nếu tin tức không phải do chị truyền ra thì rất có khả năng là Bạch thiếu gia. Chúng ta và anh ta không thù không oán, nếu không có chuyện gì thì tại sao người ta lại tìm chúng ta gây sự? Chỉ có chị...... Không chỉ có như thế, Đình Đình cũng bị trường học đuổi, bây giờ cha mẹ nuôi vì chuyện của em ấy mà cũng vội muốn chết, muốn đưa em ấy ra nước ngoài, nhưng Đình Đình lại chết sống không đồng ý."

"Đúng vậy, Nghiên Nghiên, có phải con đã nói cái gì làm cho vị kia Bạch thiếu gia hiểu lầm hay không?" Lữ Mỹ phụ họa." Dù sao Thụy Hưng cũng là tâm huyết cả đời của ba con, không thể cứ để bị phá hủy như vậy được, nếu không con đi nói với cậu ta hãy bỏ qua đi."

Quý Nghiên im lặng, thật sự là Bạch Thắng làm sao? Cái tin tức kia là như thế nào? Tại sao hai tin tức này lại được tung ra cùng lúc? Bạch Thắng có biết không? Anh chèn ép Thụy Hưng cũng là vì cô sao? Vậy còn cô gái kia thì sao? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Anh ấy nghĩ ra sao?

Quý Nghiên mệt quá, trong đầu rối loạn lung tung, thật là quá nhiều chuyện nghĩ không thông. Tại sao chứ, cô chỉ là muốn sống yên tĩnh một chút, chẳng lẽ lại khó như vậy sao?

Quý Anh Bình mở miệng: "Nói cái gì? Còn ngại mất mặt chưa đủ có phải hay không? Đối với loại kiêu căng nhìn người khác bằng nửa con mắt này thì còn có thể ôm hy vọng gì? Tao đui mù mới nuôi mày lớn như vậy. Khó trách tao muốn cho mày đi xem mắt mày lại không chịu, thì ra ngay từ đầu mày đã có chủ ở bên ngoài. Con gái của Quý Anh Bình này, lại ở bên ngoài làm người tình cho người ta bao nuôi, thật là vinh dự mà! Tại sao lúc đầu ông đây lại không một gậy đánh chết cái đồ đê tiện táng tận lương tâm mày chứ?!"

Những lời nói khó nghe này từng chữ từng chữ đâm vào lòng Quý Nghiên, trái tim cô như muốn rỉ máu..

Đây là lời mà một người cha sẽ nói với con gái mình sao?

"Nếu như có thể lựa chọn, đời này tôi tình nguyện làm ăn mày cũng không hi vọng làm con gái của ông." Quý Nghiên lạnh lùng nói.

Mạnh Thiếu Tuyền cau mày, cô ấy điên rồi sao? Mọi việc đã đến nước này rồi mà còn nói lẫy (Ty Vy:kiểu giận lẫy ấy), vẻ mặt Quý Anh Bình như đã sắp bùng phát đến ranh giới cuối cùng, lúc này tuyệt đối không nên kích động.

Nhưng Quý Nghiên lại hoàn toàn bất chấp tất cả, cô đã yên lặng lâu như vậy rồi, nếu giờ còn tiếp tục nữa thì chắc chắn cô sẽ bị ép đến điên mất!

Lữ Mỹ chỉ có thể ở một bên gấp gáp, không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu với Quý Nghiên, nhưng cô không để ý tới. Lữ Mỹ không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ có thể nói: "Nghiên Nghiên, đừng nói bậy."

Quý Nghiên nói: "Ông, căn bản không xứng đáng làm một người cha!"

Quý Anh Bình nhặt gậy gỗ để trên khay trà lên, đẩy Lữ Mỹ sang một bên, định đánh lên người Quý Nghiên. Cái cây gỗ này đã sớm được chuẩn bị vì Quý Nhiên, trước kia cũng đã đánh lên người cô không ít lần. Quý Nghiên vừa cảm thấy có cái gì đó không ổn, cơ thể theo bản năng né tránh, Quý Anh Bình biết cô sẽ trách, cũng không gấp. Trong phòng khách vang lên một tiếng rống giận: "Lên." Không bao lâu, xung quanh nhất thời xuất hiện mười vệ sĩ áo đen.

Quý Nghiên đã từng được học Taekwondo, từng học Judo, thậm chí còn từng tiếp xúc với một chút võ Karate, cho nên đối phó với đám vệ sĩ này, nếu là bảy tám người thì không thành vấn đề, nhưng mười mấy thì lại có chút khó khăn. Nhất là gần đây cô thường xuyên bị thương, cơ thể cũng bị yếu đi không ít. Sau mấy lần phòng thủ, liền bắt đầu cạn kiệt thể lực, rất nhanh bị những người kia bắt được.

Quý Nghiên không ngừng giãy giụa, những người đó cũng không biết nặng nhẹ, ra tay khiến cô đau muốn chết. Quý Nghiên còn chưa kịp thở, mắt đã thấy một gậy cứ như vậy vung xuống, rơi vào trên lưng cô, Quý Nghiên rên lên một tiếng, mồ hôi lập tức chảy xuống.

Bị tổn thương gân cốt phải mất gần trăm ngày điều dưỡng, lúc ở Washington vết thương mới kết vảy, tới bây giờ chưa được chục ngày, vết thương mới lại chồng lên vết thương cũ.

Quý Nghiên thiếu chút nữa ngất xỉu.

Lữ Mỹ không đành lòng quay đầu, vụng trộm mà lau nước mắt.

Lại một gậy rơi xuống, Quý Nghiên còn chưa có tỉnh lại, chỉ nghe thấy tiếng cửa chính bị một lực lớn đẩy ra, cánh cửa bị lay động vang kẽo kẹt.

Mọi người chỉ cảm thấy nhất thời có một trận gió lớn thổi qua, lạnh run người. Ngay cả Quý Anh Bình cũng phải dừng tay, một kẻ lão luyện đã lăn lộn nhiều năm ở thương trường như ông ta cũng không kìm được sự ngạc nhiên, thật là một khí thế mạnh mẽ!

Bạch Thắng xuất hiện trước mắt mọi người, mặc một bộ âu phục màu đen tuyền được may thủ công, sắc mặt bây giờ thật không tốt lắm, nhất là khi nhìn thấy Quý Nghiên bị ép trên đất thì gương mặt tuấn nhã càng thêm lộ ra một loại hơi thở lạnh lẽo trước nay chưa từng có. Anh sải bước đi tới, quanh người toả ra khí lạnh dù là cách mấy mét cũng có thể cảm nhận được, Quý Nhu vừa nhìn thấy anh, trong lòng liền tức giận không thôi. Đáng ghét, tai sao mỗi lần làm chuyện xấu là anh ta đều có mặt?!

"Bạch Thắng." Quý Nghiên nhìn thấy anh, không biết vì sao, uất ức chất chứa trong lòng đã lâu liền lập tức tuôn trào, nước mắt không kiềm chế được chảy ra, thấm ướt đầy mặt.

Nhất thời cũng quên mất chuyện xảy ra ở nhà họ Bạch lúc chiều.

Bạch Thắng vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dạng này của cô, không hề nghi ngờ trong lòng chợt đau nhói. Ánh mắt lạnh lùng quét qua mấy người vệ sĩ áo đen, trong nháy mắt bọn họ cảm thấy nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống vài độ, còn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông này là ai thì chỉ thấy Bạch Thắng đột nhiên giẫm một chân lên bàn trà, mượn lực dưới chân nhảy lên. Tiếp theo là giày da từ trực diện lao tới với vận tốc cực nhanh làm cho bọn họ căn bản không cách nào đỡ kịp, cả người Bạch Thắng xoay nghiêng giữa không trung, liên tục tung mấy cú đá chính xác vào trên người của mấy vệ sĩ kia, cho đến khi tiếp đất an toàn thì cũng chỉ vỏn vẹn mấy giây ngắn ngủn.

Mà những vệ sĩ bị anh đá vào ngực với sức lực cực kỳ lớn kia chỉ có thể đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Mọi chuyện cứ diễn ra như thế, rực rỡ giống như được thêm vào hiệu ứng điện ảnh đặc biệt. Tất cả mọi người đều kinh hãi, ánh mắt không thể tin được khóa thật chặt ở trên người Bạch Thắng, trong lòng đều chỉ có một suy nghĩ: đây rốt cuộc là quái vật gì?

Nhất là Quý Dương, cằm cũng muốn rớt xuống đất. Phần lớn trẻ con đều sùng bái chủ nghĩa anh hùng, đặc biệt là đối với loại sức mạnh khủng bố này thì hoàn toàn là nhìn đến ngây người!

Những vệ sĩ còn lại thì ngay cả can đảm bước tới cũng không có.

Người không rành nghề còn có phản ứng này, huống chi là người hiểu võ thuật như bọn họ, cách Bạch Thắng ra chân, kỹ thuật đá, bất kể nhìn thế nào cũng đều thấy không phải là nhân vật đơn giản. Vừa nhìn liền biết là người đã được huấn luyện nhiều năm từ trong quân đội chuyên nghiệp mà ra, hơn nữa chắc chắn còn là người đứng đầu quân đội.

Dù cho bọn họ có xông vào giáp lá cà thì cũng không thể đánh thắng được anh.

Bạch Thắng bước tới bên cạnh Quý Nghiên, kéo cả người cô tới gần, bàn tay ôm lấy khuôn mặt cô, cằm đặt trên đỉnh đầu, giọng nói mát lạnh mang theo sự áy náy."Thật xin lỗi, anh lại tới trễ."

Quý Nghiên vùi đầu vào sâu trong ngực anh, nước mắt chảy dài.

Có lẽ anh không biết, vào giây phút có thể nhìn thấy anh thì cô đã có bao nhiêu cảm động và biết ơn!

Bạch Thắng! Bạch Thắng, cám ơn anh.

Cám ơn anh đã xuất hiện vào lúc em cần nhất, cho em nương tựa vào những lúc yếu đuối thế này.

"Cậu là ai? Tại sao lại tùy tiện xông vào nhà tôi, còn đánh người của tôi bị thương. Loại hành động tùy tiện xông vào nhà người khác, ác ý gây thương tích này, cậu có tin tôi gọi cảnh sát tới bắt cậu không hả?!"

Kinh ngạc qua đi, Quý Anh Bình nhanh chóng khôi phục lại khuôn mặt vạn năm không đổi của Bao Công kia.

Bạch Thắng ngước mắt, ánh mắt vô cùng lạnh lùng băng giá, Quý Anh Bình đang yên ổn, lại bị ánh mắt này làm cho kinh hãi. Chờ đến khi phản ứng lại thì trong nháy mắt không giấu được sự giận dữ, chỉ là một thằng nhóc con nhỏ tuổi mà lại dám giương oai ở nhà ông.

Bạch Thắng trầm mặt, khóe miệng lặng lẽ nâng lên một nụ cười lạnh, môi mỏng khẽ mở, phun ra những lời băng lạnh đến mức làm cho người ta run sợ."Loại người ngu xuẩn như ông, ngay cả người phụ nữ của tôi cũng dám động!"

Nụ cười trên khóe môi anh càng sâu hơn, mọi người nhìn vào lại chỉ cảm thấy nụ cười kia làm cho người ta toàn thân lạnh lẽo.

Lòng Quý Nghiên chấn động, người phụ nữ của tôi? Tại sao anh có thể tự nhiên nói ra miệng như vậy? Bạch Thắng, anh là thật lòng sao?

Nếu như không phải là thật lòng, vậy tại sao còn đối xử tốt với em như vậy? Vì em mà lo lắng, vì em mà tức giận, thậm chí còn vì em mà bôn ba khắp nơi. Cô chưa từng thấy dáng vẻ giận dữ hung tàn như vậy của Bạch Thắng, trong cơ thể như có một đốm lửa đang le lói nhóm lên, muốn đốt sạch cả cơ thể cô biến mất hầu như không còn mới cam tâm.

Quý Anh Bình cũng bị chọc giận, bực tức nói: "Nó là con gái của tôi, tôi muốn đối xử với nó thế nào là quyền của tôi, đừng nói cậu chỉ là người bao nuôi của nó, dù cậu có là chồng của nó thì cậu cũng không có tư cách gì mà cấm tôi, thậm chí ngay cả việc gọi tôi một tiếng ba vợ cũng không được."

Quý Nghiên nhắm mắt, thật sự không muốn nghe bất cứ lời nào nữa, không muốn trái tim mình bị nhiễu loạn, hơn nữa để cho Bạch Thắng nhìn thấy một màn như thế, cô đã cảm thấy quá mất mặt rồi!

Xe của anh đã sớm dừng ở ngoài cửa nhà họ Quý, Bạch Thắng đưa Quý Nghiên vào ghế lái phụ, còn mình đi vòng qua bên kia lên xe.

Lỗ tai đột nhiên bị một bàn tay ấm áp bao lại, Quý Nghiên không cần nhìn cũng biết là ai, chỉ có anh, luôn tỉ mỉ như vậy, có thể để ý đến tất cả những suy nghĩ trong lòng cô.

Quý Nghiên nói: "Bạch Thắng, mang em ra khỏi đây đi."

Cô không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa, không khí xung quanh quá ngột ngạt, cô không thở được.

Ngực sắp bị đè ép đến hít thở không thông.

Quý Nghiên suy nghĩ rất nhiều, vĩnh viễn cũng không muốn lại đặt chân bước vào chỗ này nữa.

Chỉ giấu mình ở bên trong thế giới nhỏ của cô, không có nhà họ Quý, không có cãi vả, chỉ có không khí trong lành, cả vườn tràn ngập hương hoa cỏ và tiếng nói cười của bọn họ.

Bạch Thắng ôm lấy cô, lạnh lùng nói với Quý Anh Bình: "Nếu như ông cho là chỉ bằng một tia máu mủ mà có thể trói chặt cô ấy, vậy tôi nói cho ông biết. Chỉ cần Nghiên Nghiên đồng ý, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đổi hết dòng máu giống ông trong cơ thể cô ấy đi, về phần tên trên hộ khẩu thì càng dễ giải quyết. Muốn cho giữa hai người không còn chút quan hệ nào cũng không có gì khó khăn. Cho nên đừng cố khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi, nếu không tôi không bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Nói xong, liền dẫn Quý Nghiên rời đi.

Xe chạy thật nhanh lên núi Thái Bình, cả một đường hai người không nói lời nào.

Suốt đoạn đường từ nhà họ Quý đến núi Thái Bình chỉ có cô và Bạch Thắng hai người ở cùng một chỗ, kí ức về buổi chiều lại dồn dập ùa tới. Dù sao thì Quý Nghiên vẫn cảm thấy lúng túng, không biết có thể nói cái gì, nên không thể làm gì khác hơn là giữ im lặng.

Bạch Thắng chợt nhớ tới vết thương của cô, lần trước Joy tới đây còn để lại không ít thuốc, Bạch Thắng đạp lún cần ga, cũng không biết đã liên tiếp xông qua bao nhiêu đèn đỏ, cảnh sát giao thông đuổi theo cũng không kịp, chiếc Maybach của anh đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

Trở lại núi Thái Bình, Bạch Thắng mang cô đi lên phòng trên lầu. Phương hướng ở đây cực tốt, các phòng của nhà họ Bạch đều là kề biển, dẫn theo ban công riêng. Đứng ở trên ban công là có thể nhìn thấy toàn cảnh đêm Hương Cảng và cảng Victoria.

Phong cảnh cực đẹp.

Quý Nghiên đứng ở bên hàng rào, vừa rồi xức thuốc, vốn là Bạch Thắng muốn giúp đỡ, nhưng cô lại từ chối. Bạch Thắng cũng không miễn cưỡng, nhìn khuôn mặt thanh lệ của cô trong bóng đêm, trong lòng lại lần nữa dâng lên một cỗ hối tiếc.

Anh nên đuổi kịp cô sớm một chút, có lẽ như vậy thì anh sẽ ở bên cạnh cô, cùng cô đến nhà họ Quý và Quý Nghiên cũng sẽ không bị thương.

Vết thương trên người vừa nhiều vừa đau, nhưng nhờ có thuốc tốt nên vẫn là khỏi hẳn trong một ngày.

Nhưng đau lòng thì lại không giống như vậy.

Bạch Thắng tiến lên, ôm lấy cô thật chặt, hơi thở ấm áp phả vào bên tai Quý Nghiên: "Thật xin lỗi."

Cả người Quý Nghiên cứng đờ, đây đã là lần thứ hai trong hôm nay anh nói "Thật xin lỗi" rồi, hơn nữa còn là dùng giọng nói nghiêm túc như vậy, làm cho trong lúc nhất thời Quý Nghiên không biết nên phản ứng ra sao.

Tại sao anh lại xin lỗi cô?

Là vì chiều hôm nay cô nhìn thấy cô gái kia sao?

Quý Nghiên không hiểu hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Bạch Thắng: "Anh đã từng bảo đảm sẽ không để cho em gặp phải bất kỳ chuyện không tốt nào, nhưng lại thất hứa."

"À."

Quý Nghiên nhàn nhạt lên tiếng, che giấu thất vọng ở trong lòng. Cô tưởng rằng ít nhất Bạch Thắng sẽ cho cô một lời giải thích.

Bạch Thắng đột nhiên giữ chặt hai vai cô, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô nói: "Còn nữa nếu như anh không để ý đến suy nghĩa của em, giữ em ở bên cạnh anh thì em có thể tha thứ cho anh không?"

Quý Nghiên ngước mắt, kinh ngạc nhìn anh.

Bạch Thắng nở nụ cười nhạt: "Em nghe không hiểu sao?"

"......" Quý Nghiên sững sờ, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Bạch Thắng.

Một hồi lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình: "Đây coi như là lời tỏ tình sao?"

Bạch Thắng: "Cứ cho là như vậy đi."

Quý Nghiên hơn bối rối.

"Vậy còn bạn gái anh?"

Bạch Thắng nhíu mày: "Bạn gái nào?"

Biết rõ mà còn hỏi.

Quý Nghiên nói: "Chính là cô gái hồi chiều em nhìn thấy đó."

Bạch Thắng "À" một tiếng, Quý Nghiên bị một tiếng ngâm nhẹ của anh làm cho hi vọng vừa dâng lên lại lần nữa bị dập tắt, kỳ quái, rõ ràng đã sớm nói không cần quan tâm nữa mà! Không cần nghĩ nữa! Không cần ôm lấy bất cứ hy vọng nào nữa!

Nhưng tại sao vừa nghe cái giọng điệu kia thì cô vẫn là không kiềm chế được có một chút mong đợi nhỏ nhoi chứ?

Quý Nghiên đang rối rắm với trái tim mình thì bên tai chỉ nghe thấy giọng nói mát lạnh của Bạch Thắng: "Cô ấy tên là Bạch Tinh."

"Hả?" Quý Nghiên không hiểu.

Bạch Thắng nhếch môi cười nhạt, giọng thanh nhã chậm rãi nói:

"Là em gái anh."

Quý Nghiên: "......"

Lần này đã hiểu.

Cho nên, thật sự là cô hiểu lầm sao?

Đúng vậy, người ta là hai anh em vui vẻ chuyện trò dưới cùng một mái nhà, đều mặc quần áo ở nhà cũng là chuyện rất bình thường. Phụt, cô thật không ngờ đến khả năng này?

Quý Nghiên che mặt, lần này là thật sự quá mất mặt!

Em gái của Bạch thiếu gia sẽ nghĩ gì về cô đây?

"Không cần lo lắng, nó sẽ không dám cười nhạo chị dâu tương lai của mình đâu."

Quý Nghiên: "......"

Cô còn chưa có đồng ý mà!

Quý Nghiên nói: "Ngay từ đầu anh đã biết rồi có đúng hay không?"

Biết rõ ràng cô hiểu lầm, biết rõ cô rối rắm chuyện gì, lại vẫn vờ như không biết! Hại cô khổ sở lâu như vậy!

Bạch Thắng: "Anh đang định nói cho em biết thì em đã chạy mất."

Anh cũng không thể nào mặc áo choàng tắm mà đuổi ra ngoài được, lấy hứng thú tệ hại của Y Nhân thì không biết bên ngoài nhà chính có lắp đặt Camera hay không. Ai biết vừa thay quần áo một cái thì Quý Nghiên đã chạy đến nhà họ Quý rồi.

Nếu như biết sẽ xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn anh sẽ không để mặc cô rời đi.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-199)