Bạch thiếu gia hào hoa phong nhã
← Ch.003 | Ch.005 → |
Mộc Tây trước sau như một tùy tùy tiện tiện, loại chuyện nhỏ này, căn bản không để ở trong lòng, vừa lôi Quý Nghiên đi ra ngoài, vừa nói: "Chúng ta rất lâu không có đi chơi rồi, ngày mai chị đây khó khi nào được nghỉ, hôm nay liền xả thân vì bạn tốt, dẫn cậu đi ra ngoài xả stress một chút."
Mặc dù Quý Nghiên không nói ra miệng, nhưng Mộc Tây biết trong lòng cô ấy rất khó chịu, cô là người rất trọng tình trọng nghĩa, nhất là đối với người cô quan tâm, bình thường Quý Nghiên chỉ vừa rời khỏi một chút cũng có thể làm cho cô lo lắng nửa ngày, huống chi bây giờ là bị người yêu phản bội.
Quý Nghiên là một người khó hiểu, có chuyện gì cũng chỉ biết chôn ở trong lòng, đau khổ như thế nào đi nữa cũng chỉ gặm nhấm một mình, cô không muốn tâm trạng của mình sẽ ảnh hưởng đến người khác, cho nên căn bản sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt.
Còn tính cách Mộc Tây thì hoàn toàn ngược lại, cô rất là hấp tấp, mặc dù bề ngoài xinh đẹp, nhưng tính khí lại cực kì nóng nảy, nói chuyện rất thẳng thắng, cũng rất dễ xúc động, nếu như có người nào dám chọc đến cô thì không làm cho long trời lở đất thì cô nhất quyết không bỏ qua. Cô thường nói: cô thà làm cho người khác giận đến khó thở, cũng sẽ không để cho chính mình chịu một phần uất ức. Cho nên Mộc Tây lo lắng Quý Nghiên vẫn cố nén như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ sinh bệnh.
Cô đã sớm không nhìn nổi rồi, nếu như không phải là mấy ngày nay có kỳ thi cuối kỳ (Mộc Tây nhỏ hơn Quý Nghiên một tuổi), Mộc Tây cũng sẽ không đến bây giờ mới kéo cô đi ra ngoài.
Quý Nghiên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô kéo đi rồi, đi được một đoạn mới ngơ ngác hỏi: "Đi đâu vậy?"
Mộc Tây nói: "Yên tâm, sẽ không phải là nơi bậy bạ."
Quý Nghiên bị cô kéo đi. Mộc Tây rất thích những nơi huyên náo như quán bar, sàn nhảy... từ nhỏ cô lớn lên ở nước ngoài, nên tính cách rất cởi mở, Quý Nghiên đương nhiên sẽ lo lắng. Chỉ là may mắn Mộc Tây vẫn còn tương đối biết đúng sai, suy nghĩ cũng tương đối hướng nội, cuối cùng mang cô đến KTV.
Chỉ là ——
Quý Nghiên nhìn tòa kiến trúc lấp lánh ánh sáng trước mắt, có chút hoài nghi, các cô không phải là đi nhầm chỗ rồi chứ?
"Thành giải trí Thánh Y?"
Mộc Tây: "Đúng vậy."
Cô trả lời rất nhanh, mắt cũng không nháy, Quý Nghiên mím môi, cũng không nói nữa. Suy nghĩ một chút liền biết, khẳng định có người theo đuổi nào đó đã tặng cô ấy thẻ hội viên, cô thừa biết, từ trước đến giờ Mộc Tây cũng không phải là người vì muốn được lợi mà lừa gạt người khác.
Thành giải trí Thánh Y thật ra chính là một nơi ăn chơi cao cấp, chiếm diện tích cực lớn, bên trong áp dụng thiết kế vòng tròn, tổng cộng có 32 tầng, bao gồm quán bar, KTV, phòng game, Gym và rất nhiều hạng mục giải trí khác, danh tiếng vang xa, vả lại cả nước chỉ có duy nhất một tòa nhà này.
Điểm khác biệt với nơi khác chính là, người có được thẻ hội viên mỗi năm đều phải chi ra hơn ngàn vạn/người, một khi làm thẻ hội viên, đều phải trả chi phí theo từng quý (3 tháng), nói cách khác, Mộc Tây cầm theo thẻ của người khác tới Thánh Y chơi, lần này bọn họ xài tiền đều không cần trả tại chỗ, toàn bộ ghi vào sổ, đến kỳ người ta cũng sẽ chỉ tìm người ban đầu làm thẻ tính tiền.
Nếu không lấy điều kiện kinh tế của các cô bây giờ, làm sao có thể được chơi ở nơi cực tốt này?
Quý Nghiên và Mộc Tây bước vào đại sảnh, trong không gian tráng lệ, liếc mắt liền thấy quầy phục vụ chình ình ngay chính giữa, Mộc Tây đi đứng xếp hàng theo số, còn Quý Nghiên thì ngồi ở khu nghỉ ngơi đợi cô. Không biết có phải là năm hạn xui xẻo hay không, mà chỉ chốc lát sau, liền nhìn thấy Mạnh Thiếu Tuyền và Quý Nhu cùng một đám người đi vào.
Quý Nghiên vốn là đang quan sát hoàn cảnh chung quanh, vậy mà lại gặp bọn họ, đầu tiên là sững sờ, sau đó trong lòng liền co rút đau đớn một chút, còn chưa kịp phản ứng thì Quý Nhu vừa vặn xoay qua bên này, Quý Nghiên cả kinh, cuống quít quay mặt đi, cũng không muốn để cho bọn họ nhìn thấy cô. Nếu đã quyết định không dây dưa, vậy thì nhắm mắt làm ngơ là tốt nhất.
Vậy mà, mắt Quý Nhu thật tinh, trong nháy mắt liền bắt được bóng dáng quen thuộc này. 'Quý Nghiên?'
Quý Nhu nhíu mày, khẽ cười. Nhưng chớp mắt một cái, cô ta lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng ngây thơ, kinh ngạc nói: "Chị?"
Cô ta kích động lôi kéo tay áo Mạnh Thiếu Tuyền, vừa nhìn phương hướng Quý Nghiên, vừa nói: "Thiếu Tuyền, anh xem, kia có phải là chị hay không?"
Nói xong, không đợi Mạnh Thiếu Tuyền trả lời, liền vui sướng chạy tới chỗ Quý Nghiên. Nụ cười vui vẻ kích động này, người không biết còn tưởng rằng tình cảm của các cô rất tốt.
Mạnh Thiếu Tuyền nghe được lời nói của Quý Nhu, theo bản năng nhìn qua chỗ Quý Nghiên, chỉ thấy một bên mặt bị mái tóc đen dài thẳng rủ xuống che khuất. Đột nhiên, xúc giác trên tay biến mất, hắn nhìn Quý Nhu đang chạy đi, lập tức lo lắng nói: "Tiểu Nhu, chậm một chút, coi chừng té."
Tay Quý Nghiên đặt ở trên đầu gối, ngón tay níu thật chặt lấy da thịt trên đùi, muốn mượn đau đớn trên đùi hóa giải đau đớn trong lòng. Một tiếng lo lắng kia của Mạnh Thiếu Tuyền lọt vào trong tai cô, Quý Nghiên chỉ cảm thấy lòng chua xót vô cùng, trong nháy mắt lại muốn rơi nước mắt.
Giờ phút này cô mới thật sự tin tưởng, bọn họ đã kết thúc.
Sau này, sự dịu dàng của hắn, cũng sẽ không tiếp tục dành cho cô.
"Chị, đúng là chị thật rồi!" Quý Nhu đã đi tới bên cạnh Quý Nghiên, nhẹ nhàng nói với cô: "Tại sao chị ngồi một mình ở đây? Chị có đi cùng với bạn không? Thiếu Tuyền mới vừa vào công ty, mọi người nói muốn ăn mừng anh ấy, em vốn là không muốn tham gia, nhưng mà Thiếu Tuyền nói muốn cùng nhau chia sẻ niềm vui này, em cũng không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Nhưng mà trong kia trừ Đình Đình ra, em không quen biết ai hết, bây giờ có thể gặp được chị, em thật sự rất vui mừng! Nếu không chị đi cùng tụi em đi, em cũng sẽ có thêm một người quen. Hơn nữa chị em chúng ta đã lâu không gặp, em có rất nhiều chuyện muốn nói với chị đó! Chị, chị thấy có được hay không?"
Im lặng.
Quý Nghiên cũng không quay đầu lại, để tùy cô ta tự biên tự diễn.
Vừa vặn đoàn người Mạnh Thiếu Tuyền cũng tới, Dương Đình Đình vừa nhìn thấy Quý Nghiên, lửa giận lập tức xông lên cao "Cô ta tại sao cũng ở đây? Này, không phải cô là biết hôm nay anh Thiếu Tuyền muốn dẫn chúng ta tới đây chơi cho nên mới cố ý chờ ở đây chứ? Chẳng lẽ cô còn muốn cướp Thiếu Tuyền từ tay chị Tiểu Nhu hay sao? Cô tại sao lại không biết xấu hổ như vậy, anh Thiếu Tuyền cũng không thích cô, cô còn mặt dày mày dạn quấn lấy, tiêu chuẩn của thành giải trí Thánh Y này từ khi nào thì trở nên thấp như vậy rồi hả? Cái thứ như vậy mà cũng có thể tùy tiện cho vào sao."
"Đình Đình, đừng nói như vậy, chị ấy không phải là người như thế." Quý Nhu đúng lúc ra mặt bảo vệ Quý Nghiên, thể hiện trọn vẹn sự trong sáng thiện lương của cô ta.
Mạnh Thiếu Tuyền trìu mến nhìn cô ta, bao bàn tay nhỏ nhắn của Quý Nhu trong lòng bàn tay mình, Dương Đình Đình vội vàng nói: "Chị Tiểu Nhu, chị không cần lúc nào cũng nói giúp cho cô ta, cái loại đàn bà này căn bản chỉ là đang lừa chị, tại sao chị vẫn ngây thơ tin tưởng cô ta như thế! Cô ta chính là ỷ vào sự ngây thơ này mới dám khi dễ chị như vậy, còn vọng tưởng có thể đoạt anh Thiếu Tuyền từ tay chị, chị nhất định không thể tiếp tục dung túng cô ta nữa."
Dương Đình Đình sợ Quý Nhu không tin mình, chỉ vào Quý Nghiên, hất cằm lên, ác ý nói: "Này, tại sao cô không lên tiếng hả? Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì?"
Dương Đình Đình có tính cách trẻ con, một khi đã nắm thì sẽ không buông, hơn nữa âm thanh của cô ta lại lớn, không ít người nhìn sang, Quý Nghiên lần nữa cảm nhận được tất cả ánh mắt đều hướng vào trên người cô, thỉnh thoảng còn chỉ chỉ chõ chõ, cô cảm thấy lưng như bị kim chích.
Cô biết là sẽ xuất hiện tình huống như thế mới không muốn đối diện bọn họ, khuôn mặt Quý Nhu dối trá, miệng Dương Đình Đình đầy gai, cô sợ nhất là gặp phải người như vậy, nên cũng không có tinh lực tranh cãi với họ.
Quý Nghiên nắm chặt tay, đứng dậy, Dương Đình Đình đang đứng đối diện cô, mắt đối mắt, tất cả mọi người nín thở nhìn chăm chú, muốn biết cô sẽ có phản ứng gì.
Mà cũng trong lúc đó, bên trong một phòng ở lầu hai của thành giải trí Thánh Y.
Có mấy người nam nữ ngồi ở trên ghế salon, nam mang giày Tây, nữ mặc quần áo hở hang, nhất là cái thứ mềm mại kia, cảm giác như là muốn phá áo bật ra, khiến con mắt mấy tên thanh niên cũng muốn lòi ra ngoài.
Thật là đã con mắt!
Trong đó chỉ có một người là ngoại lệ, anh ta chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, trên gương mặt trắng như ngọc mang theo ý cười nhợt nhạt, thường thì có rất ít đàn ông da trắng được như vậy, giống như một viên trân châu trong suốt, óng ánh, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Tóc của anh đen nhánh, cắt kiểu tóc đang thịnh hành nhất hiện nay, gương mặt đó, nói là kiệt tác tốt nhất của Thượng Đế cũng không quá đáng. Hình dáng của anh cực kỳ dịu dàng, sống mũi cao thẳng, khuôn môi tuyệt đẹp, chỉ có cặp mắt kia, đen nhánh thâm thúy, mang theo một loại thăm thẳm cao thâm, rồi lại mị hoặc mười phần. Nhìn từ xa, trên người của anh giống như có một loại khí chất kiên cường chính trực, nhưng đó cũng không phải là người dễ dàng cho người ta đến gần. Cho dù là anh đang cong khóe môi thì cũng chỉ lộ ra một chút thâm ý, không người nào có thể hiểu rõ anh.
Anh giống như thiên thần thượng cổ trong thần thoại, hoàn mỹ, lại xa vời không thể với.
Một người đàn ông vừa ngồi xuống bên cạnh vừa nhìn sắc mặt của anh, cẩn thận từng li từng tí nói: "Bạch thiếu gia, ngài nhìn chuyện kia xem, ngài cảm thấy như thế nào?"
← Ch. 003 | Ch. 005 → |