← Ch.30 | Ch.32 → |
Bạch Chỉ từ trong miệng Trịnh Tử Thành biết được một câu chuyện cũ nàng cũng không nguyện ý thừa nhận. Chuyện xưa của Trịnh Tử Thành cùng Liễu thị có vẻ tình lý bên trong. Nhà Trịnh Tử Thành bần cùng, từ nhỏ xa xứ, đi đến địa khu phồn hoa nhất nơi biên cương là Đồng thành, làm gia đinh trong Liễu trạch. Thuận lý thành chương, hắn yêu phải tiểu thư Liễu thị xinh đẹp ở Liễu gia. Nhưng hắn cũng biết tự mình hiểu lấy, chỉ có thể xa xăm nhìn xem mà không thể nói ra. Liễu thị ru rú trong nhà hiển nhiên cũng sẽ không thể chú ý tới một gia đinh phổ thông trong gia đình.
Cho đến khi Liễu thị ngẫu nhiên rơi vào hồ cá, bị Trịnh Tử Thành đi ngang qua cứu giúp, đối mặt lẫn nhau. Từ kia về sau, cũng không biết vì sao, hai người dần dần hấp dẫn nhau. Liễu thị dạy hắn biết chữ, còn hắn nói chút hiểu biết thú vị bên ngoài, mỗi lần luôn làm cho Liễu thị cười không khép miệng được.
Bình yên như thế vượt qua một năm xuân thu, Liễu lão gia ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn bị sơn tặc sát hại, ca ca Liễu thị tiếp nhận gia nghiệp, Trịnh Tử Thành cũng liền đi theo ca ca Liễu thị chạy tới chạy lui. Mùa đông cùng năm ấy, cha mẹ Trịnh Tử Thành theo Trịnh Tử Thành đầu nhập Liễu gia, ca ca Liễu thị đem cha mẹ hắn an bày trong phủ. Liễu thị yêu ai yêu cả đường đi, đối với hai vị lão nhân vô cùng tốt.
Giấy không thể gói được lửa, việc của Liễu thị cùng Trịnh Tử Thành bị ca ca Liễu thị phát hiện, ca ca Liễu thị thẹn quá thành giận, đuổi đi Trịnh Tử Thành. Trịnh Tử Thành liều chết cầu xin, có lẽ là bị Trịnh Tử Thành làm phiền, ca ca Liễu thị liền thuận miệng nói một câu, sính lễ ba trăm lượng, mới đem tiểu muội gả cho ngươi. Trịnh Tử Thành cùng song thân vì gom góp ba trăm lượng này mà về quê nhà bán đất. Ai biết lại trùng hợp như vậy, quốc gia cưỡng chế đi lính, trong nhà có nam nhi phải ra trận. Trịnh Tử Thành liền bị mạnh mẽ kéo vào chiến trường hơn mười năm, không còn thấy cha mẹ, càng không thể đi thực hiện hứa hẹn lúc trước, mang theo ba trăm lượng sính lễ đi cưới Liễu thị.
Bọn họ cứ như vậy bỏ lỡ, rõ ràng yêu nhau như vậy.
Cả đời Trịnh Tử Thành lại không có bất cứ nữ nhân nào, cho dù áo gấm về quê, hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện cưới vợ. Hắn đi tìm Liễu thị, biết được nàng đã gả người kia, liền chặt đứt ý niệm. Không nghĩ lại quấy nhiễu cuộc sống bình tĩnh của nàng. Ở Tô thành ngẫu ngộ Liễu thị, tránh để nàng xấu hổ, liền giả bộ không quen biết. Trên mặt biểu hiện ra không quen biết, kỳ thực trong lòng lại đau đến khổ sở. Thiên hạ mà hắn yêu, sao có thể khống chế được?
Bạch Chỉ cúi đầu không phát biểu ý kiến nghe xong chuyện cũ của bọn họ, trong lòng đau khổ. Nàng cho rằng người yêu không yêu nàng là chuyện đáng buồn nhất. Thì ra, người yêu nhau không thể ở cùng nhau mới thật đáng buồn. Chính là, Bạch Chỉ có chút mê hoặc. Vì sao Liễu thị không chờ Trịnh Tử Thành một hai năm? Mà Trịnh Tử Thành vừa đi chiến trường một tháng, liền vội vàng gả cho cha nàng là Bạch Uyên?
Cha nàng Bạch Uyên có biết quá khứ từng đi qua của Liễu thị hay không? Bạch Chỉ muốn hỏi Trịnh Tử Thành, nhưng lại phát giác, hỏi cũng như không hỏi, Trịnh Tử Thành làm sao mà biết?
Bạch Chỉ sai người vì Trịnh Tử Thành chữa trị miệng vết thương, lúc Trịnh Tử Thành rời đi, đã qua canh ba. Bạch Chỉ lo lắng Liễu thị, không buồn ngủ, dứt khoát canh giữ ở bên giường qua một buổi tối.
Bình minh, nha hoàn vào nhà đánh thức Bạch Chỉ, Bạch Chỉ đứng dậy muốn rửa mặt, phát giác Liễu thị nằm ở trên giường cũng mở mắt. Bạch Chỉ vội vàng đứng lên, hỏi: "Nương, còn đau sao?"
Liễu thị nhíu nhíu mày, lắc đầu suy yếu nói: "Không có việc gì, có điều mặt có chút đau.." Liễu thị định nâng tay sờ nơi đau đớn trên mặt, Bạch Chỉ vội vàng ngăn lại, "Nương, chớ lộn xộn."
Nhưng Liễu thị lại cố ý muốn chạm vào. Bạch Chỉ không có cách nào khác đành phải châm chước nói: "Nương, nơi đó có thương tích, đừng nhúc nhích."
"Lấy gương đồng lại đây."
Bạch Chỉ bất động.
Liễu thị không ngu ngốc, hiểu được ý tứ của nàng. Mặt nàng bị thương, nhưng lại cực kì nghiêm trọng. Liễu thị lặng yên không tiếng động, nhẹ nhàng nhắm lại mắt, "Cũng thế." Dung mạo đối với Liễu thị mà nói, sớm trở thành râu ria. Bạch Chỉ thấy Liễu thị như thế, châm chước hỏi: "Nương, chuyện người cùng Trịnh đại nhân, Trịnh đại nhân nói với ta."
Liễu thị nguyên bản đang khép chặt đôi mắt chợt mở, mạnh nhìn về phía Bạch Chỉ, Bạch Chỉ cả kinh, thân mình rụt lui lại. Ánh mắt mới vừa rồi rất khủng bố. Liễu thị hỏi: "Ngươi biết chuyện gì?"
"Tình yêu cảm động của tiểu nữ nhân cùng cuồng dại hán." Bạch Chỉ ra vẻ thoải mái trình bày. Lúc nói, đem mắt nhìn xem vẻ mặt của Liễu thị. Đôi mắt lợi hại của Liễu thị lúc này phai nhạt xuống, lộ rõ thần thương. Bạch Chỉ tự biết nên câm miệng.
Ai biết, Liễu thị tự mình nói: "Chỉ Nhi, khả năng ngươi không hiểu vì sao mọi chuyện ta đều nghe theo cha ngươi, cho dù lọt vào bất công, ta cũng cắn răng chịu đựng. Chỉ vì ta tự giác mình thực xin lỗi cha ngươi, nợ cha ngươi nhiều lắm. Lúc trước nghe nói Thành ca chết trận sa trường, ta..." Liễu thị im bặt, lời nói ngạnh ở yết hầu, lại nuốt trở về, không ngôn ngữ.
Việc này giống như những người nửa đời không quen ăn thịt, có một số người nuốt trôi, một số người khác ắt cảm thấy không thoải mái, muốn nôn. Bạch Chỉ chính là cái loại muốn nôn, lắng nghe đến một nửa, thật là khó chịu. Nàng nói: "Nương, Chỉ Nhi là nữ nhi của người. Việc người cùng Trịnh đại nhân vẫn chưa trái ngược luân lý, lúc trước hai người nam chưa kết hôn nữ chưa gả, vốn là chuyện thường tình, có gì khó mở miệng?"
Liễu thị ngượng ngùng mà cười, "May mà ngươi hiểu rõ, xem ra nương lo lắng là dư thừa."
Bạch Chỉ từ chối cho ý kiến, vì Liễu thị dịch lại chăn, đứng dậy tính toán rời đi. Sau lưng Liễu thị lại gọi nàng một tiếng, dùng thanh âm cực thấp hỏi nàng: "Trịnh đại nhân bị thương thế nào?"
Bạch Chỉ báo lại chi tiết, "Vai trái có một miếng thịt thiêu chín. Trên người cũng có vết trầy da lớn lớn nhỏ nhỏ, không tốt lắm."
Sắc mặt Liễu thị trắng bệch, không nói câu nào.
Bạch Chỉ hạ thấp người cáo lui. Nàng trở lại khuê phòng, nằm lên giường liền ngủ. Chờ nàng tỉnh lại, đã là buổi trưa. Bạch Chỉ gọi Hồng Kiều đến, Hồng Kiều bưng bữa trưa tới đặt ở trên bàn trà, để cho Bạch Chỉ hưởng dụng. Bạch Chỉ vừa nhàn nhàn ăn ngọ thiện, vừa hỏi: "Phu nhân ăn chưa?"
"Phu nhân..." Hồng Kiều muốn nói lại thôi.
Trong lòng Bạch Chỉ nảy lên dự cảm không tốt, "Nói."
Hồng Kiều hơi khó xử, "Phu nhân mệnh lệnh tiểu nhân không được nói."
"Ai là chủ tử của ngươi? Nha hoàn không nghe lời như vậy để lại có tác dụng gì? Vừa vặn trong nhà thiếu bạc, đem ngươi bán vào bên trong kỹ viện đi." Bạch Chỉ lạnh lùng nhìn Hồng Kiều, Hồng Kiều lập tức sợ tới mức cả người phát run, quỳ trên mặt đất khẩn cầu, "Tiểu thư tha mạng, phu nhân đi Bạch Mã tự niệm kinh, sợ tiểu thư lo lắng thân mình, mới bảo Hồng Kiều không nói."
Nếu như chỉ là đi Bạch Mã tự niệm kinh vì sao không thể nói? Thần bí như thế làm gì? Bạch Chỉ lo lắng, buông ngọ thiện trong tay, mệnh Hồng Kiều chuẩn bị tốt xe ngựa, tự mình đi Bạch Mã tự nhìn một cái.
Đi tới Bạch Mã tự, Bạch Chỉ định vào chùa miếu, bị một tiểu ni cô giữ lại.
"Bạch thí chủ, dừng bước." Trải qua chuyện ôn dịch, hòa thượng trong Bạch Mã tự đều nhận thức Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ nhíu mày, "Vì sao?"
"Liễu phu nhân đang nói hết cùng Phật Tổ, người ngoài không được nghe lén."
Bạch Chỉ trời sanh tính đã nghĩ nhiều. Dựa theo logic, Liễu thị hướng Phật Tổ nói hết phải là chuyện của nàng cùng Trịnh Tử Thành, cũng là việc nàng không thể biết. Hay đó là chuyện mà sáng sớm Liễu thị muốn nói lại không nói ra miệng?
Tâm Bạch Chỉ nhất thời trở nên không yên, nàng nhấp mím môi, nói với tiểu ni cô: "Tiểu ni cô, nơi này có nhà xí hay không? Đi cái phương tiện."
Tiểu ni cô ngẩn ra, gật gật đầu, ngón tay chỉ bên phải. Bạch Chỉ hiểu ý cười, hướng tới phương hướng ngón tay tiểu ni cô chỉ đi đến. Đi tới góc, Bạch Chỉ quay đầu nhìn nhìn, tiểu ni cô đã tự mình vội vã bước đi, Bạch Chỉ hít sâu một hơi, thay đổi phương hướng rẽ đến mặt sau cột đình, tựa vào trước cửa, nghiêng tai lắng nghe.
"Phật Tổ, tín nữ tự biết có tội. Tín nữ muốn bồi thường, lại luôn lực bất tòng tâm. Mặc dù năm đó hắn cưới ta, là vì sĩ đồ của hắn, nhưng đối đãi với ta cũng không bạc. Mà ta phụ hắn. Lừa gạt hắn nhiều năm như vậy, cho dù đối hắn ngoan ngoãn phục tùng, vẫn như trước không cách nào thoát khỏi áy náy. Mỗi khi thấy Chỉ Nhi, ngực luôn phiếm chua. Tín nữ cho rằng chỉ cần thấy Chỉ Nhi gả cho người tốt, nuôi lớn Thuật Nhi, cuộc đời này liền vui vẻ. Vạn vạn không ngờ, người đã chôn sâu dưới đất vàng có thể rõ ràng đứng ở trước mặt tín nữ. Lòng tín nữ đã chết từ thời khắc truyền ra tin hắn chết trận sa trường, nếu không phải lúc đó có mang cốt nhục, đã sớm theo hắn mà đi. Bây giờ, lòng tín nữ thật đau, không phải tro tàn lại cháy, mà là tuyệt vọng. Ta áy náy với Bạch Uyên, càng thực xin lỗi Thành ca, tín nữ đã không biết làm thế nào cho phải? Cầu Phật Tổ chỉ rõ."
Bạch Chỉ nghe lời nói, sắc mặt trắng bệch, môi cũng trắng đáng sợ. Từng chữ đâm vào tim, lòng như đao cắt.
Nàng không phải nữ nhi của Bạch Uyên, mà là nữ nhi của Trịnh Tử Thành? Mấy năm nay, Liễu thị như nhìn rõ cuộc đời, không phải vì tình yêu đối với Bạch Uyên bị giẫm lên nên tâm chết, mà là người âu yếm chết trận sa trường bi thương nên tâm chết. Liễu thị đối với Bạch Uyên nhân nhượng vô hạn, không phải nàng yêu mù quáng, mà là lương tâm khiển trách.
Bạch Chỉ ngã ngồi dưới đất, hô hấp dồn dập, đầu óc trống rỗng.
"Bạch thí chủ, tại sao ngươi lại ở trong này?" Tiểu hòa thượng đi qua gặp Bạch Chỉ ngồi dưới đất, vẻ mặt dại ra, vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Cùng lúc đó, song cửa sổ phía trên Bạch Chỉ bị mở ra, Liễu thị ló đầu thấy Bạch Chỉ, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, ngập ngừng nói: "Chỉ Nhi..." Nàng biết, chân tướng đã rõ ràng.
Trên xe ngựa, không khí cực kỳ xấu hổ.
Liễu thị có ý đồ muốn nói chuyện cùng Bạch Chỉ, Bạch Chỉ lại vẫn nghiêng đầu, vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Hiển nhiên, Bạch Chỉ đang trốn tránh vấn đề này. Đến Bạch phủ, Bạch Chỉ bỗng nhiên nói: "Nương, nếu người đã thực có lỗi với cha, vậy triệt để một chút đi. Đối với bản thân tốt một chút."
Liễu thị ngẩn ra, không hiểu rõ ý tứ của nàng cho lắm.
Thanh âm Bạch Chỉ lớn hơn một chút, mệnh lệnh xa phu bên ngoài rời đi trước. Nghe tiếng bước chân xa phu càng ngày càng nhỏ, Bạch Chỉ mới lớn mật nói: "Bắt đầu tự khi sinh ra, chưa từng thấy nương có chuyện gì vui vẻ. Chỉ Nhi biết rõ nương sống không vui. Lúc trước cho rằng nương bởi vì yêu mà tâm chết, bây giờ mới biết là vì mất đi mà tâm chết. Tóm lại nương đã thực xin lỗi cha, làm gì mua dây buộc mình cho bản thân càng khó sống? Người không bỏ được Trịnh Tử Thành, hai người yêu nhau, đã muộn nhiều năm như vậy, theo đuổi một lần đi."
Hai chữ theo đuổi này, là từ cấm kỵ của Bạch Chỉ. Kiếp trước bản thân là quá mức "theo đuổi" đến nỗi sinh bi kịch. Nhưng hai chữ theo đuổi này cũng có tiền tố. Yêu cùng không yêu, nếu là yêu nhau, theo đuổi lại ngại gì? Ít nhất ván bài có lợi thế.
Liễu thị nói: "Chỉ Nhi hiểu được, nương thật vui mừng. Chính là Chỉ Nhi, làm người phải biết cảm ơn. Ta cùng với Thành ca đã thành quá khứ, cho dù cha ngươi đối với chúng ta không tốt, ngươi vẫn phải nhớ, năm đó nếu không phải cha ngươi kịp thời đem ta cưới vào Bạch gia, ta to bụng ắt phải chịu hành hình thiêu sống." Liễu thị dừng một chút, "Tất cả không cần bàn luận nữa, qua mấy ngày chúng ta lên kinh đi."
Liễu thị rốt cuộc không còn là tiểu cô nương ...
Bạch Chỉ vì ý nghĩ kỳ lạ của bản thân mà cảm thấy xấu hổ, nàng nói: "Vâng."
Bạch Uyên có một kiếp, nàng giúp hắn phù chính, tránh đi tai nạn, có thể xem như báo ân? Kinh thành, từng cho rằng là một từ vựng xa xôi lại tại thời khắc kia, dường như cách bản thân càng ngày càng gần, gần gũi đến nỗi gấp gáp, gần gũi đến nỗi hít thở không thông. Bạch Chỉ đột nhiên hỏi: "Nương quả thật không tiếp tục cùng Trịnh Tử Thành có liên quan sao?"
Liễu thị gật đầu.
Khi đó, Bạch Chỉ hồn nhiên cho rằng tựa như nàng cùng Mộ Đồ Tô giống nhau, chỉ cần biến mất rất xa sẽ không có liên quan, lại không biết có câu, duyên phận trời đã định trước, là của ngươi, trốn cũng trốn không thoát.
← Ch. 30 | Ch. 32 → |