Sự trói buộc 𝖒_ề_𝐦 𝖒_ạ_𝒾
← Ch.42 | Ch.44 → |
Giây trước còn tức giận, giây sau Trần Kính đã cảm thấy xấu hổ vì bản năng 𝐡𝒶●𝖒 𝖒●𝐮●ố●𝖓 của mình.
Đặc biệt là nhìn thấy khe пℊ*ự*↪️ trắng sữa, đối diện với ánh sáng 🌀-ợ-𝓃 𝖘-ó-n-𝖌 ngoài cửa sổ, thân dưới của anh đã tự động ngẩn đầu, nảy lên chào đón khe 𝐧-ⓖự-𝐜 đó.
Đầu nhũ sáng bóng, giống như quả anh đào phủ một lớp siro đẹp mắt.
Trần Kính biết đó là dấu vết của việc anh ngậm nó, cơ thể anh lại nóng lên. Nghê Thanh Gia dỗ anh: "A Kính, anh có muốn thử không?"
Trần Kính rất không có tiền đồ, "Muốn..."
Thôi kệ, dù sao anh cũng chưa bao giờ chống lại được cô."Vậy ♓ô*𝐧 em một cái đi."
Trần Kính bắt gáy cô kéo lại gần, lớp trang điểm trên môi cô đã sớm bị anh ăn sạch. Trần Kính không thèm để ý ♓ô*ռ một đường dọc theo chiếc cổ trắng nõn, 🦵υ*ồ*ռ ✝️*ⓐ*🍸 ✅à*🔴 t*г0n*🌀 áo nhéo nhéo bờ vai gầy.
Một nửa quần áo bị tuột ra, Trần Kính tiếp tục 𝖘_ờ 𝐬oạ_п_🌀, môi rơi vào giữa bầu n●🌀ự●𝒸.
Anh ngẩng đầu lặng lẽ nhìn cô. Đó là sự chờ đợi hltm.
Đến tận bây giờ, đôi mắt anh vẫn trong veo.
Nghê Thanh Gia nhìn đến 𝖒-ê đ-ắ-Ⓜ️ vẻ thuần khiết đó, trên môi tràn ra ý cười, cô xoa đầu anh: "Em sẽ cho Tiểu A Kính ăn ngay."
Nghê Thanh Gia ngồi xổm xuống, cầm hai bầu 𝐧_𝖌_ự_𝖈 ấn vào giữa, bộ ռ*🌀ự*c đầy đặn vắt ra một rãnh dài.
Cô khẽ dỗ dành: "A Kính, vào đi."
G. ậy th/ịt đã gấp gáp phun ra chất lỏng, ánh mắt Trần Kính chứa chan vẻ áy náy, như thể những gì anh sắp làm là một điều rất xấu.
Anh thầm nói "xin lỗi" trong lòng, sau đó cầm bộ phận sinh dục của mình đẩy vào bộ n.𝖌.ự.↪️ 𝖒·ề·𝖒 m·ạ·1.
Q. uy đ/ầu to lớn biến mất trong làn sữa trắng như tuyết, khối tinh tế ⓜ*ề*m 𝐦*ạ*ı bao bọc lấy anh, Trần Kính yên lặng ⓢ.i.ế.✝️ c.ⓗặ.t cổ họng, đẩy vào từng chút một.
Đầu dương v*t nhô ra khỏi hai bầu sữa, khúc thịt hồng nhạt hợp với làn da trắng nõn, hương diễm động lòng người.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, giống như lao đầu vào nước suối ấm, hoặc một đống bông gòn, không có cảm giác 𝐤í↪️_𝐡 𝐭_𝖍í_𝖈_𝖍 cực mạnh, mà là loại Ⓜ️ề*𝐦 Ⓜ️*ạ*❗ dịu dàng, nhẹ nhàng nuốt lấy anh, anh thoải mái giãn lông mày.
Nghê Thanh Gia ôm 𝐧ɢự.𝖈 mình ⓒ*ọ ×á*ⓣ vào thân cột, hơi thở của Trần Kính đột nhiên trở nên dồn dập.
Nghê Thanh Gia nói: "Anh tự động đi." Trần Kính thấp giọng đáp: "Ừ."
Anh từ từ rú.ⓣ ⓡ.ⓐ, chất lỏng trên đầu dương v*t thấm ướt khe hở giữa hai bầu ռ*𝖌*ự*ⓒ cô, dưới ánh trăng trông như một dải sữa. Chất nhờn làm da thịt cô mịn màng hơn, g. ậy th/ịt dễ dàng đ●ú●ⓣ vào.
Trần Kính đẩy vào một chút, bởi vì sự xâ·〽️ ռ♓·ậ·ⓟ của dương v*t, пℊự●𝖈 cô bị bung ra một chút, Nghê Thanh Gia ra sức 🎋ẹ●🅿️ ⓒ𝐡ặ●🌴 lại, không thể phân biệt được ai đang chèn ép ai.
Bóng mờ hỗn tạp, hơi thở đan xen.
Trần Kính cúi đầu ưỡn thân dưới, nhìn bộ phận sinh dục của mình ra vào giữa hai luồng đầy đặn của cô, không cần cử động nhiều tinh thần cũng đủ thỏa mãn.
Nhưng vào lúc này, Nghê Thanh Gia chợt thả lỏng, sự trói buộc 𝐦_ề_Ⓜ️ 𝐦ạ_𝒾 biến mất.
"Gia Gia..."
Trần Kính ấm ức nhìn cô. Nghê Thanh Gia nói: "Hơi rát."
Một lần nữa ôm chặt lấy bộ ⓝ.🌀.ự.𝒸: "Anh cố gắng nhanh lên được không?" "... Được."
Trần Kính không muốn nó kết thúc nhanh như vậy, nhưng cũng không muốn cô mệt mỏi, vì vậy anh di chuyển lên xuống với tốc độ nhanh hơn.
Nhưng kiểu mài này không thể đạt đến cực điểm, Trần Kính dứt khoát để cô buông ra, tự mình xoa 𝐛ó_𝓅 ռ𝖌ự_↪️ cô.
Thân cây đâ●m và●0 thịt mềm, q. uy đ/ầu leo lên đầu nhũ, ↪️-ọ 𝐱-á-т vào đó, hạt đậu đỏ nhỏ bị chơi đùa ướt nhẹp.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng huyên náo, đêm liên hoan sắp tàn, đám đông chuẩn bị ra về.
Trái tim Trần Kính lỗi nhịp, anh nắm lấy cây gậy loát nó vài chục lần, kìm giọng 𝖝uấ_🌴 †ⓘ_𝖓_ⓗ lên ⓝ·🌀·ự·𝒸 cô.
Phát súng này đến phát súng khác.
Tinh d*ch đục ngầu bám trên cơ thể trắng nõn, chảy xuống theo lực hấp dẫn, Nghê Thanh Gia ngẩng mặt lên, xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Cô cười, "Lớn gan nhỉ."
Trần Kính vẫn chưa giảm tốc độ, 𝖙h●ở 𝐡●ổ●𝐧 ♓ể●𝖓, ánh mắt không rời khỏi cô."Xuất lên người em, anh tự mà 𝖑❗ế●ⓜ sạch đi."
Cổ họng Trần Kính run lên, "... Được."
Anh cúi người, có bao nhiêu ăn hết vào miệng. Dọn dẹp lớp học trước khi đám đông giải tán. Vài ngày nữa sẽ là kỳ thi tháng.
Kỳ thi này là kỳ thi chung với hơn mười trường học tương tự khác, nhà trường rất coi trọng, buổi tối trước ngày thi, chủ nhiệm lớp đã thực hiện một màn phát sóng đặc biệt kéo dài nửa giờ.
Nghê Thanh Gia nghe đến váng cả đầu, thầm nghĩ ra ngoài chơi nên mặc nội y màu gì. Mấy ngày nay Trần Kính học hành chăm chỉ, cô không dám nghịch ngợm, buổi tối chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh. Cọ hơi từ học sinh giỏi, đó là phương thức ôn tập tốt nhất của cô.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm phổ biến xong, thầy ấy gọi Trần Kính ra hành lang nói vài câu, Nghê Thanh Gia ngồi bên cửa sổ, nhìn bóng dáng cao ngất của Trần Kính trên hành lang, trong lòng vui 𝐬ướⓝ.ℊ không thôi.
Ối chà, cơ thể trẻ trung và tươi đẹp kia chẳng bao lâu nữa sẽ là của cô.
"Người chị em, có thể đừng cười ngốc như thế có được không?" Tiết Miểu Miểu không nhịn được nữa, thừa dịp chủ nhiệm đi vắng quay đầu oán trách.
Nghê Thanh Gia không thể giữ được vẻ mặt của mình, "Ngại quá, để tớ kiềm chế lại."
"Cậu không lo lắng về kỳ thi ngày mai sao? Hay là Trần Kính đã bí mật dạy kèm cho cậu từ lâu rồi? Có bí quyết đạt điểm cao gì chia sẻ tớ với."
"Nào có, anh ấy..."
Còn muốn tán gẫu thêm một chút, giáo viên chủ nhiệm đã đi vào, Nghê Thanh Gia lập tức im lặng, Tiết Miểu Miểu cũng quay lại.
Trên thực tế, Trần Kính đã đề cập đến việc giảng đề cho Nghê Thanh Gia, nhưng Nghê Thanh Gia lười biếng quen thói, cô sẽ chống lại bất cứ ai ép cô học. Khi anh muốn giảng bài, cô liền đổi biện pháp giày vò anh, Trần Kính cũng đành bất đắc dĩ.
Trần Kính trở lại chỗ ngồi của mình, nhéo nhéo mi tâm.
Chủ nhiệm nói sau kỳ thi này anh chỉ cần phát huy như bình thường, khả năng cao sẽ được chuyển vào lớp trọng điểm, khuyên anh không cần căng thẳng vân vân.
Trần Kính chỉ gật đầu không nói gì.
Hai ngày qua không được nghỉ ngơi đầy đủ, ngoài việc học hàng ngày và chuẩn bị cho kỳ thi, anh còn lén dành thời gian để đọc rất nhiều tài liệu về việc đó.
Trần Kính nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa bên cửa sổ ở hàng ghế đầu, anh cong mắt quay mặt đi.
Trong lớp học, cả hai bí mật lên kế hoạch cho một hành trình trưởng thành khó quên.
← Ch. 42 | Ch. 44 → |