← Ch.40 | Ch.42 → |
Edit: Windy
"Rốt cục ngươi muốn làm cái gì!" Bàn tay nắm chặt lại bên người, thật muốn một quyền đập nát tròng mắt tím kia.
"Mỹ nhân cho rằng ta muốn làm gì?" Tử Hạ Phiêu Tuyết phất tay áo, mang theo mùi nước mát lạnh, "Đoán đúng sẽ có phần thưởng."
"Tên biến thái nhà ngươi, thích trẻ con sao không tự mình sinh một đứa đi, cướp con của người khác là có ý gì!". Nhớ tới đứa con của mình vừa mới sinh ra đã bị hắn thay xà đổi cột hơn nữa còn dạy thành thế này, ngọn lửa tức giận trong lòng tôi nhanh chóng bùng lên!
"Có lẽ...." Tôi khinh thường liếc nhìn hắn một cái, bừng tỉnh đại ngộ mà mở miệng: "Thì ra đường đường là hoàng đế Tuyết Vực quốc lại có bệnh không tiện nói ra, chẳng trách ngươi lại muốn bắt Hoa Phỉ như thế, hẳn là vì để hắn điều trị chứng bệnh khó chữa cho ngươi đi? Ngươi làm thế là không đúng, không sinh được không phải là lỗi của ngươi, nhưng cướp đứa con của người khác đó là ngàn sai vạn sai! Lúc tâm tình Hoa Phỉ tốt lên cũng sẽ cho con chó con mèo uống thuốc, nếu như ngươi nói nhỏ nhẹ, nói không chừng Hoa Phỉ lại vui lên, thuận tay đem cái bệnh không tiện nói ra của ngươi chữa cho tốt......."
Một mùi hương thanh tuyền trong nháy mắt bay đến chóp mũi, khiến cho tôi đem đoạn sau định nói ra lại nuốt trở vào. Gương mặt yêu dị của Tử Hạ Phiêu Tuyết cách tôi không hơn một tấc, một đôi con ngươi màu tím bốn bề sóng dậy không có chút cảm xúc nhìn tôi, khiến cho lông tơ toàn thân tôi dựng đứng lên, sự yên lặng trước bão táp khiến bản năng sợ hãi bừng tỉnh.
Tôi lui về phía sau từng bước, cho đến khi đầu gối chạm vào mép giường, đã không thể lui được nữa.....
"Tự mình sinh một đứa? Ừ, đề nghị này thật ra cũng không tồi." Tử Hạ Phiêu Tuyết nắm cằm tôi lên kéo cả người tôi tới gần, mũi chân gần như rời khỏi mặt đất, xương hàm dưới chống đỡ sức nặng của cả người, gần như muốn gãy."Không bằng hôm nay thực hiện luôn đi. Mỹ nhân cũng tự kiểm nghiệm một chút xem quả nhân có bệnh không tiện nói ra hay không, nàng nói xem?"
Trên thạch bích, thanh tuyền chảy xuống làm bắn lên bọt nước rơi xuống hồ, tí tách, tí tách......Giống như đồng hồ đếm ngược từng giây trước khi quả bom phát nổ.
Vào lúc một giây trước khi xương khớp hàm nứt ra, hắn buông tay ra vung lên, tôi hoàn toàn mất trọng tâm, cả người bị ném thật mạnh vào nhuyễn tháp. Lá sen khổng lồ dưới tháp bị sức mạnh này lay động lắc lư lắc lư.
Bất chấp hàm dưới đau đớn, tôi giãy dụa định đứng lên, lại bị Tử Hạ Phiêu Tuyết đè lên người thiếu chút nữa gãy cả xương sườn, mùi hương ẩm ướt của nước vây khắp người tôi, chóp mũi của tên yêu nghiệt kia để lên chóp mũi tôi, mà ngay cả hơi thở ra vào cũng rét lạnh như băng tuyết.
Tôi cũng không làm mấy thứ vô nghĩa như giãy dụa, lạnh lùng nhìn hắn, "Buông ra! Đừng quên, nếu ta bị thương thì ngươi cũng không có lợi gì!"
Tử Hạ Phiêu Tuyết hừ lạnh một cái, nắm lấy tay phải của tôi, một ngón tay chậm rãi lướt qua, cuối cùng dừng lại trên ngón giữa của tôi, bắt đầu nhẹ nhàng cắn ngón tay, một trận ngưa ngứa truyền đến toàn thân, tôi rùng mình một cái.
"Vân mỹ nhân cứ mở miệng ra thật sự là không khiến người ta thích nổi nha." Hắn buông ngón tay tôi ra, lại nghiêng người nhẹ chạm vào môi tôi một chút, sự lạnh giá như nước tuyết hòa tan đọng lại trên môi cánh hoa, nháy mắt bị nhiệt độ cơ thể làm bốc hơi hầu như không còn. Đột nhiên, sau gáy tê rần, tôi há miệng định nói nhưng phát hiện không phát ra được tiếng nào, thì ra là bị hắn điểm á huyệt.
"Việc hưởng lạc như thế, sao lại nói là 'làm tổn thương nàng', hở?" Hắn ôm eo tôi, thắt lưng tơ lụa chầm chậm rơi xuống người, áo mây tức khắc rơi xuống.
Bị giam cầm dưới thân thể đang chặt chẽ dán lên của hắn, tôi cứng đờ cả người, khuất nhục cảm giác ghê tởm cứ như đôi tay xơ xác gắt gao bóp chặt cổ họng tôi, khiến cho hít thở cũng không thông.
Một đôi tay lạnh như băng phủ lên trước ngực tôi, tinh tế xoa nắn. Đôi mắt tím nhiễm một tầng dục vọng sâu thẳm không chút do dự mà càn rỡ, môi bạc châm biếm mà gợi lên một độ cong nhàn nhạt, gương mặt không có độ ấm, giống như ban đêm mây mù ôm lấy vầng trăng, yêu dị quỷ mị. Hắn đưa tay rút trâm ngọc trên đầu xuống, từng sợi tóc màu quả nho tím trút xuống trên thân mình trần của tôi, từng lọn tóc giống như nước nơi đáy giếng lạnh lẽo hắt đến, khiến tôi không kìm chế được mà cả người run lên.
Hắn cúi xuống, nụ hôn trơn ẩm như rắn từ cổ tôi chầm chậm đi xuống, để lại một chuỗi vệt hồng như con thú nhỏ gặm cắn, thân nhiệt bỗng chốc lạnh xuống, một mùi tanh xông lên cổ họng, tôi nôn khan hai cái.
Cẩm y của tên yêu nghiệt kia không biết rút đi khi nào, thân mình lạnh như băng quấn lấy tôi, thứ cứng rắn dưới thân kia như một lưỡi dao sắc bén để bên trong đùi tôi. Sau khi kẹp mạnh nơi dưới bụng tôi một cái, hắn lại đưa môi dán lên sau tai tôi.
Sau tai truyền đến hơi thở lạnh giá, tôi lại nôn khan một trận, vì trong dạ dày trống rỗng, nên cũng không nôn ra được gì. Nước mắt thấm ướt một góc chăn lụa.
Tử Hạ Phiêu Tuyết ngậm thùy tai của tôi vào miệng giay giay, hai tay giống như đầu rắn Medusa qua lại trước ngực tôi.
Đột nhiên, một chủ ý như ánh chớp lóe lên trong đầu tôi, thoáng cái tôi bắt lấy nó, nước mắt mãnh liệt chảy ra, tôi bắt đầu đem hết sức lực chuyên tâm mà khóc, cho đến khi....
Tôi quay lại ôm Tử Hạ Phiêu Tuyết, nghiêng người đem mặt chôn trong lòng hắn, hắn bỗng ngừng lại một lát, hẳn là kinh ngạc vì tôi đột nhiên chủ động. Mà tôi, thì lại cố gắng dán mũi lên lồng ngực trần của hắn, chà qua chà lại.
Sau khi tên yêu nghiệt kia kinh ngạc một lúc, một tay đẩy tôi ra, khó có thể tin mà cúi đầu nhìn trước ngực mình, dục vọng trong đôi mắt tím kia cũng rút đi, thay vào đó, chính là ngọn lửa lạnh như băng giống như cồn thiêu đốt.
Trường bào choàng lên, chưởng phong trước mặt đánh lại, tôi từ từ nhắm hai mắt đếm ngược, năm, bốn, ba......Còn chưa đếm tới hai, chưởng phong kia quả nhiên đổi hướng, cuối cùng mạnh mẽ đảo qua nước hồ bên cạnh, lá sen trôi trên mặt nước bị vỡ thành vô số mảnh bồng bềnh.
Tử Hạ Phiêu Tuyết hừ lạnh một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
Quả nhiên! Bị tôi bắt được nhược điểm của hắn ——Bệnh sạch sẽ!
Vừa rồi, tôi đột nhiên nhớ đến lúc tiệc tối, dấu son môi của một phi tử đã chọc giận hắn đến nông nổi muốn giết người, hơn nữa phải ngay lập tức thay quần áo, đủ để thấy tên yêu nghiệt này có bệnh sạch sẽ. Lấy sức của tôi chắc chắn là không thể thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, chỉ có thể bắt lấy điểm ấy mà công kích.
Vì thế, tôi bắt đầu ra sức khóc, rốt cuộc, cái mũi không phụ sự nhờ vả chảy ra chất lỏng nào đó, tôi liền không chút do dự chà lên ngực hắn. Quả nhiên thành công khiến hắn giận dữ mà bức lui, nhưng xét thấy tôi là con tin quan trọng, hắn cho dù có lửa giận công tâm cũng sẽ không lấy mạng tôi.
Đối phó với tên biến thái quả nhiên phải dùng phương pháp biến thái, mặc dù có chút ghê tởm.......
Vài ngày sau vẫn không thấy Tử Hạ Phiêu Tuyết đâu, đủ để thấy hiệu quả vượt mức của biện pháp này. Nhưng ngược lại Tử Uyển thường thường đem một thân ướt sũng dẫn theo Tiểu Sa của nó đột nhiên từ trong nước chui ra khiến tôi kinh hỉ bất ngờ.
Thường nói trong mắt cha mẹ, con cái luôn hoàn mỹ, Tử Uyển tuy có chút không ngoan, nhưng cũng là vì vào nhầm hang hổ nên không được dạy dỗ tử tế, trong lòng tôi, Tử Uyển như một yêu tinh khoái hoạt, mỗi khi thấy nó, tâm tình tôi sẽ tốt đến mức không lời nào có thể tả.
Tử Uyển tuy hiếu động, nhưng lại thích nghe chuyện xưa. Mỗi khi nó đến đây, tôi vừa lau khô người cho nó, vừa kể cho nó nghe chuyện xưa, từ "Bảo liên đăng" đến "Aladdin và cây đèn thần", từ "Khổng Dung nhường lê, Tào Xung cân voi, Tư Mã Quang đập vại (*)" đến "Bộ áo mới của Hoàng đế". Tôi thích chọn mấy chuyện xưa thế hiện đức tính tốt của của con người và có ý nghĩa giáo dục để kể cho Tử Uyển nghe, hy vọng có thể thông qua chuyện xưa đem chân, thiện, mỹ (**) truyền lại cho nó. Đương nhiên, trước mắt, hiệu quả còn chưa hiện rõ, nhưng Tử Uyển đối với những chuyện xưa này sẽ luôn nói ra quan điểm khiến tôi bất ngờ......
(*Khổng Dung nhường lê: Khổng Dung (153-208) người thời Đông Hán giữ một chức quan to trong triều đình. Thuở nhỏ, lúc Khổng Dung mới được bốn tuổi, có người khách đến nhà biếu một giỏ lê. Người lớn trong nhà bèn bảo Khổng Dung tự chọn lấy cho mình một quả. Cậu bé Khổng Dung liền chọn một quả nhỏ nhất trong giỏ. Người khách lấy làm lạ, bèn hỏi: "Sao cậu không lấy quả lớn mà lại lấy quả nhỏ vậy?". Khổng Dung đáp: "Thưa, vì cháu nhỏ hơn các anh cháu nên cháu lấy quả nhỏ nhất; và vì cháu lớn hơn em cháu nên cháu nhường em quả lớn hơn". Khổng Dung mới có bốn tuổi mà đã có được phong cách khiêm nhường, thương yêu anh em, đức hạnh như vậy không phải là trẻ em nào cũng có được. Tiếng thơm ấy lưu truyền thiên cổ, bởi vậy mới có câu rằng: "Dung tứ tuế, năng nhường lê" nghĩa rằng "Khổng Dung mới bốn tuổi đã biết nhường trái lê". Trải qua hàng ngàn năm, câu chuyện "Khổng Dung nhường lê" đã trở thành bài học luân lý cho giới trẻ Trung Quốc.
*Tào Xung cân voi: Thời Tam quốc, Tôn Quyền sai người tặng Tào Tháo một con voi. Tào Tháo cho vời các quan riều đình đến xem và hỏi rằng làm thế nào để biết được trọng lượng của voi. Các quan ai nấy đều thúc thủ, bấy giờ Tào Xung- con của Tào Tháo nghĩ ra cách: bảo người dắt voi lên thuyền, đánh dấu độ sâu của ngấn nước, rồi đem đá thay vào cho đến khi thuyền đạt được độ sâu của ngấn nước đó, sau đó cân toàn bộ khối đá, tổng trọng lượng của khối đá chính là trọng lượng của voi.
*Tư Mã Quang đập vại cứu người: Tư Mã Quang ra đời năm 1019 trong một gia đình quan lại đời Tống, từ bé tiếp nhận giáo dục hệ thống, sớm đã thể hiện tư chất thông minh. Trong dân gian, câu chuyện "Tư Mã Quang đập vỡ vại nước" lưu truyền rộng rãi. Chuyện kể rằng, thuở nhỏ, Tư Mã Quang cùng mấy người bạn chơi ở sân nhà, trong sân nhà có một vại lớn chứa đầy nước, một người bạn leo lên mép vại, không cẩn thận bị rơi vào vại, mấy người bạn khác hoảng hốt lo sợ, chỉ có Tư Mã Quang là bình tĩnh, thông minh khuân một hòn đá lớn đập vỡ vại nước. Câu chuyện này được nghệ nhân dân gian vẽ thành "Tranh trẻ đập vại", sau đó câu chuyện này trở thành một bài học trong Sách vỡ lòng cho nhi đồng.
=> Đây là những chuyện cổ Trung Quốc dạy trẻ em tính nhường nhịn, thông minh)
(**Chân, thiện, mỹ: trung thực, lương thiện...=> Phẩm chất tốt đẹp)
Ví dụ như hôm nọ sau khi kể xong "Tư Mã Quang đập vại", tôi hỏi nó: "Nếu Tử Uyển là Tư Mã Quang, Tử Uyển có cứu người bạn đó không?"
Tử Uyển không chút do dự trả lời tôi: "Sẽ không."
Tôi hỏi nó vì sao, nó đáp: "Thằng nhỏ này ngốc như vậy, rơi vào chậu nước thôi mà cũng chết đuối, người vô dụng như vậy thì cứu làm gì? Nếu ta cứu nó ra khỏi chậu, lỡ như lần thứ hai nó lại không cẩn thận rơi xuống sông chết đuối thì sao, A Hạ nói, chỉ có người mạnh mới có tư cách sống."
Tôi ngẩn ra, góc độ Tử Uyển nhìn vấn đề có thể nói là không giống như người thường, nhưng cũng không phải không có lý, "Cá lớn nuốt cá bé" quả nhiên mãi mãi là chân lý không bao giờ thay đổi, chỉ có người mạnh thật sự mới không bị loại bỏ, kẻ yếu đem hy vọng ký thác lên người khác bố thí chút sự giúp đỡ cho mình nhất định sẽ diệt vong, trong Quốc tế ca không phải cũng có câu hát "Chỉ có mình mới có thể cứu chính mình" sao.
Tử Uyển tuổi còn nhỏ đã biết đạo lý này, đủ thấy chịu ảnh hưởng từ lời nói và việc làm của tên Tử Hạ Phiêu Tuyết biến thái kia trong ba năm qua, tôi yêu thương xoa xoa mái tóc mềm mại ẩm ướt của Tử Uyển, "Tuy là nói như thế, nhưng nếu Tử Uyển cứu nó ra, về sau sẽ dạy nó học cách bơi, giúp người câu cá không bằng dạy người câu cá, như vậy nếu về sau nó lại gặp tình huống nguy hiểm này thì có thể tự thoát hiểm được. Mỗi sinh mệnh đều bình đẳng như nhau, bất kể là người mạnh hay kẻ yếu, hơn nữa mạnh hay yếu đều trái ngược với nhau, từng sinh mệnh đều có giá trị tồn tại của nó. Trời xanh rất có nhân tính, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu, biết không?"
Tử Uyển hết sức hoang mang, nghiêng khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn tự hỏi nửa ngày, cuối cùng cái hiểu cái không mà gật đầu. Tôi vui vẻ hôn xuống mặt nó một cái, đưa tay cù nó, cùng nó làm ầm ĩ, Tử Uyển cười khanh khách làm nũng nhào vào trong lòng tôi, giọng trẻ con thanh thúy dễ nghe.
Đột nhiên sau lưng run lên, tôi quay đầu lại, Tử Hạ Phiêu Tuyết đã nhiều ngày không thấy đứng sau lưng tôi, đôi mắt tím kia không giống như ngày xưa phát ra yêu khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng cũng có một lớp sương khói dày đặc quanh quẩn. Có điều, trong nháy mắt khi tôi quay đầu lại, sương khói kia lập tức tiêu tan, khiến tôi hoảng hốt tưởng rằng đó là ảo giác nhất thời của mình.
"Lòng dạ đàn bà!" Tử Hạ Phiêu Tuyết khinh thường vung tay áo lên, ngồi xuống, "Lý do duy nhất mà kẻ yếu tồn tại chính là để làm nền cho người mạnh."
Tử Uyển trong lòng tôi nghiêm trang gật đầu, dáng vẻ có chút đồng ý.
Tôi bực đến choáng váng, tôi nói nửa ngày, thật vất vả đem nhân sinh quan vặn vẹo của Tử Uyển xoay chuyển một chút, kết quả một câu nói đầu tiên của tên biến thái kiêu căng này khiến tôi kiếm củi ba năm thiêu một giờ, một hơi nghẹn trong ngực, tôi căm tức nhìn hắn, lại nhất thời nghẹn lời, không biết nói gì cho phải......
Thấy tôi nghẹn lời, giống như khiến cho tâm tình hắn tốt lên, tên yêu nghiệt kia cúi người gảy lá sen trong nước, thu hút những con cá chép gấm tò mò vây quanh ngón tay hắn, lấy tính không sát không vui của hắn, tôi âm thầm vì mấy con cá nhỏ mới để vào mấy ngày trước mà cầu nguyện, nhưng ngoài dự đoán hắn lại chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu con cá, đùa trong chốc lát, vậy mà con cá kia vẫn còn sống mà bơi ra.
Tình cảnh như vậy trong mấy ngày kế tiếp gần như cách vài ngày sẽ lặp lại một lần, sau mỗi lần tôi siêng năng giáo huấn mấy điều tốt đẹp cho Tử Uyển, sẽ bắt gặp Tử Hạ Phiêu Tuyết xuất hiện, câu nói đầu tiên đem tất cả những cố gắng của tôi bay sạch, mà hắn lại giống như coi đây là thú tiêu khiển.
So với mấy chuyện xưa đạo lý đó, Tử Uyển càng nghiêng về mấy chuyện xưa chiến tranh mà tôi ngẫu nhiên kể, mỗi lần nghe đến hai chữ "Đánh giặc" là vẻ mặt lại sáng láng. Gần đây, nó lại mê nghe tôi kể Tam quốc diến nghĩa, luôn quýt quýt lấy tôi muốn tôi kể nhiều hơn.
Một quyển Tam quốc bự tổ vậy nên tôi không có khả năng một ngày dăm ba câu là nói xong, chỉ có thể mỗi lần nói một ít, Tử Uyển hiển nhiên là không dễ dàng tha cho chuyện chiến tranh hồi hộp như vậy lại bị vây trong trạng thái "Còn tiếp", ngay cả giấc ngủ trưa cũng không thể ngoan ngoãn phối hợp, cứ muốn nghe tiếp đoạn sau. Để dỗ nó ngủ trưa tôi tốn cũng không ít công sức, vừa dỗ vừa lừa gạt.
Tôi thường thường vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cho nó, vừa chậm rãi hát một khúc hát ru đặc biệt, cuối cùng hát đến khi chính tôi cũng bị thôi miên, Tử Uyển vẫn mở to hai mắt, hỏi tôi: "Nương tử, sau đó thì sao?" khiến cho tôi có chút không biết làm sao.
Mà thường thường tôi quay đầu lại sẽ ngoài ý muốn bắt gặp Tử Hạ Phiêu Tuyết, trong mắt lượn lờ mây khói hoang mang phức tạp, gần như cùng với thủy tiên đầy hồ hòa làm một, nhưng giây lát lại lướt qua, lúc bắt đầu tôi còn tưởng là mình nhìn lầm, sau đó lại nhiều lần phát hiện tên yêu nghiệt này vậy mà có một loại ánh mắt "Hoang mang", không biết đến tột cùng là hắn đang tính toán gì đây.
← Ch. 40 | Ch. 42 → |