Vay nóng Tima

Truyện:Bưu Hãn Dân Quê - Chương 090

Bưu Hãn Dân Quê
Trọn bộ 110 chương
Chương 090
Quan hệ ái muội
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Lazada


Phùng Quý cảm thấy rất kỳ quái, thế nào Hắc Muội tắm tới nửa ngày mới đi ra, lúc đi ra tựa hồ bởi vì ngâm lâu mà sắc mặt đỏ rực, nhưng hai mắt lại như không dám nhìn người khác, cơ hồ là bay về phòng.

Ông đương nhiên không biết Hắc Muội ở trong phòng tắm cùng Tam Mộc quanh co khúc khuỷu.

Tam Mộc ngồi đối diện ông vẫn như không có việc gì sưởi ấm tán phiếm.

Hắc Muội trở lại phòng bất chấp mặc áo bông bên ngoài liền chui vào chăn, trái tim nhỏ bé đến bây giờ còn bùm bùm kinh hoàng, lúc cúi đầu đi ra nhìn thấy người nọ ngồi ở chỗ kia môi hồng răng trắng nàng không nhịn được nuốt nước miếng, xem cũng không dám xem hắn.

Nhưng giờ phút này uể oải ở trong chăn, lại ma xui quỷ khiến không ngừng nhớ tới một màn kia, làm cho nàng mặt đỏ tim đập như trước.

Môi đỏ mọng ấm áp, hơi thở tươi mát, hô hấp mềm mại mà lại nồng cháy phảng phất còn ở trong cổ trằn trọc vô cùng thân thiết ——

"Hắc Muội, đi ra đưa nước vào!"

Ngoài cửa giọng Phùng Quý cắt ngang suy nghĩ miên man của Hắc Muội.

Nàng xách nước đi vào, trong lòng khẩn trương như khua chiêng gõ trống.

Nhưng vừa thấy Tam Mộc không có việc gì thản nhiên tự nhiên ở trong nước thật tình có oán niệm, dựa vào cái gì hắn gây hoạ xong, nàng tâm thần không yên, ngược lại hắn như không có việc gì xảy ra.

Vì thế vô cùng tức giận buông nước xuống muốn rời khỏi, vừa nhấc mắt hắn xoay người lại, toàn bộ khuôn mặt từ cổ đến vai đều lộ ra, da thịt sạch sẽ không tỳ vết, giống như vải sa tanh, theo cơ bắp đường cong lưu loát hiện lên, người mang theo bọt nước lộ ra trơn bóng chói rọi.

Vì thế ánh mắt Hắc Muội như rút ra từng đợt từng đợt sợi tơ, vòng trên người hắn, nửa người trên tráng kiện, trong nước có mùi cỏ cây thơm ngát, làm nàng nhất thời không thể nhúc nhích.

Mỉm cười phảng phất có tuyết trắng như tơ ở bên môi Lâm Tam Mộc phiêu đãng.

"Ngốc cô nương, lại đây thêm nước, thất thần làm gì, thêm nước a!"

Hắc Muội lúc này mới đột nhiên tỉnh táo lại, cuống quít xách nước đổ vào trong thùng tắm, thủy chung lại không dám nhìn hắn, hoang mang rối loạn rời khỏi phòng tắm.

Buổi tối hai người ngủ ở trên giường Hắc Muội thật sự có chút không bình tĩnh, chốc lát nghĩ tới nụ hôn nhu tình cuồng nhiệt của hắn, chốc lát là bờ vai trơn bóng của hắn.

Tam Mộc bỗng nhiên xoay người lại ôm nàng, như có như không ở sau gáy nàng vuốt nhẹ, "Suy nghĩ cái gì?"

Hắc Muội trong lòng đột được run lên, đương nhiên không dám nói với hắn suy nghĩ trong long nàng, chỉ là có chút ảo não nói: "Ngủ!"

Tam Mộc sửng sốt trong chốc lát, khe khẽ nói, "Hôm nay hôn nàng có phải không vui hay không? Thực xin lỗi, ta nhất thời không kiềm chế —— "

Lời này mang theo tự trách.

Mặc dù trong đêm tối xem không rõ lắm, nhưng nàng dường như vẫn nhìn thấy trong ánh mắt chói lọi của hắn giờ phút này có vẻ ảm đạm, bỗng nhiên không đành lòng, "Không có, không có không vui —— "

Hắn nói, "Vậy là rất vui?"

Nói vừa xong lập tức nghiêng người vừa vặn đè lên nàng, Hắc Muội cả kinh, thân thể nháy mắt bị trói buộc tiến vào một cái ôm hữu lực, lời chưa nói hết bao phủ bên trong cái hôn tràn đầy tình ý.

Hắn đã vùi đầu hôn xuống —–

Đưa lưỡi trượt sâu vào trong miệng, tham lam cướp lấy hơi thở thuộc về nàng, dùng sức thăm dò mỗi khắp ngõ ngách.

Trong nháy mắt rung động, cả hai quên tất cả chung quanh.

Cái hôn này làm cho hắn khát vọng càng nhiều, có chút bối rối mở cổ áo ngủ, cách lớp áp lót ma sát dây dưa một trận.

Hắc Muội bỗng nhiên hoảng loạn kêu lên, "Tam Mộc, Tam Mộc —– "

Nàng cũng không biết chính mình kêu hắn dừng lại hay là xin giúp đỡ, nhưng cái gì đó cứng rắn trên bụng khe khẽ ma sát, gây cho nàng nhiệt lực, cũng mang đến choáng váng cùng khát vọng, theo thân thể biến hoá kỳ diệu nàng thật sự có chút bối rối sợ hãi, hơi hơi giãy dụa.

"Đừng nhúc nhích, "Hắn thở phì phò nói, "Lại va chạm ta cũng không dám cam đoan ta có thể kiềm chế được hay không."

Nàng như là bỗng nhiên hiểu được, không dám lại động, liền như vậy một cử động nhỏ cũng không dám bị ôm, đè nặng, cảm thụ được hắn dần dần bình ổn hơi thở.

Rất nhanh hai mươi sáu tháng chạp liền đến, từng nhà đều phải dán câu đối, người trong thôn vẫn như trước đi đến nhà Diệp bà bà nhờ Diệp Tĩnh viết câu đối, nhưng năm nay nhiều người nhất là người họ Phùng thượng thôn đến nhà Hắc Muội xin câu đối, người chờ Tam Mộc viết câu đối xếp thành một hàng dài, trên mặt Phùng Quý rất tự hào a.

Hai mươi tám tháng chạp giết gà giết vịt, có Lâm thúc ở đây, chuyện giết gà này Phùng Quý không cần nhúng tay, hắn làm đến thập phần lưu loát giết hai con gà, còn đem thịt gà đi hầm canh, lòng gà thì xào tới tiêu tỏi.

Năm nay ba mươi tết nhà Phùng Quý rất náo nhiệt, một nhà sáu bảy người ngồi vây quanh ở Tây sương phòng, con gái thì ngồi trên giường, thêu hoa, cắn hạt dưa, ăn đậu phộng, không thì ở trên giường đùa giỡn, ba người đàn ông vây bồn lửa nhìn các nàng cười đùa.

Năm nay nhiệm vụ phân phát hồng bao Hắc Muội giao cho Tam Mộc, mỗi người đều có phần, kết quả Lâm thúc cũng chuẩn bị hồng bao, cũng là mỗi người có phần, nào biết Phùng Quý cũng lấy ra hồng bao, ngay cả Lâm thúc Tam Mộc đều có, nhưng làm Béo Nha Tứ Nha mừng như điên, năm nay có ba cái hồng bao lớn.

Cát Tường thỉnh thoảng xuống giường thêm nước trà cho bọn họ, người một nhà tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, từ thiên tai năm trước, cho tới tân hoàng đế đăng nhiệm, từ chuyện Phùng Quý còn bé chạy nạn cho tới Thanh thành phồn hoa, không chỗ nào không nói chuyện.

Chính yếu là Lâm thúc kể, hắn vào Nam ra Bắc, đi lại bên ngoài nhiều, rất nhiều chuyện lý thú.

Phùng Quý cùng Tam Mộc nghe say sưa.

Nghe thấy trong thôn bắt đầu đốt pháo. Mọi người chúc mừng năm mới cho nhau, Lâm thúc cùng Tam Mộc còn rất nghiêm túc chúc tết cho Phùng Quý.

Nghênh đón xuân thân xong, mỗi người có thể trở về phòng ngủ một hồi.

Về đến phòng, Hắc Muội liền kiễng mũi chân ở trên má Tam Mộc hôn một cái, "Lễ vật năm mới!"

Ta đây có phải cũng nên đáp lễ không, nói xong một phen kéo nàng vào trong ngực, thật sự hôn xuống. Cái hôn dịu dàng như thế làm cho Hắc Muội đã có chút lâng lâng.

Nàng còn tưởng Tam Mộc muốn đêm nay cùng nàng viên phòng, bưu hãn mười mấy năm Hắc Muội giờ phút này bỗng nhiên có chút ngại ngùng, hơn nữa ngày mới cỡi áo khoác trên giường, vén chăn lên Tam Mộc đã nhắm mắt ngủ được an ổn bình thản.

Nàng nhẹ nhàng thở ra trong lòng lại mơ hồ có chút mất mát, cuối cùng rơi vào giấc mộng.

Đầu năm mọi người đều dậy rất sớm, vì kế tiếp chuẩn bị chúc tết.

Béo Nha sáng sớm đã ở dưới bếp nấu cơm, Phùng Quý dọn dẹp sân, tối hôm qua đốt pháo làm cho trên sân đầy cánh hoa. Tứ Nha vẫn cho gà ăn như trước, chính là heo đã làm thịt, nên không cần cho ăn, mà việc Tam Mộc thích nhất chính là cho hắc mã ăn uống.

Lâm thúc và Cát Tường ở trên bàn mang lên kẹo đậu phộng bánh mứt để phát cho mấy đứa nhỏ chờ ăn qua điểm tâm sẽ tới chúc tết.

Hắc Muội ra sân chuyển động một vòng xong chờ ăn đồ ăn ngon.

Quả nhiên, Đại Thụ ăn cơm xong đã tới sớm nhất chúc tết, Hắc Muội cho hắn thật nhiều đồ ăn vặt, còn kêu hắn dẫn Tứ Nha đi nhà khác chúc tết.

Nữ nhi xuất giá hoặc là đính hôn không cần thiết đi chúc tết, cho nên Cát Tường và Béo Nha lại thoải mái, mà Hắc Muội là chưởng gia, nàng được chúc tết a.

Vì thế ngoài mang theo Tam Mộc đi chúc tết hai người lớn tuổi nhất ở thượng thôn ra, sẽ không chịu đi ra ngoài.

Mà đợi cho Ngô Bảo Nhi đến chúc tết, Hắc Muội lấy ra một chuỗi ngọc vô cùng đẹp mắt đưa cho hắn, "Bảo nhi, tỷ đưa cho đệ, buộc ở trên người chơi nha!"

Ngô Bảo Nhi nghiêm trang nói, "Hắc Muội tỷ, ta hiện tại đã là nam nhân đính hôn, không hề thích mấy thứ loè loẹt, bất quá tỷ cho ta ta ta sẽ cất giữ tốt."

Hắn hiện tại càng ngày càng có phong phạm của Ngô lão gia.

Xoay người trở về phòng Tam Mộc duỗi tay ra, đây là cũng muốn chuỗi ngọc.

Hắc Muội cảm thấy rất buồn cười, "Chàng đã lớn, còn muốn đeo chuỗi ngọc?"

Hắn chính là không thu tay.

Không có cách nào khác Hắc Muội đành phải cho hắn một cái chuỗi ngọc mới học được từ Cát Tường, thắt ra dày hơn nhiều, đưa cho Tam Mộc, hắn thật sự treo trên lưng.

Hắc Muội kéo Béo Nha đi chúc tết cho cha mẹ chồng tương lai.

Béo Nha trước còn ngại ngùng không chịu, trực tiếp bị Ngô Bảo Nhi dụ dỗ dẫn đi, kết quả trở về lại cao hứng, Ngô lão gia Ngô phu nhân ra tay hào phóng a, trừ bỏ bánh mứt tinh xảo còn trực tiếp cho mấy nén bạc.

Rất tinh xảo, khiến cho Phùng Quý cầm ở trong tay phải nhìn kỹ.

"Xem ta Béo Nha nhà ta khuôn mặt tròn trịa, thực chính là cái có phúc a!"Cát Tường cao hứng nói, nói được Béo Nha đều ngượng ngùng.

Nào biết Ngô Bảo Nhi không để ý nói, "Đúng vậy, Béo Nha gả đến nhà ta ta tuyệt đối làm cho nàng mỗi ngày hưởng phúc."

Béo Nha ở sau người hung hăng nhéo Ngô Bảo Nhi một cái, lại đem tất cả mọi người chọc cười.

Dần dần có ít người tới chúc tết Phùng Quý, trong nhà chính ngồi rất nhiều người nói nói cười cười, bên trong cũng có Phùng Kim.

Mặc kệ mọi người quan hệ thân sơ như thế nào, hay từng có xích mích, chỉ cần ở trong một thôn, thời điểm qua năm mới mọi người đều là thân thiết nhiệt tình.

Hắc Muội nghĩ Vương Kiều Nga đang ở cử, trách không được Tiểu Phúc một mình đi chúc tết, từ lúc hắn té ngã, tính tình cũng thay đổi một ít, có chút ngây ngốc, nhưng Hắc Muội ngược lại cảm thấy so với trước kia đáng yêu.

Trước kia là một đứa nhỏ điển hình hư hỏng, cả ngày nghĩ bắt nạt người này khi dễ người kia, như bây giờ ngược lại nhã nhặn thanh tú.

Tứ Nha đến bây giờ đối với Tiểu Phúc vẫn hoảng sợ như trước, trước kia luôn bị bắt nạt sợ đến nỗi nhìn thấy là đi đường vòng.

Nay thấy Tiểu Phúc tới chúc tết, nàng liền ra ngoài trốn, Hắc Muội nhìn rất buồn cười, đang chuẩn bị trấn an cổ vũ nàng vài câu, nào biết đã có người trước nàng một bước.

Là Đại Thụ.

"Tứ Nha, ngươi đừng sợ, có ta đây, ai dám bắt nạt ngươi, nay ta làm việc nhà nông, khí lực rất lớn, tuyệt đối đánh thắng được."Đại Thụ nói được tin tưởng mười phần.

Nói thật, trước kia Đại Thụ vì thay Tứ Nha xuất đầu không ít lần đánh nhau, cùng Tiểu Phúc đánh nhau, bất quá Tiểu Phúc gần đây so với hắn lớn một chút, ăn ngon chút cũng khỏe mạnh chút, mỗi lần đều là Đại Thụ chịu thiệt, cuối cùng thấy Đại Thụ bị đánh, khóc vẫn là Tứ Nha.

Cho nên Đại Thụ vừa nói lời này Tứ Nha nhếch miệng nghiêng đầu cười híp mắt.

"Đại Thụ, ngươi đối với ta thật tốt!"

"Đương nhiên!"

Hắc Muội không nghĩ tới bình thường Đại Thụ luôn yên lặng, ở trước mặt Tứ Nha lại có một mặt hoạt bát như thế, càng xem Đại Thụ càng thích.

Nông thôn vui mừng náo nhiệt chúc tết thẳng đến mùng sáu tết vẫn chưa hết.

Một nhà Hắc Muội mỗi ngày không phải ăn thịt heo thì là thịt gà, qua năm mỗi người sắc mặt hồng nhuận lên, nhất là Béo Nha, song cằm đều đi ra, đối mặt mọi người giễu cợt nàng còn đúng lý hợp tình, bởi vì Ngô Bảo Nhi nói Béo Nha có song cằm như phúc oa dán trên cửa, rất phúc hậu.

Trong lúc này Hắc Muội vẫn thập phần kỳ quái Tam Mộc thế nào không đề cập tới chuyện viên phòng, nàng nghĩ không thể chính mình chủ động nha.

Dù sao cũng là khuê nữ, bình thường dù ngay thẳng bưu hãn, đối mặt chuyện này nàng vẫn ngượng ngùng.

Thẳng đến mùng tám, sáng sớm Hắc Muội vừa ngồi ở bên giường bới tóc, Tam Mộc từ trong tay áo lấy ra một vật, "Lễ vật sinh nhật."

Hắc Muội nhìn hắn sửng sốt, hôm nay đúng là sinh nhật mười tám tuổi của nàng. Không nghĩ tới hắn ghi tạc trong lòng.

Hắc Muội vừa thấy, là một cái ngọc bội, ngọc bội này vẫn treo trên lưng hắn, trong suốt sáng long lanh, một màu xanh biếc.

"Tặng ta?"

"Thế nào, không thích?"

Hắc Muội một phen lấy qua, "Thích!"

Nhìn nửa ngày, lại nhìn Tam Mộc bỗng nhiên không có ý tốt nói, "Cám ơn chàng tặng ta thứ quý giá này."

"Nếu thực sự muốn cảm tạ ta nàng có thể đáp lễ a!"

"Đáp lễ? Đáp lễ gì?"

Hắc Muội sửng sốt, "Chàng muốn ta tặng chàng cái gì?"

"Đem chính nạng tặng cho ta là được!"Tam Mộc nói được vô cùng hờ hững điềm tĩnh, một bên đánh tan tóc dài, ba ngàn sợi tơ trút xuống, nhất thời che khuất dung mạo xinh đẹp, đi đến bên giường mi đen như mực rũ xuống, khẽ chớp một cái, như cánh bướm, khiến lòng Hắc Muội như đoá hoa nở rộ, lại sợ hoảng không thôi.

Đây là ám chỉ buổi tối muốn đem nàng ——-

"Đúng như nàng nghĩ, "Hắn tiến sát lại, trong mắt càng ngày càng nóng, mang theo một cỗ áp lực rung động, gắt gao nhìn chằm chằm Hắc Muội, "Này qua tất niên, sinh nhật mười tám tuổi cũng qua, buổi tối chờ ta hưởng dụng đi!"

Hắc Muội giờ phút này thật sự là lòng như nổi trống, cố tình trên mặt ra vẻ trấn định.

Vì thế một ngày này, Hắc Muội bi thúc.

Trên bàn ăn Hắc Muội nhìn thấy một chén mỳ trường thọ, người trong nhà đều nhớ kỹ hôm nay là sinh nhật Hắc Muội, Phùng Quý tươi cười từ ái nói, "Ăn đi, ăn mỳ trường thọ trường trường cửu cửu, bình an."

Không biết thế nào hốc mắt Hắc Muội có chút lên men, nhiều năm nay vô luận cha mẹ sống khổ cực ra sao đều luôn nhớ kỹ sinh nhận của bốn tỷ muội các nàng, nghĩ đến trước kia vào ngày này hàng năm sáng sớm nương nàng đã nấu xong mỳ trường thọ chờ nàng cao hứng nhảy nhót, ngồi ở một bên ánh mắt sủng nịch nhìn nàng ăn như hổ đói.

Nay chỉ còn lại có một mình cha nàng.

"Cha, ăn điểm tâm xong đi bái tế nương nha!"

"Ừm, hương giấy cha đều chuẩn bị xong!"Phùng Quý gật đầu nói, nhớ tới Tú Cô qua đời rồi nhìn bọn nhỏ hiện tại trong lòng cảm khái vạn phần.

Điểm tâm vẫn do Béo Nha chuẩn bị.

Cát Tường chuẩn bị đồ ăn bái tế nương nàng, cầm ba cái đĩa nhỏ, một chén thịt gà, một chén thịt heo, một phần bánh mật.

Này ở nông thôn, đồ ăn xem như lễ tế người thân đã mất cao nhất.

Phùng Quý lấy ra cái giỏ đã sớm chuẩn bị, bên trong có giấy tiền vàng mã, nhang, đèn, ba đĩa đồ ăn, người một nhà chuẩn bị lên núi bái tế Tú Cô.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-110)