Ngược cực phẩm 3
← Ch.074 | Ch.076 → |
Về đến nhà, hai người như đôi vợ chồng già ngồi ở nhà chính lột đậu tằm.
Hắc Muội nói, "Vừa rồi ngươi nói gì với Cúc Trân thẩm?"
Lâm Tam Mộc rõ ràng lột vô cùng gian nan, nhìn đậu tằm trong tay Hắc Muội lột nhanh như gió chậm rì rì nói, "Nàng không cần phải xen vào, tin tưởng ta là được."
Hắc Muội còn mừng rỡ thanh nhàn, cười cười nói, "Lúc trước ngươi trốn trong phòng nhỏ kia cũng đã xem rõ, ai có đức hạnh gì ngươi nhất thanh nhị sở."
Lâm Tam Mộc cười cười, "Trừng trị vài người như vậy còn không phải chuyện nhỏ sao, xem như xả giận cho tỷ nàng."
Hắc Muội nghĩ Lâm Tam Mộc ra tay cũng đúng, hắn ở rể đến thôn Đại Diệp nếu không lập uy người ta còn tưởng hắn một người ngoài tới ở rể mà dễ bắt nạt.
"Vợ chồng đồng lòng tát biển đông cũng cạn!"Hắc Muội bỗng nhiên ngẩng đầu đối với Lâm Tam Mộc tươi cười, "Xem về sau ai còn dám khi dễ chúng ta!"
Vừa nói hai chữ chúng ta khiến Lâm Tam Mộc cảm thấy ấm áp.
Nàng đảo mắt nghĩ với tính ngoan độc của hắn sợ xuống tay quá độc ác, vì thế vội vàng nói, "Đều là người một thôn, ngươi đừng xuống tay quá độc gây tai nạn chết người, lại nói dù sao cũng là huynh đệ của cha ta, xảy ra chuyện ta thì không sao nhưng cha ta sẽ rất để ý."
Lâm Tam Mộc giương mắt nhìn nàng, cười đến khinh bỉ, "Nàng chính là hổ giấy, giả vờ hung hãn."
"Ta vốn không hung hãn, ngược lại rất dịu dàng!"Hắc Muội nói xong cũng hiểu được ghê tởm, lại nhịn không được cười ha ha.
Vương Kiều Nga và Hương Thảo trắng tay về nhà, mặt mũi Hương Thảo đầy bụi bẩn, cõi lòng lại tràn đầy tâm tư. Vương Kiều Nga cả người đều đất, vừa tức vừa vội, vừa về nhà khép cửa lại hướng về phía Hương Thảo tức giận, "Con bị điên à, đã đính hôn, cuối năm phải xuất giá rồi, thế nào không nghĩ tới thân phận như vậy! Ôi, thật sự là mất mặt muốn chết, trước mặt bao người một đại cô nương liền nhào vào người nam nhân —— "
Hương Thảo chưa từng bị nương mắng qua, nghĩ vừa rồi người nọ liếc cũng không liếc nhìn nàng một cái trong lòng vốn phẫn uất khó chịu, hiện tại bị trào phúng như thế càng cảm thấy bừng bừng lửa giận, trong lòng không biết tư vị, đối với nương trách móc, "Dựa vào cái gì nó có được một nam nhân như vậy, con mới xứng đáng có một nam nhân như thế —— "
Nàng nói chưa dứt lời, Vương Kiều Nga càng tức giận, vị hôn phu Hương Thảo là Trần nhị thợ mộc ở trấn, là người Vương Kiều Nga ngàn chọn vạn tuyển mới quyết định.
Thứ nhất hắn có tay nghề giỏi, Trần gia tuy rằng không giàu có, nhưng tốt xấu hắn có nghề kiếm sống, Hương Thảo theo hắn vô luận thế nào sẽ không cực khổ, thứ hai, trong nhà Trần nhị thợ mộc có ba huynh đệ, hắn đứng hàng lão nhị, về sau bọn họ thành thân, chia nhà, mẹ chồng khẳng định muốn ở với đại ca, hoặc là theo lão út, Hương Thảo khẳng định không cần hầu hạ mẹ chồng.
Đối với cô nương nhà quê mà nói, như vậy đã là thiên đại phúc khí.
Muốn soi mói thì Trần nhị thợ mộc có khuyết điểm duy nhất chính là diện mạo quá giản dị, là một người ai nhìn thấy đều có thể bỏ qua, tính cách cũng như khúc gỗ.
Vương Kiều Nga không biết Hương Thảo ngày đó trong lòng đem hai người Lâm Tam Mộc cùng Trần nhị thợ mộc so sánh vạn thứ, lại cảm thấy chính mình không cam lòng.
Từ lời nàng nói cảm thấy được hiện tại Hương Thảo bởi vì thích trượng phu của Hắc Muội đã ghét bỏ việc đính hôn, Vương Kiều Nga cảm thấy sự tình nghiêm trọng, bắt đầu có chút hối hận chính mình ngày thường rất sủng nữ nhi.
Đều nói đại cô nương xem vị hôn phu không nên chọn thanh tú, con gái ngốc của bà sao vờ không biết.
Trong lúc nhất thời đau lòng ảo não cũng căm tức Hương Thảo không biết tốt xấu, Vương Kiều Nga nóng nảy tiến lên túm lấy Hương Thảo, "Ngươi cái nha đầu chết tiệt thế nào không biết tốt xấu như vậy —— "
Nào biết Vương Kiều Nga túm vài cái trong ống tay áo Hương Thảo đã rớt ra một thứ, bà còn chưa kịp cúi đầu xem, Hương Thảo đã nhanh chóng lượm lên nắm ở lòng bàn tay.
"Là cái gì?"
Vương Kiều Nga tức giận, cố mở bàn tay Hương Thảo ra xem, Hương Thảo thấy nương đang đang mang thai khẳng định không dám giằng co, cuối cùng không lay chuyển được, mở bàn tay ra, dĩ nhiên là mấy đóa hoa hồng, bà nhất thời nhớ tới chuyện ngày đó ở nhà Hắc Muội Lâm Tam Mộc ném hoa chọn tá điền.
"Ngươi —— " Bà tức giận đem vai Hương Thảo lắc mạnh như muốn đem nàng lắc tỉnh lại, "Cũng không nhìn xem chính mình mấy cân mấy lượng, có năng lực kiếm bạc như người ta sao —— "
Qua hai ngày, trong thôn quả nhiên truyền ra bát quái Hương Thảo không biết liêm sỉ nhào vào lòng nam nhân khác, mà căn cứ cử chỉ Hương Thảo, nam nhân kia tất nhiên phỏng đoán là Lâm Tam Mộc.
Lâm Tam Mộc hiện tại một mình ra ngoài người trong thôn đều nhiệt tình chào hỏi, đối với mọi người tung tin vịt chuyện hắn cùng Hương Thảo hắn hờ hững cười.
Hắc Muội nghe xong mấy lời đồn không thèm để ý, thật sự không phải tự tin, nàng cảm thấy Lâm Tam Mộc cho dù không thích mình cũng sẽ không thích Hương Thảo.
Có mấy người giao tình tốt với Hắc Muội ngầm ám chỉ nàng chú ý đề phòng Lâm Tam Mộc cùng Hương Thảo, dù sao với tướng mạo của hắn ở nơi này, cô nương nào không thích công tử thanh tú, không sợ hắn có lòng mà là sợ người khác có ý.
Đặc biệt Ngũ Nương còn ngượng ngùng kêu Hắc Muội nhanh chóng mang thai sinh đứa nhỏ, nam nhân sẽ thu tâm.
Hắc Muội nghe cũng không để ở trong lòng.
Thẳng đến Hương Thảo ầm ĩ đòi từ hôn, truyền ra tin đồn, không nghĩ tới Trần nhị thợ mộc bình thường nhìn rất thành thật, thế nhưng thập phần quyết đoán, trực tiếp tới cửa từ hôn.
Hắc Muội thế này mới giật mình, thời điểm ăn cơm nhìn Lâm Tam Mộc tao nhã ngồi ăn, nghe được tin tức này bất động thanh sắc, đối với hắn khẽ mắng một tiếng, vẫn là một câu, "Hồ ly tinh!"
Lâm Tam Mộc chậm rãi ăn, thẳng đến nuốt xuống mới khẽ đáp lại, "Trừ nàng ra ta cũng không câu dẫn bất luận kẻ nào!"
"Ngươi câu dẫn ta, ta cũng không mắc mưu!"
"Thật sự?"Lâm Tam Mộc bỗng nhiên tiến đến gần Hắc Muội, lập tức làm cho nàng khẩn trương lên, Lâm Tam Mộc cười như kẻ trộm.
Lại qua vài ngày Phùng Quý dẫn ba tỷ muội Cát Tường về nhà, không nghĩ tới Lâm thúc cũng theo về, nói là muốn giúp nhà nàng ngày mùa.
Hắc Muội thấy khi hắn nói lời này không dấu vết liếc nhìn Cát Tường một cái.
Hắc Muội đem chuyện mười mẫu ruộng tốt nói với cha, cha nàng sửng sốt, thật không thể tưởng tượng được thế nhưng có thể có mười mẫu ruộng tốt, mặc dù có chút tiếc hận không thể buôn bán nữa, nhưng nông dân có ruộng tốt so với cái gì đều vui vẻ.
Đợi nghe Hắc Muội nói cả hai mẫu ruộng ở nhà cũng đều cho thuê, lập tức không biết là cao hứng hay mất mát.
Hắc Muội vội vàng an ủi ông nói là Tam Mộc không muốn làm cho ông mệt nhọc nữa, muốn cho ông hưởng phúc, trong lúc nhất thời ông lại cảm động.
Lâm thúc ở một bên cũng khuyên giải an ủi ông, vừa vặn hiện tại có thể một lòng cùng hắn chuyển đến trấn ở, Phùng Quý suy nghĩ cũng đúng, lại vừa nghĩ, Cát Tường ở thôn Đại Diệp mãi khẳng định sẽ không tìm được người đàng hoàng nào, còn không bằng cùng đi trấn sống, thứ nhất ở bên cạnh ông ông có thể mưu tính hôn sự cho nàng, thứ hai Cát Tường ở nhà cũng sợ Tam Mộc không được tự nhiên.
Cái chủ ý này đúng như Lâm thúc mong muốn, nhìn vẻ mặt hắn cao hứng, Hắc Muội cũng không nói ra, chỉ nói có Cát Tường ở một bên săn sóc Phùng Quý nàng cũng yên tâm, nói xong đối với Llâm thúc chớp chớp mắt, trên nét mặt già nua của Lâm thúc lập tức đỏ, vội vàng cúi đầu xuống.
Buổi tối Phùng bà bà tới hướng Phùng Quý đòi bạc, Hắc Muội vừa nghe liền hiểu được này khẳng định là muốn chuẩn bị đồ cưới cho Hương Thảo càng thêm thể diện, lại động tâm suy tư đến túi tiền nhà Hắc Muội.
Trước kia mỗi lần Phùng bà bà đến nhà đòi tiền Phùng Quý dù khó khăn vẫn nghĩ biện pháp đưa vài văn tiền trấn an nương.
Hắc Muội không ngờ là Phùng Quý lần này trực tiếp đáp một câu, hiện tại do Hắc Muội và con rể làm chủ, ông không giữ tiền, khiến Phùng bà bà nghẹn một bụng hỏa lại không thể phát tiết.
ở chỗ Hắc Muội bà vốn đã khó lấy được tiền, huống chi bây giờ còn có thêm Lâm Tam Mộc, bà nghĩ đều không cần nghĩ có thể chiếm được tiện nghi gì, phẫn nộ về đến nhà, cả nhà con thứ hai nay sống không bằng, trong lòng thực không phải tư vị.
Buổi tối cả nhà Phùng Quý ăn cơm, còn đặc biệt bưng cơm kêu Tú Cô, với hàm ý hoài niệm bà.
Người một nhà sống rất tốt, bao gồm Cát Tường đều cảm thấy Lâm Tam Mộc là một thư sinh văn khiêm hữu lực (biết chữ+sức mạnh), tựa hồ không hề xa lạ, như vốn đã là người một nhà.
Lại một lần khác, Hương Thảo trông mong nhìn Tam Mộc, Hắc Muội đều thay nàng xấu hổ, huống chi người bên cạnh cười trộm, đều nói xem ra đồn đại không giả, Hương Thảo thật muốn đoạt chồng của tỷ mình.
Mặc dù ai nấy đều thấy được Tam Mộc đối với Hương Thảo không kiên nhẫn cùng xa lánh.
Rất nhanh bởi vì hôn sự Hương Thảo khiến cho Vương Kiều Nga sứt đầu mẻ trán, dù đưa gấp đôi đồ cưới Trần nhị thợ mộc vẫn muốn từ hôn.
Hương Thảo nay cũng hiểu được chính mình lỗ mãng, lấy lại tinh thần hai đầu cái gì cũng không có, Lâm Tam Mộc căn bản là không đặt nàng vào mắt, trước mặt người trong thôn nói thẳng chính mình ngoại trừ Hắc Muội ra bất luận nữ nhân nào cũng thấy chướng mắt.
Những lời này dù nói rất đơn giản, nhưng làm thôn dân vô cùng cảm thấy ý vị sâu xa.
Những lời này cũng không có phủ nhận thái độ Hương Thảo lại bày rõ thái độ Tam Mộc, hắn trong lòng chỉ có Hắc Muội, bất luận kẻ nào cũng dụ hoặc không được.
Hương Thảo trừ bỏ đối với hắn tuyệt vọng đều không còn mặt mũi.
Vương Kiều Nga cuối cùng chỉ có thể nhờ cọng cỏ cứu mạng là Lâm Tam Mộc tự mình ra mặt làm sáng tỏ với Trần nhị thợ mộc, nhưng Lâm Tam Mộc đợi chính là lúc này, liền quăng ra một câu, "Liên quan gì tới ta!"
Kiên quyết hờ hững, Phùng bà bà cùng vợ chồng Phùng Kim đành phải dập đầu trước cháu gái và cháu rể.
Lần này không có Phùng Quý ở nhà hoà giải, Hắc Muội cũng không bận tâm, trực tiếp khóa cửa.
Nghĩ lúc trước các nàng hại nương nàng lưu sản, đệ đệ đã muốn thành hình, nếu không cố giữ lý trí nàng hận không thể làm cho các nàng chết.
Việc hôn sự của Hương Thảo và Trần nhị thợ mộc còn chưa chắc chắn, đã có người lại nhúng tay, đó là Diệp bà bà, chuyện con gái bà Tịch Mai gả cho con trai Trần Loan lý chính bị ngâm nước nóng bà vẫn lo lắng.
Tịch Mai cũng là người có đầu óc, trực tiếp tìm Trần nhị thợ mộc xuống tay, thường xuyên qua lại, Trần nhị thợ mộc quyết tâm cưới Tịch Mai, Diệp bà bà vì cọc hôn sự này đưa hết gia súc trong nhà làm của hồi môn đưa tới nhà Trần nhị thợ mộc.
Hôn ước mang đậm chất hài kịch như vậy rất nhanh thành đề tài mọi người bàn tán, lại làm cho cả nhà Phùng bà bà Vương Kiều Nga cùng Diệp bà bà triệt để trở mặt.
Phùng bà bà đi khắp thôn mắng Diệp bà bà, hai người một ngày mắng chửi nhau mấy trận.
Vương Kiều Nga tức giận làm động thai khí nằm ở trên giường không dám xuống.
Hắc Muội biết được tin vừa sợ vừa bội phục, "Ngươi đã sớm tính toán trước, từng bước làm cho bọn họ đấu nhau đi!"
Nghĩ Tịch Mai tuy rằng có kiêu căng chút, nhưng so với Hương Thảo, Hắc Muội thật tình thích Tịch Mai hơn, nàng ngoại trừ thích cái đẹp, yếu ớt một tí, nội tâm cũng không phá hư.
Mà Hương Thảo chẳng những kiêu căng hơn nữa lòng ghen tị đặc biệt mạnh, nhất là đối với Hắc Muội, tâm rất đen.
Bất quá nàng thật không ngờ Lâm Tam Mộc sẽ dựa vào chuyện hôn sự Hương Thảo khiến nhà Diệp bà bà cùng nhà Phùng bà bà Vương Kiều Nga đấu nhau.
Lúc trước truyền ra lời đồn Lâm Tam Mộc cùng Hương Thảo ái muội nàng còn tưởng hắn bất quá muốn phá hôn sự của Hương Thảo, không nghĩ tới hắn còn có chiêu sau.
Lâm Tam Mộc cười đến hờ hững, "Kêu bọn họ chó cắn chó đi!"
Vừa nói xong liền nghĩ, không đúng, Phùng bà bà tốt xấu cũng là bà nội Hắc Muội, nếu bà ta là chó, vậy Hắc Muội chẳng phải cũng là chó sao. Lại vội vàng nói, "Cái này gọi là lấy độc trị độc."
Hắc Muội cười ha ha, nghĩ về sau có lẽ được thanh tĩnh.
Nay nhà Hắc Muội dù có nói gì, cũng được mọi người ủng hộ, ai cũng không dám lỗ mãng.
Không nói mọi người dựa vào ruộng nhà nàng kiếm sống, chỉ dựa vào thủ đoạn nhỏ mượn đao giết người của Lâm Tam Mộc, người hiểu biết cũng thấy sợ hãi, lại không dám nói Hắc Muội chiêu con rể là một thư sinh ẻo lả
← Ch. 074 | Ch. 076 → |