Đùa giỡn
← Ch.038 | Ch.040 → |
Hắc Muội càng ngày càng cảm thấy Lâm Tam Mộc là một người bí hiểm, nhưng nàng hiện tại tuyệt không sợ hắn, ngược lại có chút quen với hắn âm tình bất định.
Vừa thấy hắn Hắc Muội đã nói, "Ngươi nói rất đúng, tỷ của ta ngã lưu sản là bị đại tẩu tỷ ấy thiết kế."
Lâm Tam Mộc nghe xong khóe môi khẽ nhếch một chút.
"Ta nhất định phải bắt ả trả một giá đắc!"
"Giết ả!"
Hắc Muội kinh ngạc nhìn hắn, "Ngươi điên rồi, giết người là phải đền mạng."
Nhìn bộ dáng hắn không cho là đúng mới bỗng nhiên nhớ lại đến vốn chính là một người đang chạy trốn, chần chờ hỏi, "Ngươi đã giết người?"
"Giết người cướp của không từ bất cứ việc xấu nào!"Hắn nhìn nàng tà mị cười, nắm bắt cằm của nàng, "Còn chưa thử qua cưỡng bức nữ nhân, ngươi muốn thử xem hay không?"
Hắc Muội khinh miệt cười, một phen chụp được tay hắn, "Ít hù dọa tiểu hài tử đi!"
"Làm trò, ngươi còn là tiểu hài tử?"
Lại nhìn bộ dáng Hắc Muội một chút cũng không sợ hắn, hắn bình tĩnh càng đến gần, "Thế nào, còn không tin?"
"Ta tin mới là lạ."Hắc Muội cười khẽ liền muốn rời khỏi, lại bị hắn lôi kéo cánh tay không buông, sức một chút nàng lập tức té vào lòng hắn.
Hơi thở nam tử tươi mát thản nhiên có hương vị cúc hoa, bỗng nhiên nàng liền nghĩ tới sự kiện lần trước hắn tập kích ngực, phản xạ có điều kiện che trước ngực, trong lòng sợ hãi phức tạp.
Trong mắt nàng đề phòng cùng không kiên nhẫn hắn thu hết đáy mắt, lập tức buông nàng ra, thản nhiên nói, "Ta đối với trứng ốp lếp không có hứng thú!"
"Ngươi mới trứng ốp lếp!"Hắc Muội thẹn quá thành giận, "Ngươi còn là tiểu hồng đậu!"
Lâm Tam Mộc lập tức nghĩ tới lúc trước ở trên núi thời điểm nàng bôi thuốc cho hắn kỳ thực đã xem hết thân thể hắn, lập tức vừa buồn bực lại xấu hổ.
Hắc Muội nhanh chóng nhận thấy được cảm xúc hắn biến hóa, nhìn trên khuôn mặt trắng noãn của hắn túng quẫn lập tức hiểu được, trước mắt lập tức hiện ra thanh xuân kiên cố của hắn ——
"Ai, lại nói tiếp, thật muốn hướng ngươi thỉnh giáo một chút, thế nào mới có làn da bóng loáng trắng nõn như vậy a ——- "Hắc Muội cố ý cợt nhả nói xong.
Lâm Tam Mộc mím môi âm trầm nhìn nàng.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy âm lãnh, vội vàng cười nói, "Ta là nói da mặt ngươi thế nào tốt như vậy, đi ngủ sớm một chút, không quấy rầy a." Vội vàng rất nhanh rời đi.
Sáng sớm hôm sau vừa ăn qua điểm tâm, Phùng bà bà âm trầm kêu Phùng Quý cùng Hắc Muội qua nhà bà.
Hắc Muội nghĩ, rốt cục đã đến, dặn dò Tứ Nha coi nhà, mang theo Béo Nha cùng đi.
"Hắc Muội, bà nội con khẳng định là trách con không nên cùng nhị thẩm tranh chấp đánh nhau, đến lúc đó muốn bồi thường cái gì, ta liền bồi thường!"
"Dựa vào cái gì? Béo Nha bị thương ai bồi thường?"Hắc Muội nhìn vẻ mặt cha nàng buồn khổ trong lòng cũng không vui, cha nàng là người thành thật, lại nặng nhất hiếu đạo, ngẫm lại nói, "Cha, đến lúc đó cha cứ ăn ngay nói thật, vốn lúc ấy cha cũng không ở nhà."
"Ai —– "
Phùng Quý kỳ thực trong lòng cũng uất ức, nhưng một bên là mẹ ruột huynh đệ, một bên là nữ nhi, sự việc cho tới bây giờ hắn thầm muốn dàn xếp ổn thoả.
Đi đến sân Phùng gia, tiến vào nhà chính, hay thật, ngồi vị trí đầu tiên là Phùng lão gia tử người có bối phận cao nhất thôn họ Phùng, đã ngoài sáu mươi, ở thôn Đại Diệp là người nhiều tuổi nhất, thân thể cũng còn cường tráng.
Bên cạnh là cữu gia Hắc Muội, cũng chính là đệ đệ Phùng bà bà, cữu cữu Phùng Quý, còn có huynh đệ nhà mẹ đẻ Vương Kiều Nga đều tứ bình bát ổn ngồi ở phía trên, cả nhà Phùng Kim đứng ở một bên, ra vẻ ủy khuất.
Xem ra hôm qua Vương Kiều Nga không có bất kỳ động tĩnh gì chính là đi tìm những người này đến hôm nay tiến hành thẩm vấn nàng a.
"Nha đầu chết tiệt kia, còn không quỳ xuống!"Phùng bà bà một tiếng quát lớn.
Hắc Muội ánh mắt bình tĩnh nhìn bọn họ đờ đẫn quỳ gối hạ đường, đầu tiên vô cùng lưu loát kêu một tiếng, "Thái gia gia!"
(thái gia gia: ông cố)
Cái này gọi đương nhiên là Phùng lão gia tử, tuy rằng ông chỉ là anh em bà con của phụ thân gia gia Hắc Muội, một tiếng thái gia gia này rõ ràng vẫn là hưởng thụ.
"Hắc Muội, có phải ngươi đánh nhị thẩm ngươi không?"
"Ông cố, ông cần phải minh tra a, con khi nào thì đánh nhị thẩm con chứ, phải nói là thẩm ấy đánh con, nhìn xem mặt con này—— "Nói xong lấy tay chỉ vào vết thương nhất nhất cho bọn hắn xem.
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi cãi cố, trên cổ tay Hương Thảo và Tiểu Phúc bị thương không phải ngươi làm trò quỷ sao?"
Hắc Muội vừa nghe Phùng bà bà nhắc tới vết thương cổ tay Hương Thảo cùng Tiểu Phúc trong lòng nghĩ, thật đúng là quỷ làm, vẻ mặt đúng lý hợp tình nói, "Tên khốn khiếp nào làm chứ!"
"Hắc Muội!"Cữu lão gia nói, "Con gái phải nói chuyện chú ý chút!"
"Cữu gia, con không có hướng vào ai a!"Hắc Muội vẻ mặt vô tội, Vương Kiều Nga tức giận muốn nhảy ra nói chuyện, bỗng nhiên Béo Nha nói một câu, "Cữu gia, bà nội, vết thương trên cổ tay Hương Thảo tỷ cùng Tiểu Phúc là bọn họ muốn lấy đá đập đầu nhị tỷ con không cẩn thận tự trậc."
Béo Nha nổi danh là bánh bao mềm, nàng sợ hãi nói những lời này nhưng thật ra vài lão bối đều tin, lập tức nhìn về phía Vương Kiều Nga.
Vương Kiều Nga buồn bực, tức giận đến muốn giơ chân, một phen quỳ gối trước mặt huynh đệ bà, "Ca ca a, ngày đó muội không có cách nào khác qua a, cháu gái này đã bắt nạt lên đầu muội muội huynh, đánh ta không nói còn đánh cháu ngoại trai huynh, còn không thừa nhận."
Hương Thảo và Tiểu Phúc vội vàng đi qua tiếp tục khóc kể với Phùng bà bà và cữu gia.
Ca ca Vương Kiều Nga là một nam nhân bốn mươi tuổi, có chút dáng vẻ thư sinh, ở trấn mở một tiệm gạo, giờ phút này nhìn thấy muội muội khóc kêu như vậy trên mặt có chút không nhịn được, một bên an ủi Vương Kiều Nga một bên đáp ứng chuyện này ông nhất định làm chủ.
Hắc Muội vừa muốn kêu Béo Nha lại đây, định đem vết thương trên người nàng bị Hương Thảo đá lấy ra cho mọi người xem, Phùng bà bà quát khẽ một tiếng, "Phùng Quý, quỳ xuống cho lão nương!"
Phùng Quý quỳ gối bên cạnh Hắc Muội, kêu một tiếng nương.
Phùng bà bà không kiên nhẫn quát lớn, "Ngươi cái đồ bất hiếu, ta nuôi ngươi lớn đến chừng này một chút đáp lại cũng không có, lại đem mấy hàng lỗ vốn sủng trên trời, hôm qua dám đánh trưởng bối, ngày mai có phải sẽ muốn đánh tới trên đầu bà già này không——– "
Vẻ mặt Phùng Quý tái nhợt vô lực giải thích cùng cầu xin Phùng bà bà hùng hổ hùng hùng hổ hổ.
Ngoài cửa đã tụ tập nhiều người xem náo nhiệt.
Hắc Muội nhìn sườn mặt đen gầy của cha, cắn chặt răng hứng lấy Phùng bà bà bạo mắng, một bên dúm tóc bạc đau nhói mắt nàng, giờ phút này nàng hiểu rõ lời Lâm Tam Mộc, muốn giết người.
Nàng một phen đứng lên, hai mắt muốn phun lửa nhìn Phùng bà bà quát, "Câm miệng!"
Tất cả mọi người kinh ngạc, Phùng bà bà còn muốn bão nổi, Hắc Muội đánh đòn phủ đầu, lập tức mở cửa viện ra, nói, "Các hương thân phụ lão đến phân xử, nhìn xem có phải Hắc Muội sai hay không, nếu thật sự là Hắc Muội sai ta hôm nay sẽ ở trong này quỳ chết!"
Những người xem náo nhiệt từ từ vây quanh ở cửa lớn lập tức không biết nên nói cái gì.
Hắc Muội đứng ở bên trong nói, "Thừa dịp trưởng bối cùng các hương thân ở đây hôm nay ta sẽ đem sự tình kể rõ ràng. Chuyện là như vầy, hôm kia giữa trưa ta biết tỷ của ta lưu sản ta phải đi nhà Diệp bà bà, tra xét mới biết được tỷ của ta sở dĩ lưu sản là vì đại tẩu nàng Trần Anh để lá lách dưới chân hại tỷ ta ngã mới lưu sản.
Mà ta trở lại nhà đã nhìn thấy nhị thẩm ta thừa dịp ta và cha không ở nhà đánh nương ta.
Mọi người nói nương ta đang mang thai sáu tháng, bà ta lúc này đánh nương mọi người nói bà ta giấu tâm tư gì chứ?"
Nói xong Hắc Muội lại vén áo Béo Nha lộ ra dấu chân trên đùi và bụng, "Mọi người xem xem, Béo Nha nhà ta luôn luôn là đứa thiện lương, chưa bao giờ động thủ người ta, ngay cả đứa nhỏ trong thôn đánh nó nó còn không đánh trả, trên người lại bị trưởng bối nó đá thành như vậy."
Hắc Muội nói lời này ý tứ là đem vết thương trên người Béo Nha đổ lên đầu Vương Kiều Nga.
Một trưởng bối mà đánh cháu gái còn nhỏ của mình như vậy người bên cạnh nhìn đương nhiên khinh bỉ, đồng loạt ánh mắt nhìn về phía Vương Kiều Nga.
Hương Thảo thấy đương nhiên hoảng, vội vàng nói, "Không phải nương ta đá, là ta đá."
Hắc Muội đợi chính là những lời này, "Mọi người đã nghe thấy được, lúc ấy ta không ở nhà, mẹ con các nàng đi đánh nương và muội muội ta, ông cố, cữu lão gia, các người nói đi, nếu ngươi về nhà thấy được chuyện này ngươi không đi ngăn cản sao? Nếu không ngăn cản ta mới nên quỳ ở đây, bởi vì ta rất bất hiếu a!"
Người đứng ở cửa nhất thời nghị luận, đều biết Hắc Muội mạnh mẽ nhưng cũng biết Hắc Muội rất hiếu thuận, đều nói Hắc Muội ngăn cản nhị thẩm là đúng.
Lão thái gia cùng cữu gia nửa ngày trầm tư không nói lời nào, Hắc Muội xoay người đối với Phùng bà bà nói, "Bà nội, bà luôn miệng nói cha ta không sinh được con trai, mẹ ta hiện tại mang thai, tôn tử bà ngay tại trong bụng, mà bà lại dung túng con dâu mang theo hai đứa con đi đánh bà ấy, bà như vậy là ngóng trông cha ta có nhi tử sao?"
Nói mấy câu khiến Phùng bà bà giận sôi lên, "Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia —— "
Nói xong muốn đến xé miệng nàng, Hắc Muội lập tức vọt ra phía sau lão thái gia, "Ta còn chưa nói xong đâu."
Hôm qua ta cùng Diệp bà bà nói, nếu bà ta không trừng trị Trần Anh cho tỷ ta một công đạo, ta sẽ nói Ngô lão gia thu hồi toàn bộ ruộng đất của bà ta cho người họ Phùng ở thượng thôn thuê."
Một câu này khiến tất cả mọi người bao gồm cữu lão gia và Phùng bà bà ở bên trong đều chấn động.
Nhà mẹ đẻ Phùng bà bà chính là người họ Phùng, lúc trước xem như ngang hàng với ông nội Hắc Muội, cho nên nhà cữu lão gia mặc dù ở hạ thôn nhưng là họ Phùng, phân chia ruộng đất ao cá đều thuộc họ Phùng thượng thôn.
"Ngươi dựa vào cái gì có thể nói động Ngô lão gia?"Cữu lão gia lập tức liền hỏi trọng điểm.
Hắc Muội cười cười, "Chỉ bằng con cứu Ngô Bảo Nhi nhà ông ấy một mạng, không tin các ngươi có thể đi hỏi Ngô lão gia, hỏi có phải ông ấy đáp ứng con một chuyện không, chỉ cần con mở miệng ông ấy có thể đáp ứng!"
Lần này toàn trường đều nổ tung, ruộng đất tốt nhất thôn Đại Diệp tất cả trong tay Ngô lão gia, ruộng nhà ai thuê của ông đều rất tốt, lại không cần nộp thuế, Ngô lão gia bơm vá cũng công đạo.
Mấy nhà hạ thôn dựa vào cái gì lại ở nhà mới, lại mua gia súc, còn trong viện xây riêng một cái giếng, không phải là dựa vào ruộng của Ngô lão gia mới qua ngày lành sao?
Đang ngồi đều là người họ Phùng, nếu Hắc Muội làm cho Ngô lão gia đem ruộng đất cho người họ Phùng thuê không phải người người đều có lợi sao, trong lúc nhất thời mỗi người đều thổi phồng Hắc Muội phúc hậu, có chỗ tốt gì trong lòng đều nghĩ tới người họ Phùng mình.
Lại có người nói Vương Kiều Nga làm như vậy không đúng, Tú Cô là đại tẩu còn mang thai làm em dâu đi đánh đại tẩu mang thai rất không nên, còn nói Phùng Kim không phải, không quản nổi nhà, Diệp bà bà rất bảo hộ tiểu con dâu.
Hắc Muội mắt lạnh nhìn bộ dạng hổn hển của một nhà Phùng bà bà cùng Vương Kiều Nga trong lòng sảng khoái ngất trời, nhìn cũng không nhìn các nàng, trực tiếp cùng cữu lão gia và lão thái thương lượng nói chuyện ruộng nước với Ngô lão gia.
Lão thái gia nhìn Hắc Muội vẫn cười, Hắc Muội nhìn thấy sợ hãi, "Thái gia gia, ông nhìn con cười làm sao!"
"Hắc Muội, thật tinh ranh!"Lão thái gia vuốt râu nói đến.
← Ch. 038 | Ch. 040 → |