Ăn thịt lợn rừng
← Ch.015 | Ch.017 → |
Người này dĩ nhiên là Cúc Trân thẩm.
Kỳ thực bà rất ít đến nhà Hắc Muội, lúc này đến có chút khiến người ta ngoài ý muốn.
Hắc Muội vẫn thực khách khí chuyển ghế mời bà ngồi trong sân, chính mình một bên thu đậu nành và đậu xanh phơi nắng một bên nghe bà rốt cuộc có chuyện gì muốn nói.
Cúc Trân thẩm nói xong vài câu tán gẫu liền đem đề tài dẫn tới lợn rừng.
Hắc Muội trong lòng đang buồn bực con lợn rừng này thì có quan hệ gì với bà, cuối cùng mới biết được thì ra bà sớm phát hiện Hắc Muội ở trong đậu phộng chôn cạm bẫy.
"Hắc Muội, đậu phộng hai nhà chúng ta cùng một chỗ, con lợn rừng đó bị sập bẫy của con, còn không phải theo đậu phộng nhà ta bên kia đi qua —– "
Hắc Muội nghe đến đó cảm thấy đã minh bạch, bà là muốn chia phần a, không khỏi một trận cười lạnh, vừa định nói ra miệng, không nghĩ Phùng Quý từ trong phòng đi ra trực tiếp ở trong chậu gỗ lấy ra một khối gan lợn đưa cho Cúc Trân thẩm, "Đại muội tử, cầm lấy đem về nhà cho bọn nhỏ ăn!"
Cúc trân thẩm vừa thấy Phùng Quý chủ động đưa này nọ vào tay bà có chút thụ sủng nhược kinh, ngượng ngùng nói cám ơn.
Vừa quay đầu lại Hắc Muội đã bưng chậu gỗ tiến vào bếp.
Phùng Quý tiễn bước Cúc Trân thẩm vào bếp nói, "Hắc Muội, đừng tức giận, người ta là một quả phụ nuôi ba đứa nhỏ cũng không dễ sống."
"Người khác không dễ sống, chúng ta dễ sống sao?"Hắc Muội thở phì phì nói xong không để ý cha nàng.
Phùng Quý ngượng ngùng cười cười nói, "Sáng mai chúng ta cùng đi nhổ đậu phộng nha!"
Hắc Muội cũng không lên tiếng trả lời, bắc cái nồi lên, nấu cháo ngô, vẫn kêu Béo Nha nhóm lửa.
Hắc Muội lại hái vài lá mướp bọc hai ruột lợn lại treo lên, một cho má Ngô cách vách, một cho nhà Thuỷ Sinh ca.
Sau đó trực tiếp đi đến nhà Diệp bà bà ở hạ thôn.
Vào sân cũng không kêu gọi, trực tiếp đi vào nhà chính.
Cả nhà Diệp bà bà đang ở nhà chính ăn cơm, Hắc Muội bỗng nhiên xuất hiện.
"Con gái thông gia!"Diệp bà bà chạy nhanh gọi vào.
"Hắc Muội!"Cát Tường và Tịch Mai đồng thời hô.
Hắc Muội cũng không lên tiếng đứng ở bên cạnh bàn, đưa đầu nhìn nhìn thức ăn trên bàn.
Trong chén là cháo ngô, chính giữa đồ ăn có một tô bí đao, trắng bóng, một chậu rau linh tinh, còn có một chậu khoai lang.
Hắc Muội lập tức một trận cười lạnh, "Đều nói tá điền lớn nhất thôn Đại Diệp nổi tiếng giàu có, hôm nay xem ra còn không bằng đồ ăn nhà ta!"
Diệp bà bà là người keo kiệt nhưng lại sĩ diện, vội vàng nói, "Con gái thông gia, ngươi hiểu lầm, giữa trưa ăn thức ăn quá mặn, buổi tối ăn nhẹ một chút tốt hơn."
"Ồ, vậy bà nói một chút, giữa trưa sao thức ăn lại mặn?"
"Hắc Muội."Cát Tường nhanh chóng đi qua lôi kéo Hắc Muội sang một bên, "Trễ như vậy muội đến đây làm gì?"
Hắc Muội vốn muốn kêu Cát Tường buổi tối về nhà ăn một chút thịt lợn rừng, lập tức nhất thời thay đổi chủ ý, xoay người đối với Diệp bà bà nói, "Bà thông gia, tỷ của ta đói gầy, ta muốn đón tỷ ta về nhà ăn vài ngày, không ý kiến đi?"
"Đi, đi!" nhà Diệp bà bà ngày mùa xong rồi, hiện tại cũng không cần người làm việc, hơn nữa lần trước Hắc Muội ầm ĩ như vậy, bà cũng thu liễm một ít, không để Cát Tường ra ngoài, lúc này, Hắc Muội nói muốn Cát Tường về nhà ở vài ngày bà còn vừa vặn giảm đi lương thực.
Diệp Bình cũng không nói gì, chính là nhíu mày một chút, Hắc Muội thấy Cát Tường cũng không có cùng trượng phu nói lời từ biệt, trực tiếp liền đi theo Hắc Muội về nhà.
"Tỷ, tỷ thế nào không cùng tỷ phu nói một tiếng."
Cát Tường thản nhiên nói, "Không cần."
Hắc Muội không hề hỏi, vội vàng kể lại chuyện hôm nay cùng cha bắt được lợn rừng, "Tỷ, tỷ ở nhà vài ngày, ăn hết thịt lợn rừng rồi lại về nhà."
"Được."Cát Tường lôi kéo tay Hắc Muội khẽ mỉm cười nói, nhưng Hắc Muội cảm thấy tỷ nàng hiện tại tươi cười không còn vui vẻ như trước kia, mang theo ưu thương thản nhiên.
Đêm nay, cả nhà thấy Cát Tường về nhà lại vui vẻ.
Cát Tường muốn nấu cơm, Hắc Muội không cho, đẩy nàng đi bồi nương tán phiếm.
Bữa cơm chiều làm xong, một tay Hắc Muội làm.
Vốn còn canh xương chưa uống hết, ngay từ đầu đã hâm nóng bưn lên cho nương và Cát Tường mỗi người một chén lớn.
Phùng Quý gánh một thùng nước giếng rửa nội tạng lợn, nếu không qua đêm sẽ hư.
Hắc Muội trực tiếp đem hai giò lợn chưa ướp lấy ra, cắt thịt rửa sạch, lại đem xương đã chặt xong cho vào trong nồi hầm, hiển nhiên một cái nồi lớn không nấu hết hai giò lợn.
Không còn cách nào khác, cuối cùng Hắc Muội đành phải lấy ra cái nồi lớn cuối cùng luân phiên hầm.
Rửa sạch thịt lợn rồi cho thêm chút muối vào xào sơ qua, đem đặt vào chậu, như vậy sẽ không bị hư.
Còn lại một nồi Hắc Muội chuẩn bị làm thịt kho tàu.
Nàng cầm quế, lại cho thêm một ít bột gia vị vào trộn đều, cho dầu vào nồi nung nóng, đổ thịt vào xào từ từ, thẳng đến thịt bắt đầu chảy mỡ, hơi hơi vàng, trở bề tiếp tục dùng lửa nhỏ xào đến khi thịt lợn rừng vàng, bỏ đậu cà vỏ vào đảo đều.
Không bao lâu thịt lợn rừng đổi sang màu đỏ sậm, lại cho hành, gừng, tỏi, vốn thêm ít đường, nhưng cổ đại đường thực quý, nhà Hắc Muội căn bản không có.
Cuối cùng đổ nước sôi vào dùng lửa vừa nấu tiếp, sau đó cho muối vào lại dùng lửa lớn nấu, thẳng đến nước thịt sôi ùn ục lên, sau cùng đi ra chính là thịt lợn kho tàu thơm ngào ngạt.
Phùng Quý luôn miệng khen Hắc Muội làm ngon.
Hắc Muội không đáp lại, Tú Cô và Cát Tường liếc mắt một cái liền nhìn ra Hắc Muội đang giận cha, vì thế đều chờ Phùng Quý giải thích.
Phùng Quý liền nói chuyện Cúc Trân thẩm đến muốn chia thịt lợn.
Tú Cô nói, "Hắc Muội, quên đi, đều là hàng xóm láng giềng, cho thì cho."
Cát Tường cũng khuyên Hắc Muội.
"Cha luôn mềm lòng, lúc chúng ta đói khổ ai giúp chúng ta chứ!"
Hắc Muội nhìn cha liên tiếp gắp thịt vào chén mình cũng hết giận.
Bởi vì Hắc Muội thả đồ gia vị, một chút mùi lợn rừng cũng không có, tất cả đều là mùi thịt, béo mà không ngấy.
Cả nhà ăn một bữa tối với thịt kho tàu tận hứng.
"Hắc Muội hiện tại càng ngày càng tài giỏi."Cát Tường nói.
"Đúng vậy, từ lúc con xuất giá chuyện trong nhà trên cơ bản do Hắc Muội chăm lo."
"Béo Nha và Tứ Nha có nghe lời cha nương với nhị tỷ không hả?" Lại hỏi.
Béo Nha cùng Tứ Nha đang cố ăn, chu cái miệng nhỏ nhắn đầy mỡ gật đầu nói chính mình nghe lời.
"Béo Nha không thể nhàn hạ a, phải bắt đầu học nấu cơm!"
Béo Nha lại gật đầu.
Cơm nước xong, Hắc Muội kêu mọi người ra sân hóng gió, cũng tiêu hóa thức ăn, buổi tối ăn nhiều thịt quá, sợ không tiêu hóa tốt.
Nhưng Béo Nha và Tứ Nha bởi vì ăn quá no nên lập tức mệt rã rời, Phùng Quý đành phải bế cách nàng về phòng ngủ, vì thế hóng gió chỉ còn lại có bốn người.
Tú Cô rất lo lắng cuộc sống Cát Tường ở nhà chồng, càng lo lắng nàng thế nào còn không mang thai.
Nói đến mang thai, Hắc Muội cảnh giác hỏi, "Tỷ, mẹ chồng tỷ không muốn ôm tôn tử sao?"
"Muốn chứ, bà luôn nghĩ biện pháp chèn ép đại tẩu, tỷ gả qua thời gian còn chưa lâu nên không có thúc giục."
Nói đến đại tẩu Cát Tường, Cát Tường tựa hồ đối với nàng tràn ngập đồng tình, nhưng Hắc Muội vừa nghĩ đến ngày đó nữ nhân kia vui sướng khi người gặp họa ánh mắt liền cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại nói cũng không được gì.
"Tỷ, có rảnh chúng ta đến trấn một chuyến, để Vương đại phu bắt mạch."
Cát Tường cũng gật đầu.
Đêm nay mấy người hàn huyên rất nhiều, về thời thơ ấu, cũng về tính toán cho tương lai.
Trên cơ bản đều là Hắc Muội cùng Cát Tường nói, Phùng Quý và Tú Cô nghe.
Sáng sớm hôm sau, Phùng Quý cùng Hắc Muội phải đi nhổ đậu phộng, trực tiếp nhổ cây non và đậu phộng trói chọn về nhà.
Hắc Muội ở phía trước kéo, Phùng Quý cầm cái cuốc ở phía sau đào đậu phộng.
Đợi đến lúc sắp về nhà ăn điểm tâm, một mảnh đậu phộng đã giải quyết, trói thành những bó vững chắc gánh vêf, cũng đào hơn phân nửa giỏ đậu phộng.
Cha và con gái về đến nhà đem cây đậu phộng non đặt ở nhà chính, chờ ăn điểm tâm lại tróc đậu phộng.
Cát Tường đã làm xong điểm tâm, nấu cháo bí đỏ, nướng bánh ngô, giống như lúc nàng chưa xuất giá cười dài tiếp đón mọi người ăn cơm.
Hắc Muội lập tức nhớ tới mới trước đây Cát Tường đã ở nhà chiếu cố tỷ muội các nàng khi cha mẹ ra đồng làm việc.
Hốc mắt bỗng nhiên có chút nóng lên, cúi đầu đi qua hỗ trợ bưng đồ ăn.
Đồ ăn của Tú Cô vẫn là một chén canh xương lớn, bởi vì canh quá đặc, Cát Tường cho thêm mấy trái mướp non vào, vô cùng chu đáo tri kỷ.
Ăn qua điểm tâm Phùng Quý không cần Hắc Muội đi theo, một mình đi nhổ đậu phộng gánh trở về.
Hắc Muội nghĩ ở nhà tróc đậu phộng cũng là làm việc, còn có thể bồi Cát Tường nên không có kiên trì.
Bốn tỷ muội như trước kia một dạng vây quanh cái sọt tróc đậu phộng, nói nói cười cười đã tróc được một sọt lớn.
Hắc Muội lại cây đậu phộng chuyển đi ra bên ngoài phơi nắng làm củi, vừa đem hơn phân nửa sọt đậu phộng đổ xuống bãi đất trống phơi nắng, cha nàng Phùng Quý lại gánh một gánh đậu phộng trở lại.
"Cha, nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều chúng ta lại cùng đi."Hắc Muội nói.
"Không cần, cha gánh thêm một gánh nữa sẽ ngừng, buổi chiều lại đi cũng được." Phùng Quý cười nói ra cửa.
"Buổi chiều con đi với hai người!"Cát Tường nói, liền bị Hắc Muội nghiêm khắc cự tuyệt, "Tỷ ở nhà trừ bỏ bồi nương nói chuyện chính là phải bồi bổ sức khoẻ cho thật tốt."
Nói xong bốn người lại bắt đầu một vòng tróc đậu phộng mới.
Lúc này Ngô Bảo Nhi đến.
"Bảo Nhi, lại tìm Béo Nha chơi à!"Bảo Nhi thẹn thùng gật đầu.
Hắc Muội kêu Béo Nha và Bảo Nhi cầm than củi ở trên đất nhà chính viết chữ chơi.
Giữa trưa lão bộc nhà Ngô địa chủ đến đón Ngô Bảo Nhi về nhà Hắc Muội nói bởi vì có lợn rừng nên giữ Ngô Bảo Nhi ở nhà ăn cơm.
Ngô Bảo Nhi vừa nghe thật cao hứng, được sự cho phép sau đó chờ ăn lợn rừng.
← Ch. 015 | Ch. 017 → |