Hôn anh thêm một chút nữa đi h
← Ch.101 | Ch.103 → |
<images> Đường cao tốc Diên An lại tắc rồi.
Điền Tư hạ cửa sổ xuống một chút, anh nghiêng đầu nhìn hoa tường vi bên đường. Hạt mưa đêm đánh lên khóm hoa mỏng manh, lõi hoa hồng hào, lấp lánh và rung rinh.
Tài xế là người Thượng Hải, ông khẳng định nói: "Đừng sốt ruột, mười phút nữa chắc chắn sẽ thông." Điền Tư cười rồi kéo cửa sổ lên. Tài xế liếc nhìn bó hoa trong lòng anh rồi lại nói: "Bó hoa này đẹp quá, mang tông xanh, rất tốt, cái này là tặng bạn à?" Điền Tư nhẹ nhàng nâng bó hoa lên rồi nói, "Tặng cho bạn gái tôi." Tài xế lại nhìn bó hoa hỏi, "Mua ở chỗ nào vậy? Nói tôi biết với, tôi cũng đi mua một bó tặng vợ mình."
Trong lúc hai người nói chuyện, dòng xe đã thông.
Điền Tư sợ Hồ Già đợi nên vẫn gửi tin nhắn WeChat cho cô bảo cô về khách sạn trước.
Hồ Già biết anh bị tắc đường cũng không nói gì nhiều, cô chỉ trả lời một tiếng ừ rồi cùng bạn quay về.
Điền Tư đến trễ nửa tiếng.
Anh vừa xuống xe, Hồ Già đã che ô chạy ra từ đại sảnh, xuyên qua màn mưa lấp lánh, cô mang theo ánh sáng rồi lao vào lòng anh. Đam Mỹ Sắc
Điền Tư ôm cô như ôm một ngôi sao ấm áp, anh xoa xoa chiếc áo khoác dính hơi mưa của cô rồi dùng áo choàng bọc lấy cô, "Ngoài trời mưa to như vậy, sao em còn chạy ra?" Hồ Già ngẩng đầu lên cười với anh, "Lúc nào cũng để anh đón em, em cũng muốn đón anh. Anh lại hay rồi, dám để em đợi lâu vậy, có phải là đang muốn trả thù em phải không?" Lúc cô nói chuyện mang thần thái vô cùng đáng yêu và ánh mắt rực rỡ.
Điền Tư cười, anh không để ý ánh nhìn của người qua đường, trực tiếp ⓗô*п lên môi cô.
Hồ Già ôm bó hoa nằm trên giường.
Điền Tư tắm xong bước ra, cô vẫn còn đang ngắm hoa, anh ngồi xuống bên mép giường.
Hồ Già lật người ngồi dậy, dựa vào lòng Điền Tư rồi hỏi anh, "Em chỉ nhận ra hoa hồng, những loại khác là gì vậy?"
Anh từ từ nói với cô: "Nhìn giống như bướm là hoa diên vĩ, bên cạnh nở như kiếm tuốt ra khỏi vỏ là hoa kiếm lan, bên cạnh có vân mảnh hẹp là hoa tulip cánh lật, hoa làm nền là hoa phi yến nhỏ." Hồ Già nghe xong, cô nâng bó hoa lên, để ngược sáng, lại xem kỹ càng một lần nữa rồi mới để hoa lên đầu giường, cô vừa cười vừa nói: "Đây là lần đầu tiên em nhận được hoa."
Điền Tư nghe xong liền lập tức cảm thấy áy náy, "Là do anh tặng quá muộn, sau này mỗi ngày anh đều sẽ mua hoa cho em."
"Khùng hả, thỉnh thoảng mua một lần là được rồi, mỗi ngày mua thì sẽ không lãng mạn nữa."
Anh suy nghĩ một lúc nói, "Chúng ta cứ coi lãng mạn là chuyện thường ngày là được."
Điền Tư mở đèn ngủ rồi 🌜·ở·𝒾 ⓠⓤầ·𝓃 áo.
Cô ⓡ.ê.n 𝓇.ỉ nói: "Ừm, chậm lại chút nữa." Cách âm khách sạn không được tốt lắm, đoàn đạo diễn ở ngay bên cạnh, Hồ Già không dám rên to.
Điền Tư nghe lời cô cũng làm động tác chậm lại, anh kê một cái gối mềm dưới eo cô, lúc anh làm động tác này, hai người vẫn dính chặt với nhau, lỗ nhỏ xinh 💰-ıế-✞ 𝒸-𝐡-ặ-𝖙 lấy dương v*t, Điền Tư lại đâ_〽️ ⓥà_o thêm mấy cái nữa, Hồ Già mím môi rên hừ hừ, bên trong â-m 𝐡-ộ đã mềm nhũn như bùn, lần này Điền Tư chọn bao cao su quá mỏng, đâ.Ⓜ️ ✔️.à.𝖔 liền k●í●ⓒ●𝒽 †●h●í↪️●♓ vô cùng, mạch 〽️-á-𝖚 cũng nổi lên gân guốc, ↪️*ọ ✖️*á*✝️ qua lại vào thịt non của cô.
"Giai Giai..."
Điền Tư cúi xuống rồi 𝒽.ô.ⓝ lên khuôn mặt cô, anh thì thầm: "Anh rất thích tư thế này, có thể vào rất sâu."
Khi nói chuyện anh cũng không quên làm động tác phía dưới, dùng dương v*t to dài chấm mật ngọt trong â*ɱ ⓗ*ộ, thuần thục đâ●ⓜ 𝖛à●𝑜, trên dưới trái phải đều thúc vào điểm nhạy cảm của cô, tạo ra tiếng nước nhóp nhép d*â*𝐦 đ*ã𝖓*𝐠, Hồ Già thực sự chịu không nổi nữa, cô bị anh nhấc eo lên làm, thịt non không ngừng co bóp liên hồi, m·ⓐs💲𝐚·🌀·e gậy th*t to dài một cách 🅓â*〽️ đã*п*ⓖ.
Nhuỵ hoa cô cũng vì thế mà sưng to theo, Điền Tư lại còn dùng lòng bàn tay vừa vỗ vừa xoa khiến cô phải r.⛎.𝐧 ⓡẩ.𝐲.
"A ưm... 𝖐í*𝖈*ⓗ th*í*𝒸*ⓗ quá, chịu không nổi nữa rồi, anh đừng, ưm a!" Hồ Già không kiềm được mà vẫn phải 𝓇ê*п r*ỉ vài tiếng.
Trong chuyện trên giường, Điền Tư thông minh hơn cô nhiều, anh giữ khuỷu chân cô, không cho cô khép chân lại rồi lại đưa đẩy eo, thừa lúc cô còn đang 𝖗ц*ⓝ 𝓇*ẩ*y mà nhanh chóng đâ.𝐦 νà.o mười mấy cái, hai viên to tròn vỗ thành tiếng vang dội vào bờ ⓜ·ô·𝓃·𝐠 nhỏ của cô, như thể đang tán tỉnh. Hồ Già 𝐛●ấ●υ 𝐜♓●ặ●𝐭 ga giường, như thể vừa yêu vừa hận, ánh mắt mang theo vẻ mê loạn, cô đối diện với đôi mày đen sẫm của Điền Tư, có thể nhìn thấy tình dục ⓝó𝐧_🌀 𝖇ỏ_𝖓_ⓖ trong đôi mắt anh.
Hồ Già đưa tay qua, anh liền ngậm lấy ngón tay cô, dịu dàng ⓛ_𝒾ế_ɱ ɱú-✞ rồi dùng ánh mắt lấy lòng cô.
Cô đã 👢ê-𝓃 đ-ỉ-ⓝ-♓ hai lần, Điền Tư vẫn còn cảm thấy chưa đủ.
Lần thứ ba, 🅓â●𝐦 thuỷ của cô đã bắn tung tóe trên sàn nhà, Hồ Già như trở thành một con cua chân mềm, nằm bẹp trong lòng anh.
Hồ Già bị Điền Tư làm đến mức hoa huy*t đã sưng phồng, căng tròn cả rồi. Dù Điền Tư đã rút dương v*t ra nhưng vành hoa ướ-𝖙 á-𝖙, mập mạp của Hồ Già vẫn 𝒽●é 𝖒●ở, bên trong là thịt non đỏ hồng còn co bóp. Điền Tư dùng tay ѵu.ố.𝐭 ν.ⓔ, ngón trỏ chôn vào một đoạn rồi lại thêm ngón giữa vào, từ từ mân mê thịt non.
"Đừng mà..." Hồ Già ⓣ·♓·ở ԁ·ố·c nói, "Cứ chơi thế này thì em lại muốn làm nữa."
Cô nói lời Ⓜ️*ề*m mạ*𝖎, yêu kiều nhưng lại trừng mắt nhìn anh, thật đúng là mang theo ⓓ_ụ_𝐜 ν_ọ_𝓃_𝖌 mê hoặc tỏa sáng giữa vẻ kiều diễm.
"Vậy thì tiếp tục làm." Điền Tư 〽️*ú*т lấy vành tai nhạy cảm của cô, anh dịu dàng 𝒹.ụ d.ỗ, "Em muốn chơi thế nào anh đều có thể làm được hết."
Hồ Già nghe xong, hơi thở cô cũng có chút nghẹn lại, Điền Tư cũng quá dính người mất thôi. Cô mà tiếp tục làm với anh, e rằng đến sáng cũng chưa xong. Cô bảo Điền Tư nằm xuống, anh cũng ngoan ngoãn làm theo, nhìn cô vừa ngoan ngoãn vừa khao khát. Hồ Già muốn anh mau 𝖝𝖚●ấ●🌴 t●1●𝓃●𝖍, cô liền lấy dây chun buộc tóc rồi cột lên hai viên to tròn của anh, Điền Tư ngay lập tức liền rên lên tiếng.
Cô cưỡi lên hông Điền Tư rồi vểnh Ⓜ️·ô·𝐧·🌀 lên, nuốt trọn dương v*t của anh.
Hồ Già nhún lên rồi lại xuống, bộ 𝓃gự·c trắng như tuyết đung đưa như cây hạnh ngày xuân, xuống rồi lại lên dồn dập, Điền Tư bị cô trói chặt hai quả cầu, hạ thân càng lúc càng sưng phồng và nhạy cảm, "Giai Giai... chậm lại thôi, 𝐬ướп●𝐠 quá." Điền Tư chỉ có thể khàn giọng van xin cô, cô không nghe, còn nói lời ԁ●â●ɱ đ●ã𝓃●ℊ với anh, "Không phải bảo muốn chơi thế nào cũng được sao? Thật sự không ngoan mà, xem em dùng bộ ⓝ𝐠●ự●𝐜 đánh anh thế nào."
Nói xong, cô cúi người xuống, dùng ռ🌀ự.🌜 cọ loạn xạ trên gương mặt của Điền Tư, anh có hơi ngạt thở, vừa định ăn vú thì cô lại ngồi thẳng dậy, nâng ⓝℊ_ự_𝖈 lên, cố tình không cho Điền Tư ăn, bộ 𝓃ɢự.𝖈 to vểnh trước mặt anh, cô thật sáng ngời và ngọt ngào, chỉ cho nhìn chứ không cho ăn. Điền Tư 🌴𝒽·ở dố·𝖈, anh bóp chặt lấy eo Hồ Già rồi đẩy hông lên, ấn cô xuống rồi dương v*t hướng lên mà làm.
"A ưm ưm, dương v*t to lên nhiều quá, Điền Tư, anh hưng phấn như vậy sao?" Hồ Già vừa cười vừa ⓣ·𝒽·ở ԁ·ố·↪️.
Anh bị cô trói, quy đầu càng lúc càng nhạy cảm, mã mắt bị 𝖉·â·𝐦 thuỷ cọ qua cọ lại, anh sắp bắn ra rồi, Điền Tư vừa nhíu mày vừa rên trong sung sướ*ⓝ*ℊ.
Trong cơn ԁ.ụ.↪️ ✔️.ọ𝐧.ɢ, anh kéo Hồ Già vào trong lòng mà h-ô-ⓝ-, giữa lúc dương v*t vẫn đang cuồng nhiệt đ●â●𝖒 𝖛●à●🅾️ bên trong, giọng anh lại mềm nhẹ rồi nói, "Giai Giai... em nói yêu anh có được không? Em nói đi, anh sẽ lập tức bắn ra." Hồ Già không chịu nổi được sự cầu xin của anh, lòng cô mềm nhũn, cô xoa xoa anh.
"Thần kinh, đương nhiên là em yêu anh rồi." cô ⓗô_ռ lên khoé miệng anh, "Em không yêu anh thì sao lại làm với anh?"
Điền Tư thả lỏng lông mày, anh không nhịn được nữa, dương v*t đã cương lắm rồi, hai viên to tròn càng bị s.iế.t 𝖈.𝐡.ặ.t thì càng sưng to, anh ôm Hồ Già 🦵_à_Ⓜ️ ✝️_ì_n_♓, dương v*t sung huyết, tinh hoàn bị nghẹn thành một màu thẫm, anh ra vào thêm thêm mười mấy cái nữa thì dây chun bật tung, ngay sau đó, pháo hoa cũng bùng nổ trong đầu Điền Tư.
Cuối cùng anh cũng bắn ra rồi ôm cô thì thầm: "Anh yêu em."
Hai người ôm lấy nhau rồi nằm một lúc.
"Tâm trạng đã tốt hơn chưa?" Hồ Già dùng tay vén tóc mái của Điền Tư, anh gật đầu.
Cô lại nhẹ nhàng hỏi anh: "Ban ngày anh bị sao vậy? Em cảm giác anh có hơi đãng trí, đã có chuyện gì xảy ra à?"
Điền Tư im lặng nhìn cô, cảm xúc trong mắt anh như một ao nước, yên tĩnh mà áp lực, anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói, "Không phải chuyện gì to tát, em đừng lo lắng."
Hồ Già đành vỗ về Điền Tư, "Thôi vậy, anh không muốn nói thì không cần phải nói ra, em cũng có những chuyện không muốn nói."
Điền Tư ôm lây cô, thấp giọng nói: "Hôn anh thêm chút nữa đi."
______
Edited by Koko# Wattpad: @biggestkoko
← Ch. 101 | Ch. 103 → |