Trầm luân
← Ch.059 | Ch.061 → |
Cảm thấy có chút đau, Hàn Băng Băng trong cơn ngây ngất mịt mờ tỉnh lại. Phát giác chiếc áo ngủ mỏng manh của mình đã bị kéo xuống đến vai, đai thắt cũng lỏng lẻo muốn rời từ khi nào. Chân áo vốn dĩ dài đến trên đầu gối sớm đã bị vén lên đến đùi, đôi chân trắng muốt như ngọc cứ như vậy lộ ra ép chặt bên thân người của kẻ phía trên, tùy ý cho bàn tay to lớn của nam nhân kia ve vuốt.
Vạt áo của Tần Viễn Kỳ mở rộng, lộ ra lồng ngực cười tráng. Hắn hôn xuống hõm cổ của nàng cắn lấy chiếc dây yếm kéo nhẹ, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống rãnh ngực mê người mới lộ ra của nàng không ngừng cắn mút.
Hàn Băng Băng mím chặt môi vô thức cong mình lên, càng thêm câu dẫn hắn. Khuôn mặt nàng ửng hồng, mái tóc đen dài xõa tung trên chăn đệm uốn lượn tạo nên một bức tranh thủy mặc tràn đầy mỹ diễm, càng thêm nổi bật lên dung nhan tuyệt sắc. Hơi thở của nàng mỗi lúc một gấp gáp cùng thanh âm rên rỉ khó nhịn theo sự càn rỡ của Tần Viễn Kỳ mà càng thêm chìm xuống, thân thể cũng dần cháy lên thứ cảm xúc kỳ quái khiến nàng càng lúc càng bất an.
Tần Viễn Kỳ lần theo cần cổ mê người tìm lên môi nàng, cuốn lấy. Thanh âm của hắn trong cơn kích động cũng trở nên khàn khàn.
- Băng Nhi...
Hắn nhìn xuống dung nhan mỹ lệ của nàng. Cặp mắt mơ màng được phủ một lớp sương mù, sự tinh khiết mang đầy mê hoặc vì bị khiêu khích mà nhuốm lên một cỗ hấp dẫn đầy tội lỗi.
Toàn thân hắn nóng bừng lên, yết hầu không khỏi giựt nhẹ. Dục vọng nóng cháy khẩn thiết muốn đoạt lấy nàng khiến hắn khó mà trấn tĩnh nổi.
.
Thật sự là đòi mạng.
.
- Đừng dùng ánh mắt này để nhìn ta. - Lấy tay che đi đôi mắt câu hồn ấy, bờ môi mỏng không ngừng hôn lên gò má đến môi nàng. Thanh ấm ngắt quãng mang theo biết bao sự đè nén - Ta sẽ khống chế không được...
Hắn sẽ khống chế không được mà nhào tới, hóa thành dã thú chiếm đoạt lấy nàng. Đem sự tinh khiết trong đôi mắt kia cướp đi trong sự điên cuồng mất kiểm soát.
Trong đầu hiện lên vô số hình ảnh cùng tiếng vang, thối thúc bản tính hoang dã mà hắn không biết, không ngừng gào thét thúc giục hắn xông tới chiếm lấy nàng. Con thú đói khát của bản thân khó khăn ẩn giấu bao nhiêu lâu nay, cuối cùng cũng chỉ có nàng mới có thể an ủi vỗ về hắn.
.
Hàn Băng Băng nghe được hơi thở gấp gáp nặng nề của hắn phả xuống trên da nàng. Bàn tay mềm mại trượt theo tay hắn kéo xuống. Nàng nhìn thấy hắn, trong mắt hắn cháy lên hai luồng hỏa diễm đem nàng nhìn đến mức toàn thân đỏ bừng. Nàng cảm nhận được dục vọng cấp thiết của hắn đang lan tỏa dưới từng vân da thớ thịt, không một nơi nào không mãnh liệt ham muốn.
Đôi tay trắng nõn của nàng ôm chặt lấy cơ thể nam tính trên người mình, khuôn mặt xinh đẹp vùi vào ngực hắn thấp tiếng như muỗi kêu.
- Đừng có dừng.
.
.
Nàng sợ, nhưng đêm nay nàng không nghĩ từ chối hắn.
Trong sự ngỡ ngàng, Tần Viễn Kỳ căn bản chưa kịp có bất kỳ sự chuẩn bị cho động tác tiếp theo. Thân thể cao lớn dễ dàng bị Hàn Băng Băng xoay người trở lại. Hắn gần như khiếp sợ nhìn theo từng động tác của nàng, ánh mắt nóng bỏng xuyên suốt theo từng chuyển động của nữ nhân trước mắt.
Nữ nhân này thật sự đáng đánh đòn.
Nàng cư nhiên dám ngồi lên người hắn.
Chiếc yếm lụa theo động tác của nàng chảy xuống thảm đệm, y phục mong manh như tấm màn sa vừa bị hắn một hồi lôi kéo căn bản không đủ để che đi một khoảng tuyết trắng cùng những đường cong xinh đẹp. Thậm chí vào lúc này, dưới ánh nến nhập nhằng kia sự che lấp mờ ảo như vậy so với việc đem y phục trên người nàng cởi sạch còn có sức hấp dẫn hơn.
Hàn Băng Băng cảm thấy hai má mình sắp bốc cháy đến nơi, ánh mắt nóng bỏng của hắn lúc này không khác nào đem nàng từ cao đến thấp lột trần. Nàng cố nén lại ngượng ngùng, đôi tay thon dài chống lên vai hắn, cẩn trọng ôm lấy, cúi đầu hôn lên cằm hắn. Thân thể to lớn của nam nhân dưới người nàng trong giây lát chấn động, cừng đờ như huyền thiết. Nàng đối với ánh mắt sắc bén thâm trầm kia làm như không thấy, bàn tay bé nhỏ hơi run lên giúp hắn cởi y phục.
Ngón tay nàng run rẩy chạm lên lồng ngực trần trước mặt, cảm nhận được sự mãnh mẽ cùng cường hãn thuộc về nam nhân. Ánh mắt của Tần Viễn Kỳ càng thêm âm u, Hàn Băng Băng cắn môi lấy thêm can đảm dướn mình tới, đem đôi môi đỏ mọng hôn lên môi hắn.
- A....
Một hồi trời đất xoay chuyển.
.
Tần Viễn Kỳ vốn dĩ đang ngằm dưới người nàng đột nhiên mạnh mẽ chuyển mình. Thân thể to lớn ngồi dậy ôm lấy nàng xoay một vòng trên giường, đem nữ nhân mềm mại trong ngực áp chế dưới thân. Hắn quỳ bên người nàng dứt khoát đem ngoại bào trên người mình thoát ra ném xuống giường, hạ mình vùi xuống thân thể nàng. Bàn tay ôm lấy gương mặt ngại ngùng lảng tránh của nàng nâng lên, mãnh liệt hôn xuống. Hắn hôn đến bạo liệt, đem toàn bộ khát vọng cùng ham muốn không chút che giấu hiển lộ hết thảy trước mắt nàng. Cho đến khi có thể rời đi, đôi môi xinh đẹp của nàng sớm đã bị hắn hôn đến mức sưng mọng.
- A đầu lớn mật. - Hắn gầm nhẹ một tiếng, bạc môi cắn hôn trên cằm nàng đi xuống, hơi thở nặng nề phả lên cần cổ trắng nõn mê người mang theo nguy hiểm cùng tà ác - Nếu đã như vậy thì đừng hối hận.
.
Dù có hối hận, cũng không thể kịp nữa.
.
.
Ánh nến nhạt dần, chiếu xuyên qua màn giường mỏng manh màu tím nhạt ẩn hiện hai dáng người xao động. Nhịp thở gấp gáp cùng nhiệt độ nóng cháy khiến người ta chỉ cần nghe qua thôi cũng sẽ đỏ mặt. Từ dưới chân giường vương đến trên đệm vải áo la liệt khắp nơi. Chăn đệm nhàu nát, đệm giường lún xuống ôm lấy thân thể đôi nam nữ không ngừng mơn trớn ôm siết lấy nhau.
Da thịt kề sát, dấy lên từng ngọn lửa khao khát. Hơi thở gấp gáp nặng nề tan vào nhau trong từng nụ hôn, vành mái tóc mai của cả hai cũng tựa như cùng chung một sinh mệnh mà đan cài cùng một chỗ.
Tần Viễn Kỳ căn bản không cho nàng cơ hội để vãn hồi trở lại.
Hắn bá đạo mà cháy bỏng đem nàng nhấn xuống giường, đem nàng toàn bộ không hề che giấu dưới ánh mắt của hắn. Hàn Băng Băng trước giờ chưa từng biết, nam nhân này bình thường cao quý dịu dàng, thâm trầm khó đoán như vậy, lúc này lại tựa như dã thú không ngừng đòi hỏi trên người nàng. Hắn dùng đôi môi kia, đem nàng từ ngọn tóc cho tới ngón chân toàn bộ đều hôn lên. Giống như muốn đem nàng toàn bộ... không nơi nào không giữ lại hơi thở của riêng hắn.
- Băng Nhi. - Tần Viễn Kỳ khàn giọng gọi tên nàng, bàn tay cảm nhận da thịt non mịn trơn mượt như tơ lụa. Hắn đem nàng tầng tầng lớp lớp vây hãm yêu thường, đem nàng ở dưới thân hắn vì bị khiêu khích càn rỡ mà thấp giọng rên rỉ.
Hắn đã đợi giây phút này lâu đến nhường nào?
Bông hoa xinh đẹp này cuối cùng cũng trong vòng tay hắn, từng cánh từng cánh nở rộ.
.
Thời điểm ấy, đau đớn chớp nhoáng xuyên qua. Hàn Băng Băng khó thở ôm chặt lấy bờ vai mạnh mẽ của Tần Viễn Kỳ. Không có đau đớn xé rách như sách vở vẫn nói, nhưng sự căng trướng nhức nhối chân thật khiến nàng bất giác rơi lệ.
Tần Viễn Kỳ dịu dàng hôn lên mắt nàng.
- Hối hận sao?
.
Hối hận sao?
.
Hàn Băng Băng nhìn thật kỹ nam nhân toàn bộ chiếm lấy mình. Nàng lắc đầu cười yếu ớt vùi mặt vào lồng ngực mạnh mẽ của hắn.
- Không hối hận.
Nàng chỉ là chưa từng biết được, thời điểm đau đớn này lại khiến nàng chân thực nhìn thấy tình yêu của hắn, nhiều đến thế, mãnh liệt đến thế. Nàng chưa từng biết, giữa nam và nữ vào thời điểm này, có thể trở nên thân thiết trọn vẹn như vậy.
Nàng không hối hận..
.
Chỉ là... quá hạnh phúc.
.
.
Nhưng rất nhanh, Tần Viễn Kỳ đã khiến nàng phải nếm qua một thứ cảm xúc khác.
- Ưm... - Nữ nhân trên giường cong mình lên. Nàng khó nhịn cắn chặt cánh môi đỏ mọng ngăn lại những thanh âm xấu hổ đang muốn tràn ra khỏi miệng, thân thể mềm mại tan ra như một vũng nước xuân trong lồng ngực của nam nhân tùy ý hắn cướp đoạt. Ngón tay nàng giữ chặt lấy cánh tay cường tráng đang giống như xiềng xích quấn chặt lấy eo mình, sợ hãi sẽ bị thứ xúc cảm ào ạt lênh đênh này nhấn chìm xuống vực sâu của dục vọng.
Đau đớn dần qua đi, khoát cảm ào ạt như biền gào sóng dữ cũng điên cuồng ập tới. Mỗi lần đều khiến nàng toàn thân run rẩy. Bốn phía xung quanh đều tràn ngập hương vị của hắn, hơi thở nóng bỏng cùng bao nhiêu nụ hôn nồng nàn. Tất thảy dễ dàng bắt trói nàng lại trong lồng ngực mạnh mẽ không thể phản kháng.
- Đừng cắn. - Tần Viễn Kỳ thương tiếc vuốt nhẹ lên cánh môi sưng mọng đang bị chủ nhân chà đạp kia.
Hàn Băng Băng lắc đầu, cảm giác giống như bị hắn nắm giữ tất cả các mạch cảm xúc khiến nàng hô hấp cũng thấy khó khăn, cố hết sức để trốn tránh. Tần Viễn Kỳ câu môi cười xấu xa, ngón tay hắn tách qua môi nàng, bạc môi hôn lên gò má phấn mịn thơm ngát, sức lực cũng âm thầm tăng lên một chút.
- A...
Nàng nhịn không được kêu thét lên, thân thể cũng không chống đỡ được mà khẽ xao động, thanh âm mềm yếu nức nở giống như con mèo nhỏ nũng nịu rơi vào tai của nam nhân. Bình thường như vậy, nàng sẽ khiến hắn mềm lòng muốn tha cho. Nhưng lúc này thì hiệu quả lại hoàn toàn khác biệt.
.
Nến cạn đã tắt.
.
Trong bóng đêm, kích thích các giác quan của Tần Viễn Kỳ. Hắn dường như trở nên càng điên cuồng hơn, càng tàn bạo hơn.
- Băng Nhi. - Hắn nặng nề thốt lên tên nàng, đôi tay luồn vào mái tóc nàng nâng lên hôn xuống đôi môi sưng mọng. Dịu dàng cùng ôn nhu của hắn sớm đã bị đánh mắt từ khi nào, lý trí cũng không còn lưu lại để có thể nhẹ nhàng chờ đợi nàng thích ứng được như trước. Từng đợt tiến tới đều mạnh mẽ mãnh liệt khiến toàn thân nàng run lên.
- Đừng... - Hàn Băng Băng chịu không được mà cầu xin tha thứ, đôi tay lập tức bị hắn khống chế ép chặt vào giường. Tần Viễn Kỳ gần như điên cuồng vùi sâu vào cơ thể nàng, mỗi lần đều tựa như muốn đem toàn bộ hương sắc của nàng vét sạch mới cam lòng buông tha. Đôi môi nóng bỏng kia cắn mút trên người nàng, lực đạo mang theo vài phần thô bạo khiến nàng cảm thấy đau đớn.
Nàng thực sự chịu không nổi.
Nhưng nam nhân trên người nàng, sớm đã không thể dừng lại được nữa.
Hắn nắm chặt lấy thắt lưng nàng, không cho phép nàng trốn tránh hay từ chối. Tấn công của hắn càng lúc càng nhanh, sức lực cũng càng lúc càng mãnh liệt. Bàn tay ve vuốt xoa nắn trên người nàng cũng dần trở nên cường liệt hơn, đem nàng hoàn toàn trói chặt lại. Hàn Băng Băng yếu ớt ghé sát bên gối cẩm, nàng siết chặt tay níu lấy chăn đệm dưới thân, thở gấp vô lực tiếp nhận từng va chạm mất hồn lạc phách của hắn khiến từng ngón chân cũng muốn cuộn lại.
Tiếng nức nở cầu xin của nàng vang lên trên chiếc giường lớn, càng kích thích nam nhân kia. Hắn nuốt đi tất cả thanh âm yếu ớt của nàng vào miệng, bàn tay vuốt ve chân nàng cũng nắm chặt lấy nâng lên, ép sát vào người mình, động tác dưới thân càng thêm bạo liệt hơn.
- Bảo bối! Nàng không biết... ta đã khống chế bao lâu.
Dục vọng của hắn... đâu phải chỉ là mới vài ngày mà thôi.
Đã bao nhiêu đêm ôm nàng trong tay, một lần lại một lần nén xuống dục vọng của bản thân. Nàng không biết đêm đêm khi nàng ngủ say yên giấc, tâm tư của hắn phải đấu tranh kịch liệt đến mức nào.
Hắn đã mất bao nhiêu kiên nhẫn cùng quyết tâm sắt đá mới có thể một lần lại một lần buông tha cho nàng. Như vậy trong lúc này đây, làm sao hắn có thể dừng được?
Tần Viễn Kỳ cả đêm muốn nàng, cả đêm chiếm lấy nàng trong bóng đêm nhập nhằng không tỏ. Hàn Băng Băng bị hắn giày vò đến mức khó có thể kêu lên thành tiếng, cho dù có cầu xin đến thế nào cũng bị hắn đem áp đảo lên đầu giường, giam hãm nàng trong không gian mà hắn tạo ra khao khát từng lần một. , từng lần từng lần lôi kéo nàng bước đến cực hạn của dục vọng. Hắn say đắm tư vị ngọt ngào quyến rũ của nàng trong cơn đê mê không muốn tỉnh lại, giống như chính mình dùng linh khí của nàng để tồn tại, đem sinh lực ủa nàng hút đến cạn kiệt mới có thể cam lòng buông tha.
Một đêm triền miên.
Một đêm điên cuồng.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |