← Ch.68 | Ch.70 → |
A............... tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương phát ra từ miệng Liễu Đình, loại thống khổ, hoảng sợ, tuyệt vọng này bao phủ toàn thế giới!
Phí Như Phong lao ra khỏi phòng theo dõi, tiếng hét chói tai thê lương quanh quẩn bên tai hắn.
Thanh âm đến từ địa ngục vẫn kéo dài, "cô muốn bây giờ tôi tháo đống băng gạc trên mặt cô ra sao? cô muốn mẹ cô..."
Phí Như Phong đấm vỡ răng ông ta, hắn ôm chầm lấy Liễu Đình, trên mặt cô quấn đầy băng gạc, nước mắt điên cuồng chảy ra, như phát điên thi nhau lao khỏi hốc mắt cô, cô hét chói tai thê lương trong lòng hắn, hai tay cô nắm chặt bấm sâu vào trong thịt máu tươi rỉ ra từ lòng bàn tay cô, Phí Như Phong hé miệng, một ngụm máu tươi không kịp kiềm chế phun ra khỏi miệng hắn, rơi thẳng xuống.
trên thế giới có một người như vậy, bạn muốn bắt lấy linh hồn cô ấy, bạn muốn cướp đoạt hết ý chí của cô ấy, bạn muốn khống chế tương lai của cô ấy, bạn nghĩ rằng cô ấy đã cướp đi mọi thứ của bạn, bạn nghĩ rằng cô ấy dẫm đạp lên những thứ quý giá nhất của bạn, cho là kiếp này sẽ không buông tha cho cô ấy, nhưng mọi thứ... chẳng thắng nổi giọt nước mắt của cô ấy trong giây phút này.
Cuối cùng cũng phải thừa nhận, hắn thua sạch sẽ, thua triệt để, thua hoàn toàn. Kiếp này, Phí Như Phong hắn vẫn mãi thua trong tay người phụ nữ này, từ thân thể đến trái tim, thất bại thảm hại!
Phí Như Phong run rẩy ôm cô, hắn hôn lên khóe mắt cô, hắn ngăn lại tiếng kêu thảm thiết của cô, mang theo hối hận đau đớn kịch liệt đâm vào tận tim, hắn không thể chịu nổi nước mắt của cô, cô là người phụ nữ cực kỳ không hợp với nước mắt.
"Liễu Đình, mẹ em dùng hết tâm huyết của bà để nuôi nấng em, bà đem toàn bộ tình yêu của bà dành cho em, bà gánh vác hết mọi cực khổ, em cứ báo đáp bà như vậy sao? Đứa con của Giang Nghi lại không chịu nổi một chút đả kích thế nàu sao? Em thế này không phải đã làm bà thất vọng rồi sao? sự tôn quý của sinh mệnh không hề tổn hại bởi nơi nó hình thành, có một người mẹ yêu thương che chở em như vậy, em sao có thể nghi ngờ giá trị tồn tại của bản thân chứ? Máu trong người em là thừa kế dòng máu của mẹ em, tội ác trên người em từ giây phút mẹ em ôm em cũng đã được rửa sạch. Liễu Đình, em sao có thể làm tổn thương trái tim mẹ em như vậy!"
hắn quỳ trên mặt đất ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, hắn ôn nhu vuốt ve chữa trị từng vết thương của cô, hắn gọi cô về, chậm rãi kéo cô ra khỏi vực sâu tâm hồn.
"Em không thay đổi, đây chỉ là một vở kịch, băng gạc này chỉ là đạo cụ diễn." hắn nhẹ nhàng vạch trần từng lớp từng lớp, cô kháng cự theo bản năng, tay cô ngăn cản tay hắn, móng tay đứt rời, nước mắt cô không ngừng chảy, cô phát run, Phí Như Phong gian nan đem ngụm máu tanh ngọt trong miệng nuốt xuống, hắn cúi người, gương mặt ướt sũng vuốt ve trên băng gạc của cô, "Em xem đi, một chút cũng không đau, Thầy A sắt. Khắc Lạc Ninh đã ám chỉ thống khổ cho em, chỉ cần nhìn thấy dụng cụ giải phẫu em sẽ có phản xạ tạo ra ảo giác đau đớn trong cuộc phẫu thuật chỉnh dung, người ta vẫn nói trò giỏi hơn thầy mà, em sao lại quên những gì mình đã học rồi?" hắn dụ dỗ cô, gỡ miếng băng gạc cuối cùng xuống, "Bộ dáng của em và mẹ gần như giống nhau như đúc, bất cứ lúc nào, chỗ nào, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra em là con gái Giang Ninh. không tin, em mở mắt ra nhìn xem, bên trong gương có một người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới." Đôi mắt Liễu Đình giãy dụa nhúc nhích, "Liễu Đình, anh mời đến năm chuyên gia khoa thần kinh để lừa em, em không hận anh sao? không phải em luôn ân oán rõ ràng sao? không phải em luôn tôn trọng việc mỗi người đều phải trả giá vì những việc mình đã làm sao? Vậy thì em mở mắt ra đi, em mở mắt liếc nhìn anh một cái sau đó tính toán sổ sách mới anh đi!"
Liễu Đình chậm rãi mở mắt, ánh mắt cô tán loạn, trong ống tay áo có nhiều chấm đỏ, nhìn ghê người, cô cúi đầu nói: "Phí ... Như ... Phong... Đây là... anh muốn."
Mặt Phí Như Phong xám như tro tàn, hắn không thể trả lời, hắn không thể không trả lời, ngực hắn đau đến muốn vỡ nát ra, "Anh không còn cách nào nữa!"
Phí Như Phong ôm cô, suốt một đêm, không thả lỏng phút nào, hắn dùng lồng ngực hắn chịu đựng giãy dụa giữa bờ vực của cô, hắn dùng lạnh lùng tuyệt tình lần lượt kéo cô ra khỏi bóng tối yếu đuối!
Trừ dùng điện thoại xử lý công việc thiết yếu, Phí Như Phong không rời cô một tấc, nhà họ Phí hắn cũng không về, Phí thị hắn cũng không có thời gian đến, các loại tiệc tùng xã giao, tiệc chúc mừng cũng không có tung tích hắn.
Tòa nhà Phí gia, Phí Thanh Xa triệu tập cao tầng công ty, từ sau khi Phí Như Phong tiếp nhận tập đoàn, đã rất lâu rồi Phí Thanh Xa không hỏi đến sự vụ của công ty, tòa nhà Phí gia luôn là nơi riêng tư để ông nghỉ ngơi tu dưỡng, nếu không có lời mời gọi của ông, không cho phép bất cứ ai quấy rầy vì chuyện công việc. Mà hôm nay ông đánh vỡ lệ cũ, lần đầu tiên tiếp đón cùng lúc 5 giám đốc đến thăm hỏi.
Phí Thanh Xa nhìn 5 vị giám đốc, vẻ mặt họ không giống nhau, lảng tránh ánh mắt của Phí Thanh Xa, lại không ngừng trao đổi ánh mắt với nhau, có vẻ có âm mưu gì đây!
"Cũng lâu rồi tôi chưa gặp các cậu lần nào, tất cả đều khỏe chứ?" Phí Thanh Xa không thay đổi sắc mặt.
Đàm Định Tây dẫn đầu 5 giám đốc đứng dậy trả lời "Nhờ phúc của ngài, thân thể chúng tôi đều không có vấn đề gì, nhưng ngược lại thân mình lão gia nhìn qua còn cường tráng hơn cả chúng tôi, đúng là càng sống càng trẻ ra mà."
Phí Thanh Xa khẽ cười, sự uy nghi làm người ta kinh sợ không vì tuổi tác mà yếu bớt đi "Nhìn trẻ hay già đều là vấn đề về tâm tính, nhưng mà thật ra chúng ta cũng đã nhiều tuổi, nếu không hưởng thụ cuộc sống thật tốt thì sẽ không còn kịp nữa! Tiểu Đàm" Phí Thanh Xa điểm danh hắn "Trung niên cũng chỉ có thể hưởng thụ như cậu rồi, đã mua sẵn vé máy đi Australia rồi, sao hả, tính đi du lịch cả nhà ư?"
"Đúng vậy, tôi đang muốn nói với lão gia, ngài cũng biết vợ tôi điêu ngoa thế nào rồi đấy, thời gian này tôi quá bận nên không ở cùng cô ấy nhiều, cô ấy vẫn lầm bầm bên tai tôi suốt, cho nên tôi muốn đưa cô ấy tới Australia chơi một chuyến để trấn an cô ấy."
Phí Thanh Xa quẹt một que diêm, châm lên cái tẩu ông ngậm, mùi thuốc lá gay mũi tỏa ra.
Trái tim mọi người đập mạnh.
"Vậy sao sáng sớm nay vợ cậu đã mang theo cháu trai cùng nhau lên thuyền rời khỏi Tuyên thành đến Hà Lan rồi?"
Sắc mặt Đàm Định Tây trở nên khó coi, giống như một con thỏ nhỏ lọt vào bẫy của thợ săn, "Tôi cũng chưa rõ, tôi đã mua xong vé đi Australia ngày mai rồi, tôi cũng không biết sao tự nhiên vợ tôi lại đi Hà Lan nữa." Đến bản thân hắn cũng cảm thấy câu trả lời của mình thật quá vớ vẩn.
"Tiểu Đàm, cậu cũng có tuổi rồi mà càng sống càng chẳng ra sao, cho dù muốn bịa thì cũng nên bịa một lý do làm người ta tin chứ! Cậu nghĩ cậu đi rồi thì có thể che dấu chuyện cậu lén cấu kết với Đường Hằng Xa để thu mua Phí thị? Cậu nghĩ rằng tôi giống cậu già nên hồ đồ ư? Nghĩ cả đám người này cũng mù cả rồi ư?" Phí Thanh Xa ném thẳng một xấp giấy tờ, ảnh chụp ra. Chúng dừng ngay trước mặt Đàm Định Tây. Đàm Định Tây cầm giấy tờ lên lật xem, càng xem mồ hôi lạnh trên mặt càng chảy ròng ròng, kéo dài từ trên mặt chảy xuống dưới, "Đúng là tôi có lén gặp Đường Hằng Xa vài lần, nhưng mà tôi thề tôi không bán đứng Phí thị!"
Trong nháy mắt, vẻ mặt những người ngồi đó thay đổi kịch liệt, "Đàm Định Tây, Phí thị đối xử với ông không tồi, ông sao có thể làm tổng tài và lão gia thất vọng như vậy?"
"Nếu ông không bán đứng Phí thị thì sao lại mua vé máy bay đi Australia gấp như vậy? Sao lại để vợ mang theo cháu trai chạy đến Hà Lan trước? một chiêu dương đông kích tây này của ông không phải là chứng minh trong lòng ông có quỷ sao?"
"Từ sáng sớm chúng tôi đã cảm thấy ông không bình thường rồi, ông đúng là đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!"
"Lão gia, không thể nuôi ong tay áo được..." Toàn bộ mọi người đều chống lại, chỉ trích, chỉ sợ mắng không đủ độc ác, không đủ chứng minh mình trong sạch.
"Tiểu Đàm, cậu cũng đã hơn 50 rồi, có chuyện gì mà chưa gặp qua, vì sao lại không thể yên ổn dưỡng lão cầm kẹo đùa cháu? Vì sao ăn no mà vẫn thèm thuồng tham lam?" Phí Thanh Xa thở dài.
Đôi mắt Đàm Định Tây đỏ lên nhìn thái độ lão gia trong vài giây.
"Tiểu Đàm, cậu chưa xem tin tức mới nhất sáng nay đúng không? Hôm nay trên biển có sóng lớn, không biết vợ và đứa cháu đích tôn mới mười tuổi của cậu có thể may mắn thoát nạn hay không nữa, đúng là bất hạnh!"
Đàm Định Tây run rẩy, rống to lên, hắn nhằm thẳng về phía Phí Thanh Xa. Kiều Kiến Sinh cách hắn gần nhất vung một chiếc ghế chặn đầu hắn, Đàm Định Tây ngã nhào xuống.
"Lão gia, đã làm ngài sợ hãi rồi! Chúng tôi lập tức báo cảnh sát, tuyệt đối không thể buông tha cho hắn!"
Ánh mắt Phí Thanh xa đảo qua từng người, bốn người chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, "Mọi người đều đã già đi, chuyện cần quản thì hãy quản, chuyện không nên quản thì cũng đừng có quan tâm, cứ làm kẻ điếc người mù đi, không vì bản thân thì cũng nên vì các con các cháu sau này mà suy nghĩ, triều đại thay đổi, đổi chủ thì đổi chí hướng, chẳng phải chuyện đơn giản, đều đã sống nhiều năm rồi, đừng để tuổi già còn đổ đốn!"
"Lão gia, chúng tôi vạn lần không dám, chúng tôi đúng là đã bị tên tiểu nhân nham hiểm này che mắt, ngài yên tâm, chúng tôi tuyệt đối trung thành và tận tâm với Phí thị, tuyệt đối không hai lòng, tổng tài là người sáng suốt quyết đoán, chí lớn tài cao, chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ cậu ấy thật tốt để Phí thị ngày càng đi lên!" Giọng nói bốn người tràn ngập sợ hãi, mồ hôi thấm ướt đẫm quần áo họ.
"Tốt lắm, dù sao cũng là việc xấu trong nhà, không cần báo công an, đưa cậu ta đến bệnh viện tâm thần đi, mọi người nên thông cảm khoan dung với một kẻ thần kinh không bình thường! Tiểu Kiều, cậu đi làm cho xong chuyện này đi!"
"Vâng thưa lão gia, tôi nhất định sẽ làm tốt!"
Sắc mặt Phí Thanh Xa hòa hoãn lại, "Đều ngồi cả đi, tất cả là người một nhà, không cần nơm nớp lo sợ như vậy, thấy các cậu biết nghĩ như thế tôi cũng mừng, đều ngồi xuống rồi nói chuyện!"
Bốn người đều ngồi nghiêm chỉnh.
"Cổ phần của Tiểu Đàm, các cậu tự phân chia cho nhau, công việc hắn đang làm thì giao cho Tiểu Kiều tiếp nhận, tiểu Triệu đến tập đoàn Thịnh Thế làm chủ tình hình ở đó, công việc làm ăn mở rộng của Phí thị ở Châu Âu và những thứ khác thì giao cho Tiểu Toàn, Tiểu Tống sắp xếp đi!"
Bốn người không kịp phản ứng, sự việc chuyển biến ngoài ý muốn, sao lại có chuyện tốt cỡ này chứ? Vốn chỉ mong được toàn thân về vườn là tốt lắm rồi thế mà bây giờ...
"Lão gia, chúng tôi đúng là đã bị ma nhập, ngài và tổng tài đối với chúng tôi ơn cao như núi thế mà chúng tôi còn sinh ra bất mãn, chúng tôi thật chẳng ra gì, lão gia..." Bốn vị giám đốc quỳ sụp xuống, ánh mắt ướt át, hai vai run rẩy, trái tim suy kiệt, chẳng còn dám sinh một chút suy nghĩ viển vông nào nữa.
Muốn ổn định lòng người, kẻ đứng đầu phải biết dùng lợi ích và uy hiếp song song, vừa đấm vừa xoa, vừa thị uy vừa ban ơn mới là kế sách hay nhất!
"sự trung thành của các cậu với Phí thị đương nhiên là tôi biết, mấy chuyện nhỏ nhặt này đã qua thì thôi đi, đừng để bụng mãi làm gì, đứng cả lên đi, bộ xương già của tôi không chịu nổi ép buộc thế nàu đâu, tới đây, nếm thử cà phê Lộ Tây pha, hương vị đúng là cực phẩm!
Lộ Tây bưng cà phê đi vào, đặt từng ly trước mặt mỗi người, Phí Thanh Xa nâng ly cà phê lên tùy ý nói "Gần đây A Phong có việc bận rộn, tôi đã bảo nó khi nào xong thì đến công ty, đứa bé kia không thương thân xác mình mà tôi lại thấy đau thay đấy, hazzz"
"Đúng vậy, tổng tài đúng là vô cùng vất vả, nên nghỉ ngơi nhiều hơn, chuyện công ty xin lão gia và tổng tài cứ yên tâm, mấy người chúng tôi nhất định sẽ xử lý thật tốt!" nói đến chính là lộ ra biểu hiện quyết tâm và năng lực của mình, trong giai đoạn này rất cần điều đó.
Tiễn chân 4 vị giám đốc xong, Lộ Tây nhìn mái đầu bạc của Phí Thanh Xa.
"Ông." Lộ Tây phá vỡ sự trầm tư của Phí Thanh Xa, cô tươi cười giữ lấy ly cà phê của ông lắc đầu, "Cháu đi đổi trà cho ông, thứ này ông không được uống nhiều đâu!"
"Lộ Tây, ông chỉ uống một ngụm thôi!" Phí Thanh Xa tranh thủ như một đứa trẻ, Lộ Tây vẫn không đổi sắc mặt mà bưng ly xuống.
Phí Thanh Xa nhìn bóng dáng cô biến mất ở cửa phòng bếp, Đàm Định Tây đúng là bị oan, hắn thật sự chỉ là gặp gỡ Đường Hằng Xa vài lần mà thôi, còn vợ và cháu trai hắn đi Hà Lan cũng là vì ông cố ý cho người đến tặng tấm vé tham dự đại hội thời trang được tổ chức ở đó, ông phải dùng một người để uy hiếp những người còn lại, áp chế hết những kẻ tâm tư không yên.
một bá chủ có thể tình cảm hay kiêu ngạo, nhưng không thể thay đổi thất thường, làm cho thuộc hạ không biết nên theo ai, hơn nữa một bá chủ mà lại dung túng kẻ phản bội thì không thể nghi ngờ rằng hắn đang ám chỉ cho kẻ khác làm theo! Từ trước đến giờ, bá chủ đối với kẻ phản bội đều là: thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, hơn nữa thủ đoạn xử lý kẻ phản bội còn kinh khủng hơn hẳn với kẻ thù của mình. , vì đó là một biểu hiện, một cảnh cáo, làm cho người ta sợ hãi.
"Ông, trà của ông đây!" Phí Thanh Xa hiền lành nhận lấy, không biết đứa bé này là thông minh hay ngốc nghếch nữa, cô biết rõ cô đưa cà phê đến đây là đã chứng minh cho toàn Phí thị thấy rằng không cần biết đã xảy ra chuyện gì, họ cũng toàn lực ủng hộ A Phong, không để người ngoài nghi ngờ. Mà cô lại vừa cam tâm tình nguyện bị lợi dụng vừa sợ ông suy nghĩ nhiều, tìm cách dời sự chú ý của ông đi.
"ông, cháu đã gọi điện cho Phùng Kim, bảo anh ta sắp xếp xong hai người họ Đàm ở Hà Lan rồi, sau này họ sẽ không xuất hiện ở Tuyên thành nữa."
"Lộ Tây, hôm nay làm thêm 1 phần bít tết đi, A Phong cũng nên về nhà ăn cơm rồi!" Phí Thanh Xa nói.
Ánh mắt Lộ Tây như sao sáng đột nhiên nở rộ, tia ánh sáng kia không rõ là kinh hoảng hay là vui sướng nữa, hay là cả hai? Hôm nay, chính hôm nay sẽ chính thức có kết quả cuối cùng sao?
← Ch. 68 | Ch. 70 → |