← Ch.02 | Ch.04 → |
Tối đến, gia đình Vân nhộn hẳn vì sự có mặt của anh chàng "Cao bằng trời". Chị Hà và chồng đều về đến. Hai đứa bé, Văn Văn 4 tuổi và cậu nhóc Võ Võ hai tuổi ríu rít bên cạnh cha. Tình bạn ngày cũ lại được hâm nóng. Thiên gặp Vũ như cá gặp nước, những cái ồn ào thời sinh viên vui nhộn trở về. Anh cả Tiêu Chấn Phong luôn mình tiếc rẻ.
- Bậy thật, còn thiếu một thằng Triệu Chí Viễn thôi, nếu hắn lại về nước thì nhóm Tứ Quái chúng ta lại trùng phùng rồi.
- Triệu Chí Viễn ở Gia Nã Đại. Thiên nói - năm trước đến Montreal tôi gặp hắn. Mấy người biết hắn bây giờ thế nào không? Ông chủ một tiệm điện, có vợ mũi cao, ba đứa con lai đứa nào đứa nấy cũng đẹp như búp bê. Như vậy thì chắc hắn phải mọc rễ ở đấy rồi, không hẹn ngày trở về đâu.
- Vậy là càng bậy. Tiêu Chấn Phong lắc đầu - Con người không thể quên nguồn của mình, tôi ghét nhất là những đứa bán rể ở ngoại quốc, lấy vợ mũi cao. Hạo Thiên, cậu có địa chỉ hắn đấy không, đưa đây tôi viết thư chửi hắn một trận xem.
Cao Hạo Thiên lắc đầu:
- Ông lúc nào cũng vậy, động tí là đòi chửi người.
- Còn gì nữa. Nhậm Trung Vũ chen vào - Mới tháng trước còn chơi tay đôi với một ông tài xế taxi, kéo nhau đến bót mới giải quyết xong đấy chứ.
Thiên cười:
- Vậy là cái tên Tiêu Chấn Phong hay Phong Tái Tiêu (gió đang rít) mà nhóc Vân đặt cho ông ấy mới đúng chứ. Đến đâu là có chuyện tới đó, con gái thấy phải bỏ chạy, bây giờ già đầu rồi mới không có vợ đó chứ.
Lời của Thiên khiến cả nhà phì cười, cả cha mẹ Vân cũng bị lây cái vui của tuổi trẻ.
- Thế còn cậu? Tiêu Chấn Phong trả đũa - Tên cậu đẹp quá mà sao vẫn mồ côi như vậy chứ?
- Ai bảo anh là tên tôi đẹp? Thiên nhún vai - Thiên Hảo Cao. Anh không nghe người ta nói: Chỉ sợ lầu cao gác ngọc, đêm khuya lạnh lẽo u hoài, trên trời cao quá làm sao có đàn bà mà cưới làm vợ? Ngoài một Hằng Nga trên cung Quảng, nhưng năm trước, phi thuyền Mỹ chở anh chàng Amstrong lên mặt trăng, bộ vó thô kệch xấu xí của hắn làm cô ta hoảng bỏ chạy mất rồi.
Cả nhà lại cười, Y Hà thúc nhẹ chồng:
- Tóm lại chỉ có mình anh, "người đi trong mưa" là có phúc nhất, phải không?
Hạo Thiên không đợi Vũ lên tiếng nói:
- Còn gì nữa? Không phải hắn chỉ có vợ thôi mà lại còn Văn Võ song toàn.
Thiên chỉ bé Văn Văn và Võ Võ, Nhậm Trung Vũ chỉ cười. Mỗi khi nghe ai nhắc đến hai con, chàng chỉ biết phản ứng như vậy, dù trong lòng ngập đầy tình thương hai con.
Mấy năm rồi, gia đình họ Tiêu mới được một ngày vui thế này. Trên bàn cơm tối, ông Tiêu Thành Âm khui một chai rượu mạnh, đặc biệt cho phép đám con tự do uống. Mẹ Vân lúc nào cũng chứng tỏ là người đàn bà tế nhị, bà thông cảm với tuổi trẻ, nên tiếng cười lúc nào cũng ngập đầy nhà. Nhìn khuôn mặt đỏ vì rượu của Hạo Thiên, bất giác bà nghĩ tới chuyện ngày xưa. Bà đã từng mong mỏi Hạo Thiên sẽ là rể nhà bà thay vì Vũ nhưng Y Hà đã chọn Vũ.
- "Mẹ, anh Vũ tuy ít mồm ít miệng, nhưng anh ấy thận trọng, thực tế, còn Hạo Thiên chỉ được nước xông xáo ở mặt ngoài, những người như vậy, thường ít chung thủy với một người nào cả".
Và, kết cục, Hà chọn Vũ. Bao nhiêu năm đã trôi qua, bà Tiêu nghĩ con gái nói đúng, nhưng hôm nay, trước mặt Hạo Thiên, nhìn người con trai dễ thương ngày cũ, bà không làm sao dấu được xúc động.
- Cậu Thiên, mấy năm rồi, bao nhiêu tuổi rồi sao cậu không lập gia đình đi, không lẽ tim cậu chưa có hình bóng nào cả sao?
Hạo Thiên xoa xoa tóc:
- Không phải là không có, nhưng nhiều quá nên không biết chọn người nào. Thiên cười hì hì - Phải không bác? Có ai lại cưới hết những con gái mình thích trên đời đâu?
Y Hà trợn mắt:
- Mẹ xem anh ấy kìa, không bỏ được tính xạo chẳng qua sợ mất tự do nên không cưới vợ thì có.
Mặt Hạo Thiên đỏ gay:
- Cô Hà nói cũng đúng, trước mặt bạn bè cũ con coi bộ nói dối không xong, nhưng mà...
Mắt Thiên chăm chăm nhìn ly rượu trên bàn:
- Có lẽ, tôi cũng sắp mất tự do đến nơi rồi đấy.
- Thật không?
- Ai vậy Thiên?
Anh cả vui vẻ hỏi, Nhậm Trung Vũ hét:
- Tới bây giờ mới chịu nói ra, có phải cậu về nước lần này là để cưới vợ không?
- Làm gì mà lại quýnh lên cả thế? Hạo Thiên cười - Chưa có gì hết mà làm như đất đã vỡ.
- Vậy chuyện xảy ra thế nào, thuật lại xem?
Chấn Phong hỏi, Thiên chậm rãi:
- Chẳng qua đó là ý của ông già bà già. Người lớn muốn có cháu bế, trong khi mình lại là con trai duy nhất do đó chẳng ai có thể thay thế để làm hài lòng cha mẹ, vì vậy... Hạo Thiên nhún vai - Các bạn thử nghĩ xem, con người tân tiến như tôi, hấp thụ nền giáo dục mới mẻ như vầy thì làm sao chạy được sự ràng buộc. Cả tháng nay bận rộn mãi không đến với quý vị được, tại sao hiểu không? Đi tìm bạn đấy.
Hạo Thiên cười lớn:
- Mẹ tôi dọa, nếu lần này mà không xong thì bà sẽ tự tử, dễ sợ không?
Mẹ Vân cười:
- Bác ấy vì cậu đấy chứ, con cái bây giờ khó chịu cảm thông với cha mẹ.
- Thế còn bác? Hạo Thiên nhìn mẹ Vân - Bác cũng ráng kiếm cháu nội đi chứ để anh Phong một mình mãi sao?
- Tôi thì khác. Mẹ Phong nói - Chuyện hôn nhân của con cái là chuyện cả đời chúng, chứ không phải của tôi. Tôi để chúng tự do lựa chọn, còn chuyện bồng cháu nội, thôi đành phó mặc cho tự nhiên vậy.
Hạo Thiên hét to:
- Bác như vậy là nhất rồi, mẹ con còn lạc hậu quá, phải mời bà ấy đến đây nói chuyện với bác mới được.
Tiêu Chấn Phong chen vào:
- Không được đâu, mẹ cậu với mẹ tôi là hai thái cực, đến không dung hòa nhau được mà còn nổ to nữa thì khổ.
Bà Tiêu nhăn mặt với con trai:
- Phong, sao con lại chẳng ý tứ tí nào cả.
- Anh Phong nói đúng. Hạo Thiên can thiệp: - Mẹ con thì cố chấp dễ sợ lắm.
Bà Tiêu lắc đầu:
- Tuổi trẻ bây giờ dễ sợ quá, cứ bêu xấu cha mẹ. Sau lưng bác, thằng Phong cũng dám nói bác cổ hủ lắm.
- Dạ không bao giờ có chuyện đó, con xin thề. Chấn Phong nói - Mẹ con lúc nào lại chẳng dễ thương nhất trên đời.
- Thôi cậu ơi, đừng cho tôi uống nước đường. Bà Tiêu mắng yêu Phong, nhưng lòng sung sướng vô ngần.
Hạo Thiên nhìn cảnh ấm áp của gia đình bạn, nụ cười biến đi lúc nào không hay.
- Thấy gia đình bác sao con thèm quá.
- Thật không? Bà Tiêu cảm động - Vậy thì cứ đến đây chơi nhé?
- Dạ, chắc từ này về sau bác phải bực mình nhiều rồi, con sẽ tới chơi luôn, bác còn nhớ chuyện tụi con tháo cửa đốt lửa không?
- Sao lại không? Bà Tiêu cười - Lần đó bác đi công chuyện vừa về đến nhà. Thuở đó còn ở nhà giấy theo kiểu Nhật, các con lúi húi ngoài sân nướng thịt. Vừa đến cửa bác đã nghe thằng Phong nói - " Tháo tấm cửa này ra đi, nhà Nhật có cửa hay không cũng không có gì thay đổi". Bác đi vào, thấy cảnh xơ xác trong nhà mà ngơ ngác. mấy đứa đã gỡ hết hai cánh cửa và đang sửa soạn gỡ cánh thứ ba.
Chuyện cũ được nhắc lại, những tiếng cười gợi quá khứ tươi mát làm mọi người trẻ đi. Mắt Thiên bất chợt va mạnh sóng mắt Vân. Cô bé nãy giờ yên lặng. Chỉ có những nụ cười thoáng trên môi nhưng đủ làm Thiên lảo đảo."Nhóc con!"... Đôi mắt to long lanh, một chút tinh nghịch trong trái chín trưởng thành. Hình ảnh con bé 14, 15 tuổi ngày nào quấn quít bên chân, đòi quà vặt, nhè... trêu ghẹọ.. Hiện rõ trong trí Thiên
- Vân!
- Dạ.
Vân giật mình chờ đợi.
- Cô còn nhớ bài vè lúc xưa cô đặt ra để phá tụi này không?
- Nhớ chứ.
- Vậy thì đọc lại xem.
Y Vân ngẩn ngẩn đầu, suy nghĩ một chút, rồi lớn tiếng:
- Anh Hai thấy người hét hét hét.
Anh Ba thấy người nhảy nhảy nhảy.
Anh Tư thấy người cười cười cười.
Anh Năm thấy người thét thét thét.
Bốn chú khỉ đột thọt thọt nhảy.
Bốn con quạ đen quạ quạ kêu.
Bốn ông ruồi lằn bay ồn nhà.
Bốn ngài gấu chó dữ nhất nhà.
Một ông họ Tiêu, ông họ Nhậm
Một ông họ Cao, ông họ Triệu.
Biệt danh nghe đến đã rùm nhà.
Vân đọc hết bài vè, gian nhà ngập đầy tiếng cười, Thiên lắc đầu nói:
- Vân đúng là thiên tài, chỉ cần mấy câu vớ vẩn kéo cả đám tụi này vào xiếc ngay.
Hạo Phong phản đối:
- Không được, cậu nói thế cậu nhận chúng mình là khỉ, là quạ, là gấu sao? Tôi không nhận đâu, những đứa con gái mà đanh đá như vậy chỉ có nước ở nhà thôi, chứ ai mà dám đụng đến.
Y Vân tròn mắt:
- Anh Phong, anh muốn gì?
- Thôi, thôi, tôi chịu thua. Chấn Phong đưa ra hai tay - Tôi sợ cô rồi, làm cô giáo mới có một ngày đã có khác.
Câu nói của Phong như nhắc nhở mọi người sự thật. Trọng tâm câu chuyện đổ dồn về phía Vân nhưng Vân khôn khéo tránh né, và Thiên trở thành đinh của bàn ăn. Sau bữa cơm, mọi người kéo lên phòng khách.
Cô tớ mang bé Võ Võ vào, thằng bé khóc Y Hà ru con:
- Thôi nín đi, con ngoan mà, Võ Võ đừng khóc mẹ yêu.
Bé Văn Văn với hai chiếc bính nhỏ nhắn, yên lặng nép bên đùi cha như chú chim non bên tổ. Nhìn cảnh đầm ấm của gia đình bạn, bất giác Hạo Thiên thở dài:
- Làm cha sướng không hở Trọng Vũ?
Nhậm Trung Vũ bị hỏi bất thình lình chỉ ngẩn ra, nụ cười phức tạp một lúc lâu mới hiện trên môi:
- Giống như lúc ta bưng ly nước kề lên miệng, nóng hay lạnh chỉ có một mình ta hiểu thôi. Trung Vũ nhìn Thiên -Bao giờ cậu lập gia đình, được làm cha, cậu mới hiểu được ngọt bùi của chuyện đó.
Tiêu Y Vân nhìn hai đứa cháu, bất giác nghĩ đến chuyện xảy ra trong lớp học. Đời sống là gì? Vân ngẩn ra. Nàng như lạc vào một khung cảnh khác, mặc những người chung quanh sôi nổi với quá khứ, tương lai và hiện tại... Từ thời sự, chính trị, kinh tế quốc nội đến quốc tế... câu chuyện càng lan rộng ra. Thời gian qua nhanh, màn đêm đã phủ xuống tự bao giờ, bé Võ đã ngủ yên trong lòng Hà, bé Văn thì đang mắt nhắm mắt mở... Hạo Thiên đột ngột đứng dậy đòi về, Nhậm Trung Vũ và Y Hà cũng đứng lên rút lui... Không khí ồn ào trở lại... Vân vẫn ngồi yên, mãi đến lúc Hạo Thiên dừng trước mặt nàng.
- Có ai bảo cho Vân biết Vân là một con người đầy mâu thuẫn không?
- Hả?
Vân ngạc nhiên hồi tỉnh.
- Lúc vui trông Vân giống như con lật đật, trái lại lúc có chuyện suy nghĩ, Vân bình lặng như đáy hồ thật sâu.
Vân ngẩng đầu lên và trong thoáng giây nàng đọc được rất nhiều điều trong mắt Thiên. Tim đập mạnh máu cứ đổ dồn lên đầu làm đôi má nóng bỏng:
- Không có gì có cả lửa với nước ở chung cả.
- Nhưng Vân là một sự kết hợp kỳ lạ đó.
Thiên nói, Vân nhìn thẳng vào mắt chàng. Suốt buổi, Thiên ồn ào ăn nói, nhưng Vân hiểu chàng đã thầm lặng theo dõi mình. Cái nhìn của một người lớn, quan sát một người lớn, chứ không phải cái nhìn dành cho một nhóc con. Vân cúi đầu chớp nhanh mắt.
Khách lần lượt rút lui, kể cả Thiên.
Đêm hôm ấy, Vân nằm ngay trên giường, tay gối đầu, mắt mở to nhìn lên trần nhà, nàng không làm sao ngủ được. Và khi tiếng chân bà Tiêu vang ngoài cửa, nàng vội gọi:
- Mẹ ơi?
Bà Tiêu bước vào, nụ cười trên môi, ngồi xuống cạnh giường:
- Gì đấy con?
Vân nghĩ đến Du Bích Hàn, đến giáo sư Lý nhã Quyên, đến thái độ nôn nóng có cháu nội của mẹ Thiên, đến bé Văn Văn và Võ Võ.
- Mẹ, nếu mẹ không có anh Hai con, mẹ có buồn không?
- Tại sao con lại đề cập đến anh Hai? Bà Tiêu ngạc nhiên - Không sinh được bất cứ một đứa nào trong các con mẹ đều buồn cả.
- Nghĩa là mẹ muốn có sự hiện diện của các con?
- Ờ. Tại sao con lại hỏi lẩn thẩn thế?
- Nhưng anh Hai là con trai mà.
Bà Tiêu phì cười:
- Đối với mẹ, trai hay gái cũng coi như nhau cả.
- Nhưng không phải ai cũng nghĩ như mẹ hết đâu. Vân nói và nghĩ đến bà Lý Nhã Quyên và đứa con gái mới sinh - Mẹ, mẹ cho con biết, đời sống của một người bao hàm ý nghĩa gì? Người ta sống để làm gì thế mẹ?
Bà Tiêu yên lặng nhìn Vân, một lúc lâu mới nói:
- Mẹ cũng không biết trả lời con thế nào, nhưng với mẹ thì sống là một niềm vui.
- Nhưng không phải với người nào cũng thế, phải không mẹ?
Bà Tiêu yên lặng:
- Theo con thì sao?
Y Vân chớp mắt, nhìn lên trần nhà. Nhìn ra cửa sổ, những hạt mưa long lanh bám trên khung kính. Đêm thầm lặng nhưng vẫn rực rỡ qua ánh đèn dưới phố. Nàng chợt cười, ngồi dậy ôm lấy mẹ:
- Cám ơn mẹ đã cho con sống, con yêu đời vô cùng.
Mắt bà Tiêu đẫm ướt:
- Con bao giờ cũng ngu ngơ kỳ lạ, đầu con lúc nào cũng chứa những tư tưởng lạ lùng, mẹ chịu... , không hiểu con, nhưng mẹ rất yêu con.
- Con cũng thế, con yêu mẹ khôn cùng.
Bà Tiêu xiết chặt con:
- Vân, ban nãy con hỏi mẹ đời có ý nghĩa gì, phải không? Mẹ không đáp được, nhưng bây giờ mẹ đã hiểu ra rồi.
- Thế nào mẹ?
- Trong câu nói của con đấy. Con yêu mẹ, mẹ yêu con. Y Vân, chính vì tình yêu mà đời sống cứ tiếp nối không ngừng.
Có đúng như vậy không? Vân cũng không biết. Vì có nhiều người cứ mong mỏi cuộc sống kéo dài, nhưng cũng có nhiều người cứ mong trời chu đất diệt, sớm đến ngày tận thế. Đời sống phải chăng chỉ tồn tại trong tình yêủ Vân nhìn mẹ mi?m cười. Thế nào đi nữa thì mẹ vẫn là người mẹ đáng quý, đáng kính, Vân không muốn mẹ phải rối trí nhiều với những câu hỏi lẩm cẩm của nàng. Ta tự tìm hiểu, tự phân tích, tự định lấy đời mình làm ngọn đuốc soi tìm sự thật.
- Con nghĩ, mẹ nói đúng.
- Vậy thì, ngủ đi nhé!
Và Vân đã ngủ, mắt nhắm chặt, nhưng đầu óc vẫn quay cuồng. Đời sống chỉ tồn tại trong tình thương, trong niềm vui, ta sẽ đi tìm Du Bích Hàn, nói cho con bé biết, mặc nó tin hay không tin... Ngày mai, mong là trời sẽ không mưa, trời đẹp. Mai... Anh chàng " cao bằng trời" sẽ còn đến nữa không? Chúi đầu vào gối, giấc ngủ từ từ đến.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |