Vay nóng Tinvay

Truyện:Bí Mật Tân Hôn - Chương 112

Bí Mật Tân Hôn
Trọn bộ 116 chương
Chương 112
Đừng chạm vào em
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)

Siêu sale Lazada


Giọng nói của người quản lý nghẹn lại ở cổ họng, nếu không biết họ là chị em, anh ấy còn tưởng họ có mâu thuẫn tình cảm nào đó.

Để đầu óc tưởng tượng xa vời một chút——

Ví dụ như họ là người yêu, đứa con mà người phụ nữ đang mang trong bụng không phải của người đàn ông này, sau khi biết cô mang thai thì người đàn ông này tức giận đến phát điên......

Người quản lý ho khẽ một tiếng, kịp thời dừng suy nghĩ quá đà lại, còn cúi đầu che giấu.

Theo lời nhắc nhở của quản lý, Thẩm Di lúc nãy cũng đang tự đưa ra phỏng đoán, rồi bỗng nhiên bị tiếng phủ nhận của Thẩm Hồi làm gián đoạn. Cậu phủ nhận quá chắc chắn, đến cô cũng nghi ngờ có phải có ẩn tình gì không, không khỏi mỉm cười hỏi: "Tại sao không thể chứ?"

Thẩm Hồi cau mày, cũng nhận ra vấn đề. Nhưng cậu cứ vô thức cảm thấy sẽ không như vậy.

Cô chỉ vừa mới vừa kết hôn, sao có thể mang thai ngay được?

Suy nghĩ một lúc, Thẩm Hồi chỉ cau mày nói: "Không thể nhanh như vậy được."

Cậu còn tự khẳng định với cô nữa chứ.

Thẩm Di cong mắt cười, người em trai thân yêu của cô có phải còn cho rằng cô vẫn là người chị chưa lấy chồng ở nhà không?

Cô đã kết hôn rồi, cũng đã bắt đầu chuẩn bị mang thai, việc mang thai là một chuyện rất bình thường.

Nhưng bây giờ chỉ là phỏng đoán, chưa được xác minh, Thẩm Di cũng không quá coi trọng.

Nhưng Thẩm Hồi thì tâm trạng nặng nề thấy rõ.

Cậu vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật chị gái mình đã thay đổi thân phận một cách nhanh chóng như vậy.

Nghĩ một lúc, Thẩm Hồi chỉ vào một món ăn trong thực đơn mà trước đây cô chưa bao giờ gọi, không cam lòng hỏi cô: "Bây giờ chị thực sự muốn ăn món này sao?"

Cậu không hỏi còn đỡ, vừa hỏi Thẩm Di lại càng muốn ăn hơn, không chút do dự gật đầu, dặn người quản lý nhanh chóng lên món.

Thẩm Hồi nghẹn lời. Có cảm giác càng hỏi càng không còn gì để nói.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ăn uống ngon lành.

......

Khẩu vị chỉ thay đổi một chút nên Thẩm Di cũng không quan tâm lắm, nhưng lại bị Thẩm Hồi lạnh mặt thúc giục đi kiểm tra.

Không chấp nhận được thì không chấp nhận được, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Đã nghi ngờ thì vẫn nên kiểm tra mới yên tâm.

Cậu trực tiếp lái xe đưa cô đi, cùng cô làm các xét nghiệm liên quan.

Khi kết quả xét nghiệm được đưa ra, lông mày của cậu gần như nhíu lại thành núi, nhìn chằm chằm vào kết quả đó, dường như đang nghiên cứu xem làm thế nào mà có thể có được kết quả này.

Chỉ mới giả sử mà đã thành sự thật rồi sao?

Thẩm Di cũng không ngờ tới.

Chuẩn bị mang thai thì chuẩn bị mang thai, nhưng thực sự mang thai lại là chuyện khác. Bây giờ cô cũng có chút bối rối, cầm điện thoại trên tay, không ngờ lại quên không biết nên báo cho ai biết.

Mãi đến khi điện thoại của Chu Thuật Lẫm gọi đến, cô mới chớp mắt một cái, đột nhiên nhận ra —— Hình như cô đã quên thông báo cho anh biết ngay.

Trời đất ơi.

Lần này thực sự là có tội.

Chu Thuật Lẫm hoàn toàn không biết gì, vẫn thản nhiên trò chuyện với cô, hỏi cô vừa đi làm gì, sao không trả lời tin nhắn.

Lục Khởi đang ở trong văn phòng của anh, ánh mắt anh vô thức dõi theo từng chuyển động của anh ta, tư thế nhàn nhã thoải mái, đến mức khi nghe thấy câu nói đầu tiên của người bên kia, anh vẫn chưa kịp phản ứng.

Đợi thêm hai giây, nụ cười dần tắt, nghiêm túc hỏi lại: "Em vừa nói gì cơ? Nói lại lần nữa xem."

Nhìn vẻ mặt của anh, Lục Khởi cũng đột nhiên thu lại nụ cười, tưởng đã xảy ra chuyện gì phiền toái, tâm trạng cũng lo lắng theo.

Thẩm Di nhắc lại: "Em nói, hình như sắp có em bé rồi."

Thấy người vốn dĩ bình tĩnh như núi cũng ngạc nhiên đến thế, Thẩm Di đột nhiên cân bằng hơn nhiều.

Xem đi, gặp chuyện lớn như vậy không chỉ có cô kinh ngạc, cũng không chỉ có cô mất bình tĩnh.

Chu Thuật Lẫm nhíu mày, không suy nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra một câu: "Không thể nào."

Thẩm Di: "......"

Chuyện gì xảy ra vậy? Hết người này đến người khác đều phản ứng thế này là sao?

Làm cho cô nghi ngờ, chẳng lẽ thực sự không thể nào ư? Nhưng bản báo cáo kiểm tra này không thể làm giả được.

Cô tức giận, không khách khí hỏi ngược lại: "Không thể nào cái gì?"

Chu Thuật Lẫm đột nhiên khựng lại.

Anh chỉ vì sự thật vượt quá sự chuẩn bị về mặt tâm lý nên theo bản năng phủ nhận. Bị cô hỏi như vậy, anh đương nhiên không trả lời được.

Anh cau mày, đứng dậy đi đi lại lại.

Cũng không thể trách anh nói như thế được, bởi vì lần nào anh cũng nhịn được mà cho ra bên ngoài... Mặc dù không đeo bao nhưng cũng không để lại nhiều bên trong. Thêm việc anh sẽ đưa cô đi tắm, làm bao nhiêu là quy trình nên đương nhiên cho rằng khả năng mang thai không lớn.

Anh thực sự có thể thuận theo ý cô mà cân nhắc việc có con, nhưng thái độ không mấy tích cực, mà trong trường hợp này lẽ ra em bé cũng sẽ đến muộn hơn.

Ít nhất cũng không nhanh như vậy.

Ừm... Chuẩn bị mang thai thì có chuẩn bị rồi, nhưng không tận tâm.

Vì vậy, khi nghe thấy cô nói, phản ứng đầu tiên của anh là không thể nào.

Mới bao lâu chứ? Sao có thể nhanh như vậy?

Dù có nghĩ thế nào anh cũng không hình dung ra được.

Lục Khởi bị anh dọa sợ, không dám thở mạnh, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, thực sự cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.

Nhận ra cô đang tức giận, Chu Thuật Lẫm nhẹ giọng dỗ dành: "Không có gì, anh chỉ thấy quá nhanh thôi. Chúng ta mới chuẩn bị được hai tháng..." Anh không nói thêm gì nữa, nói đến đó là dừng.

Phải rồi, mới chuẩn bị được hai tháng, trong tình huống anh cố tình né tránh mà cô vẫn mang thai, cũng không biết nên nói là... quá giỏi, hay là khoảng thời gian đó của họ quá nồng nhiệt.

Ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá bất ngờ.

Chu Thuật Lẫm xoa xoa giữa mày, một lát sau, anh lại đột nhiên giãn mày ra.

Ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn, nhưng sao có thể không vui mừng cho được.

Lục Khởi đầy vẻ khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Anh ta thăm dò: "Chuyện gì vậy? Khó xử lý lắm sao? Nói ra nghe xem."

Tâm trạng của Chu Thuật Lẫm rất tốt, khóe môi nở nụ cười. Anh không chút biểu cảm cúp điện thoại, chậm rãi nói: "Bây giờ tôi với cậu không có nhiều tiếng nói chung nữa rồi."

Lục Khởi: "?"

Cái quái gì thế?

Vẻ mặt của người này sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Anh ta thậm chí còn không nắm bắt được chút manh mối nào.

Chu Thuật Lẫm chậm rãi nói tiếp: "Dù sao thì chúng ta cũng không còn là người cùng một đẳng cấp."

Lục Khởi khinh thường nói: "Anh đang nói cái quái gì vậy? Hả? Chu Thuật Lẫm?"

Chu Thuật Lẫm phủi bụi góc quần áo, nói với thái độ khá ngạo mạn: "Cậu không kịp kết hôn."

"Cho nên??"

"Cậu cũng không kịp làm cha."

Chu Thuật Lẫm tiện tay ném ra một câu tổn thương, vui vẻ cất bước chuẩn bị rời đi.

Lục Khởi ngơ ngác.

Cái quái gì thế?!

Làm cha gì cơ!?

Chu Thuật Lẫm đã nhanh chân đi ra ngoài, anh ta vẫn ở phía sau hét lên một cách khó tin: "Chị dâu có thai rồi sao?!"

Nhìn ra được sự vui mừng của Chu Thuật Lẫm, cũng không kiên nhẫn trì hoãn thêm nữa, một lúc sau đã không thấy bóng dáng đâu.

Lục Khởi vuốt tóc.

Chết tiệt.

Mới bao lâu chứ? Đúng là trâu bò mà.

Đã nói là ba bốn năm sáu bảy tám năm rồi mà? Chỉ có anh ta là tin lời ma quỷ của Chu Thuật Lẫm thôi!!

Lúc Chu Thuật Lẫm đến, hai người họ vẫn đang nghe lời dặn của bác sĩ. Thẩm Hồi cảm thấy giải thích mấy lần vẫn chưa đủ nên hỏi kỹ càng hơn.

Thấy Chu Thuật Lẫm, Thẩm Di rất tự nhiên nắm tay anh. Anh cũng nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng.

Bề ngoài anh vẫn tỏ ra bình thường, nhưng Thẩm Di cảm nhận được động tác nắm tay cô của anh rõ ràng siết chặt hơn.

Hình như anh đang căng thẳng.

Thẩm Hồi không mấy thiện chí liếc nhìn anh, lúc nhìn thấy anh, cậu dường như đã tìm được chỗ để phát ti3t cho mọi ý kiến của ngày hôm nay.

Chu Thuật Lẫm khẽ nhướng mày, không so đo với cậu.

Từ lúc nghi ngờ có thai cho đến khi được xác nhận có thai, hôm nay tâm trạng của Thẩm Hồi rất phức tạp.

Đến lúc quay về, cậu ngồi trên xe nhưng mãi vẫn không nổ máy.

Vừa nãy khi thấy Thẩm Di đưa tay về phía Chu Thuật Lẫm, rất tự nhiên lao vào lòng anh, cậu không tự chủ được nhớ lại lúc đó cũng ở trong bệnh viện, Chu Thuật Lẫm bị thương chưa tỉnh, anh giao quyền lựa chọn vào tay cô, và Thẩm Di đã chọn ở lại bên anh.

Hai cảnh trước sau thoáng chốc sẽ cảm thấy trùng hợp. Nghĩ kỹ lại, cậu mới phát hiện đã trôi qua lâu như vậy rồi. Mà cảnh hôm nay và cảnh lần trước rất giống nhau, họ vẫn luôn ở bên nhau, chưa từng xa cách.

——Giữa họ dường như không phải là đường một chiều chỉ có một người tiến về phía người kia, mà là cả hai đều đang tiến về phía nhau.

Còn bản thân cậu thì rất may mắn khi được chứng kiến hết lần này đến lần khác. Từ lần trước đến lần này, giống như một vòng tròn khép kín.

Hai tay đặt trên vô lăng, Thẩm Hồi đột nhiên mỉm cười.

Ban đầu đây chỉ là một cuộc hôn ước vội vã không biết sẽ đi đến đâu, cho nên cậu không để tâm lắm. Sau này hai người họ tình cảm ổn định, tổ chức đám cưới, nhưng cậu vẫn không mấy vui vẻ chấp nhận sự thật, nên vẫn giữ nguyên tâm trạng trước đó.

Không liên quan đến tình cảm của họ, mà là cậu chủ quan chống đối việc đối mặt, không nỡ để chị mình đi lấy chồng.

Nhưng giờ chị mình đã có thai, trông hai người họ căn bản không thể nào xa nhau nữa, cũng đến lúc cậu nên chấp nhận sự thật rồi.

Thiếu gia nhà họ Thẩm miễn cưỡng nhận ra.

Chủ xe đã lên xe, nhưng chiếc xe đó mãi không nhúc nhích, vẫn đỗ ở đó.

Thẩm Hồi nghĩ đi nghĩ lại, cau mày gửi tin nhắn WeChat cho Chu Thuật Lẫm: [Phụ nữ mang thai rất yếu ớt. ]

Chu Thuật Lẫm khựng lại, gửi một tin nhắn: [Ừm. ]

Anh muốn xem em vợ muốn nói gì.

Thẩm Hồi: [Có thể sẽ nhạy cảm hơn bình thường, anh hãy chăm sóc chị ấy thật tốt nhé. ]

Giọng điệu của Chu Thuật Lẫm nghiêm túc hơn hai phần: [Tất nhiên rồi. ]

Anh biết điều này rõ hơn Thẩm Hồi.

Tuy nhiên, anh dường như đọc ra được hàm ý nhắc nhở trong đó.

Lời khuyên của Thẩm Hồi có thể đồng nghĩa với việc cậu đã chấp nhận và thừa nhận "anh rể" của mình.

Chu Thuật Lẫm cong môi.

Thẩm Hồi: [Lúc nào bận việc quá thì anh cứ nói một tiếng, có thể gọi em hoặc bố mẹ em. ]

Chưa kể đến cậu, trước tiên là bố mẹ cậu sẽ rất vui lòng.

Mẹ cậu bây giờ không quan tâm đ ến những chuyện khác, quan trọng nhất là hàn gắn mối quan hệ với chị của cậu. Tất cả những tâm tư trước đây bà dành cho Thẩm Hàm Cảnh đều dành cho Thẩm Di.

Nhưng hiện tại mối quan hệ vẫn rất căng thẳng, không biết sau này có thể tốt hơn không.

Chu Thuật Lẫm: [Yên tâm. ]

Một lúc sau, tin nhắn mới của anh lại đến: [Anh biết em rất quan tâm đ ến cô ấy, đôi khi không tiện liên lạc với cô ấy thì có thể tìm anh. Nhà anh lúc nào cũng hoan nghênh mọi người, đều là người một nhà, không cần khách sáo. ]

Tay Thẩm Hồi siết chặt điện thoại, yết hầu lăn tròn.

Ngạc nhiên vì anh đã nhìn ra được tâm tư của mình, cũng ngạc nhiên vì cách anh đối xử và thu phục lòng người.

Thẩm Hồi nhếch môi. Thực tế đã chứng minh sự lựa chọn của Thẩm Di không hề sai, cô cũng không hề thất vọng.

[Vâng. ]

Cậu cũng không từ chối ý tốt mà đối phương truyền đạt.

Thẩm Di không hề biết về cuộc trò chuyện riêng tư giữa hai người đàn ông, cô nói với Chu Thuật Lẫm: "Ban nãy Thẩm Hồi cũng buột miệng nói không thể nào."

Cô dừng lại một chút, tức giận trừng mắt nhìn anh: "Hai người làm sao vậy?"

Chu Thuật Lẫm cũng không ngờ lại như vậy, anh cười khẽ.

"Có lẽ mọi người đều thấy quá nhanh."

Tính thời gian thì cũng chưa lâu sau đám cưới. Vẫn còn trong thời kỳ tân hôn, chớp mắt đã mang thai.

Mặc dù nhìn thế cũng rất hợp lý, lúc ngọt ngào nhất thì cũng dễ có thai, nhưng vẫn khiến người ta thấy nhanh quá.

Nghĩ đến khoảng thời gian "ngọt ngào" đó, ánh mắt anh sâu thêm một chút.

Khoảng thời gian tân hôn khiến người ta lưu luyến, nghiện ngập.

Muốn đắm chìm mãi trong đó, không phải bận tâm đ ến đủ thứ chuyện phức tạp, công việc gì cũng mặc kệ, vứt hết lên chín tầng mây.

Anh nói rất nhẹ nhàng, không nói sâu thêm. Cũng không thể nói cho cô biết lý do thực sự khiến anh thấy nhanh, nếu không thì rất có thể cô sẽ vứt anh ở đây mà tức giận bỏ đi.

Mắt Chu Thuật Lẫm bất giác đảo quanh, che giấu sự thật một cách kín đáo.

Có một số sự thật, cứ như khói mà theo gió bay đi là được.

Thẩm Di không hề hay biết, chỉ phàn nàn: "Người không biết còn tưởng là con của hai người các anh đấy, nhất quyết phủ nhận không thể nào là của mình."

Anh cười nói: "Sao lại thế được."

Từ lúc lên xe đến giờ tay anh vẫn đặt trên bụng cô, nói nhiều chuyện như vậy với cô nhưng suốt quá trình đều không hề rời đi, như đang nói chuyện với sinh mệnh nhỏ mới đến này vậy.

Thẩm Di như thể thấy được tình cảm sâu sắc hơn, ít người biết đến hơn, và cũng khiến lòng người xao xuyến hơn mà anh giấu sâu bên trong.

Mặc dù ông bố mới này khi biết cô mang thai đã thốt ra không thể nào, nhưng rõ ràng là anh rất thích đứa bé này. Giống như cô, vừa mong chờ vừa chào đón.

Thẩm Di thấy anh quá khoa trương, buồn cười nói: "Bây giờ nó còn chưa thành hình, anh đừng căng thẳng như vậy."

Tay anh có thể cảm nhận được điều gì chứ?

Chu Thuật Lẫm cong môi. Biết là biết, nhưng không nỡ rời đi.

Anh m út nhẹ khóe môi cô, chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Sao lúc nãy em không gọi điện cho anh?"

"Vẫn chưa kịp phản ứng gì cả... Đầu óc còn đang trống rỗng thì điện thoại của anh đã gọi đến."

Khi bác sĩ thông báo cô mang thai, cô và Thẩm Hồi đều ngạc nhiên như nhau. Ban đầu chỉ là không thể chống lại Thẩm Hồi nên mới đến đây để kiểm tra, ai ngờ lại thực sự mang thai rồi.

Chu Thuật Lẫm suy nghĩ: "Vậy nên, Thẩm Hồi là người đầu tiên biết chuyện, em là người thứ hai. Nếu không phải anh tình cờ gọi điện đến thì chưa chắc anh đã là người thứ ba?"

—— Đúng là như vậy.

Có lẽ anh Chu sẽ vô tình trở thành người cuối cùng biết.

Có khi còn phải nghe ngóng từ miệng người khác tin mình sắp làm cha. Một lời đồn đại vô căn cứ, sau đó mới phát hiện ra một cách không thể tin nổi rằng —— ôi, hóa ra là thật.

Giả thiết đầy kịch tính này suýt chút nữa đã thành sự thật, Thẩm Di ngượng ngùng tránh ánh mắt anh, gần như nằm hẳn lên người anh, giọng nói mềm mại: "Nhưng không có nếu như."

Cô lấy lòng hôn anh, dỗ dành ông bố tương lai: "Anh có cảm ứng với con rồi đấy."

Lời nói của cô như viên đạn bọc đường.

Chu Thuật Lẫm cười khẽ: "Em chỉ đang dỗ dành anh thôi."

Anh có cảm ứng với một đứa trẻ mới thụ thai?

Cô dỗ dành anh, nhưng anh lại muốn nghe.

Thẩm Di có chỗ dựa nên không hề sợ hãi. Có lẽ ngay cả khi cô cầm một viên đá muốn đổi với anh lấy một viên kim cương, anh cũng sẽ đồng ý.

Chu Thuật Lẫm đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cong môi hôn lên khóe môi cô, thì thầm: "Em nói xem, là lần nào?"

Giọng nói trầm thấp như làn mây mù trải dài hàng vạn dặm, vừa mềm vừa nhẹ, gần như kéo người ta chìm sâu vào đó.

Trái tim cô như bị ai đó kéo lại, run lên.

Rất dễ dàng để hiểu anh đang hỏi về điều gì.

Thẩm Di cắn môi, nắm chặt tay. Trong tay cô trống không, muốn nắm lấy thứ gì đó nhưng lại chỉ nắm được một đám sương mù.

Khoảng cách giữa họ gần đến mức không thể đo đếm được. Bàn tay anh vô thức không còn ở vị trí cũ, nụ hôn cũng trở nên nồng nhiệt hơn.

Không biết từ lúc nào mà nguồn nhiệt đã bùng cháy. Mọi thứ đều quen thuộc và tự nhiên như nước chảy thành sông.

Giống như một con đường đã đi qua vô số lần, bước tiếp theo hẳn là phải bước lên bậc thang này.

Cơ thể của họ quá quen thuộc với nhau, rất nhiều chuyện đều có thể khơi dậy theo bản năng.

Câu hỏi này Thẩm Di đã âm thầm nghĩ đến từ trước, chỉ là không thể có được câu trả lời chính xác. Có thể là một lần theo đúng quy tắc, cũng có thể là một lần không theo quy tắc nào cả. Cứ hồi tưởng mãi, cô cảm thấy mình đã lẫn lộn rồi.

Ờ, bình thường họ cũng chẳng nghiêm túc tuân thủ quy tắc gì, chơi đùa cũng khá nhiều... Nhất là anh, nhìn thì có vẻ thanh cao chính trực thế thôi. Lúc đầu thấy anh tỏ ra quân tử, cô còn nghi ngờ rằng có phải anh đã rất vất vả để che giấu bản chất thật không.

Chu Thuật Lẫm không ít lần làm thầy của cô, cũng không ngại giúp "học trò" của mình ôn lại bài vở. Giọng nói trầm ấm của anh nhẹ nhàng gợi lại ký ức cùng cô:

"Là lần sáng hôm đó chưa kịp vệ sinh sạch sẽ, hay là —"

Vẻ ngoài của anh dịu dàng như ngọc, nhưng lại mang tính lừa dối, khi anh nhẹ nhàng thốt ra câu này, người ta vẫn cảm thấy đơn giản và thuần khiết.

Nhưng sự thật là, Thẩm Di thậm chí không thể nghe thêm một chữ nào nữa, cô tức giận cắn chặt môi, đôi môi tái nhợt, cố tình ngắt lời anh.

Ánh mắt của Chu Thuật Lẫm vẫn thâm trầm nhìn cô chằm chằm, tay nắm lấy cổ tay cô không để cô ngăn cản, tiếp tục khàn giọng nói: "Hay là lần anh dụ dỗ Di Di tự mình di chuyển?"

Ác quỷ cưỡng ép vung dao đồ tể, bất chấp mọi sự ngăn cản.

—— Có lẽ là, lần sau.

Cô cố nén tiếng tim đập rộn ràng, cố nén tiếng ù ù trong đầu, rõ ràng biết rằng không cần phải nghĩ, cũng không nên nghĩ, nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà hồi tưởng lại, đưa ra đáp án cho câu hỏi lựa chọn này.

Có một cảm giác như anh đã ở trong vực thẳm, còn cô không thể kiểm soát được bản thân mà cũng rơi theo.

Nhưng lại k1ch thích đến mức khiến tim đập điếc tai.

Cô nghĩ rằng mình xong đời rồi, cô sắp bị anh biến thành "kẻ xấu" như anh rồi.

Cô không lên tiếng, không trả lời, nhưng anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như thể đã hiểu rõ mọi thứ, đột nhiên anh mím môi, cúi xuống bên tai cô khàn giọng nói: "Di Di đã có câu trả lời rồi đúng không?"

Trái tim cô hoàn toàn bị anh dẫn dắt.

Bị anh kiểm soát nhịp tim.

Anh dường như cũng rất nghiêm túc giải đề, trầm ngâm nói: "Là lần sau, phải không?"

Vành tai cô vừa đỏ vừa nóng.

Thẩm Di ngoảnh mặt đi, muốn tránh xa anh. Nhưng sự đụng chạm của anh vẫn dai dẳng, nụ hôn cứ thế rơi xuống.

Vừa muốn trêu cô, vừa muốn động vào cô.

Và dường như đây chính là cuộc sống thường ngày của họ.

Kể từ lúc đàm phán hôn nhân và đăng ký kết hôn cho đến bây giờ, theo lẽ thường thì thời kỳ trăng mật đã qua, nhưng họ vẫn luôn ở trong trạng thái này, vị ngọt chẳng hề giảm đi.

Vẫn như đang yêu đương vậy.

Giống như mùa hè ở Phuket, nắng nóng kéo dài không dứt.

Đừng nói là nhận ra sự rung động của anh, ngay cả khi không nhận ra, Thẩm Di cũng quá rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Chỉ tiếc là bây giờ không giống như trước đây nữa——

Đúng lúc quan trọng nhất, cô đẩy anh ra, tàn nhẫn nhắc anh về một sự thật.

Hành động của anh quá thành thạo, hoàn toàn quên mất rằng bây giờ cô đã mang thai, không còn là lúc vô tư vô lự nữa.

Trán của Chu Thuật Lẫm giật giật, mất một lúc mới lấy lại bình tĩnh, lại mất một lúc nữa mới suy nghĩ về thực tế.

——Có vẻ như đúng là vậy.

Bàn tay anh vẫn đặt ngang hông cô, chỉ là động tác trở nên cứng đờ.

Có thể thấy rằng, anh không muốn rút lui.

Từ lúc mặc cho anh ngang ngược đến giờ, Thẩm Di cảm thấy như trút được một hơi thật nhẹ nhõm, cô cong môi hôn anh, nhưng ngay sau đó cô lại đẩy anh ra xa một chút.

Chu Thuật Lẫm: "..."

Mới có bao lâu? Anh Chu vội gì chứ?

Thẩm Di hạ cửa sổ xuống, hứng gió. Trước làn gió hơi se lạnh, nhiệt độ ở tai, má, cổ mới dần hạ xuống.

Chu Thuật Lẫm có rất nhiều điều muốn nói. Chỉ là sau một hồi lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, tất cả đều biến thành một luồng không khí.

Anh lại một lần nữa lấy ý nghĩ đó ra và suy nghĩ kỹ càng.

——Quá nhanh.

Con gái của anh đến nhanh quá.

-

Chu Thuật Lẫm cũng không ngờ rằng đây mới chỉ là một khởi đầu đơn giản.

Khi mới mang thai, khẩu vị của Thẩm Di đã thay đổi rất nhiều, những món ăn cô thích trước đây đều không còn muốn ăn nữa, ngược lại lại thích những món ăn mà trước đây cô không thích.

Để thích ứng với sự thay đổi khẩu vị của cô, Chu Thuật Lẫm đã dứt khoát tuyển lại một số đầu bếp.

Thực ra anh cũng thấy rất lạ, khẩu vị của một người sao có thể thay đổi hoàn toàn như vậy? Nhưng lúc đó anh không nghĩ nhiều.

Không lâu sau khi phát hiện ra mình mang thai, các phản ứng thai kỳ của Thẩm Di bắt đầu xuất hiện. Chủ yếu là nghén nặng, cô trở nên rất nhạy cảm với một số mùi.

Điều khiến cô buồn nhất là bây giờ có rất nhiều mùi cô không ngửi được, mà đó lại là những mùi cô rất thích trước đây.

... Cô như mang trong mình một nhóc con ngang ngược hoàn toàn trái ngược với mẹ.

Cứ nôn ọe mãi, cô bị hành hạ đến tuyệt vọng, bắt đầu tự giác tránh xa những mùi không thể ngửi được, dẫn đến hiện tượng là: cô thèm thuồng nhìn rất nhiều thứ mình từng thích.

Trông rất đáng thương.

Chu Thuật Lẫm đau lòng muốn chết, nhưng lại không thể ngăn cản được nhóc con gây rối đó. Nhìn thì đau lòng, không nhìn thì... lại không nỡ không nhìn cô, quả thực là bị hành hạ theo.

Hôm đó anh vừa từ bên ngoài về thì thấy cô lại nôn ọe, anh nhíu mày, nhanh chóng đi theo.

Anh nhẹ nhàng vuốt v e sống lưng cô, đôi môi mỏng mím chặt, sau khi cô nôn xong, anh cầm lấy cốc nước mà dì giúp việc theo sau đưa tới, đưa cốc nước ấm cho cô.

"Cục cưng......"

Anh còn chưa kịp nói hết câu thì ngay giây tiếp theo, không hiểu Thẩm Di ngửi thấy mùi gì mà lại trào lên một cơn khó chịu dữ dội.

Chu Thuật Lẫm há miệng, vừa định hỏi lại thấy cô nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương.

Chu Thuật Lẫm: "...."

Ánh mắt này, giống hệt với ánh mắt mà vợ anh thường nhìn anh mỗi khi ngửi thấy mùi gì đó mới xuất hiện, không ngửi được, ra hiệu cầu xin anh mau chóng cầm đi.

Anh bỗng có một linh cảm không lành.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, anh thấy dì giúp việc cũng phản ứng lại, đột nhiên nhìn về phía anh.

Phản ứng của Thẩm Di rất dữ dội, cô không màng gì khác bước nhanh ra ngoài, rời khỏi nơi có anh.

Dì giúp việc vội vàng chạy theo để chăm sóc, tiện thể ngăn anh lại.

Chu Thuật Lẫm vừa định bước chân đã dừng lại, muốn chạm vào vợ, nhưng lại không chạm được.

Khuôn mặt anh tối sầm xuống.

Hay lắm, anh đã không đoán sai.

——Bây giờ anh chính là mùi mới mà cô không ngửi được.

Thần kinh giật thót, tim như muốn rớt ra ngoài, trong chốc lát, anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.

Khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng đến đáng sợ, đường nét hai bên má sắc nét, sắc mặt rõ ràng lạnh như băng, quả thực rất đáng sợ.

Khi mới biết khẩu vị của cô thay đổi, Chu Thuật Lẫm hoàn toàn không nhận ra mối nguy hiểm, chưa từng nghĩ đến việc sự thay đổi này còn có thể liên lụy đến cả bản thân anh.

Rất tốt, trước đây thích món ăn này bây giờ không thích nữa, trước đây thích mùi này bây giờ không ngửi được nữa——sự thay đổi này còn bao gồm cả người trước đây cô thích nữa sao?

Thật là vô lý.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-116)