← Ch.011 | Ch.013 → |
Chương 12
Ánh mắt sắc bén của Chu Diệc Hành nhìn về phía anh.
Đây là một con sói nguy hiểm, nhưng anh ta vẫn chưa biết rốt cuộc đối phương muốn làm gì.
Bây giờ, anh ta đang bị người ta ép phải bước ra khỏi vùng an toàn.
Anh ta siết chặt nắm đấm hai bên hông.
Nhưng đối phương đã dời ánh mắt.
Chu Thuật Lẫm lại tới rất đúng lúc.
Vừa rồi Chu Phục Niên đang chuẩn bị công bố hôn sự giữa hai nhà, thậm chí đã nói xong lời mở đầu, nhưng vì đột nhiên xảy ra chuyện bất ngờ nên ông ấy không biết nói tiếp như thế nào.
Đúng lúc này anh lại xuất hiện, Chu Phục Niên bèn vỗ nhẹ lên vai anh, trịnh trọng giới thiệu thân phận của anh với những người ở đây.
Ông ấy không nói tỉ mỉ, chỉ bảo đây là đứa con thứ trong nhà, mong các chú các bác sau này quan tâm nhiều hơn.
Làn sóng này nối tiếp làn sóng khác, những vị khách có mặt ở đây khó có thể bắt kịp.
Chu Phục Niên và Tần Tuyết đã kết hôn nhiều năm, rõ ràng hai người họ chỉ có một đứa con trai, sao bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một đứa con thứ?
Thẩm Di còn chưa hoàn hồn sau vụ việc người phụ nữ kia bất ngờ xuất hiện, lại rơi vào một sự kinh ngạc khác. Cô vô thức nhìn về phía người đàn ông vừa mới xuất hiện.
Chẳng phải anh nói anh là họ hàng với nhà họ Chu ư? Sao bây giờ lại trở thành con trai của chú Chu rồi?
Như biết được cô đang chú ý đến mình, Chu Thuật Lẫm bình tĩnh liếc nhìn cô, tầm mắt hai người chạm nhau trong vài giây ngắn ngủi.
Trong ánh mắt của cô tràn ngập sự ngạc nhiên, còn anh vẫn kiêu ngạo và bình tĩnh như trước.
Đồng tử của Thẩm Di hơi run rẩy, cô nhìn đi nơi khác.
Có người đang quan sát Tần Tuyết, trên gương mặt bà ấy vẫn nở nụ cười điềm đạm, không ai có thể nhìn ra chút manh mối nào, mọi người đành mang trong mình lòng thắc mắc.
Tần Tuyết cũng hết cách, bà ấy bị người khác ép buộc, bây giờ ngoài việc xoa dịu bầu không khí ra thì bà ấy không thể làm gì khác.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đây.
Sau đó, Chu Phục Niên giới thiệu những dự án lớn của Chu thị mà hiện tại đã giao cho Chu Thuật Lẫm quản lý.
Sau khi ông ấy nói xong, cuối cùng mọi người đã hiểu ra vì sao hôm nay lại tổ chức long trọng như vậy. Ánh mắt của mọi người cũng dần dần thay đổi, tuy Chu Thuật Lẫm còn trẻ nhưng đã sớm nắm nhiều quyền hành trong tay.
Họ lại nhìn dáng vẻ của lão Chu, rõ ràng ông ấy đang lót đường cho anh.
Dù nội bộ nhà họ Chu xảy ra chuyện gì thì hướng gió trong lòng bọn họ đã bắt đầu thay đổi.
Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Chu Diệc Hành nhìn mấy người bọn họ, ánh mắt hơi tối đi.
Trung tâm của bữa tiệc cứ thế chuyển từ anh ta sang Chu Thuật Lẫm.
Lạc Sa đã bị bảo vệ cưỡng ép dẫn đi, bữa tiệc vẫn diễn ra như bình thường.
——Nhưng hôn ước không thể tiếp tục được nữa.
...
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Thẩm Di ra về cùng bố mẹ.
Chu Phục Niên và Tần Tuyết đích thân tiễn bọn họ ra cửa, đồng thời chân thành bày tỏ sự xin lỗi. Thế nhưng bây giờ tình hình quả thực đã đi vào bế tắc.
Nhìn lại Thẩm Bách Văn, trong mắt ông ấy làm gì còn sự hài lòng nữa.
Thẩm Di ngồi riêng một xe, cô ngồi ở ghế sau, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Chiếc xe lăn bánh, cuối cùng cô cũng thoát khỏi hiện trường bữa tiệc loạn như một trò hề kia.
Dù là công khai hay ngấm ngầm, Thẩm Di không biết mình đã bị đối phương khiêu khích bao nhiêu lần. Cô cũng không phân biệt được lúc nào là phải, lúc nào là không phải. Nhưng hôm nay, mây mù đã xua tan, cuối cùng cô cũng gặp mặt cô ta.
Cô rũ mắt xuống.
Vừa rồi Chu Diệc Hành còn muốn nói chuyện với cô, nhưng bây giờ trong lòng cô rất rối loạn, chỉ muốn yên tĩnh.
Cô cảm thấy con số hai năm này... E là dù chỉ hai năm thì cô cũng không cho được nữa.
Có điều, nếu cô không cho thì nhà họ Thẩm phải làm sao bây giờ?
Nhất thời, tình thế rơi vào tiến thoái lưỡng nan.
Cô cũng không biết vì sao cô và Chu Diệc Hành lại rơi vào tình huống khó xử như ngày hôm nay. Tuy cô biết anh ta đã từng quen bạn gái ở bên ngoài, nhưng dường như những việc anh ta làm đã vượt xa sức tưởng tượng của cô.
Hơn nữa, bọn họ đã có hôn ước từ rất lâu rồi, vì sao anh ta vẫn không chịu chung thủy?
Thẩm Di vô tình chạm vào chiếc nhẫn cưới trên tay trái, cúi đầu nhìn nó.
Lúc mới mua cô vẫn chưa quen lắm, sau vài ngày cuối cùng cũng làm quen với sự tồn tại của nó. Nó yên lặng nằm trên ngón áp út của cô, âm thầm đến mức dường như không có cảm giác tồn tại.
Cô lặng lẽ nhìn nó.
Điện thoại di động đột nhiên nhận được một tin nhắn, tiếng chuông phá vỡ sự yên tĩnh trong xe.
Cô cầm điện thoại lên xem.
Có một số điện thoại lạ gửi tin nhắn cho cô.
Đây không phải là tin nhắn rác, nội dung tin nhắn là...
[Anh ta không còn là đứa con trai duy nhất của nhà họ Chu. ]
Thẩm Di đột nhiên ngước mắt lên.
Trong lòng cô chấn động.
-
Cả đêm Thẩm Di không ngủ được, ngày hôm sau cô ngủ đến tận chiều mới dậy.
Tối hôm qua cô có chút hỗn loạn nên vẫn chưa làm gì, ví dụ như chặn tin nhắn của Chu Diệc Hành hay block anh ta luôn. Sau khi thức dậy, cô cầm điện thoại lên xem thì phát hiện anh ta gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
Cô còn đang bối rối chưa biết phải làm gì, do dự giây lát vẫn không mở lên xem.
Hôm qua lúc tỉnh dậy cô còn nhận được tin nhắn của anh ta, nói anh ta căng thẳng vì đính hôn.
Nhưng chỉ trong một ngày mà mọi việc đã bị đảo lộn, những chuyện tốt đẹp cũng đã bị đập nát.
Tối hôm qua trước khi người phụ nữ kia bị kéo đi, cô ta còn giãy giụa nói rằng mình đã mang thai.
Ngoài mặt cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng chỉ có một mình cô biết khi nghe thấy tin tức này, hàm răng của cô đã cắn chặt vành môi trong, dùng sức khống chế lắm mới có thể khiến bản thân không để lộ ra phản ứng nào không tốt.
Cũng phải thôi, nếu cô ta không mang thai, nếu cô ta không nắm chắc lợi thế trong tay, vậy thì cô ta làm gì dám liều mạng xông vào tầm mắt của mọi người đánh cược một lần như thế?
Thẩm Di luôn biết Chu Diệc Hành sẽ không để những người phụ nữ bên ngoài xuất hiện trước mặt cô, dù là trước đây hay sau này. Đối với anh ta mà nói, cô vẫn luôn là một điều đặc biệt. Anh ta đối xử với cô rất ân cần, chuyện ngày hôm qua chắc chắn là do có điều gì đó ngoài ý muốn nên mới xảy ra tình huống như vậy.
Nhưng bây giờ cô quả thật là vì anh ta mới bị thực tế dồn vào chân tường.
Bọn họ dường như đã không còn đường lui, không có cơ hội để cứu vãn được nữa.
Trừ khi người phụ nữ kia ăn vạ, phỉ báng hoặc là giả vờ mang thai, cũng có thể là mang thai thật nhưng không phải là con của anh ta.
Nhưng cô đã không còn là trẻ con nữa, không thể tự đưa ra các giả định khác nhau rồi thầm cầu nguyện hiện thực sẽ thay đổi theo giả định mà cô nghĩ ra.
Phù Lam bưng cho cô một bát sữa chua cherry, có chút không yên tâm nhìn cô.
Tối hôm qua bà và chồng đã thức trắng đêm. Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy làm cho chuyện vui ban đầu cũng thay đổi theo, khiến bọn họ trở tay không kịp.
Nhưng người bị ảnh hưởng trực tiếp vẫn là Thẩm Di, chắc chắn đứa trẻ này sẽ rất đau lòng.
Phù Lam suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận mở miệng: "Di Di à, là do thằng nhóc Diệc Hành kia không hiểu chuyện, nó lớn như vậy rồi mà còn làm ra những chuyện không đàng hoàng. Con đừng nghĩ đến chuyện này nữa nhé, chúng ta không cần phải buồn lòng."
Thẩm Hàm Cảnh múc một muỗng canh nấm tuyết, yên tĩnh ngồi bên cạnh ăn canh.
Cuộc hôn nhân này tan nát rồi.
Là do cô ta quậy cho tan nát.
Cô ta và Lạc Sa ngẫu nhiên quen biết nhau, dù sao bọn họ cũng là diễn viên, hoạt động trong cùng một giới.
Lạc Sa thật sự cho rằng cô ta có lòng tốt, vô cùng cảm kích vì sự giúp đỡ của cô ta lần này.
Thật ra cô ta chỉ không muốn nhìn thấy Thẩm Di kết hôn suôn sẻ.
Tần Tuyết thích cô, Chu Diệc Hành thích cô, điều kiện nhà họ Chu lại tốt đến như vậy. Hôn ước đã được định sẵn từ nhiều năm trước này giống như một tòa kim ốc để dành cho Thẩm Di mấy chục năm sau, đảm bảo cô sẽ sống sung sướng cả đời.
Ban đầu Thẩm Hàm Cảnh cũng không định phá hoại cuộc hôn nhân này, cô ta chỉ định gây thêm chút rắc rối cho con đường vốn đang bằng phẳng. Nhưng không biết đã làm quá tay ở mắc xích nào, khiến cho cuộc hôn nhân này thực sự tan nát.
Thẩm Di nhận lấy món tráng miệng, thật ra cũng không đến mức đau lòng, chỉ là là cô đang cân nhắc thôi.
"Con thử xem có ngon không." Phù Lam cười nói. Bà có phần giả vờ thoải mái, không muốn để Thẩm Di cảm nhận được nỗi sầu lo của mình.
Biết tâm trạng của Di Di không tốt nên bà đã cố ý kêu người làm đồ ngọt. Khi tâm trạng không được tốt, ăn chút đồ ngọt sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.
Có thể cũng vì lý do này, Thẩm Di vốn không muốn ăn uống gì, cơm trưa cũng chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng đã ăn hết bát sữa chua cherry này.
Phù Lam bảo dì giúp việc mang bát khác tới, Thẩm Hàm Cảnh nghe thấy thế thì nói tiếp: "Dì lấy thêm một bát nữa nhé, cháu cũng muốn ăn."
Thẩm Di đặt muỗng sứ xuống.
Đồ tráng miệng do dì giúp việc làm rất ngon.
Cô nhớ tới khoảng thời gian còn ở trong trại trẻ mồ côi, thỉnh thoảng bọn cô cũng sẽ được phát vài món đồ ngọt, mỗi người một phần. Nhưng không có đứa trẻ nào có thể chống lại sức hấp dẫn của đồ ăn ngon, bình thường ăn xong sẽ muốn ăn thêm nữa.
Song đó là trại trẻ mồ côi chứ không phải gia đình, vật chất có hạn. Những đứa trẻ hiểu chuyện một chút sẽ không quấn lấy thầy cô làm loạn, nhưng vẫn sẽ có vài bạn nhỏ khóc lóc không chịu dừng.
Cô rất khỏe mạnh, khi còn bé lại là một cô bé trắng trẻo đáng yêu, xinh xắn rạng ngời, rất dễ được nhận nuôi.
Có một lần, cô được một cặp vợ chồng nhận về nhà.
Hai người họ không có con, nghe nói bọn họ luôn muốn có một đứa con, nhưng đã kết hôn nhiều năm rồi mà vẫn chưa mang thai, sau đó mới đến trại trẻ mồ côi nhận cô về nuôi, cho nên khi đó cô là con một trong nhà, cũng là lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác sau khi ăn đồ ăn ngon xong vẫn được ăn tiếp.
Bọn họ chăm sóc cô rất cẩn thận, cho cô học hành đầy đủ, cô cũng cố gắng trở thành đứa con ngoan của bố mẹ.
Nhưng sau đó, cô lại phải quay về trại trẻ mồ côi nơi chỉ có thể ăn được một phần đồ ăn.
Nó giống như một tấm thẻ trải nghiệm có thời hạn. Đến một lúc, thời hạn sẽ kết thúc.
Bởi vì bọn họ đã có đứa con của riêng mình.
Là một bé trai rất đáng yêu.
Dì giúp việc đặt cái bát trước mặt cô, Thẩm Di nhẹ giọng nói cảm ơn.
Chuông cửa bên ngoài đột nhiên vang lên, dì giúp việc đi ra ngoài xem rồi nhanh chóng quay về nói với Thẩm Di: "Hình như là cậu Chu tới tặng hoa."
Cô không trả lời tin nhắn, anh ta lại không từ bỏ. Anh ta muốn gặp cô, muốn xin cô tha thứ, cũng muốn dỗ dành cô vui vẻ.
Hình ảnh này rất quen thuộc, giống hệt như cái cách anh ta dỗ dành cô mỗi khi cô không vui từ khi còn nhỏ.
Cô giống như một đứa trẻ con vừa hiền lành vừa mềm mại, rất dễ bị bắt nạt, anh ta thường xuyên mang những món đồ khác nhau đến dỗ cô vui vẻ.
Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên nên quan hệ rất khác biệt. Mà nay, đáng ra bọn họ cũng sắp kết hôn rồi.
——Nhưng ai có thể ngờ được đến phút cuối lại xảy ra biến cố như vậy?
Thẩm Di chỉ dặn dò là có đưa đến thì cứ để đó.
Rõ ràng cô không có ý định đi kiểm tra, chỉ tiếp tục ăn đồ tráng miệng.
Dì giúp việc đáp lời.
Nhưng không ngờ đây mới chỉ là bước đầu tiên.
Sau khi tặng hoa xong còn có người lục tục tặng đủ các món đồ khác.
Thẩm Di đã trở về phòng đọc sách, hoàn toàn không quan tâm đ ến chuyện này.
...
Bởi vì chuyện tối qua nên hai nhà cũng không thể yên bình.
Thẩm Di có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng và bận rộn trong nhà, Thẩm Bách Văn cũng vội vã chạy khắp nơi xử lý công việc.
Hơn nữa, tuy mọi chuyện đã dừng giữa đường, bề ngoài cũng vẫn rất suôn sẻ, không ai đề cập đến mối hôn sự này nữa, nhưng tin tức vẫn bị tuồn ra ngoài.
Thời điểm hiện tại, trong giới đã bàn tán ầm ĩ.
Cũng chính vào lúc này, Thẩm Di lại nhận được tin nhắn hẹn gặp mặt. Lần này trong tin nhắn có ghi chú rõ thân phận, anh nói anh tên là Chu Thuật Lẫm.
Trong lòng cô bỗng thấy căng thẳng.
Cô vẫn chưa quên tin nhắn nhắc nhở nhận được vào buổi tối hôm đó.
'Đang ngủ gật thì có người đưa cho một chiếc gối' —— Như một lời nhắc nhở rất kịp thời đối với cô.
Trong bữa tiệc tối hôm đó, Chu Phục Niên đã tuyên bố mình vẫn còn một đứa con trai khác, tức là trong thế hệ hiện tại của nhà họ Chu, Chu Diệc Hành không phải con một.
Mà đối với mối hôn sự giữa hai bên gia đình, chỉ cần mỗi bên một người là được, không nhất thiết phải là ai.
Tin nhắn này đã phá tan sự bế tắc của cô.
Chỉ là cách phá vỡ cục diện này khiến người ta khó lường trước được.
Tựa như thế giới mà đã cô thiết lập trong đầu bỗng nhiên bị người khác lật đổ, sau đó lại có người nắm lấy tay cô, muốn cùng cô xây dựng một thế giới khác.
Lần này Chu Thuật Lẫm hẹn gặp cô, quyền lựa chọn nằm trong tay cô, gặp hay không gặp là do cô quyết định.
Do dự cả nửa ngày Thẩm Di mới trả lời lại, hai người hẹn rõ thời gian và địa điểm gặp mặt.
Cô không biết người này định làm gì, nhịp tim cũng dần nhanh hơn.
Nhưng không biết có phải do ấn tượng từ mấy lần gặp trước không mà cô lại khá có thiện cảm với anh.
...
Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cafe khá vắng vẻ và tao nhã.
Đây là nơi công cộng, có thể giảm bớt chút lo lắng của cô, lại có sự riêng tư nhất định để bọn họ dễ nói chuyện.
Không thể không nói, người này rất cẩn thận và tinh tế.
Anh đến trước cô, Thẩm Di chỉ đứng từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của anh.
Khác với phong cách nghiêm túc trước đây, hôm nay anh ăn mặc giản dị hơn rất nhiều, chỉ khoác một chiếc áo khoác màu xám đậm bên ngoài.
Tuổi tác của anh chắc cũng xấp xỉ Chu Diệc Hành, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác hoàn toàn khác biệt. Trên người anh tỏa ra khí chất điềm tĩnh và trầm ổn.
Lúc nhìn thấy cô, anh cũng không quá nghiêm túc, chỉ ôn hòa nói: "Mời cô Thẩm ngồi."
Trước đây bọn họ từng nói chuyện với nhau nên cũng không được coi là xa lạ.
Thẩm Di nhẹ nhàng gật đầu.
Anh đưa thực đơn cho cô: "Cô nhìn xem có muốn uống gì không?"
Thẩm Di chỉ nhìn lướt qua rồi chọn đại một món, rõ ràng sự chú ý của cô không nằm ở đây.
Chờ sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô đi thẳng vào vấn đề: "Anh Chu, anh tìm tôi... có chuyện gì không?"
Tin nhắn nhắc nhở kia được gửi từ số điện thoại lạ, chỉ có vài chữ ngắn gọn không để lộ thêm bất kì thông tin nào khác.
Cô không biết là ai gửi cho mình, nhưng cũng dễ dàng đoán ra được thân phận của người gửi đến.
Bởi vì sẽ chẳng có người thứ hai gửi cho cô một tin nhắn có nội dung như vậy.
Đôi đồng tử sẫm màu của anh dường như có thể nhìn thấu sự căng thẳng của cô, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chu Thuật Lẫm cũng không cố tình quanh co lòng vòng mà nói thẳng: "Từ nhiều năm trước hai nhà Chu - Thẩm đã có một hôn ước, đúng không?"
Thẩm Di chần chừ gật đầu: "Đúng vậy."
Người đàn ông cũng bình tĩnh gật đầu, ung dung đưa ra một sự lựa chọn hấp dẫn: "Vậy, cô Thẩm có ngại nếu đối tượng kết hôn đổi thành một người khác không?"
← Ch. 011 | Ch. 013 → |