Vay nóng Tima

Truyện:Bí Mật Của Bạn Trai Mẫu Mực - Chương 03

Bí Mật Của Bạn Trai Mẫu Mực
Trọn bộ 11 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Đàm phán thất bại, cục diện vượt khỏi tầm khống chế, điều này không có trong dự đoán của anh. Tình huống vốn được khống chế trong lòng bàn tay, chỉ là có chuyện ngoài ý muốn, người đứng sau bán đứng anh lại chính là tâm phúc mà cha anh nể trọng nhất!

Mưa to giàn giụa, trời mưa mà phảng phất như ngày tận thế vậy, mưa kéo dài nhiều tiếng đồng hồ, anh không hiểu được làm sao mình có thể sống sót được.... Chỉ có thể bán mạng chạy trốn.

Từ nơi kinh doanh ồn ào, một đường chạy đến một cái thôn nhỏ yên tĩnh, bởi vì vừa thoát khỏi nội tặc truy đuổi, anh không thể xác định được là còn có người nào chờ anh đang lúc gặp nạn mà thừa cơ hãm hại hay không, cho nên anh không thể trở về cầu viện. Mà cảnh sát cũng đã để mắt tới anh từ lâu, bây giờ gặp nội phản là anh gặp chuyện không may, lại còn có người chết, anh càng không thể đi tìm cảnh sát. Anh là phần tử hắc đạo, người bình thường tuyệt đối sẽ không muốn giúp anh để tự tìm phiền toái, Hạ Anh Đông phi thường hiểu rõ, lần này anh chỉ có thể dựa vào chính mình!

Trời mưa đến nỗi muốn che kín tầm mắt của anh, nên nhìn không rõ lắm tình huống trước mắt, cộng thêm miệng vết thương khiến cho anh toàn thân nóng lên, làm cho anh bước đi lảo đảo, chỉ có thể dừng lại, băng bó miệng vết thương một chút, sau đó mới tiếp tục đi.

Mưa rơi không ngớt, bước tiến của anh cũng không vì vậy mà dừng lại, anh không biết nên đi tới chỗ nào mới có thể thoát được, chỉ xác định nếu muốn sống thì phải tiếp tục đi, đi tiếp cho đến khi tìm được chỗ an toàn nhất mới có thể thư giãn mà nghỉ ngơi.

Mà ở đâu mới có thể làm cho anh yên tâm đây?

Những trưởng bối kia đều là người trông nom anh lớn lên, từ trước đến nay anh tín nhiệm nhất chính là bọn họ, nhưng hôm nay bán đứng anh cũng là bọn họ, chẳng lẽ bọn họ chỉ vì lợi ích trước mắt, mà tất cả đều không quan trọng sao? Hay là nên nói vì lợi ích kia mà không xem những thứ khác ra gì nữa, kể cả anh em cùng vào sinh ra tử năm đó sao?

Nghĩ đến đó Hạ Anh Đông đang bước đi, mà không khỏi nhếch khóe miệng lên nhàn nhạt đùa cợt.

Cha anh cả đời vất vả dốc sức làm việc, cuối cùng lại trở thành mục tiêu dòm ngó của người khác. Nghĩ đến cha mình bởi vì không bỏ được những người anh em này, thậm chí mất đi người vợ yêu dấu của mình, như vậy có đáng giá không? Anh không khỏi vì cha mà cảm thấy đau xót, cũng vì sự kiên trì của mình mà cảm thấy thật ngây thơ.

Sau khi mẹ anh qua đời, anh lấy cha làm tấm gương học tập, kết quả lại rơi vào kết quả như vậy.

Anh em là nghĩa khí ư?!

Anh em như tay chân ư?!

"Phi!" Chỉ vì những ích lợi trước mắt, căn bản không có anh em gì hết!

Anh từ từ đi. Hình như phía trước là một kho hàng, anh cạy cửa trốn vào trong đó. Hôm nay nhất thời có thể trốn thoát, chỉ cần chống đỡ đến lúc chú của anh đến, anh sẽ được an toàn.

Hôm nay người anh tín nhiệm duy nhất chỉ còn lại có chú mình, nếu như ngay cả chú ấy cũng phản bội anh, vậy anh thật sự là chỉ còn con đường chết.

"A! A!" Miệng vết thương đau đớn làm anh nghiến răng nghiến lợi, mà rõ ràng toàn thân đều dính ướt, toàn thân anh lại tương đối nóng, thân thể không còn tự chủ được mà phát run.

Không phải hôm nay anh sẽ chết ở chỗ này đấy chứ? Nếu đúng là như vậy thì cũng không tồi, ít nhất đừng để anh chết trong tay của những lũ người kia!

Suy nghĩ bắt đầu mơ hồ, anh mệt mỏi như muốn ngủ, nhưng lại phải bảo trì cảnh giác, khi còn sống cha thường nhắc nhở anh, người như bọn họ căn bản không có giấc ngủ thật sự, bởi vì tùy thời, tùy chỗ lúc nào cũng phải coi chừng, nếu không sẽ không thể thấy được mặt trời của ngày mai!

Mặc dù loại thuyết pháp này đã rất cũ rồi, nhưng lại rất có tác dụng, ít nhất cha anh chết bởi bệnh tim, mà không phải do người thân sát hại.

Mẹ anh lúc trước khi chết, từng dặn dò anh ngàn vạn không thể dẫm lên vết xe của cha, nếu như hôm nay anh chết tại đây, mẹ nhất định sẽ thất vọng, cho nên anh không thể chết được!

Trải qua kinh nghiệm lúc này, anh đã đối với cái gọi là hắc đạo bang phái hoàn toàn hết hy vọng, anh muốn sống, muốn thay đổi, anh cần tuân thủ ước định cùng mẹ, muốn một lần nữa có cơ hội sống lại, anh còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện chưa làm được......

"Cạch!" Đèn điện tại trong nháy mắt sáng lên.

Điều này làm cho suy nghĩ hỗn loạn của anh lập tức tập trung trở lại, tầm mắt nhìn thẳng ra cửa. Chỗ đó có một cô gái đang đứng, cô nhìn thấy anh, trên khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ sợ hãi sâu sắc. (Vô Vi: tèn tén ten... hai anh chị lần đầu gặp mặt, vỗ tay nào *clap clap clap*)

Anh biết rõ một giây sau, cô gái kia tuyệt đối sẽ vừa xoay người chạy trốn, rồi kêu to làm cho tất cả mọi người phát hiện ra anh, mà anh cũng bất lực không thể ngăn cản chuyện sắp phát sinh, cho dù anh muốn mở miệng gọi cô đừng lên tiếng cũng không còn sức.

A... Chết thì chết đi! Ai mà không phải chết chứ? Chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Hạ Anh Đông nhắm mắt lại, không hề giãy giụa, nhưng mà đợi trong một lúc lâu, anh lại không nghe thấy tiếng thét với cấp độ chói tai như trong dự liệu, cũng không có nghe được tiếng bước chân hốt hoảng chạy trốn, anh mở mắt ra, trông thấy cô gái lớn mật kia đang đi về phía anh.

Anh không khỏi giễu cợt hỏi: "Cô không sợ chết sao?" Người thông minh đều hiểu được khi nào nên khoanh tay đứng nhìn, mới có thể bảo toàn tính mạng.

"Sợ..." Thanh âm của cô đang run rẩy, tay nắm chặt lấy y phục cũng bởi vì dùng sức quá mạnh mà trắng bệch, đủ để biết là cô có bao nhiêu khẩn trương cùng sợ hãi.

Đã như vậy, vì cái gì cô lại không xoay người chạy trốn chứ? "Vậy cô còn không đi!" Nếu như đến đây là một nam nhân khoẻ mạnh cường tráng, thì anh có thể còn có một tia hi vọng. Nhưng trước mắt cô lại rất thấp, thân thể lại mảnh mai như vậy, căn bản không thể trợ giúp anh.

"Anh, anh chảy thật là nhiều máu, nếu như tôi đi.... Anh có thể sẽ chết." Vừa rồi ở bên ngoài, vì cô trông thấy trên mặt đất còn lưu lại vết máu chưa bị nước mưa rửa trôi, mới tìm được đến nơi này, thoạt nhìn anh tương đối suy yếu, nhất định là chảy không ít máu.

Hạ Anh Đông nở nụ cười mỉa mai, cố ý làm bộ như không quan tâm."Vậy thì như thế nào? Đi đâu về đâu, cuối cùng cũng sẽ chết thôi, nếu như hôm nay sẽ chết, tôi cũng nên tiếp nhận." Tuyệt không liên lụy người vô tội."Cô đi nhanh đi!"

Thấy anh không thể gây nguy hiểm cho mình, tay Mạc Tử Nhân rốt cục cũng hơi buông lỏng, tầm mắt nhìn thẳng anh, giống như là đang suy nghĩ điều gì đó, qua một hồi lâu rốt cục hỏi: "Anh muốn báo cảnh sát, hay là gọi xe cứu thương?"

"Không cần.... Cô đi đi! Nhanh lên!" Bây giờ anh nói chuyện rất khó khăn, anh nhất định phải bảo tồn một chút thể lực, còn sống thì còn có hy vọng, mặc dù không lớn lắm....

Cô cũng rất muốn đi a! Nhưng là....

Cho dù không sợ nam nhân trước mắt, Mạc Tử Nhân vẫn như cũ sẽ khẩn trương, bởi vì thân phận hắc đạo của anh!

Thôn này của bọn họ thường xuyên có người của hắc đạo đến thu phí bảo hộ, buổi tối còn có người tụ tập đua xe hoặc là ẩu đả, mà rõ ràng cảnh sát biết mà không quan tâm, luôn nói không có xảy ra án mạng là tốt rồi, cuối cùng làm cho mọi người đều trở nên lạnh lùng, chuyện nhà ai người ấy lo.

Cô lại rất chán ghét hắc đạo, chán ghét những người không học vấn không nghề nghiệp này, suốt ngày chỉ biết quát tháo, đánh nhau, ức hiếp người khác, nhưng trước mắt anh ta bị đánh đến mặt mũi bầm dập, trên người còn có nhiều chỗ vết chém, nếu như cô thật sự thấy chết mà không cứu, tâm sẽ không yên.

Aiz! Đều do hôm nay cô cùng bạn bè đi ăn mừng chuyện thi đậu đại học mà về muộn, nếu không sẽ không gặp phải chuyện này. Thôi! Coi như để ăn mừng cô thi đậu, mỗi ngày làm một việc thiện cũng tốt lắm.

Không thể báo cảnh sát, không thể vào bệnh viện, bác sĩ Trần lại không nhận bệnh nhân không rõ lai lịch, xem ra đành phải mang anh ta về nhà thôi."Anh có đi được không?"

"Không cần phải để ý đến tôi! Không cho phép báo cảnh sát, cũng không cần gọi xe cứu thương! Cô đi đi!"

"Anh là hắc đạo sao?"

"Đúng vậy!" anh cho rằng nếu biết thân phận của anh, có thể làm cho nữ sinh này sợ mà bỏ đi.

"Tôi ghét nhất hắc đạo!"

"Vậy cô vì cái gì mà còn không mau đi đi?"

"Bởi vì.... Bỏ mặc anh, tôi sẽ rất bất an! Tôi dẫn anh về nhà." Dù cho đang sợ hãi muốn chết, nhưng liên quan đến mạng người, cô không dám khinh thường.

"Cô nói cái gì?" anh nghe không hiểu, còn tưởng rằng do đầu óc của mình không tỉnh táo mà nghe lầm.

"Mẹ tôi là y tá, có thể xử lý được thương thế của anh" Cô đột nhiên hai tay nắm chặt thành quyền, hít thở mấy hơi thật sâu, sau đó từng bước đến gần anh, bất đắc dĩ nói: "Tôi căn bản không muốn cùng những người như anh có bất kỳ liên quan gì, nhưng thấy chết mà không cứu không phải là bản tính của tôi, có thể giúp được bao nhiêu thì cũng nên giúp đi!"

"Cô không sợ rước họa vào thân sao?" Phản ứng của cô làm anh cảm thấy rất kinh ngạc.

"Yên tâm, tôi sẽ chạy trốn rất nhanh." Ý là tình huống không đúng, cô tùy thời cũng sẽ bỏ hắn lại, hoàn toàn không cần phải bộc lộ sự can đảm giả tạo.

Hạ Anh Đông cười cười, nhìn thấy cô muốn đỡ anh dậy, trào phúng nói: "Căn bản là cô gánh không nổi tôi đâu, cô đi nhanh đi!"

"Không cần phải bảo tôi đi hoài như thế!" Thật vất vả cố lấy thêm dũng khí, có trời mới biết bình thường muốn cô làm chuyện này có bao nhiêu khó khăn, mà người đàn ông kia hết lần này tới lần khác khiêu chiến cô, làm cô cảm thấy không thể nhịn được nữa.

"Anh nghĩ rằng tôi nguyện ý sao? Tôi căn bản nghĩ cũng không nghĩ đến! Nếu như hôm nay tôi không giúp, vạn nhất anh chết, sau đó hồn anh tới tìm tôi thì làm sao bây giờ?" cô cũng không muốn đến lúc đó, ngày ngày bị cơn ác mộng dây dưa.

Hạ Anh Đông hoàn toàn bị cô đánh bại, mà khoa trương cười to, kết quả chính là xương sườn đau đến làm cho anh buồn bực la to vài tiếng."Vậy mời mẹ của cô tới đây một chuyến đi!" anh cũng không muốn liên lụy tới hai mẹ con họ.

Mạc Tử Nhân chăm chú nhìn vào anh, qua một hồi lâu mới nói: "Nếu như anh có nơi để đi, sẽ không trốn ở chỗ này. Chúng tôi giúp anh trước, anh lại tiếp tục sống ở chỗ này, kết quả anh cũng chết, vậy không phải cứu anh là làm điều thừa à? Không cần phải cùng tôi cãi cọ, đem tay cho tôi -"

Anh nhìn nhìn cô, rõ ràng yếu đến nỗi gió cũng sẽ thổi bay đi được, mà có lẽ chỉ cần một quyền có thể làm cho cô không bò dậy nổi, nhưng lại hết lần này tới lần khác làm anh giật mình, vì sự cố chấp cùng thiện lương.

"Nhanh lên!" cô lại thúc giục.

Lúc này Hạ Anh Đông đưa tay nắm lấy vai của cô, dựa vào cô nâng đỡ mà chậm rãi đứng lên.

Cô quả nhiên rất thấp, có lẽ cao không đến bả vai anh, vóc người cũng rất gầy, tay anh khoác lên vai cô cảm nhận được đều là xương cốt, bất quá khí lực của cô cũng không ít, anh đi nhưng không thể dùng sức nhiều được, nên đem một phần sức nặng giao cho cô, vốn tưởng rằng cô sẽ chống đỡ không được, nhưng xem ra cô rất kiên nhẫn.

"Nhà tôi cách nơi này không xa, chỉ cần qua hai đầu đường là tới nơi, nếu anh vẫn kiên trì như thế, tôi sẽ không quản anh nữa!" Không biết lấy dũng khí ở đâu ra, cô lại không hề sợ hãi sai khiến."Nhanh lên đi!"

Bề ngoài là một cô gái nhỏ bé ôn nhu dễ bắt nạt, thì ra cô lại là bá đạo hung hãn như thế, anh thật sự đã nhìn nhầm.

Hai người từ từ đi ra kho hàng, Mạc Tử Nhân đầu tiên là nhìn chung quanh một chút, xác định trên đường không người, mới đỡ Hạ Anh Đông dùng cái ô làm gậy, khó khăn trở về nhà.

Hơn mười một giờ khuya, trên đường không có người đi lại, cô cũng phải trở về nhanh tránh làm cho mẹ lo lắng. Rõ ràng hôm nay là ngày vui, sao cô gặp phải loại chuyện xúi quẩy này chứ? Aiz!

"Sao lại thở dài?"

Mạc Tử Nhân hoảng hốt, cắn môi dưới, thì ra cô vừa rồi thật sự thở dài.

"Bởi vì gặp gỡ tôi, cho nên cảm thấy rất xúi quẩy sao?" Chẳng biết tại sao, mặc dù vẫn đang trong lúc nguy hiểm, anh lại muốn trêu chọc cô.

Cô vẫn cắn môi không nói lời nào, làm chuyện tốt chẳng phải tâm tình sẽ rất tốt sao, như thế nào cô lại cảm thấy rất bất đắc dĩ vậy.

"Cô nghĩ rằng tôi nguyện ý sao? Nếu như không phải là bị người trong nhà bán đứng, tôi lại phải chật vật như vầy hay sao?" Có lẽ bởi vì cô là người ngoài cuộc, cho nên anh không khỏi cảm thán.

"Nếu như không muốn, vì cái gì không rời đi? Không cần phải thay mình tìm lý do, làm chính là làm, đi con đường này là do anh lựa chọn cho mình, chẳng lẽ có người lấy dao kề cổ uy hiếp anh sao?" cô không thích những người nói một đàng làm một nẻo.

"Ba tôi là một phần tử trong đó, cô nói tôi có thể lựa chọn ư?" anh hỏi ngược lại.

"Nếu như anh muốn rời đi, ông ấy có thể giết anh sao? Rõ ràng chính là bản thân mình muốn, đừng đem trách nhiệm đổ trên đầu người khác!" Aiz! Một giây trước mới cảnh cáo chính mình đừng có lại mở miệng, thoáng cái lại nhịn không được mở miệng."Đừng có lại nói chuyện với tôi, chuyên tâm đi thôi!"

"Cô thật biết điều!" Nhìn qua chắc cô chỉ cỡ tuổi học sinh trung học, nhưng lại trầm ổn ngoài ý muốn.

"Tôi một chút cũng không muốn làm cho anh cảm thấy có ý như thế!" Mạc Tử Nhân dùng sức khiêng anh, bước đi cực kỳ nặng nề, sớm biết như thế cô nên mặc kệ lương tâm bỏ mặc anh, có cho ngàn vàng cô cũng không làm.

"Nhìn không ra cô bé nhỏ như vậy nhưng lại rất có khí lực."

"Tôi là bị ép buộc." Lần đầu tiên sự nhẫn nại của cô, đêm nay đại khái đã hết rồi.

Khiêng một cái con vật khổng lồ muốn đi mau là điều không thể, cô chỉ có thể cầu nguyện không có người đuổi theo anh.

Mưa vẫn tiếp tục rơi, không biết mình có thể bình an hay không, chỉ là tâm tình Anh Đông vẫn còn không sai, thậm chí thoải mái nhàn hạ huýt sáo. Không biết rốt cuộc hôm nay vận khí anh là tốt hay là không tốt đây? Hiện tại không thể nào đoán trước được.

"Đừng thổi!" cô vội vã quát bảo anh ngưng lại.

"Vì cái gì?" Tiếng mưa lớn như vậy, lời nói của anh cơ hồ chỉ có cô nghe thấy.

Mạc Tử Nhân lập tức trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ anh không biết buổi tối huýt sáo sẽ đưa tới.... Cái kia sao?"

"Cái nào?" Đúng là anh chưa từng nghe qua.

"Chính là... Cái kia a!" Mạc Tử Nhânchớp chớp mắt nhìn anh, chính là không dám nói ra, miễn cho thật sự đưa tới "Đồ" không nên xuất hiện

Hạ Anh Đông đột nhiên lĩnh ngộ "Cô là nói quỷ sao?"

Cô trừng to mắt, sợ hãi lập tức nhìn chung quanh."Anh tại sao lại nói ra? Không thể nói a!"

"Cô thật sự tin tưởng chuyện ấy như vậy?" Ngu ngốc chưa?

"Thà rằng tin là có, không thể tin là không, anh không cần phải huýt sáo nữa, chuyên tâm đi đường đi!" Nam nhân này thật sự nặng quá, thật may là đã qua đầu đường thứ nhất, rất nhanh sẽ đến nhà.

"Cô không tin thì sẽ không phải là không có sao?" anh hảo tâm nói rõ cho cô hiểu

"Không cần anh quản! Đi nhanh lên a!" Tính nhẫn nại của cô đã hết, tức giận kéo đến, cô thật muốn đem anh ném ở ven đường.

"Cô bé, ta tên là A Đông, còn cô bé tên gì?" Đáng chết, đầu bắt đầu choáng váng, bước chân cũng trở nên càng lúc càng loạng choạng.

"Tôi đã mười bảy, không nhỏ!"

"A, thất kính, thất kính, xin hỏi tôn tính...... Đại danh?" Không xong! Anh thật nhìn không ra người trước mắt......

"Không liên quan đến anh...... A!" Mạc Tử Nhân còn chưa nói hết, nam nhân bên cạnh đã chống đỡ hết nổi, ngã xuống đất, điều này làm cho cô trợn tròn mắt. Chỉ còn khoảng mười mấy bước chân, sao anh không thể kiên trì thêm chốc lát chứ?

Đáng giận a!

"Uy! Tỉnh a! Anh không chính mình đi, tôi liền đem anh ném ở nơi này a? Uy!" cô dùng sức đẩy anh, đánh anh vài cái, nhưng không thấy hiệu quả. Anh vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất.

Làm sao bây giờ?!

Chẳng lẽ đem anh ném ở nơi này sao? Thật vất vả mới đi đến được đây, cũng còn một khoảng ngắn.... Mạc Tử Nhân nhìn mặt anh tái nhợt, nhìn đến cửa nhà cách đó không xa, cô cắn răng một cái, thu hồi cái ô, lấy hết sức đem anh cõng lên. Dù sao cũng đã làm ơn thì làm ơn cho trót. Nếu giữa đường bỏ cuộc thì vừa rồi cô đã bỏ mặc anh!

"Ta thi lên đại học, ta thi lên đại học, ta thi lên đại học ......" Mạc Tử Nhân nói thầm những lời này, nhằm phân tán sự chú ý, không thèm nghĩ đến sức nặng của anh nữa, chỉ muốn sau khi về đến nhà trông thấy vẻ mặt yên tâm của mẹ mình.

Cô nghĩ tới mẹ, nghĩ tới cha, nghĩ tới sắp về nhà, nghĩ tới mộng đẹp rốt cục đã thực hiện, sức nặng trên lưng tựa hồ cũng giảm bớt một chút......

"Ngô......" Hạ Anh Đông cảm giác đầu thật choáng váng, thân thể thật nóng, nhưng lại có chút ấm áp, bên tai không còn tiếng mưa rơi nữa, mưa đã tạnh sao?

Hình như vừa rồi anh đã ngủ thiếp đi? Đáng chết! Những người kia đã tìm được anh sao?

Mở mắt ra, trông thấy một người phụ nữ trung niên ngồi ở bên cạnh anh, cô có khuôn mặt hiền lành, ánh mắt thập phần ôn nhu.

"Tỉnh rồi à? Tôi đã thay cậu băng bó kỹ vết thương." Nói xong, Thường Lương Ngọc đưa tay chạm trán của anh, yên tâm nói: "Thật may là đã hạ sốt, nếu không tôi chỉ còn cách đem cậu vào bệnh viện."

Tối hôm qua con gái một thân ướt sũng, cõng một người nam nhân trở về, cô chỉ nhìn một cái liền hiểu tình huống, không có hỏi nhiều, trước tiên đi phòng khám mượndụng cụ y tế, sau đó trở lại giúp anh xử lý miệng vết thương, miễn cho tiếp tục chuyển biến xấu.

Ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng, Hạ Anh Đông tránh đi tia sáng chói mắt kia hỏi: "Tôi ngủ đã bao lâu rồi?"

"Bây giờ mới tám giờ sáng, còn sớm lắm, cậu nên ngủ thêm một lát, thế mới có thể nhanh hồi phục được." Từng Lương Ngọc cười nói, đồng thời đứng dậy duỗi ra hai tay hướng đến bên người anh, ý muốn đắp lại chăn.

Hạ Anh Đông theo động tác của cô quay đầu, thình lình phát hiện bên cạnh còn có một cô gái đang ngủ, cô gái này thật quen mắt nha, suy nghĩ kỹ trong chốc lát, rốt cục nhớ tới chuyện phát sinh tối hôm qua. Anh vốn tưởng chú của mình đã tìm được anh rồi chứ, thì ra anh vẫn còn ở trong nhà người khác, bất quá tạm thời không có nguy hiểm.

"Bác gái.... Cám ơn bác." anh nhớ cô gái kia từng nói mẹ cô là y tá, cho nên anh có thể tiếp tục thở được, tất cả đều là công lao của người này

"Không cần khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi. Cậu muốn cảm ơn hãy cảm ơn Tiểu Nhân ấy, là nó đem cậu trở về, khiêng lên lầu hai, nó còn nói bởi vì cậu mà nó phát hiện thì ra nó có tiềm lực làm nữ siêu nhân, cũng là nó chiếu cố cậu cả đêm." Trông thấy con gái cõng về nam nhân cao lớn, Từng Lương Ngọc thiếu chút nữa sững sờ. Bình thường giống như đứa trẻ yếu đuối, nhưng khí lực rõ ràng lại lớn như vậy!

Thì ra cô tên là Tiểu Nhân, cái tên thật đáng yêu, tư thế ngủ cũng rất đáng yêu, cô xoay mặt về phía anh, cả người cuộn lại, nhìn giống như một đứa bé.

Nhìn cô, ánh mắt của anh có chút mềm mại hơn, khóe miệng cũng chầm chậm giơ lên, bất quá nhớ tới hành vi to gan tối hôm qua của cô liền không cách nào đồng ý."Con gái của bác thật không biết đề phòng người khác, một cô bé yếu ớt lại dám đến gần ta, nếu ta nghĩ làm chuyện xấu, cô ấy căn bản là trốn không thoát!"

Thật là một đứa ngốc!

Từng Lương Ngọc cười giải thích "Đó là có nguyên nhân, trước kia chồng của tôi xảy ra tai nạn xe cộ, lúc ấy khuya lắm rồi, cộng thêm từng có người giả tai nạn xe cộ lừa tiền, trên đường, căn bản không có người nghĩ dừng lại, cũng không có người đi báo cảnh sát, thật may là vẫn có người hảo tâm dừng xe tra xét, mới cứu được chồng của ta. Nếu như chậm một chút nữa đã không kịp, cho nên Tiểu Nhân rất cảm tạ đôi vợ chồng kia, cũng hứa với ba của nó sẽ hết sức đi trợ giúp những người cần giúp đỡ"

"Thì ra là như vậy...... Bất quá vẫn là quá nguy hiểm." anh thực may mắn, gặp gỡ được cô.

"Một khi nó đã nhận định chuyện mình làm là đúng, thì cậu yên tâm, nó làm việc rất cẩn thận, sẽ không xúc động. Được rồi, cậu vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn mới có thể nhanh khoẻ lại."

"Bác gái, còn cô ấy......" con gái ngốc coi như xong, đối với anh luôn không đề phòng, chẳng lẽ ngay cả mẹ nàng cũng thế?

Từng Lương Ngọc nhìn hắn nở nụ cười."Mặc dù cậu bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng ánh mắt của cậu vẫn rất trong suốt, tôi tin tưởng cậu sẽ không khi dễ Tiểu Nhân, còn nữa cậu đang bị thương, mình nó đối phó với cậu cũng thừa sức." Nói xong liền rời đi, cửa cũng không đóng kín.

Hạ Anh Đông suy nghĩ một chút, đúng là anh bị thương nặng như vậy, cho dù cố muốn đem anh chôn ngay tại chỗ, anh cũng bất lực, gặp nguy hiểm chính là anh đây!

Tầm mắt của anh lại rơi xuống khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi của cô, lúc đeo mắt kính nhìn bộ dạng rất học sinh, không mang mắt kính...... Nhìn rất đẹp mắt a~. Đúng là kỳ quái nha, anh chính là xem không chán, vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Rõ ràng chưa thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, trông thấy cô lại làm cho anh có một tia cảm giác an tâm.

***************

Hạ Anh Đông tỉnh lại lần nữa, người bên cạnh đã không thấy bóng dáng, anh muốn xuống giường, Mạc Tử Nhân vừa vặn đi tới.

"Anh vẫn chưa thể đứng lên!" cô khẩn trương hô, người cũng gấp rút đi tới dìu anh.

Hạ Anh Đông cười nhìn qua hành động săn sóc của cô, nói cũng kỳ quái, bình thường anh không dễ dàng tin tưởng người khác, trải qua chuyện hôm qua rõ ràng đối với cô sinh ra cảm giác tin nhiệm rất lớn, anh nghĩ thầm có lẽ do anh cùng mẹ con họ không hề có quan hệ gì, bất quá chờ anh rời đi, bọn họ khả năng sẽ không gặp lại nữa.

"Tôi không đứng dậy, thì đi toilet như thế nào đây?" Thân thể tốt lên chút ít, làm tâm tình của anh cũng tốt lên rất nhiều.

Mạc Tử Nhân ngây ngốc một chút, mới lúng túng nâng đỡ anh đến toilet, chờ anh xử lý xong đại sự của bản thân, lại dìu anh đến ghế ngồi xuống."Có khá hơn một chút không?"

"Có, cám ơn."

Tối hôm qua khiêng anh trở về, cô mệt mỏi chống đỡ hết nổi, ngã xuống đất, rõ ràng là mưa to, toàn thân ướt đẫm, cô lại mệt đến mồ hôi đầm đìa, đủ cho thấy cô đã dùng bao nhiêu sức lực.

Cô cũng giật mình, thì ra khi con người ta gặp phải lúc cấp bách, liền sinh ra tiềm lực vô hạn.

Cha cô đi làm, bởi vậy trong nhà chỉ có hai người, cô cùng mẹ, mà thân thể của mẹ cô vốn không tốt, người cô mang về đương nhiên phải do chính cô xử lý, vì vậy cô gánh vác chiếu cố cùng trông coi anh cả đêm, cho đến bốn giờ sáng mới hôn mê chìm vào giấc ngủ, đợi cô tỉnh lại, mẹ đã ra ngoài.

Phòng khách không có một bóng người, chỉ có thức ăn trên bàn cùng một tờ giấy -

"Tiểu Nhân, mẹ đi vận động thuận tiện đi chợ mua thức ăn, trên bàn có bữa sáng, nhớ ăn nha, con ra cửa trước thì nói cho A Đông một tiếng, đừng để cậu ấy tỉnh lại tìm không thấy người, mẹ biết rõ con đối với người như nó không có hảo cảm, hết sức là tốt rồi, đừng quá miễn cưỡng. '

Ai! Trợ giúp người xác thực là chuyện tốt, nhưng vạn nhất rước họa vào thân thì thật phiền toái. Cho tới bây giờ tỉnh táo lại, cô mới phát hiện chính mình tối hôm qua có bao nhiêu can đảm, nếu A Đông thật sự có ý đồ xấu, cô chẳng phải là đã hại mẹ của mình rồi hay sao, thực không xong!

"Sáng sớm đã tức giận cái gì thế? Chẳng nhẽ đang ảo não vì tối hôm qua đã cứu tôi?" cô bé tâm hồn đơn thuần này, căn bản là giấu không được tâm tư, bị anh đoán cái là trúng liền.

"Ách......" sự kiên nhẫn tối hôm qua tất cả đều dùng hết rồi, cô lúc này có điểm phòng bị, tránh xa Hạ Anh Đông, thậm chí cô bắt đầu tính toán chạy đến phòng bếp cầm dao thái, chỉ cần mấy giây thời gian là xong. "Không có, không có a~, anh đã đói bụng chưa?"

Trên bàn bát cháo nóng hổi, thức ăn xem ra rất là ngon, anh xác thực đã đói bụng.

"Cùng nhau ăn đi!" Tối hôm qua còn có dũng khí như vậy, nhưng bây giờ lại giống như con cừu nhỏ núp ở góc, anh nhận ra trên mặt cô có chút sợ hãi, đồng thời cũng có thể thấy đáy mắt của cô cất giấu ý muốn sẽ liều lĩnh bảo vệ mình là điều quan trọng nhất.

Mạc Tử Nhân nhìn sâu vào hai mắt anh, mới từ từ đi vào phòng bếp lấy ra hai bộ bát đũa.

Hạ Anh Đông vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Ngày hôm qua là lúc nên phòng bị và ném tôi xuống, thì cô không làm, hiện tại thì không cần phải sợ tôi như thế, tôi sẽ không làm hại cô. Còn có, lúc tôi ăn cơm thích để cho tâm tình vui vẻ, cô cũng không cần quá khẩn trương, nếu không sẽ ảnh hưởng đến ý muốn ăn của tôi." anh không khách khí ăn thêm một chén cháo lớn.

Mạc Tử Nhân thấy thế, cũng yên lặng cúi đầu ăn, nâng lên bát cháo khoai lang mẹ cô nấu.

Cho đến khi nồi đã thấy đáy, Hạ Anh Đông ăn no nên tâm tình có vẻ tốt hơn rất nhiều, Mạc Tử Nhân mới hỏi: "Annh dự định khi nào thì đi? Có cần tôi giúp anh gọi tắc xi không?"

Câu hỏi đầu tiên của cô có ý tứ đuổi người mãnh liệt, vì vậy cô bổ sung thêm câu thứ hai để hòa hoãn một chút.

Cô mỗi chữ mỗi câu đều lộ ra ý phi thường không hoan nghênh anh tiếp tục ở lại, Hạ Anh Đông làm sao có thể nghe không ra chứ.

Cô bé này thật đúng là trong ngoài không đồng nhất, nhìn qua đơn thuần ngu đần, ẩn bên trong lại có cá tính quật cường như thế, nhớ tới tối hôm qua cô rõ ràng có thể cõng anh trở lại, anh liền cười, thật không dám tin tưởng cô rốt cuộc là làm sao có thể làm nhưu vậy được?

Ấn tượng khắc sâu nhất của anh đối với cô, chính là thói quen cắn môi của cô, hành động mờ ám kia có thể biểu hiện ra cô bất đắc dĩ, bất mãn hay đã cố gắng nhiều.

Lập tức, cô đang cắn môi dưới biểu hiện cô bất đắc dĩ.

Ăn no, anh cũng có khí lực cùng cô trêu chọc."Cô như vậy là muốn đuổi tôi đi hay sao?"

"Tôi, tôi không có ý đó, chỉ là tôi nghĩ vết thương của anh đã được băng bó kỹ, nơi này cũng không phải là địa phương an toàn gì, đi nhanh một chút có lẽ tốt hơn." Hoàn toàn là vì anh mà suy nghĩ, nhiều săn sóc a~!

"Không phải là có câu nói 'Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất' sao? Cho nên nhà cô rất an toàn. Với lại hiện tại đi ra ngoài, người bên ngoài khẳng định vẫn còn tìm tôi, tôi đi ra tương đương với việc tìm con đường chết, cô đã cứu tôi nên cứu cho trót chứ!" anh lưu manh cười nói, lời nói làm cô không biết đường phản bác.

Mạc Tử Nhân quả nhiên tức giận đến nắm chặt tay thành quyền, còn cắn cắn môi dưới. Quả nhiên, cứu anh sẽ gặp hắc đạo, cô thật sự là tự chui đầu vào rọ mà, cô đúng là ngốc a~!

Không phải có câu người tốt sẽ được báo đáp sao? Báo đáp của cô đâu?! Cái này căn bản là thể hiện thế báo hay sao! "Tôi giúp anh báo cảnh sát."

"Nếu như có thể báo cảnh sát, ngày hôm qua tôi đã chính mình đi tìm cảnh sát. Nếu như cô thật tình muốn tôi chết, vậy thì đi gọi điện thoại báo cảnh sát đi! Tôi khát, làm phiền cô cho tôi một ly trà."

"Chúng tôi không có trà!" cô nghĩ thật muốn đem nồi đập lên mặt anh, dù sao anh đã bị đánh, được sủng ái đến nỗi cái mũi sưng lên nhìn không ra bộ dáng gì, đánh thêm vài cái nữa cũng không việc gì đi.

"Phiền toái cho tôi một ly nước sôi, cám ơn." anh không khách khí, vẫn là nói rât lễ phép a~.

Mạc Tử Nhân thở phì phì đem nước đưa cho anh, ánh mắt lạnh lùng phảng phất như bắn ra hai tia hàn khí, thẳng thắn mà nói tính tình của cô rất tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng có người có thể làm cho cô tức giận đến nói không ra lời, người trước mắt này là người đầu tiên."Kia, vậy anh muốn đợi bao lâu?"

"Cô bé, cô nói lắp a!" anh hảo tâm chỉ ra cô đang lo lắng, sợ hãi mà đến độ nói lắp.

"Tôi, tôi...... Tôi mới không có, đó là bởi vì, bởi vì......"

"Bởi vì sao?" anh mặt mày hớn hở hỏi.

"Bởi vì...... Tôi không thích anh, cho nên mới nói lắp." Mạc Tử Nhân nói ra, vốn tưởng rằng có thể làm cho tâm tình mình tốt hơn, không nghĩ tới vẻ mặt bị thương của Hạ Anh Đông lại làm cho cô cảm thấy băn khoăn.

Không phải là cô đã nói quá đáng đó chứ? Cô cũng không phải là cố ý nói ác như vậy, ai bảo anh một chút cũng không đứng đắn, mà cô lại có chút sợ anh mới không thể lựa lời nói như thế, lần này thật sự nói sai a~, cô nên thu xếp làm sao đây? "Cái kia...."

Giương mắt len lén quan sát anh, thấy thần sắc anh hơi có vẻ cô đơn, cô lại càng cảm thấy xấu hổ."A Đông, tôi vừa rồi, vừa rồi không phải cố ý nói như vậy, kỳ thật tôi không đòi......"

"Ưạ!" Một thanh âm thật dài cắt đứt áy náy của cô.

Mạc Tử Nhân nháy mắt mấy cái, nhìn nét mặt của anh từ cô đơn từ từ biến thành nụ cười.

"Ăn quá nhanh, vừa rồi dạ dày không quá thoải mái, ựa! Rốt cục đã khá hơn nhiều." anh vỗ vỗ bụng, vẻ mặt có vẻ vô cùng nhẹ nhàng.

Nhưng vẻ mặt Mạc Tử Nhân khẩn trương."Anh, anh đùa bỡn tôi có phải không?!"

Hạ Anh Đông trừng to mắt, cố làm ra vẻ vô tội."Có sao? Tôi cái gì cũng chưa nói a!" anh đúng là chưa nói cái gì, chỉ là diễn kịch một chút, nhưng hành động ấy còn lưu manh hơn nói.

"Anh -" Mạc Tử Nhân tức giận đến nói không nên lời, trực tiếp dọn dẹp bàn ăn, đi đến phòng bếp rửa chén.

Anh cười cười hỏi: "Tôi có thể mượn điện thoại không?"

"Có thể."Âm điệu của cô so với anh còn lạnh lùng hơn.

Hạ Anh Đông cười đến đau ngực, anh nén cười di chuyển đứng lên cầm lấy điện thoại.

"Uy." Là thanh âm của chú.

"Chú, là con."

"Anh Đông, con ở đâu? Có bị thương không? Xảy ra chuyện lớn như vậy sao con không nói cho chú biết?" Hạ Đạt khẩn trương hỏi.

"Con có cho người đi thông báo với chú." Hôm nay anh chỉ còn có thể tin cậy vào chú của mình mà thôi.

"Thông báo?! Căn bản không có người tới tìm chú, chỉ khi bác Hứa của con đến nói cho chú biết, chú mới hay đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Ông ấy nói con bị thương, có sao không?!"

Tối hôm qua trước lúc gặp Mạc Tử Nhân đi đường có lòng tốt giúp, lúc ấy phía sau anh còn có người theo sau, bởi vậy anh nhờ người tốt bụng kia thay anh thông báo cho chú biết, sau đó hai người bọn họ chia tay, xem ra người nọ không có đi thông báo."Chú, Duẫn Hứa Thế Văn bán đứng con.... con căn bản không rõ ràng còn có người nào muốn đối với phó với con nữa hay không, nếu trở về chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?"

"Cái gì?!" Thanh âm Hạ Đạt tràn đầy kinh ngạc."Làm sao có thể? Hắn là người bạn tốt nhất của ba con, có phải là hiểu lầm hay không?"

"Nhát chém con đầu tiên chính là hắn." anh cũng không muốn thừa nhận, hết lần này tới lần khác đó là sự thật, Hạ Anh Đông nhàn nhạt nói xong, giữa hai người liền rơi vào một hồi trầm mặc.

"Vậy bây giờ con bình an không?"

"Tạm thời bình an, có hai mẹ con đã cứu con." Kết quả chỉ có người không quan hệ là giúp đỡ anh.

"Vậy là tốt rồi......" Hạ Đạt cũng không nhịn thở dài.

"Chú, con không biết nên tin tưởng cái gì nữa... Nếu ngay cả bạn bè tốt nhất cũng sẽ phản bội, không biết cái cha bảo vệ tột cùng là gì?" Cha anh chính không yên lòng là vị anh em này, anh mới đi theo cha bước chân lên con đường này, nhưng tình huống hôm nay làm cho anh sinh ra nghi vấn mãnh liệt.

"Thẳng thắn mà nói, chú đã sớm khuyên qua ba của con hãy chú ý, mong ông ấy đừng quá tín nhiệm vị anh em kia, dù sao cuộc sống chém giết cuối cùng cũng không có bảo đảm, bất quá đó lại là sự lựa chọn của ba con, ông ấy đã chính mình chịu trách nhiệm. Anh Đông, con thì khác, con còn trẻ, không cần thiết vì những người kia mà buông tha cho cuộc sống của chính mình, nếu như con đã giác ngộ, hãy thừa cơ hội này dứt khoát kết thúc hết thảy đi." Hạ Đạt lại đem lời mấy năm trước nói lại.

Giữa hai người lại là một hồi trầm mặc.

"Con hiểu, nhưng con muốn xử lý thích đáng." Trong lòng anh đã có dự định.

"Con bao giờ sẽ trở về?"

"Tối hôm nay con sẽ về...." anh cũng không muốn quấy rầy hai mẹ con này quá lâu, không muốn họ tăng thêm phiền toái.

"Con ở đâu? Chú sẽ đến đón."

"Không cần, có người theo dõi chú, con sẽ tự mình về."

"Cũng tốt, vậy con phải cẩn thận một chút, xảy ra chuyện gì thì điện cho chú hoặc Lập Dương."

"Chú, cám ơn chú."

"Đứa nhỏ ngốc, con là cháu ta, ta không chiếu cố con, thì ai làm đây? Mặc dù chuyện phát sinh như vậy làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối, nhưng có thể làm cho con tỉnh ngộ, chú cảm thấy rất tốt, có đôi khi thất bại cũng là cơ hội tốt, ít nhất về sau ta không cần lại thay con lo lắng." Hạ Đạt thâm tình nói.

Hạ Anh Đông cùng chú hàn huyên vài câu mới ngắt điện thoại, từ từ đi đến sân thượng nhìn ra bên ngoài.

Như chú Thành Như nói, mặc dù tiếc nuối, nhưng không biết tại sao tâm của anh lại có một cỗ cảm giác thiết thực, giống như là đã trông thấy trước.... Anh rốt cục có thể làm chuyện mình muốn.

Kết thúc như vậy, tin tưởng cha có thể lượng thứ cho anh.

Khe khẽ thở dài một hơi, anh quay đầu lại mới phát hiện xung quanh yên tĩnh cực kỳ, tựa hồ chỉ còn lại một mình anh. Nhìn chung quanh, ngoại trừ phòng ngủ khi nãy, còn có một cánh cửa khác cũng đang mở, vì vậy anh đi tới đứng trước cửa, thấy bóng lưng Mạc Tử Nhân, trước mặt cô còn bày ra vải vẽ tranh sơn dầu.

Cô giống như là đang vẽ cảnh trí ngoài cửa sổ, nhìn rất chuyên chú, nét bút chậm rãi, mỗi một bút dường như đã nghiên cứu kĩ lưỡng. Bộ dáng kia chính là cá tính của cô sao?

Anh nhìn thật lâu, như mê muội vì vẻ nghiêm túc của cô, anh cũng không cách nào dời mắt, cô giống như một tia ánh sáng hấp dẫn anh.

"Anh...... Không cần phải vẫn đứng ở đằng sau tôi như vậy, tôi không thể chuyên tâm được." Mạc Tử Nhân đã sớm phát giác việc anh đến gần, vốn cho là anh đứng một lát sẽ lập tức đi, không nghĩ tới anh đứng đấy gần mười phút cũng không rời đi, hại cô phân tâm.

Mặc dù Hạ Anh Đông không hiểu về vẽ tranh, nhưng có thể hiểu cảm giác bị quấy rầy sẽ không tốt lắm."Xin lỗi, cô vẽ tranh cực kỳ nghiêm túc, tôi cũng không muốn làm ầm ĩ cô, còn tưởng đứng ở đây cô sẽ không phát hiện."

Làm sao có thể không phát hiện? Tiếng bước chân của anh lớn như vậy, không nghe được chắc là có vấn đề."Anh muốn nhìn thì có thể đi lên phía trước."

Cô thà người ta đứng ở trước mặt, chứ không cần đứng ở phía sau cô.

Hạ Anh Đông đi tới, mở miệng tán dương: "Bức tranh của cô rất khá, đem cảm giác cổ kính biểu hiện rất tốt."

"Tôi cảm thấy cái hẻm nhỏ bên ngoài cũng là một loại cảnh trí, đó là một loại cổ kính, mùi vị quen thuộc, có thể diễn sinh ra rất nhiều ý tưởng, tôi liền dùng 'Cái hẻm nhỏ' làm đề tài."

"Cô dự định về sau sẽ theo nghề vẽ ư?"

"Ừ, tôi đã thi đậu hệ mỹ thuật." Hôm qua là chuyện tốt nhất, chờ cha trở lại, bọn họ mới có thể ăn mừng.

"Chúc mừng cô!"

"Cám ơn."

"Tin tưởng cô sẽ có một tương lai tươi sáng."

Được khen ngợi, dường như Mạc Tử Nhân không quen, đỏ mặt nói: "Tôi như vậy chẳng có gì lạ, chỉ là thích vẽ tranh mà thôi, nếu như ngay cả chuyện này cũng làm không được thì quá tệ."

"Vậ tôi chẳng phải là rất thảm sao?" Ánh mắt tò mò nhìn Mạc Tử Nhân, sau đó anh nói tiếp."Cô còn có vẽ tranh làm hứng thú, tôi ngay cả hứng thú của mình đều bỏ qua."

Vì cha, anh bỏ qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ anh hối hận, bởi vì đó là con đường anh lựa chọn, dù sai cũng không oán hận người khác được.

"Hứng thú của anh là gì?"

"Tôi nghĩ là làm đầu bếp... tay nghề của mẹ tôi rất tốt, tôi rất thích món ăn mẹ làm, mặc dù mẹ không thường xuống bếp, mỗi lần nhớ đến thì lại có cảm giác gia đình...... Cho nên tôi rất muốn làm đầu bếp."

"Anh vẫn còn có thể, người còn sống là còn cơ hội, bắt đầu từ hôm nay, anh có thể lựa chọn một cuộc sống khác, tôi tin tưởng mẹ anh cũng sẽ cao hứng."

"Cô bé, cô có hiểu cái gì gọi là không như mong muốn không?"

"Tôi chỉ khi biết hối hận giống như bệnh rồi mới dùng thuốc." cô dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng anh, điều này làm mất đi vẻ ngây thơ thường ngày của cô."Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện gì để mình phải hối hận."

Hạ Anh Đông lúc này mới chú ý tới vết sẹo trên cổ tay phải của cô, đang muốn hỏi thì nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn ra thì thấy Từng Lương Ngọc mang theo đồ ăn trở về.

"A Đông, cậu tỉnh rồi à? Có khá hơn không?" Từng Lương Ngọc thân thiết hỏi.

"Có ạ, cám ơn bác gái."

"Không cần khách khí, xem như chúng ta có duyên với nhau đi."

Hạ Anh Đông chân thấp, chân cao tiến lên hỗ trợ đem thức ăn đi vào phòng bếp, Mạc Tử Nhân thì chậm một bước.

"Cám ơn, cậu thực ngoan ngoãn."

Bởi vì hành động nho nhỏ này mà lại được tán thưởng làm anh có chút tội lỗi.

Từng Lương Ngọc nhìn thấy con gái, hồ nghi hỏi: "Tiểu Nhân, sao con còn không đi làm đi?"

"Con nghĩ trong nhà có bệnh nhân, tự mình cũng có chút mệt mỏi, nên muốn xin nghỉ." Đối với người cướp đi công việc của mình, nàng có chút mất hứng, mở miệng nói.

"Con chiếu cố A Đông cả đêm cần phải nghỉ ngơi. Vậy con nghỉ trước đi, nấu xong cơm trưa mẹ sẽ gọi."

"Mẹ, con giúp mẹ."

"Không cần a! Một mình mẹ sẽ mau hơn, con đi ngủ một chút đi, không xong a~, mẹ quên mua gạo rượu rồi."

Mạc Tử Nhân nhanh chóng hỏi: "Để con đi, muốn mấy bình?"

"Một chai thôi, vậy con nhanh nhanh trở lại, mẹ muốn làm canh cá cho A Đông ăn"

Nguyên lai là vì "Người nào đó", nhiệt tình của cô thoáng cái liền giảm xuống một ít."Được"

Chờ sau khi Mạc Tử Nhân rời đi, Hạ Anh Đông mới mở miệng."Bác gái à, nhà này chỉ có hai mẹ con bác thôi sao?"

"Chồng của tôi làm ca đêm, nên buổi chiều sẽ trở lại ăn cơm."

Hạ Anh Đông nhìn ra tình trạng kinh tế nhà này không tốt lắm, bất quá những người ở đây không nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt họ luôn tươi tắn, có vẻ cảm thấy phi thường đầy đủ."Xin lỗi vì đã gây phiền toái cho mọi người."

"Đừng nói như vậy, có thể trợ giúp cậu là chuyện tốt. Nếu cậu mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi, nấu xong tôi sẽ đi gọi cậu."

"Cám ơn, đúng rồi bác gái, con thấy trên tay Tiểu Nhân có thương tích, chuyện gì đã xảy ra?"

Nghe anh nhắc tới chuyện này, Từng Lương Ngọc không khỏi lộ ra sắc mặt tiếc hận."Việc này nói rất dài dòng, hồi học cao trung, Tiểu Nhân có một người bạn rất thân, cô gái kia cũng rất thích vẽ tranh, hai đứa thường xuyên đại diện cho trường tham gia thi đấu, Tiểu Nhân thành tích khá hơn một chút, nên luôn đứng nhất ...."

"Lòng tự trọng của cô bé kia rất mạnh, về sau càng trở nên cực đoan, cộng thêm trong nhà đối với nó rất nghiêm khắc, làm rất căng, có một lần, trong phòng học nó làm náo loạn cả nên, la hét là muốn tự sát, lúc thấy Tiểu Nhân, nó liền bức Tiểu Nhân tự hủy tay mình, nếu không nó sẽ nhảy lầu......"

"Cho nên Tiểu Nhân làm thương tổn chính mình?"

Từng Lương Ngọc gật gật đầu.

Hạ Anh Đông tưởng tượng đến hình ảnh kia, trong lòng không khỏi run lên, một cái cô gái muốn tự hủy tay mình, khẳng định có dũng khí rất lớn. Cô thích vẽ tranh như thế lại bị vội vã hủy đi cánh tay của mình, cảm giác đau khổ này người ngoài nhất định là khó có thể hiểu rõ.

Vì vậy đối với Mạc Tử Nhân, anh lại thêm vài phần đau lòng."Đúng rồi, bác gái, tối nay con sẽ rời đi."

Từng Lương Ngọc cố ý không hiểu lời hắn "Cậu không cần đi nhanh như thế, tạm thời không có nguy hiểm."

"Có con ở đây, hai người sẽ không tiện, với lại người nhà của con cũng đang lo lắng."

"Nói cũng phải, nếu như có tấm lòng hiếu thuận đừng để bị thương nữa, cha mẹ của cậu sẽ rất lo lắng." mẹ của Tử Nhân lại nhắc nhở.

"Cám ơn bác gái." Hạ Anh Đông cũng không muốn nói đến chuyện cha mẹ mình, liền xoay người trở lại trong phòng.

Bọn họ cuối cùng đều là người xa lạ, có một số việc không cần phải nói nhiều, ngày hôm nay sau có lẽ bọn họ sẽ không gặp lại, nhưng anh vĩnh viễn nhớ rõ ân tình của họ...... Càng nhớ rõ hành động dù rất sợ hãi cũng kiên trì phải trợ giúp ấy của cô, cô gái của hắn.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-11)