← Ch.107 | Ch.109 → |
Ngày hôm sau, Tomie lại gặp Sydel trong phòng tự học.
Đó cũng là lần cuối cùng cô ta nhìn thấy Sydel.
"Chào, " Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau tiếng gõ cửa khe khẽ ngoài cửa lớp, "Bạn Kawakami Tomie có ở đây không?"
Tomie nhìn ra phía cửa.
Một cô gái với mái tóc vàng dài, vóc dáng cao ráo đứng bên ngoài, đôi mắt hơi cong, nụ cười ấm áp, thái độ lịch sự và khiêm tốn, hoàn toàn khác với sự kiêu ngạo và ngông cuồng của ngày hôm qua, như thể đã trở thành một con người khác.
...
"Những gì tôi làm chỉ để khiến cậu chú ý đến tôi giữa đám đàn ông theo đuổi cậu thôi."
"Tôi muốn có được cậu, chỉ một lần thôi... Tôi biết cậu rất tức giận với những lời đồn trên diễn đàn, nhưng cậu không thể giếc tôi, cũng không thể ngăn được những tin đồn lan truyền."
"Chỉ cần cậu sẵn lòng cho tôi thời gian một buổi tối, cùng tôi trải qua một đêm, tôi sẽ đứng ra quay lại video và thông báo với mọi người rằng—"
"Những lời đồn bất lợi cho cậu đều do tôi vì yêu mà không có được nên mới lén thuê người lan truyền. Thực ra, simp chúa chính là tôi, thế nào?"
Tomie có chút do dự, ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm cô gái tóc vàng trước mặt.
Tuy nhiên, dù cô ta nhìn thế nào, biểu cảm trên gương mặt của Sydel vẫn vô cùng chân thành, cuồng nhiệt, không khác gì những người từng theo đuổi cô ta trước đây.
... Vậy thì đây cũng chỉ là một kẻ quỳ dưới chân váy của cô ta mà thôi? Chỉ có điều thủ đoạn của con bé này thật sự làm người ta khó chịu.
Tomie kiêu ngạo nhanh chóng chấp nhận lời giải thích rằng "Sydel bị mê hoặc bởi sức hấp dẫn của cô ta mà làm ra những việc hôm qua."
Đối mặt với yêu cầu của Sydel—
Ở bên cô một đêm.
Tomie do dự một chút, không từ chối ngay lập tức. Theo bản tính của mình, đáng lẽ cô ta phải từ chối thẳng thừng con bé đáng ghét này và mỉa mai nó, nhưng—
Sydel quá hiểu cô ta, điều kiện mà cô đưa ra là thứ Tomie không thể từ chối. Bây giờ trên diễn đàn trường và mạng xã hội đã lan truyền tin đồn rằng cô ta là một 'simp chúa', nhiều người nhìn cô ta với ánh mắt ngày càng lạ lùng, không phải vì vẻ đẹp của cô ta, mà vì bê bối tình ái của cô ta...
Tomie không thể chịu đựng được điều này.
Nhưng có vẻ như sự tò mò là bản chất của con người, ngay cả khi thuê người để dìm chuyện này xuống, sức nóng của sự việc vẫn chưa hạ nhiệt ngay lập tức.
Nếu có thể khiến một trong những nhân vật chính của tin đồn, Sydel, đứng ra tự làm sáng tỏ, thì với Tomie, điều đó không gì tuyệt hơn.
Tomie không quan tâm đến việc ngủ với người khác, hoặc tiến hành vận động... dù cho người đó là cùng giới tính, nhưng điều quan trọng là cô ta ghét những thủ đoạn cứng rắn, gần như ép buộc này.
... Hiện tại vẫn còn chỗ cần dùng đến Sydel, còn cần cô đứng ra làm rõ tin đồn, bây giờ không thể làm loạn được.
Sau khi việc này kết thúc, cô ta nhất định sẽ khiến con bé này phải trả giá!
Cô gái tóc đen dài với nốt ruồi lệ, giấu đi sự độc ác và hận thù trong mắt, khẽ hếch cái cằm trắng trẻo, hờ hững đáp lại một tiếng.
Sydel làm như không nhìn thấy ác ý rõ ràng không thể che giấu của Tomie, cô cười một tiếng, nói: "Thời gian sẽ là tối nay, thế nào? Vừa hay tôi còn có một căn nhà bên ngoài—"
Syd đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gò má trắng mềm của Tomie, giúp cô ta vén một lọn tóc đen ra sau tai, đôi mắt xanh thẳm chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Còn nữa, chúng ta... trao đổi liên lạc nhé?"
Dù Tomie có vẻ không mấy hài lòng, nhưng Syvel coi như không thấy, cười tươi cầm lấy điện thoại của cô ta, sau khi trao đổi thông tin liên lạc, mới trả lại điện thoại.
"Ngoan lắm."
Vì chênh lệch chiều cao, Sydel tiện tay xoa đầu Tomie, giọng khen ngợi cực kỳ tùy tiện, Tomie nhăn mày, có cảm giác mình bị đối xử như thú cưng.
Nhưng cô ta còn chưa kịp bày tỏ sự bất mãn của mình.
Sydel đã nắm lấy cổ tay trắng mảnh của cô ta, kéo ra ngoài.
"Bây giờ đi à?" Tomie nhíu mày.
"Ừ." Sydel quay đầu liếc nhìn cô ta, giọng điệu lơ đãng: "Tối nay sẽ rất bận rộn. Tôi đã gọi xe cho cậu rồi, xe đang đợi ở cổng trường, lát nữa cậu ngồi xe đến nhà tôi đợi, tôi còn phải đi mua vài thứ."
Tomie: "Mua gì?"
Sydel ra vẻ suy nghĩ: "... Ưm."
Cô gái tóc vàng hơi ngượng ngùng, liên tục chớp mắt, nở một nụ cười dè dặt: "Những thứ có thể giúp chúng ta thêm phần thân mật."
Tomie: "..."
Hai người nhanh chóng đến cổng trường, lúc này mới là buổi chiều, người qua lại vẫn rất đông, trên đường đi, nhan sắc của Tomie thu hút không ít ánh nhìn.
"Thế này không ổn đâu, " Sydel dừng bước, lấy từ trong ba lô ra một chiếc mũ đưa cho Tomie, Tomie liếc mắt nhìn vào trong ba lô, thấy một bộ phận của búp bê và một mảnh váy trắng ló ra.
Hình như bên trong còn nhét một con búp bê.
"Đúng rồi, còn cái này nữa." Sau khi Tomie miễn cưỡng đội mũ lên, Sydel lại lục lọi trong ba lô, lấy ra một đĩa CD mới tinh, cũng nhét vào tay Tomie.
Trước ánh mắt nghi hoặc của Tomie, Sydel vẫn giữ vẻ mặt bình thản, mỉm cười: "Cái này để tạo không khí, nếu tối nay cậu thấy chán có thể xem nó."
Đĩa CD là Sydel đặc biệt sao ra môt bản từ chỗ cô gái đã kể câu truyện lời nguyền băng cát sét ở Hiệp hội truyện ma, cô đã tốn không ít công sức để tìm được cô gái đó.
Ánh mắt Tomie trở nên kỳ lạ, cô ta khinh bỉ hừ lạnh một tiếng: "Cô thật ghê tởm."
Cô ta vẫn chưa hiểu vì sao mình sẽ "chán" vào buổi tối.
Nhưng cuối cùng cô ta cũng không nói thêm gì quá đáng, chỉ vì Sydel vẫn còn giá trị lợi dụng. Đối với Tomie, việc dùng tin đồn để sỉ nhục cô ta còn khó chịu hơn bị giếc.
Tomie bước lên xe taxi, tài xế là một người phụ nữ mà Sydel đã cố tình thuê tới.
Sydel đứng yên tại chỗ, dõi mắt nhìn Tomie lên xe rời đi, cho đến khi chiếc xe đi xa, cô mới quay người, bước lên một chiếc taxi khác, nhỏ giọng yêu cầu: "Đi theo chiếc xe phía trước."
...
Một lúc sau.
Tomie ngẩng đầu nhìn ngôi nhà, không hề có phản ứng trước những tờ thông báo tìm người mất tích rải rác như tuyết bên cạnh. Chỉ vì gió chiều khá lạnh nên cô ta bất giác rùng mình, vòng tay ôm lấy cơ thể, càu nhàu vài câu, tức tối bước vào trong.
"Két——"
Cánh cổng sắt lạnh lẽo được đẩy ra, Tomie bước qua đám cỏ non, tiến vào khoảng sân sạch sẽ.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến những chiếc lá trên cây khẽ rung động.
Trên tầng hai của căn biệt thự nhỏ biệt lập hai tầng sơn trắng, có một khuôn mặt tái nhợt và sưng phù hiện lên mờ mờ sau khung cửa sổ, đôi mắt đen ngòm không có chút sức sống, lạnh lùng nhìn xuống cô gái xinh đẹp đang vừa bước vào sân vừa lẩm bẩm mắng chửi.
Trong văn hóa dân gian Nhật Bản, hoàng hôn là thời điểm quỷ dữ xuất hiện.
Sau khi Tomie bước vào sân, vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường.
Cô ta tháo chiếc mũ che nắng, ném lên bãi cỏ, uể oải nhìn quanh một vòng, miễn cưỡng cho một đánh giá "đạt yêu cầu, " rồi từ từ bước đến trước ngôi nhà, đẩy cửa bước vào.
Khi bước vào trong, Tomie bất giác rùng mình, cảm thấy kỳ lạ sờ lên làn da đang nổi da gà.
... Sao trong nhà lại lạnh hơn bên ngoài nhỉ?
Cô ta do dự một lúc nhưng vẫn bước vào, đóng cửa lại. Ở lối vào không có kệ giày hay đồ đạc tương tự, ánh mắt Tomie dần dần di chuyển lên và đột nhiên nhận ra mình đã bị lừa.
Mặc dù trong phòng có đầy đủ đồ đạc như sofa, bàn ghế, TV...
Ngoài ban công còn có một chậu cây xanh.
Nhưng khắp căn phòng phủ đầy bụi, lớp bụi dày khiến cô ta không khỏi hắt hơi.
Nhìn thế nào thì căn nhà này cũng chẳng giống nơi có người ở, nếu bảo là ma ở thì có lẽ còn hợp lý hơn!
Tomie tức giận lao ra khỏi nhà, trở lại trong sân, tức giận đùng đùng chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi đến trước cổng sắt, cô ta đẩy cửa.
"Két." Không mở được.
Đẩy lần thứ hai.
Vẫn không mở được.
Tomie: "..." Cô ta tức giận đá vài cái, mới phát hiện cổng đã bị khóa từ bên ngoài.
Chếc tiệt!
Cái con bé kh/ốn ki/ếp đó, dám nhốt cô ta ở cái nơi bẩn thỉu này...
Đợi cô ta ra khỏi đây, nhất định sẽ giếc chếc con kh/ốn đó!!
Tường vây xung quanh cũng cao hai mét, Tomie biết mình không thể thoát ra, cô ta cắn môi, đứng trước cửa sắt, rút điện thoại ra định gọi những tên cuồng si mình đến để đưa cô ta ra ngoài.
Tomie lấy điện thoại ra từ trong túi, bấm một cái, màn hình không sáng.
Cô ta bấm lần thứ hai.
Vẫn không sáng.
... Đây là một cái điện thoại mô hình.
Tomie: "..."
Ngón tay đang cầm cái điện thoại mô hình của cô ta run lên vì giận dữ.
Cô gái xinh đẹp với mái tóc đen đứng trước cửa sắt tức giận một lúc lâu, chẳng thấy ai đi qua——
Chủ yếu là vì nơi này vốn đã mang điềm gở, một đống giấy thông báo tìm người mất tích dán ở bờ tường là minh chứng cho điều đó, lại sắp đến hoàng hôn, càng không có ai qua lại.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Tomie lạnh đến mức lại rùng mình, ném điện thoại mô hình đi, rồi cuối cùng vẫn quay lại ngôi nhà.
"Khụ khụ khụ."
Vừa vào nhà, đám bụi bị cô ta giẫm tung lên liền làm chiếc mũi thanh tú của cô ta ngứa ngáy, cô ta dụi mũi, cáu kỉnh đóng sầm cửa, cố gắng kìm nén cảm giác ghê tởm, rút chiếc khăn trải bàn ra lau vội lớp bụi trên ghế sofa.
Cô ta mới lau được vài nhát thì bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Tomie cau mày nghi ngờ, quay đầu nhìn, chợt phát hiện sau khi rút khăn trải bàn, cảnh tượng dưới gầm bàn cũng lộ ra.
Bên dưới lớp bụi trắng dày đặc, lại có một dãy dấu chân trẻ con, dấu chân rất mới, như vừa dẫm lên.
... Chẳng lẽ ở đây vẫn có người sống?
Tomie ngây người một lúc, cô ta vốn chẳng mấy khi phải suy nghĩ, bởi chỉ cần dựa vào khuôn mặt này đã có thể khiến người ta sống, chếc hoặc phát điên vì cô ta, nhưng bây giờ ở đây chỉ có một mình, cô ta buộc phải động não.
Đứa trẻ đó liệu có trốn trên gác mái không?
Cô ta nhìn về phía cầu thang tối om, trên những bậc thang gỗ phủ đầy bụi. Tomie cau mày đầy chán ghét, không hài lòng rời mắt, rồi quay lại ngồi xuống ghế sofa.
Nếu không có ai tìm ra cô ta, thì tối nay cô ta chỉ có thể qua đêm ở ngôi nhà này.
Tomie không biết rằng, ngay khoảnh khắc cô ta quay lưng đi, ở đầu cầu thang tối tăm, bất ngờ hiện lên một khuôn mặt dính đầy m/áu, chỉ có hai con ngươi sáng rực trong bóng tối.
Cô ta chỉ thấy hơi lạnh, ôm lấy cánh tay mình càu nhàu vài câu, sau đó cảm thấy có thứ gì đó cấn vào người.
Tomie rút ra xem, hóa ra là chiếc đĩa mà Sydel đã đưa cho cô ta.
"Buổi tối chán thì xem nhé."
Nhớ lại những lời đầy tình ý của Sydel, đối với Tomie, giờ đây đó đơn giản là một sự sỉ nhục. Khuôn mặt cô ta vặn vẹo, định ném vỡ chiếc đĩa.
Nhưng ngay trước khi ra tay, Tomie dừng lại.
Cô ta liếc nhìn ra ngoài trời.
Mặt trời sắp lặn, ánh sáng mờ dần, hoàng hôn như ngọn lửa bùng cháy, những tia sáng cuối cùng rọi xuống mặt đất, nhìn qua giống như tơ m/áu trong mắt.
Nếu hôm nay bị kẹt ở đây cả đêm, chẳng thể làm gì thì đúng là buồn chán.
Tomie do dự một lúc, rồi hướng ánh mắt về phía chiếc TV phủ đầy bụi.
Nhắc đến đây, căn nhà không có người ở này... vẫn còn có điện chứ?
Khi Sydel rời Tokyo, trời vẫn còn sáng, mặt trời chưa lặn, nhưng đã lờ mờ thấy bóng hoàng hôn.
Sau khi tận mắt thấy Tomie bước vào ngôi nhà và khóa cổng sắt lại, Sydel mới chậm rãi đeo balo rời đi, nhưng cô không trở lại Tokyo mà bắt xe buýt đến một nơi khác.
Vùng ngoại ô Tokyo, tỉnh Aomori
Aomori là một tỉnh đang phát triển ngành du lịch ở Nhật Bản, nhưng Sydel đến Aomori không phải để thăm thú các điểm du lịch ở đó. Cô muốn nhanh chóng giải quyết rắc rối Tomie và sớm quay trở lại cuộc sống bình thường.
Chiều nay, Sydel nhận được một cuộc điện thoại từ giáo sư Yasuyama Suketsugu. Ông ấy rất tốt bụng nhưng không thể che giấu sự phấn khích. Theo lời ông nói, hiện ông và một vài chuyên gia văn hóa dân gian Nhật Bản khác đang nghiên cứu một tài liệu về Aomori.
"Đó là một ngôi làng chưa từng được ai phát hiện. Chúng tôi tin rằng bên trong ngôi làng ấy chứa đựng một bí mật lớn. Nếu có thể khám phá ra kết quả, báo cáo nghiên cứu này chắc chắn sẽ làm chấn động thế giới..."
Yasuyama Suketsugu nói rằng những người bạn của ông đều mang theo những học trò giỏi nhất và sẵn sàng hỗ trợ để làm trợ lý, nhưng do ông ra ngoài vội vàng nên không kịp tìm người. Dưới tình hình lượng công việc quá nhiều, người đầu tiên ông nhớ đến là Sydel, con gái của bạn thân Rey, cũng đang học tại Tokyo.
Họ đang biên soạn một cuốn sách về di tích mới phát hiện, "Làng Hanuda." Cuốn sách này vẫn đang trong quá trình biên soạn, nếu hoàn thành, các sinh viên làm trợ lý cho các giáo sư cũng sẽ được ghi tên vào danh sách người biên soạn. Đó là một cơ hội tốt mà giáo sư Suketsugu mang đến cho Sydel.
Nhưng Sydel suy nghĩ đến việc các nhà nghiên cứu văn hóa dân gian thường phải ra ngoài thu thập tư liệu, đích thân khảo sát các ngôi làng bí ẩn và nhiều công việc khác, mà trợ lý chắc chắn phải đi theo, nên cô đã từ chối.
Giáo sư tỏ ra rất thất vọng, ông ấy tiếc nuối cúp máy.
Nhưng vài giờ sau, ông lại gọi điện lần nữa, có vẻ lo lắng. Ông nói rằng đã tìm được trợ lý để ra ngoài cùng ông, nhưng người đó vì bận việc nên ngày mai mới có thể đến, mà ông cần có ai đó giúp ông sắp xếp tài liệu ngay trong tối nay.
Biết rằng chỉ cần ở lại khách sạn để sắp xếp tài liệu lịch sử và địa lý mà không phải đi đến ngôi làng kỳ quái kia, Sydel không nghĩ gì nhiều đã đồng ý giúp đỡ.
Sau khi đi xe buýt, cô còn phải chuyển một chặng xe buýt đường núi để đến tỉnh Aomori.
Vì Aomori là địa phương đang phát triển du lịch, nên nền kinh tế khá thịnh vượng và lưu lượng người tại đây cũng không ít.
Khi Sydel ngồi xe buýt lên núi, trời đã gần hoàng hôn, sương mù dần dần bao phủ, tựa như thắp lên từng đốm lửa trên bầu trời.
Khung cảnh ngoạn mục này khiến các du khách trên xe buýt, những người đang hướng đến các điểm du lịch, phải trầm trồ.
Có người giơ điện thoại lên chụp cảnh ngoài cửa sổ.
Không khí trên xe tràn ngập sự vui vẻ, thoải mái. Ngay cả Sydel, người vẫn luôn lo lắng bên Tomie có xảy ra chuyện gì không, cũng vô thức mỉm cười và thả lỏng tinh thần.
Tuy nhiên, trong khi những người này đi du lịch ngắm cảnh, Sydel lại đến Aomori để giúp người khác sắp xếp tài liệu học thuật.
... Ôi.
Cô không thể nhốt Tomie mãi, ngày mai phải quay về Tokyo sớm để kiểm tra tình hình ở căn nhà đó.
Cô gái tóc vàng lười biếng dựa vào cửa sổ xe, trong đôi mắt xanh biếc phản chiếu cảnh hoàng hôn, cô khẽ thở dài.
Không biết khoảnh khắc thoải mái này sẽ kéo dài bao lâu.
Đúng lúc này, biến cố xảy ra.
Hoàng hôn cũng là... thời khắc của quỷ dữ.
Khung cảnh rực rỡ như những đám mây đang bùng cháy bỗng nhanh chóng biến mất, như thể ai đó đã đổ màu lên bầu trời, màu đen tràn lan, và trời đột ngột đổ mưa lớn.
"Rào rào..."
Những đám mây đen ùn ùn kéo đến, loáng thoáng thấy những tia chớp lóe lên, mưa như trút nước làm ngập bánh xe, tạo nên âm thanh đáng sợ.
Bên trong xe buýt, mọi người bắt đầu xì xào, vẻ mặt không khỏi hoảng sợ.
Sydel nhìn qua cửa sổ thấy trời tối sầm lại, linh cảm có điều chẳng lành. Cô mím môi, ôm chặt balo, đột nhiên nghe thấy ai đó hoảng sợ hét lên: "Phía trước! Phía trước!!"
Phía trước xảy ra chuyện gì?
Sydel cùng mọi người ngẩng đầu nhìn về phía trước, con ngươi xanh biếc lập tức co lại.
Nhiều người có lẽ cả đời sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đó.
Một trận lở đất đã xảy ra, đất đá chồng chất, cát sỏi cuốn đi như thủy triều trong mưa bão, lao về phía chiếc xe buýt nhỏ bé.
Tài xế cố gắng đánh lái, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Tai nạn xảy ra quá nhanh, xe buýt bị hất văng đi, cửa kính phía trước vỡ nát.
Xe buýt mất lái, lao thẳng xuống vực sâu.
← Ch. 107 | Ch. 109 → |