← Ch.007 | Ch.009 → |
<images>Cô bé ngẩng đầu nhìn chằm chằm tay nắm cửa, xung quanh rơi vào yên tĩnh, im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở.
Vài giây sau, cô không chút do dự lui về sau hai bước, chạy xuống dưới phòng khách.
"Mẹ ơi, có lẽ chúng ta nên tìm một vị linh mục trừ tà."
Cô bé đứng trước mặt cha mẹ, ngước đôi mắt to ướt sũng, nghiêm túc nói: "Esther là hung thủ gi*t người, con nghĩ căn phòng mà cô ta ở qua chắc sẽ không may mắn lắm. Có lẽ chúng ta cần một vị linh mục... Nếu không sau này con không ngủ được mất."
Kelsen bất đắc dĩ cười, chiều chuộng xoa đầu con: "Đương nhiên là được rồi công chúa nhỏ của cha. Dù sao phát hiện bí mật của Esther cũng là công lao của con. Cha sẽ làm con an tâm."
"Cha nhớ tìm linh mục của mấy nhà thờ lớn đó nhé!" Sydel còn nghiêm túc dặn dò, đôi tay nhỏ bé ở sau người vo tròn tờ giấy vừa nãy, vứt nó vào thùng rác, "Đừng tìm mấy kẻ giả danh lừa đảo."
Bởi vì nay là thứ hai, Sydel vốn phải đến trường. Nhưng cô lấy cớ vì "đã bị Esther dọa sợ" mà dễ dàng nhận được đặc quyền nhờ cha mẹ xin nghỉ một ngày.
Hình như Kelsen rất coi trọng thỉnh cầu của Sydel, không lâu sau đó ông đã đến giáo đường mà thường ngày hay đến cầu nguyện, rồi thành công mang về một vị khoác áo choàng dài màu đen, trên cổ đeo một chiếc vòng bạc hình chữ thập, vì mái tóc trắng xóa mà vừa nhìn liền biết ngay đây là một vị linh mục đức cao vọng trọng.
Sydel vui vẻ chạy tới đón, nói bóng nói gió ám chỉ trong phòng Esther có thứ không bình thường, có tà vật.
"Có lúc, cháu luôn cảm thấy con búp bê kia có linh hồn, nó đang nhìn cháu chằm chằm..."
Sydel uyển chuyển cố gắng muốn nâng cao độ uy hiếp của Annabelle trong mắt vị linh mục.
Rey mở cửa ra: "Chúng con hy vọng cha có thể thanh tẩy căn phòng này, con nghĩ chồng con đã nói hết tình hình cho cha nghe rồi chứ ạ? Mấy tiếng trước trong căn phòng này mới có một tên sát nhân liên hoàn vừa chuyển đi."
"Phu nhân, ta biết rồi." Vị linh mục gật đầu chào Ray và Kelsen, hai tay tạo thành hình chữ thập, đặt giá chữ thập bằng bạc trước ngực bắt đầu cầu nguyện.
Tốc độ nói của ông dần nhanh hơn, người cho tới giờ chưa đến giáo đường cầu nguyện bao giờ, Sydel, cố hết sức chỉ có thể nghe hiểu câu đầu tiên "Cầu chúa bảo vệ chúng con..."
Sau đó cô chỉ có thể hoang mang ngẩng đầu, như đang nghe sách trời mà đặt hy vọng vào vị linh mục lớn tuổi trông có vẻ rất được kính trọng này.
Mấy phút sau, vị linh mục buông giá chữ thập, mỉm cười nhìn người một nhà Kelsen: "Mọi người rất may mắn, trong gian phòng này không có ác linh, kẻ gi*t người kia cũng không lưu lại cái gì không ổn ở đây hết."
Sydel: "... ?"
Cô mờ mịt nhìn chăm chú vị linh mục, và bóng cô bé mặc váy trắng đang đứng trước cửa sổ quay lưng về phía bọn họ.
Con bé đó chậm rãi quay đầu.
Quay đầu theo đúng nghĩa đen, nó đem đầu quay đúng 180 độ về phía cửa, khuôn mặt xinh đẹp không có tí máu nào vô cảm nhìn chằm chằm Sydel, thậm chí Sydel còn nghe thấy tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt khi con bé đó quay đầu qua.
"Cha, " Cô lẩm bẩm nói: "Không phải cha đã đồng ý với con sẽ tìm một vị linh mục có thực lực, đừng tìm bọn giang hồ bịp bợm hay sao..."
"Sydel?" Kelsen nhíu mày quát lớn: "Sao con có thể vô lễ với cha Anderson như vậy? Ông ấy chính là vị trưởng lão rất được kính trọng tại nhà thờ Thánh Peter, và khả năng trừ tà của ông ấy rất phi thường."
Đối với sự vô lễ của cô bé, cha Anderson hiển nhiên cũng không để ý, ông hòa ái mỉm cười lắc đầu: "Không sao, lời nói của trẻ con thôi mà. Cô bé có thể bị dọa sợ quá, nhưng gian phòng này thật sự không có ác linh."
Sydel dại ra nhìn ông, không dám tin.
Mẹ nó ông quay lại nhìn đi xem ông còn thốt ra được mấy câu rác rưởi đó hay không.
Cô bé trước cửa sổ nhếch miệng cười khinh, đôi chân trắng như tuyết đột nhiên bị kéo dài, thân hình hơi cong về phía trước, cáy tay cũng từ từ dài ra, xương cốt cọ xát phát ra tiếng lạo xạo, chiếc váy trắng lửng giờ miễn cưỡng được coi là váy ngắn, làn da tái nhợt trở nên xám xịt, khuôn mặt biến dạng thành quái vật, cả người nó được chống đỡ bằng một bộ xương.
Lúc này con quái vật đó đang lắc lư chậm rãi đi đến chỗ linh mục.
(Năng lực phi phàm)
Sydel mặt vô cảm, từ trước đến này chưa bao giờ cảm thấy cạn lời đến vậy.
Điều may mắn duy nhất bây giờ là bởi vì vị linh mục phải trừ tà nên cô và cha mẹ đều đứng trước cửa ngoài hành lang.
Rất dễ chạy trốn.
Con quái vật sau lưng vị linh mực vươn tay, năm ngón tay dài ngoằng xám xịt tóm lấy cổ vị linh mục, để lại một dấu tay màu xám.
Ngay khi Sydel nghĩ rằng con quái vật sẽ tiến thêm một bước nữa thì nó đột nhiên thu tay, biến về hình dạng cô bé, nhìn Sydel nở nụ cười khinh khỉnh, rồi biến mất.
Kelsen và Rey rất cảm kích tiễn vị linh mục Anderson người người kính trọng, năng lực phi phàm ra cửa, Sydel đứng một bên nhìn, khung cảnh trước mắt rất giống với kiếp trước khi chủ tịch nước vi hành thị sát.
Cô lạnh lùng nhìn theo Kelsen tiễn vị linh mục rời đi, đến lúc ông ấy đi rồi nhưng vết tay màu xám trên cổ vẫn chưa tan biến.
Mời linh mục cũng không có tác dụng, Sydel chỉ có thể đích thân ra trận.
Cô chạy bịch bịch lên tầng, đi vào phòng Esther, ôm lấy Annabelle trên mặt đất lên.
Trên mặt con búp bê có mấy dấu chân mờ mờ, bím tóc tán loạn, quần áo dính đầy vết máu.
Sydel đứng im thin thít, lau sạch vết bụi trên mặt Annabelle, rồi tháo bím tóc, tết lại tóc cho nó, chỉnh lại váy áo.
Biện pháp tốt nhất để loại bỏ sự sợ hãi là đối mặt trực tiếp với nó.
Sydel quyết định sẽ chung sống hòa bình với Annabelle.
Dù sao người xưa có câu: Nếu không đánh lại được thì tốt nhất là trở thành bạn bè.
Đấy là trong trường hợp Annabelle đồng ý.
Cô ngồi trên giường giơ Annabelle lên cao, sau một lúc trầm tư cũng không nói được câu nào.
Cô không mắc chứng sợ xã hội, chỉ là... nhất thời không biết nên nói chuyện với một "cô bé" 7 tuổi như thế nào.
Ở trường học bởi vì tính cách mạnh mẽ mà cô đã trở thành chị đại, có kinh nghiệm cuộc sống mười mấy năm ở kiếp trước, được một đám trẻ con sùng bái cũng là chuyện thường.
Nhưng bây giờ Annabelle mới là đại ca.
Sau một lúc Sydel nghẹn họng, chỉ có thể yên lặng vuốt tóc trên đỉnh đầu con búp bê, nhìn vào đôi mắt xanh xám phủ bụi của nó: "Mày rất xinh đẹp, nhưng nếu muốn được mọi người yêu quý thì phải làm một đứa trẻ ngoan, biết chưa?"
Con búp bê vẫn không nhúc nhích, ở trong tay cô không hề có phản ứng gì.
Sydel mệt tâm thở dài, nghĩ rằng cũng không thể cứ ném món đồ chơi này ở đây được, không biết ném nó xuống tầng hầm có chạy ra được không, trước mắt chỉ có thể để nó lại chiếc xích đu trong phòng mình thôi.
Kỳ quái là, sau khi đặt con búp bê lên xích đu, cái xích đu bắt đầu chậm rì rì chuyển động.
Sydel: Nhìn chằm chằm jpg.
Cô yên lặng đứng nhìn một lúc, phát hiện xích đu vẫn đang tự chuyển động, chỉ là với biên độ rất nhỏ.
Xem ra Annabelle rất hài lòng với căn phòng mới này.
Trước đó, Sydel chỉ tra được trên mạng một bài báo đưa tin về "Annabelle Higgins", nội dung đại khái là có một cặp vợ chồng chếc thảm ở trong nhà, người chồng là một thợ làm búp bê có tiếng.
Bọn bọ có một cô con gái tên là "Annabelle Higgins". Lúc Annabelle 7 tuổi, ngoài ý muốn ch*t trong một vụ tai nạn xe cộ, cặp vợ chồng chịu đả kích, từ đó về sau chỉ sống ru rú trong nhà, người chồng thậm chí từ bỏ cả công việc, không làm búp bê nữa, sau đó cũng dần dần mất tích.
Đến tận hai năm sau, cặp vợ chồng bị phát hiện chết ở trong nhà, tình trạng thi thể vô cùng thê thảm.
Sau đó, cảnh sát tìm thấy trong phòng người thợ làm búp bê này một món đồ chơi duy nhất, liền coi nó làm vật chứng đem ra ngoài.
Đây là bài báo đã đăng từ 10 năm trước, tuy không tìm được manh mối nào khác, nhưng Sydel dựa vào kinh nghiệm xem phim kinh dị từ kiếp trước, không cần động não cũng có thể đoán được sơ sơ.
Hai vợ chồng quá nhớ đứa con gái của mình, liền muốn làm một kẻ thế thân, trong quá trình đó có khi còn thực hiện mấy nghi thức tà đạo.
Hiển nhiên là bọn họ đã đùa với lửa - bị con búp bê ác độc do mình tạo ra cắn trả, cặp vợ chồng này chỉ có thể tự nếm trái đắng do mình tạo ra.
Còn thuận tiện ném trái đắng này cho cô Nhớ lại mấy việc đó, Sydel chỉ biết thở dài, lại nghĩ tới vị tiểu thư Pearl Joyce kia, cảm thấy cô ấy đúng là may mắn thật.
Rõ ràng chính bả tự tìm đường chết, còn có thể vô ý đem hậu quả ấy ném cho người khác.
Cái số mệnh này... đúng là nghịch ý trời, nếu trong phim kinh dị thì thuộc kiểu vai diễn ít nhất sẽ sống đến cuối phim.
Cô đóng cửa rồi đi ra ngoài, thấy cha Kelsen đã từ giáo đường quay về. Sydel chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị phê bình, không ngờ Kelsen cũng không nói gì, mà kéo cô và Rey ra phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Có một việc anh định nói lâu rồi. Tháng trước, chú của anh có liên hệ với anh. Rey, em hẳn còn nhớ ông ấy là triệu phú nổi tiếng ở Massachusetts. Ông ấy sở hữu một khách sạn xa hoa, tuy rằng địa điểm hơi xa nhưng chỗ đó rất yên tĩnh."
"Không biết tại sao, ông ấy hy vọng anh có thể giúp ông ấy tạm thời quản lý cái khách sạn đó. Hai người có đồng ý cùng anh lên núi không? Nơi đó thanh tịnh mát mẻ, anh nghĩ đó là địa điểm nghỉ hè không tệ."
Đôi mắt màu nâu nhạt của Kelsen thành khẩn nhìn Sydel và vợ mình.
"Anh nghĩ chỗ đó rất tốt, " ông hơi căng thẳng, cố gắng lựa lời nói, "Ừm... sau khi gia đình mình vừa trải qua một chuyện như vậy thì có lẽ chúng ta nên hòa mình vào thiên nhiên để thả lỏng một chút."
"... Ồ?" Rey có chút kinh ngạc, "Em không có ý kiến gì, nhưng... Sydel chắc phải chuyển trường."
Sydel nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của cha già nhà mình, hiểu ra chắc ông ấy cho rằng mình vô lễ với vị linh mục kia là do bị Esther dọa sợ.
Kelsen là người nhận nuôi Esther nên ông cảm thấy áy náy, có lẽ còn sợ đây có thể thành nguyên nhân khiến con gái mình hình thành bóng ma tâm lý, ông muốn mang vợ con rời khỏi đây, ít nhất để quên đi ký ức không vui do Esther đem lại.
"Con không ngại chuyển trường đâu cha." Sydel chớp mắt mấy cái, ánh mắt của cô bé sáng như ngọc bích dưới làn nước, trong suốt như nhìn thấu mọi chuyện, chân thành đáp: "Huống chi còn mấy ngày nữa sẽ nghỉ hè rồi, có lẽ chúng ta có thể quay lại trước khai giảng nữa đó."
Kelsen nhận được sự đồng ý của vợ con, thở phào thả lỏng ngồi trên sofa.
"Hehe, cha cam đoan với hai người, " Ông mỉm cười nói: "Chúng ta sẽ có kỳ nghỉ hè tuyệt vời nhất từ trước đến nay."
← Ch. 007 | Ch. 009 → |