← Ch.42 | Ch.44 → |
Sở dĩ Trần Tùng có thể phát hiện ra Cố Ninh say rượu là bởi vì tay nhỏ của cô giật vạt áo của anh.
Người khác say rượu sẽ gào to, sẽ nhảy lên nhảy xuống. Sau khi Cố Ninh say rượu thì chỉ im lặng, khuôn mặt vốn trắng nõn giờ đã hơi hồng, cái đầu nhỏ cúi xuống, khiến người ta nhìn mà muốn tan chảy.
Hiếm khi thấy Cố Ninh như vậy, Trần Tùng hơi thất thần.
Nhưng ngay sau đó anh đã tỉnh táo lại.
Đây là vợ của anh, mẹ nó dáng vẻ say rượu này quá đẹp, sao có thể để người khác nhìn thấy được.
Thế là, Trần Tùng quả quyết tạm biệt đám anh em, dẫn Cố Ninh quay về. Cô đã say rồi, tất nhiên anh không thể đưa cô quay về trường được, mà quay về phòng bọn họ thuê.
Lên xe taxi, Cố Ninh vẫn yên tĩnh, miệng nhỏ mím lại, hai mắt sáng ngời gần như ngậm nước.
Trần Tùng cũng không cố kỵ tài xế taxi phía trước, cúi đầu ♓ô·𝖓 đôi má hồng hồng của cô. Cố Ninh ngoan ngoãn không động đậy, làn da của cô пó𝖓.🌀 𝐛ỏ.𝐧.🌀 sau khi say rượu.
Lúc trước Cố Ninh cũng là kiểu cô gái ngoan ngoãn, nhưng cái kiểu ngoan ngoãn lúc trước khác hoàn toàn với kiểu ngoan ngoãn tối hôm nay, tâm trạng Trần Tùng phơi phới, không kìm chế được 𝖍ô.п lên cánh môi 𝐦*ề*𝖒 𝖒*ạ*ℹ️ của cô.
Anh nhỏ giọng: "Há miệng."
Cố Ninh còn thật sự há miệng ra.
Đầu lưỡi của Trần Tùng chui vào, bây giờ hận không thể nuốt luôn cả người cô vào trong bụng.
Tài xế taxi lái xe đã mười mấy năm, chẳng hiếm lạ gì đối với cặp đôi ngồi đằng sau, lúc này nhìn thẳng về đường phía trước, tập trung lái xe của mình.
Sau năm mười phút, xe taxi đến dưới tầng.
Trần Tùng dùng điện thoại thanh toán, nửa ôm nửa đỡ Cố Ninh vào thang máy lên lầu.
Trong thang máy, anh nhìn thấy cô vợ nhỏ ngoan ngoãn của mình, sáng nắng chiều mưa, quả thật là muốn ngậm lấy cô không buông, đây là lần đầu tiên thấy cô say rượu.
Không đến hai phút, bọn họ đã vào phòng thuê.
Bên dưới của Trần Tùng đã cứng vô cùng rồi, muốn nhét vào trong huyệt nhỏ của Cố Ninh để giải tỏa.
Thế nên vừa vào cửa, anh đã cúi đầu tìm miệng cô ngay lập tức, 𝐡ô.n lên, lòng bàn tay không ngừng xoa nắn 〽️_ô𝖓_🌀 cô.
Trần Tùng kéo dây quần xuống, lúc đang định cầm súng xông trận, Cố Ninh đã đẩy anh ra, mắt mở to sáng ngời lại hơi ngốc nghếch đi thẳng vào hướng nhà vệ sinh, căn bản là không quan tâm đến người ông 𝖍𝐚.Ⓜ️ ⓜ.𝐮ố.𝓃 sưng to ở đằng sau.
Sau khi bị đẩy ra mấy giây, Trần Tùng mới phản ứng lại, đi lên trước kéo Cố Ninh: "Em..."
Cố Ninh ⓗ·⛎·𝐧·🌀 ♓ăⓝ·🌀 giẫm anh một cái: "Tránh ra, đừng chạm vào em."
Trần Tùng đau đến mức gân xanh nổi đầy trán, lại không buông cô ra, dỗ dành nói: "Vợ à, em sao vậy, chúng ta quay về phòng trước đi."
Cố Ninh đỏng đảnh "hừm" một tiếng.
Cô tiếp tục nói: "Quay về phòng làm gì, anh...anh là người rất đáng ghét...tóm lại...tóm lại chỉ muốn làm em, cả ngày ngoại trừ làm em, thì không có chuyện gì khác à?"
Trần Tùng cả ngày đều muốn làm cô, nhưng anh cũng chỉ muốn làm với một mình cô mà thôi.
Anh muốn dẫn Cố Ninh quay lại phòng, nhưng không muốn c_ư_ỡ𝐧_g é_ⓟ cô về phòng, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành: "Cả ngày muốn làm em, thì khiến người ta thấy ghét à?"
Cố Ninh say rượu chia làm hai giai đoạn, giai đoạn trước, người khác nói gì cũng đều ngoan ngoãn làm, giai đoạn sau, nổi tính trẻ con, người khác làm gì cũng muốn 𝐜·𝒽·ốn·ⓖ đố·𝒾.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều, mắt chớp chớp, lại lần nữa "hừm" một tiếng: "Cứ không cho anh làm em đó."
côn th*t của Trần Tùng đã muốn 𝓃*ổ 🌴𝖚*ռ*g rồi.
Lúc nghe Cố Ninh nói mấy từ "làm" này, 𝐡𝒶·𝖒 Ⓜ️·ⓤố·п của anh tăng cao chưa từng thấy, nếu như là bình thường, chắc chắn cô sẽ không dễ dàng nói ra lời thô tục như thế này.
← Ch. 42 | Ch. 44 → |