Nữ trại chủ
← Ch.072 | Ch.074 → |
Lúc này Hậu Huyền định gào lên thêm lần nữa thì cửa lớn sơn trại chầm chậm mở ra, sau đó một đám người cầm những cây đuốc từ trong cửa tràn ra, nơi này lập tức sáng như ban ngày. Ta giật mình, những người cầm đuôc này đều là nữ nhân!
Có người xinh xắn lanh lợi, có người cường tráng khôi ngô, có người tú lệ nhu mì, có người lại như hoa phù dung.
"Cáp!" Các nữ nhân xếp thành hai hàng ở cửa, cây đuốc trong tay giơ lên cao, cùng nhau hô to, "Qua biển lửa!"
Ta ngẩn ngơ đứng ở phía sau Hậu Huyền, Hậu Huyền ha hả cười không ngừng: "Mông lão đại, các tỷ muội ở đây càng ngày càng đẹp à nha."
Lúc này Hậu Huyền vừa nói thì ta thấy Long Hoàng đang đi vào bên trong bằng lỗ chó trên hàng rào, ha ha, làm cẩu thật đúng là rất tiện lợi.
Gió núi thổi vào những cây đuốc vù vù rung động. Hậu Huyền ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi dưới biển lửa đó, ta nấp ở phía sau lưng của Hậu Huyền, những tro bụi từ trên cây đuốc bay xuống, vẫn còn mang theo chút lửa, làm ta tránh không kịp.
Đi qua biển lửa, bên trong lại là hai hàng người nữa, nhưng lại là nam nhân, những nam nhân này vóc người tốt xấu lẫn lộn, người giống như bị xe lu lăn qua, có người lại mập mạp như là họ hàng của Trư Bát Giới, có người lại gầy còm như que trúc, có người lại thấp bé tí teo như ghế đẩu.
Có một vài người trông đẹp mắt, nhưng trên người lại lộ ra chút dấu vết quỷ dị.
囧....
Các nam nhân này cầm những thanh đao sắc bén, lần lượt ở trên đầu chúng qua quờ qua quờ lại.
"Cáp!" Lần này nhóm nam nhân hô to, "Qua núi đao!"
"Ha ha ha!" Hậu Huyền lại ngửa mặt lên trời cười to, cái vóc dáng nhỏ bé của hắn bây giờ ở trước mặt ta nó mới vĩ đại làm sao, "Mông lão đại, những nam nhân này so với trước kia khá hơn nhiều đó." Nghe những lời hắn nói này, vậy bây giờ với trước kia không có giống nhau.
Dứt lời, Hậu Huyền bước dài thẳng tiến. Cảm giác tầm mắt hai bên mập mờ không rõ, ta lại tới gần Hậu Huyền một chút. Không cẩn thận nhìn thấy một người đang nhìn Hậu Huyền nuốt nước miếng, toàn thân ta run run, quay đầu lại nhìn thấy một Đại Hồ Tử nhìn ta quăng mị nhãn, bộ ngực của hắn kìa, hai khối cơ ngực đó bỗng nhiên dồn sức rung rung.
"Ọe!"
"Huyền Huyền" bỗng một tiếng nữ nhân khí thế từ trong vang lên, ta ngẩng mặt nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc áo da bó sát đứng trước cửa.
Thật là quyến rũ a!
Lúc này, ánh mắt ta nhìn thẳng, nữ kia nhân kia ăn măc rất giống Hậu Huyền, cũng là một mái tóc được buộc cao lên, chỉ là tóc của nàng dài hơn, cho nên tóc nhẹ nhàng rơi trên chiếc vòng cổ nủa nàng, áo da bó sát người bó chặt vào bộ ngực của nàng, lộ mà không liễu, giống như một con thỏ nhỏ dầy cám dỗ. Mà mái tóc dài kia rơi vừa đúng tầm chỗ bộ ngực của nàng trông như ẩn như hiện.
Ta theo bản năng nhìn lại chính mình, áo cao cổ màu lam đường viền váy sam hoa, quần dài xanh thẫm, bên ngoài vẫn còn được quàng thêm một cái lưới đánh cá, cảm giác giống như là lão thái bà, được bọc kín lại như một cái bánh chưng.
"Mông lão đại" Hậu Huyền mở vòng tay đi tới bên nữ nhân kia, nữ nhân kia cũng mở rộng vòng tay tiến tới: "Huyền Huyền"
Ta nháy con ngươi, Mông lão đại trong miệng Hậu Huyền lại là nữ nhân diện mào rung động lòng người này a, dáng người của nàng lại càng mê hoặc hơn!
Hai người giơ tay như định ôm nhau nhưng lúc tới gần thì lại không hề ôm nhau, ngược lại là hung hăng dùng sức đánh vào ngực đối phương, lập tức, Mông lão đại bị đánh phải lui về phía sau, Hậu Huyền khoanh hai tay lại, khóe môi dương dương tự đắc: "Mông lão đại, ngươi càng ngày càng không được, võ công giảm sút đi rồi."
Nữ nhân áo da kia cười một cái, mà chỉ cười một cái cũng mị hoặc trăm dặm, ngoài ra ánh mắt sáng như Long châu kia lại càng chói mắt mê người.
"Không phải là ta bị thụt lùi, mà là tiểu tử ngươi lại tiến bộ lên rồi, yêu! Nữ oa xinh đẹp này là ai đây?" Vị Mông lão đại này đã nhìn thấy ta, Hậu Huyền thuận tay đem ta đẩy ra trước: "Đây là Hộ Quốc phu nhân Phong Thanh Nhã."
"Ai nha!" Mông lão đại hét lên một tiếng mở cánh tay, "Có mắt như mù mà, lại đây để ta ôm một cái nào!" Vừa nói liền hướng ta đánh tới, Hậu Huyền đẩy ta một cái ta liền đụng vào ngực vị Đại tỷ này, này va chạm, ta lập tức bị văng ra, trước mặt toàn sao bay phấp phới, hơi thở ở ngực giống như một tảng đá đè mạnh. Hậu Huyền vội vàng đở lấy thân thể của ta.
Mông lão đại nghi hoặc một hồi: "Nhưng ta nghe nói võ công của Hộ Quốc phu nhân rất khá mà."
Hậu Huyền vòng tay qua cổ ta, giơ ra tay trái, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ai, nữ nhân này gần bị mất trí nhớ, công phu thế nào cũng không nhớ, cho nên lại mới như vậy a."
"Như vậy không thể được, vậy ngươi làm cách nào để đối phó tiểu tử này?" Mông lão đại đem ta từ dưới tay Hậu Huyền lôi ra, ôm lấy cổ của ta, tầm mắt ta cứ tự nhiên như vậy mà đi xuống, vừa lúc nghe được lời nàng nói, "Ta nghe nói tiểu tử này là đến ngươi chổ trốn Hàn Tư Ức, nếu hắn ở chỗ của ngươi, vì gần quan được ban lộc, cái...kia..."
"Mông Hi Ngữ!" Hậu Huyền hét lớn một tiếng, "Ngươi muốn chết có phải hay không!" Lập tức sát khí nổi lên bốn phía.
Mông Hi Ngữ... Tên đẹp thật, thật sự là...
Lúc này Mông Hi Ngữ buông ta ra, hai gò má Hậu Huyền phiếm hồng, lông mày dựng thẳng, "Ta hỏi ngươi chuyện Thanh Châu mất lương thật sự không liên can gì tới ngươi."
"Không có!" Mông Hi Ngữ lắc đầu, "Ngươi không biết chữ à? Ta đã viết rõ ràng ra rồi cơ mà."
"Vậy không có vấn đề gì." Khóe miệng Hậu Huyền lại lần nữa nhếch lên, "Mông lão đại, hiện tại có phải là lúc ăn cơm rồi hay không?"
Mông Hi Ngữ giận tái mặt: "Tiểu tử nhà ngươi mỗi lần đều nhằm lúc này mà đến. Người đâu! Mở yến! Hộ Quốc phu nhân, mời!" Mông Hi Ngữ kéo tay của ta, vừa đi vừa hỏi: "Ngươi như tại sao lại không trị cái tên tiểu tử kia, ngươi không cảm thấy khó chịu sao, thấy được, mà ăn không được, ai nha, nói tới chuyện này đây cũng là tâm bệnh của ta đấy, thật ngứa a, ngươi nói xem nếu như hắn đã có chủ thì thôi, nhưng tới tận bây giờ hắn vẫn một thân tự do, đều là nữ nhân với nhau, ngươi chắc là phải hiểu rõ rằng tâm của ta đang ngứa ngáy khó chịu đến mức nào chứ..."
Sởn hết cả da gà, lông tóc đang theo chiều hướng dựng hết cả lên, ta liếc mắt nhì Hậu huyền, khuông mặt trong trắng của hắn đang hồng hồng, vẻ mặt cao ngạo tự đại đã biến mất, trái lại lộ ra chút hối hận.
Ta có thể nhận ra được là Mông Hi Ngữ vẫn còn rất thích Hậu Huyền, uống vào chút rượu, nàng lại bắt đầu hưng phấn: "Hộ Quốc phu nhân, ta đã nói với ngươi này, Hậu Huyền của chúng ta cũng là hoa thơm nổi tiếng trong giang hồ đấy, ta biết là trong phủ của ngươi phủ mỹ nam vô số, còn có hẳn một thiên hạ đệ nhất mỹ nam, nhưng bọn hắn không có giống với Hậu Huyền mà, ngươi nhìn Huyền Huyền của ta xem, cái ánh mắt khêu gợi kia, đôi môi mỏng kia, thân thể lại càng là tinh long mãnh hổ a..."
"Ăn đồ ăn của ngươi đi!" Hậu Huyền không nhịn được đem đùi gà nhét vào trong miệng của Mông Hi Ngữ, ta xấu hổ không nhịn được vỗ vào bả vai của Hậu Huyền, bỗng toàn thân hắn cứng ngắc, tiểu tử này hôm nay đặc biêt mẫn cảm, ta chỉ có thể thở dài, nhẹ giọng nói: "Xem ra ta là không dám lưu ngươi lại đâu, ngươi phong lưu như vậy, ta ngăn cản không được."
"Này!" Không ngờ là Hậu Huyền lại nhăn tít mặt lại, "Lúc trước chúng ta đã từng hứa qua, ngươi đừng mơ tưởng đuổi ta đi!" Hắn càng đỏ mặt, đối với ánh mắt nóng bỏng si mê của Mông Hi Ngữ làm như là không thấy.
"Nhưng Hộ Quốc phủ của ta không che chở nổi ngươi mà." Ta xém chút hướng hắn cầu khẩn. Hậu Huyền vung mặt, cho ta một cái"Hừ!" tráng tráng lệ lệ.
Mà Mông Hi Ngữ lại ở một bên thao thao bất tuyêt: "Huyền Huyền của chúng ta không phải là chỉ nhỏ bé một chút thôi à, nhỏ có cái gì không tốt, nhẹ nhàng khéo léo, đáng yêu hơn nhiều mà..."
Mà bên kia, Hậu Huyền cũng bắt đầu lớn giọng: "Xem ra lần trước đánh vẫn nhẹ, này, ta đây chính là vì ngươi hy sinh sắc đẹp."
Vậy cũng là hy sinh sắc đẹp? Rõ ràng chính là ta phải hy sinh cái lỗ tai của mình ấy. Tai phải nghe Mông Hi Ngữ, tai trái phải chịu đựng Hậu Huyền. Loạn a, thực sự rất loạn.
"Ta đã nói với ngươi, Đại muội tử. Năm đó ta nếu không phải ta bại bởi tiểu Huyền Huyền, thì tiểu Huyền chính là chính phu của ta đấy, không, ta làm lão bà cho hắn cũng được! Cho nên ta có phải cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi không thể cho tiểu Huyền Huyền một cái danh phận đàng hoàng, ngươi cũng đừng mong đụng hắn! Chúng ta phải bảo trì hình tượng thuần khiết như ngọc kia, hắn sẽ mãi mãi như vậy trong lòng chúng nữ tử giang hồ chúng ta."
"Liệu hắn còn thuần khiết hay không?" Ta xen mồm vào, Hậu Huyền lại bắt đầu nói: "Ngươi đừng có hại Hoa Liễu."
"Hoa Liễu?" Mông Hi Ngữ túm vạt áo của ta, hét lên, "HÌnh như giống tên một nữ nhân nào đó phải không?"
"Ách..." Ta hình như đã hiểu được ý tứ của Hậu Huyền, nếu như những nữ nhân biết Hậu Huyền hay đi tới chỗ Hoa Liễu, thì chắc chắn nàng sẽ không sống nổi tới mai, ta cười cười, "Không có gì, chỉ là một danh kỹ, nhưng là nam, ta thường hay đi."
"A!" Mông Hi Ngữ kinh hãi lùi lại, nhìn ta sùng bái, "Phu không bằng thị, thị không bằng vụng trộm, trộm không bằng kỹ a, phu nhân cũng thật là phong lưu tiêu sái a... Khó trách chướng mắt Huyền Huyền của chúng ta, hắn vẫn còn xử nam đấy, ngươi có biết không..."
"Mông Hi Ngữ! Ngươi muốn chết hả!"
Xử nam? Ta khó có thể tin nổi được quay đầu nhìn Hậu Huyền, hắn cuống quít vùi đầu dùng bữa, nhưng cái lỗ tai đỏ nhừ của hắn thì ta có thể hiểu được bây giờ hắn có bao nhiêu xấu hổ.
Thật sự là không thể nào tin tưởng được
← Ch. 072 | Ch. 074 → |