Biến hóa tế nhị
← Ch.065 | Ch.067 → |
Bả vai của ta bắt đầu có cảm giác tê rần, cuối cùng cũng đã không còn cảm giác.
"Tại sao ngươi lại lừa Cổ Thiểu Hoa để hắn cởi hết y phục?" Bỗng từ trong gió truyền đến âm thanh sâu kín của Hiên Viên Dật Phi, giọng của hắn đã không còn suy yếu nữa, hắn đã tỉnh? Ta bĩu môi: "Ngươi sẽ không muốn biết đâu."
"Nếu như ta muốn biết thì sao?"
Ta không nói gì, nhìn về phía hắn, hắn vẫn nhắm hai mắt, bạc môi đã khôi phục lại được chút huyết sắc.
"Chẳng lẽ là ngươi thật sự quyến rũ hắn."
"Cũng không sai biệt lắm, không quyến rũ hắn thì làm sao hắn có thể tự động cởi hết."
"Hừ, quyến rũ chính là bản lĩnh trời sinh của phụ nữ."
"Ừ" ta thừa dịp hắn nhắm mắt hung hăng liếc xéo hắn một cái, "Nhưng mà là quyến rũ để đạt được mục đích."
"Bằng bản lãnh của ngươi cũng đâu cần dùng tới thủ đoạn hạ lưu như vậy."
"Ta không có biết công phu mà." Ta bỗng ngẩn người. chết lỡ miệng rồi. Nếu như là Hiên Viên Dật Phi có biết thì ta cũng yên tâm.
"Hừ..." Hiên Viên Dật Phi khẽ hừ một tiếng, chậm rãi ngồi dậy, ta rốt cục cũng được giải thoát, nhưng cánh tay lại không thể động đậy được
Hiên Viên Dật Phi chậm rãi mặc lại long bào, gương mặt cứng ngăc không có biểu tình gì, đôi mắt lại khép hờ, hắn đem ra một cây ngọc trâm, nói với ta: "Vãn phát."
Ta đối với ngọc trâm kia sửng sốt một hồi lâu, mới hiểu được ra là hắn muốn ta chải đầu cho hắn, ta tiếp nhận: "A."
Hắn xoay người, ta chải đầu cho hắn trong lòng nghĩ lúc này có nên noi chính sự hay không, trong lòng có chút không yên.
"Ngươi có chuyện muốn nói với ta có phải hay không?" Hắn đột nhiên hỏi, ta dừng tay lại, kết quả là những lọn tóc trong tay rớt xuống, ta lại phải bắt đầu lại, tóc của hắn sao lại trơn nhẵn thế nhỉ.
Ta chăm chú cố gắng chải cho xong đầu của hắn, hắn từ từ đứng dậy, có lẽ là bởi vì lí do hắn bị thương, nên hôm nay động tác của hắn phá lệ tao nhã.
"Ngươi nếu có không nói, vậy thì ta nói." Hắn xoay người lại, mắt nhìn xuống ta, một cái bóng thật lớn phủ xuống người của ta, che mất một mảnh ánh mặt trời.
"Chuyện gì?"
"Trên tấu chương của Cổ Minh Khải."
"A?" Ta đang vuốt ve bả vai đang tê nhức của mình, tri giác dần dần khôi phục, nhưnh vẫn như kim châm vào da tê nhức.
"Hắn xin chỉ, tiến cử ngươi tiếp nhận vụ án quan lương bị mất trộm."
"Cái gì cơ?" Nhìn lại Hiên Viên Dật Phi vẻ mặt bình thản, ta rốt cục rõ ràng được múc đích của Cổ Minh Khải, hắn nghĩ muốn làm cho ta bị phân tâm, ta cười khẽ: "Được, rất tốt."
"Thật là rất tốt, như vậy, Hộ Quốc phu nhân, chuyện quan lương bây giờ do ngươi phụ trách." Giọng nói của Hiên Viên Dật Phi không nhanh không chậm trong đó có chút ý từ nghiền ngẫm, trên khuôn mặt cứng ngắc đó hiện lên chút giảo hoạt.
Ta ngưỡng mặt lên, nhìn vào ánh mắt đang nheo lại của hắn, cũng học hắn khẽ nhếch khóe môi, không nhanh không chậm nói: "Vậy Hoàng thượng, chuyện Thuần Vu San San ai sẽ xử lý?"
Nụ cười trên gương mặt Hiên Viên Dật Phi biến mất ngay lập tức, gương mặt của hắn lại lân nữa như nước lặng: "Ý ngươi la sao?"
"Hôm nay!" Ta đứng dậy, hai tay chắp lại ở phía sau, đứng trước mặt của Hiên Viên Dật Phi bồi hồi, "Cổ Minh Khải bắt được Thuần Vu San San cùng với Lãnh Nguyệt Dao gặp gỡ, ta tin tưởng là bây giờ hắn hiện tại đang chờ Hoàng thượng ở Ngự Thư Phòng, chờ ý kiến của người, hắn muốn cho Thuần Vu San San cùng với Lãnh Nguyệt Dao cái danh dâm ô, làm loạn hoàng thất, làm nhục mặt mũi của Hoàng tộc, sau đó chờ xem Thuần Vu gia cùng Lãnh gia cùng bị giễu cợt, thuận tiện làm cho ta không có tâm trí nào để xử lý việc quan lương của Thanh Châu, Hoàng thượng, người xem việc này nên làm sao bây giờ?"
Sắc mặt của Hiên Viên Dật Phi so sánh với trước đây càng nhợt nhạt, còn nhiễm một chút xanh đen, ống tay áo của hắn vung lên, nghiêng người mà đứng: "Thuần Vu San San là thị lang của ngươi, cùng ta có quan hệ gì đâu?!"
"Nhưng hắn là do người ban hôn cho mà, người là bà mối, Cổ Minh Khải đương nhiên sẽ tìm bà mối này để nói lí mà."
"Hừ!" Bỗng, một hồi sát khí đập vào mặt ta, Hiên Viên Dật Phi nổi giận. Cổ Minh Khải rất ngu ngốc, hắn chỉ biết là Thuần Vu San San là do Hiên Viên Dật Phi ban hôn cho, lại không nghĩ rằng Thuần Vu San San lại là thám tử của Hiên Viên Dật Phi, tên Cổ Minh Khải này đã đắc tội với người không nên đắc tội, cái này hắn rất xứng đáng được nhận.
Ta không nói lời nào, cẩn thận nhìn sắc mặt của Hiên Viên Dât Phi, giờ phút này hắn đưa lưng về phía ta, hiển nhiên vẫn còn căm tức. Ta nhẹ nhàng đi lên trước, tại phía sau hắn giống như bộ dạng gian thần nhỏ giọng nói: "Thanh Nhã cũng rất thích San San, nên làm phiền tỷ phu giúp Thanh Nhã kéo dài chuyện này một thời gian, đợi Thanh Nhã đem việc của Thanh Châu xử lý xong xuôi, rồi trở về điều tra chuyện của San San."
"Ngươi... Thích Thuần Vu San San?" Hiên Viên Dật Phi quay người lại, ánh mắt hẹp dài mở ra rõ ràng.
"Phải" ta cười nịnh nọt, "San San nhìn rất đẹp mắt, làm thức ăn lại ngon, chúng ta thường xuyên nắm tay nhau nói chuyện phiếm, tình nghĩa không ít, hơn nữa chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm, không quan hệ gì tới San San."
"Tình nghĩa không ít?" Hiên Viên Dật Phi nhướng lên đôi mày kiếm, ta tiếp tục cười: "Không sai, ta cùng San San hận là đã gặp nhau quá muộn, cuối cùng khi Thanh Nhã mất trí nhớ, mới phát hiện ra San San là cái nhân tài hiếm có, càng là một mỹ nhân tri kỷ, cho nên Thanh Nhã cảm kích tỷ phu đã cho Thanh Nhã một thị lang tốt như vậy. Thanh Nhã hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm của San San, càng tin tưởng lời hắn đã nói, hắn cùng với Lãnh Nguyệt Dao trong lúc đó, quả thật là thanh thanh bạch bạch. Nếu như Hoàng thượng không tin, có thể để hỏi cho rõ ràng, San San hiện tại đang bị nhốt ở thiên lao."
Thuần Vu San San là người của Hiên Viên Dật Phi, nếu như ta biểu hiện ra là thích Thuần Vu San San, Hiên Viên Dật Phi sẽ khả nghi, nói không chừng đối với việc của San San mới có lợi, càng nói không chừng sẽ cho hắn tự do, phàm là hoàng đế đều sẽ nghi ngờ nhiều hơn.
Dứt lời ta cẩn thận nhìn về phía Hiên Viên Dật Phi, con ngươi màu hổ phách của hắn sâu hút, bỗng, hắn nheo lại ánh mắt, hừ nhẹ một tiếng: "Được! Ta bây giờ sẽ đi hỏi hắn"
"Hả?" những lời này của Hiên Viên Dật Phi hoàn toàn trái lại những suy nghĩ của ta, ta ngây người một lúc, hắn đã cất bước rời đi, ta cuống quít đuổi theo, phải nói để lấy lòng lại mới được: "Tỷ phu à, ngươi còn đang bị thương đó."
"Bây giờ đã tốt hơn rồi."
"Ngươi như vậy sao được, tỷ phu? Ngươi đã ói ra rất nhiều máu, ngay cả bụi hoa đều nhuộm đỏ, tỷ phu, đừng nên xúc động, ta biết ngươi trong lòng đang nóng giận, ngươi tốt bụng làm mai mối, kết quả lại xảy ra một đoạn gian tình." Đột nhiên, Hiên Viên Dật Phi đứng thẳng, hai tay ở ống tay áo nắm chặt lạnh lùng nhìn ta, ta vội vàng cúi đầu, cúi người, đưa tay: "Hoàng thượng mời."
Long bào ở trước mặt trong gió khẽ mở, trên long bào, sạch sẽ, tìm không được nửa vết máu. Bởi vì khẩn trương, ta không tự chủ nín thở.
Sau một hồi tĩnh lặng, Hiên Viên Dật Phi lại lần nữa cất bước. Cái đoạn thời gian im lặng kia thật sự là gian nan, ta thiếu chút nữa đã tắt thở.
Hiên Viên Dật Phi đi thật à! Lúc này Phong Tuyết Âm thấy ta đi theo Hiên Viên Dật Phi trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hiên Viên Dật Phi bước nhanh như bay, ta cố gắng chạy theo mà vẫn thụt lại, hắn lướt qua Phong Tuyết Âm cũng không liếc đến nàng một cái, có cảm giác như là hắn hoàn toàn không nhìn thấy nàng.
Trên mặt Phong Tuyết Âm lộ ra tức giận, nhìn thẳng ta phóng "Điện", ta một bên chạy chậm lại, một bên hướng nàng vẫy ta ra hiệu, nhưng bỗng nhiên vướng chân bị ngã gục xuống sau lưng Hiên Viên Dật Phi. Hiên Viên Dật Phi thuận tay mò xuống nắm ta lôi lên, ta chỉ có thể mặt mũi xám xịt tiếp tục chạy theo hắn.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |