Vay nóng Tinvay

Truyện:Bát Phú Lâm Môn - Chương 065

Bát Phú Lâm Môn
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 065
Càng gíup càng rối
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Shopee


Lúc này Hiên Viên Dật Phi ngã xuống, ta giật mình ngây ngốc trong chốc lát, cho đến khi một cơn cuồng phong quét qua, thổi bay những cánh hoa có dính máu của Hiên Viên Dật Phi thì ta mới từ kinh ngạc hoàn hồn lại.

"A!" Ta hít lạnh một hơi, vội vã tiến lên, Hiên Viên Dật Phi chỉ mặc mỗi một chiếc áo trong đơn lẻ loi, tơ lụa màu trắng càng làm nổi những vệt máu loang lổ.

"Tỷ phu!" Ta vội vàng đở hắn lên, thân thể của hắn trở nên nặng nề, nhìn hắn nhíu chặt lông mày, ta chỉ cố gắng vỗ vỗ lồng ngực của hắn, giúp hắn thuận khí, "Hiên Viên Dật Phi! Ngươi mau tỉnh lại đi! Chỗ nào khó chịu vậy? cố gắng kiên trì một chút đi Hiên Viên Dật Phi!" Thân thể của hắn bắt đầu buông lỏng, tựa đầu vào vai của ta điều chỉnh lại hô hấp.

"Thế nào rồi? Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý xông tới đây, xong rồi, xong rồi, ngươi sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma chứ. Nguy rồi, ta cũng không biết vận khí, làm sao bây giờ?" Đột nhiên, ta cảm giác được trên bàn tay trái cua mình có chất gì đó sền sệt, ta đang dùng tay trái vỗ vỗ cho hắn thuận khí mà, ta cúi nhìn tay trái của mình thì ta trợn mắt há hốc mồm, bên vai trái của Hiên Viên Dật Phi có thương tích!

"Ta đi gọi ngự y!" Ta vội vàng đứng dậy, lại bị Hiên Viên ẩn bay túm chặt, hắn nhìn ta lắc đầu, cho tới bây giờ đôi mắt của hắn luôn luôn điềm tĩnh nay lại sáng ngời, con ngươi màu hổ phách lộ ra tia cảnh cáo.

Ta lại lần nữa ngồi trở lại trên mặt đất, Hiên Viên Dật Phi tựa vào của ta vai phải trên vai phải của ta, ta nhìn vết thương của hắn đang chảy máu, nhất thời không biết phải làm sao.

"Như vậy không được!" Ta vội vàng, "Hiên Viên Dật Phi, ngươi mau nói cho ta biết bây giờ phải làm như thế nào?"

Hiên Viên Dật Phi thở hổn hển, đôi lông mày vốn đẹp đẽ nay uốn thành hình lượn sóng: "Ngươi không làm được." Âm thanh khàn khàn rất khó khăn mới thoát ra khỏi miệng hắn. Ta sửng sốt, ta nhớ ra tại mình cố giúp Hiên Viên Dật Phi thuận khí nên không ngừng vuốt ngực cho hắn, hình như vết thương kia chính là do ta làm nứt....

Ta thật đúng là càng giúp càng rối mà... Lúc trước Nam Cung Thu Nguyệt bị ta đạp cửa nên mới ngã trên mặt đất, hiện tại lại làm cho vết thương của hắn nứt toác ra, vậy mà vẫn còn quấy rầy hắn điều tức.... !!

"Eo lưng của ta có thuốc cầm máu, ngươi lấy ra cho ta cầm máu." hơi thở ấm áp của Hiên Viên Dật Phi phun trên tai của ta, mang theo hương vị máu tanh nhàn nhạt.

"A a a." Ta cuống quít sờ xuống lưng hắn, hắn nhăn mặt nhíu mày: "Là bên kia."

"A a a."

"Lại phía sau một chút."

"Nơi nào?"

"Lại bên trái một chút nữa."

"Sờ lấy." Não bộ bỗng hiện lên một hình ảnh YY, Sao mà lại giống như vợ chồng trong lúc đang chơi trò chơi tình thú? Không nên, hiện tại Hiên Viên Dật Phi bị thương, ta lại còn có thời gian tưởng tượng.

Hiên Viên Dật Phi tựa trên vai của ta giật giật, mái tóc dài phủ kín cả quần áo của ta, hắn hít sâu một hơi, ngay lập tức ho khan một hồi: "Ôi ôi ôi ôi, xem ra ta tạm thời không thể động đậy, ngươi cởi đi."

"Cởi cái gì?" Ta cầm lọ thuốc hét lên.

"Quần áo của ta..." Hiên Viên Dật Phi suy yếu thở dài, "Sau khi ngươi mất trí nhớ, thì càng ngày càng ngốc."

Ta cố lấy mặt, hiện tại cô nam quả nữ, lại ở trong bụi hoa, hắn vẫn còn dám bảo ta cởi y phục của hắn, như thế làm sao mà ta có thể không nghĩ lung tung bậy bạ đươc đây.

"Ta là người ngốc, ngốc thì có làm sao? Nếu so sánh với ngươi thì ta vẫn tốt hơn, một hoàng đế, bị thương cũng không dám nói, sợ có người nhân cơ hội soán vị, thiệt là, rõ ràng là hoàng đế, bên người nên mang theo một trăm thị vệ, một ngàn cao thủ ..."

"Nhiều người như vậy ngươi sẽ nuôi giúp ta sao?" Hiên Viên Dật Phi nhẹ nhàng mà nói, hơi thở của hắn thổi thổi vào tóc mái của ta. Ta cởi quần áo hắn ra, vết thương hiện lên rõ ràng vào mắt, ta không khỏi toàn thân run rẩy.

"Ngươi run cái gì?" Hắn nhàn nhạt nói, ta khẽ liếc hắn, ánh mắt của hắn lộ ra tia dịu dàng, giờ phút này hắn giống như không còn một tia phòng ngự nào cả, dịu ngoan nằm ở bên cạnh ta.

Lấy lại bình tĩnh, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thấy vết thương nào lớn như vậy, máu chảy đầm đìa, da tróc thịt bong, không run mới là lạ. Ta tháo miếng băng gạc băng bó vết thương của hắn ra, tiếp tục nói thầm, cũng là để phân tán đi sự chú ý của mình"Ai giống như ngươi, suốt ngày mặt mày bặm trợn, nếu trời có sụp đổ xuống thì vẻ mặt của ngươi cũng sẽ không thay đổi, con người là động vật có tình cảm, có tình cảm thì tất nhiên sẽ có biểu tình, thật không biết ngươi là đầu gỗ hay là đầu đá nữa."

Đem thuốc trị thương đổ vào trên miệng vết thương bị nứt toác, truyền đến tiếng hít thở thật mạnh của Hiên Viên Dật Phi, nhìn lại mặt của hắn vẫn ở trên vai của ta, giờ phút này mặt hắn nhăn thành một đoàn, ta cười: "Cuối cùng có chút biểu tình." Hiên Viên Dật Phi cắn răng chịu đựng ẩn nhẫn, cái trán của hắn phủ đầy mồ hôi hột, ta cúi người xuống, nhẹ nhàng thổi vết thương, hô hấp của Hiên Viên Dật Phi thổi vào cổ của ta, ngứa a.

Thấy vết thương không hề...chảy máu nữa, ta mới thoải mái đem vải băng bó lại miệng vết thương: "Phù tốt rồi, ngươi tại sao lại bị thương?" Đem quần áo mặc lại vào cho hắn, nhưng không có được đáp án gì cả.

Thú vị thật, Nam Cung Thu Nguyệt bị thương, Hiên Viên Dật Phi cũng bị thương, chậm đã, hai người kia tại sao lại cùng bị thương?

"Đem long bào cầm tới đắp cho ta." Hiên Viên Dật Phi không một chút khách khí nói.

"Cái...kia... Tỷ phu... Ta có chuyện muốn nói với ngươi..."

"Hô... Hô..." Hiên Viên Dật Phi lại ngủ thiếp đi! Ta nhìn chăm chú vào gương mặt đang ngủ yên đó không nháy mắt, sao cái chiêu này sao lại giống chiêu mà ta hay dùng đôi phó với Tiểu Cưu vậy? Chỉ cần khi hắn vừa nói đến chánh sự, ta liền giả bộ ngủ.

Nhưng Hiên Viên ẩn bay cũng không phải là giả bộ ngủ, làm sao bây giờ? Thời gian tại từng giây từng phút trôi qua, Thuần Vu San San làm sao bây giờ? Còn Sở Dực nữa làm sao bây giờ? Ai... Thật sự là hoàng đế không vội, thái giám gấp cái gì.

Sau đó, ta liền cùng Hiên Viên Dật Phi ngồi ngây ngốc, hắn tựa vào trên người của ta, ngủ thật sự say sưa, ta không biết nói gì, bây giờ ta phải làm sao đây?

Hai con bướm bay qua trước mắt, hai con chim nhỏ lại bay qua trước mắt, hai con mèo lại nhảy lên trước người chúng ta, chúng đều là có đôi có cặp, làm cho ta không khỏi lâm vào xấu hổ.

Hiện tại tình hình thật không đúng a, như thế này có tính là dì nhỏ câu dẫn tỷ phu hay không?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-130 )