Mười lăm năm trước
← Ch.007 | Ch.009 → |
Hàn Đông Liệt thần thái tự nhiên, thanh đạm mà nói, "Mới vừ rồi trên xe cô ấy đã ký, trên danh nghĩa cô ấy đã là vợ của con rồi!"
"Cái gì?" Hàn Nguyên khiếp sợ. Đứa con ngỗ nghịch này, rõ ràng tiền trảm hậu tấu!
"Đây không phải ý của ba sao? Tổ chức yến hội để cho con tìm một phụ nữ làm con dâu của Hàn gia, con đã làm được, ba còn không hài lòng sao?" Hàn Đông Liệt thái độ thư giản, vẻ mặt đầy thích thú.
Hàn Nguyên cau chặt lông mày, muốn nổi giận nhưng kìm lại, "Đúng vậy, ba hy vọng con sớm kết hôn sinh con, nhưng là Thiển Thiển cô ấy mất tích mười lăm năm, mà mười lăm năm này cô ấy làm gì? Suy nghĩ cái gì? Đột nhiên tại sao lại xuất hiện? Mục đích là cái gì? Chúng ta đều hoàn toàn không biết gì cả... Một con dâu bí ẩn như vậy, ba thà rằng không muốn!"
Con của hắn lúc nào trở nên sung huyết não như vậy? Lại có thể chơi trò bí mật kết hôn?
Hàn Đông Liệt nghe xong lời nói của ba hắn, chỉ đơn giản nói với ông năm chữ, "Con không phải là không cưới cô ấy!"
"Anh.... ." Hàn Nguyên tức giận từ trên ghế salon đứng lên, nhìn hằm hằm lấy hắn.
Thấy không khí bất thường, Lê Thư Nhã vội vàng nắm lấy tay Hàn Nguyên, kéo ông ngồi lại ghế khuyên bảo, "Ông xã, ông đừng nóng giận, Thiển Thiển từ nhỏ giống như vợ hứa hôn của Đông Liệt, lần này trở về, sớm muộn gì cũng trở thành con dâu của Hàn gia chúng ta, cho dù cô ấy thật sự có mục đích gì, cũng chẳng qua là phụ nữ ở cái tuổi 23, sao có thể cùng hai người đàn ông các người đấu đá, ông cứ thả 100% mà yên tâm, một vạn cái tâm, Thiển Thiển cũng sẽ không đối đầu không quậy phá Hàn gia chúng ta, cái đứa bé kia không phải loại người như vậy, tôi cam đoan với ông!"
"Bà Nhã, lòng người khó đoán..." Nghe xong Lê Thư Nhã khuyên bảo, Hàn Nguyên than thở.
Lòng người khó đoán? Bốn chữ này lại có thể xuất phát từ miệng của ông? Hàn Đông Liệt khinh miệt mà cười cười, "A... Đúng vậy, lòng người khó đoán! Mỗi người đều có mục đích cùng bí mật của mình, đây cũng là chuyện thường tình, chẳng lẽ ba thật không giấu diếm con cái gì sao? Ví dụ như... Chuyện người của Âu gia toàn bộ chết rồi?"
Mỗi một lần hắn phái người đi ra ngoài tìm, nhưng cuối cùng đều nói người Âu gia đã toàn bộ chết rồi, kỳ thật hắn cũng không tin lời ba ba nói, nhưng lại một mực không rõ, vì cái gì ông muốn nói dối gạt hắn?
Hàn Nguyên đột nhiên cả kinh! Chẳng lẽ hắn đã biết? Không, điều đó không có khả năng, hắn không có khả năng sẽ biết sự kiện kia...
"Đây là thật"
Một câu nói vang lên, phá vỡ không khí ngột ngạt lúc này. Âu Thiển Thiển mặc một thân váy màu trắng dài đứng tại đầu bậc thang, mái tóc dài xinh đẹp tán lạc trước ngực, trên mặt Thiển Thiển mang dáng tươi cười, mắt trái góc trên lóe sáng màu đen bảo thạch, bị ánh mặt trời chiếu sáng càng lóe sáng hơn.
Cô bước đi vài bước, vừa đi vừa nói chuyện, "Bác Hàn không có nói dối, kỳ thật mười lăm năm trước trong nhà đột nhiên phá sản, ba ba liền mang theo cả nhà chúng tôi bỏ chạy tới nước Anh, nhưng tới nước Anh vẫn không thể nào né tránh đươc người đòi nợ, cho nên đành phải lại một lần nữa chạy trốn, nhưng không may trên đường đang lẩn trốn đã xảy ra tai nạn xe cộ, ba, mẹ, còn có em gái không qua khỏi, tôi khi đó cũng đang hấp hối, thật vất vả mới sống lại..."
Thanh âm của Thiển Thiển giống như là kể lại câu chuyện của người khác, làm cho người nghe không hiểu cô phải chăng đang đau lòng, nụ cười trên mặt cô nhàn nhạt nửa thật nửa giả như có như không, lại để cho người nghe đoán không ra lời cô nói, đến cùng là thật hay giả... Chỉ là tất cả mọi người bị lời nói của cô làm cho rung động, sau đó cùng nhau trầm mặc...
← Ch. 007 | Ch. 009 → |