Vay nóng Homecredit

Truyện:Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một - Chương 05

Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một
Trọn bộ 20 chương
Chương 05
Thích
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)

Siêu sale Lazada


Trên đường về, cả Diệp Sâm và Trình An Nhã đều không nói năng gì, không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

Tim Trình An Nhã đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, trí óc bình thản không thể bình thản thêm được nữa.

Diệp Sâm đột ngột thắng xe, Trình An Nhã hoang mang, ánh mắt thâm trầm của Diệp Sâm nhìn xoáy vào cô, "Năm nay cô rốt cục bao nhiêu tuổi?"

"24"

"24?" Diệp Sâm kéo dài giọng đầy bỡn cợt, "Con trai cô mấy tuổi rồi?"

"Chủ tịch, đây là vấn đề riêng của tôi." Trình An Nhã nhẹ nhàng trả lời, "Chủ tịch, chẳng phải lúc nào cũng nhấn mạnh phải công tư phân minh sao?" giọng điệu kiểu gì vậy, chẳng phải anh cũng chỉ hơn tôi vài tuổi thôi ư, coi thường tôi còn trẻ vậy mà đã có con, anh tự coi thường chính mình được rồi.

Diệp Sâm dường như không nghe thấy lời cô nói, như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt anh đầy nguy hiểm, "Lần trước người nghe điện thoại là con trai cô?"

Trình An Nhã không trả lời, coi như mặc nhận.

Ngón tay Diệp Sâm chậm rãi gõ nhịp trên vô lăng, từng tiếng từng tiếng rất có quy luật, mỗi tiếng gõ như gõ vào trái tim Trình An Nhã, nặng nề và ngột ngạt.

"Cô Trình, cô thật là khéo giả vờ."

Diệp tam thiếu rất phẫn nộ, lửa giận bốc lên từ tận sâu đáy lòng, gần như muốn thiêu rụi lý trí của anh.

Hễ nghĩ tới bộ dạng xinh đẹp của cô ở dưới người đàn ông khác uyển chuyển thừa hoan, ánh mắt Diệp tam thiếu thoáng qua một tia phẫn nộ mang tính hủy diệt.

Chỉ hận không thể xé tan vẻ tốt đẹp của cô.

Còn gã đàn ông nào đã từng sở hữu cô.

Diệp Sâm bỗng kinh ngạc, ánh mắt anh càng thêm thâm trầm, anh điên rồi sao?

"Cô Trình, cô chưa kết hôn nhưng lại có con, ba của đứa bé là ai? Là Dương Triết Khôn sao?"

"Bị tai nạn... qua đời rồi." Trình An Nhã nhẹ nhàng trả lời, khuôn mặt toát ra một nét bi thương.

Diệp Sâm nhìn cô, trầm ngâm hồi lâu, anh nghĩ đến mình cũng lớn lên trong một gia đình đơn thân, đến tận năm mười tuổi mới trở về Diệp gia, trong lòng bất giác đau nhói.

Trầm ngâm.

Tai nạn, mẹ của anh, cũng vì...

"Chủ tịch, sau này tiệc tùng của Dương gia, anh để người khác đi cùng đi."

"Thế nào? Cô không thoải mái à?" Diệp Sâm cười nhạt.

"Diệp gia, Dương gia hai nhà có ân oán gì là chuyện của hai người, đừng lôi tôi vào cuộc, chủ tịch, tôi chỉ là nhân viên của anh, không phải là công cụ báo thù của người khác." Trình An Nhã mỉm cười rất nhẹ nhàng, "Dương lão gia và Diệp lão gia âm thầm đấu đá mấy chục năm trời, nay lại đến lượt anh và Dương Triết Khôn công khai tranh giành, nhưng đó là thế giới của các người, không liên quan đến tôi, xin đừng phá hoại cuộc sống bình lặng của tôi."

Ánh mắt Diệp tam thiếu trở nên độc ác, "Cô tưởng muốn rút lui là được à? Cô Trình, cô ngây thơ quá đấy."

"Có ai nói với anh rằng anh rất bỉ ổi không?"

Diệp Sâm cười một cách kỳ quái, dửng dưng như không, khoảng cách giữa bọn họ lại thêm một tia lạnh lẽo, giống như một lớp mai rùa vậy: "Người nói tôi bỉ ổi nhiều như thế, thêm cô thì đã làm sao?"

Bỉ ổi ư?

Trình An Nhã, thế giới của cô quá thuần khiết.

Dường như còn chưa biết thế nào gọi là bỉ ổi.

Tôi.... Sớm đã trầm luân ở địa ngục rồi.

Cả đời, đen tối.

Trình An Nhã cảm thấy như nghẹt thở, cô nổi giận, con người này sao có thể dùng giọng điệu này nói ra lời nói thản nhiên như vậy chứ, rõ ràng là rất để tâm nhưng lại giả vờ thanh thản hơn bất cứ ai.

Cô, rất ghét Diệp Sâm như vậy.

"Cô Trình, cô rất giống một người." Diệp Sâm đột nhiên nói, ánh mắt rơi trên gương mặt Trình An Nhã, có chút rung động thoáng qua trong chớp mắt, "Nếu như không phải tuổi tác chênh nhau quá nhiều, tôi gần như cho rằng.... cô biết không? Mấy ngày nay nhìn khuôn mặt cô, tôi chỉ muốn xé tan cô ra."

Ánh mắt Trình An Nhã hơi sững sờ, Diệp Sâm lại như không có chuyện gì, quay nhìn cảnh đêm, "Yên tâm, chỉ là nói vậy thôi."

Trái tim Trình An Nhã đập mạnh, Hiểu Nguyệt ư? Người này là ai, tại sao lại có thể khiến cho Dương lão gia mặt mày biến sắc như vậy, người tình cũ của ông ta ư?

Diệp Sâm lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh, đưa cho Trình An Nhã, trái tim cô khẽ thắt lại, cầm lấy bức ảnh, mặt hơi biến sắc.

Bức ảnh này đã lâu rồi, nước ảnh đã ố vàng.

Người con gái trong ảnh thuần khiết đáng yêu, mặc bộ đầm dạ hội màu xanh lam, gần giống với bộ mà cô đang mặc, trước ngực cô gái cũng đeo một sợi dây chuyền, chính là sợi dây chuyền Rose Tear.

Trình An Nhã kinh ngạc nhìn bức ảnh, gương mặt của người con gái đó thật sự giống cô đến bảy tám phần, đặc biệt là đôi mắt...

"Hai người rất giống nhau phải không? Nếu bà ấy không phải đã qua đời cách đây mấy chục năm, có lẽ tôi đã cho rằng hai người là chị em."

Ngũ quan tinh xảo của anh nở một nụ cười quái dị, nhìn có chút âm hiểm, "Tôi lúc nào cũng cảm thấy cô rất quen mắt, chỉ là quên mất đã gặp ở đâu, hóa ra chính là bức ảnh này, nếu không phải hôm đó về Diệp gia, nhìn thấy bức ảnh này trong thư phòng, tôi thật sự quên mất, hóa ra còn có sự tồn tại của người phụ nữ này."

"Chính vì vậy anh mới dẫn tôi đến buổi tiệc hôm nay?"

"Cô rất thông minh."

"Cảm ơn chủ tịch khen ngợi, có điều trên đời này, những người giống nhau rất nhiều."

Trình An Nhã nhẹ nhàng giấu đi nỗi trấn động trong lòng, xem ra là ân oán tình thù giữa Dương lão gia và Diệp lão gia.

Nói như vậy, tác giả thật sự của sợi dây chuyền này, không phải là Diệp Sâm?

Nói như vậy, Diệp Sâm, anh đang ăn cắp ý tưởng của người khác?

Dương lão gia và Diệp lão gia nhất định biết truyện này, tại sao không ai nói gì?

Trình An Nhã cảm thấy bái phục Diệp tam thiếu, đã ăn trộm ý tưởng của người khác mà lại làm rất quang minh chính đại, hùng hồn mạnh mẽ đến như vậy, quả thực hiếm có, đúng là ghê gớm.

"Chờ đã, sao anh biết nhà tôi?" đến khi Trình An Nhã phát hiện ra thì xe của Diệp Sâm đã cách khu chung cư một đoạn không xa rồi, cô lập tức nâng mức cảnh giác cấp mười hai.

Diệp Sâm lạnh lùng quét mắt nhìn cô, giống như đang nhìn một con ngốc, "Trên hồ sơ có viết."

"Cái đó, dừng ở đây được rồi, bên đó không dễ... quay xe." Trình An Nhã bịa tạm ra một lý do, thản nhiên yêu cầu xuống xe.

Diệp Sâm không chút động lòng, "Cô nói nhăng cuội gì vậy?"

Rõ ràng một con đường rộng rãi thênh thang như vậy, không dễ quay xe? Mở mắt nói xằng, Trình An Nhã, cô đang sợ cái gì.

Xe dừng lại trước chung cư của Trình An Nhã, cô căng thẳng nắm chặt chiếc đầm dạ hội, hoang mang đến mức dây an toàn cũng không tháo đã lật đật định mở cửa xuống xe, kết quả bị giật ngược trở lại.

Đột nhiên, cánh tay dài của Diệp Sâm vươn tới, một tay ấn bàn tay của Trình An Nhã, nhướn mày, ngăn cản không cho cô xuống xe.

Trình An Nhã phát hiện quả tim của mình ngày càng không ra sao, gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

"Cô Trình, cô đang sợ điều gì?"

Tâm trạng Diệp tam thiếu rất vui vẻ.

Tôi sợ gặp phải con trai anh.

"Chủ tịch, tôi không hiểu anh đang nói gì?"

"Không hiểu?" Diệp tam thiếu nở nụ cười ám muội, càng áp sát cô hơn, thân hình rắn rỏi gần như dán lên tấm thân mềm mại của cô, lên tiếng như ma than, "Cô hình như rất không muốn tôi phát hiện ra điều gì đó?"

Diệp tam thiếu gia, anh cũng đáng sợ vừa thôi chứ?

So với cố gắng lảng tránh của Trình An Nhã, tâm tư của Diệp Sâm đã không còn ở việc bức hỏi bí mật của cô nữa, toàn bộ tâm tư của anh đã bị cảnh đẹp trước mắt thu hút.

Lễ phục của Trình An Nhã vốn đã được thiết kế trễ ngực, thân thể của Diệp Sâm gần như ép lên người cô, ưu thế chiều cao giữa nam và nữ khiến anh có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh trước ngực, làn da trắng mịn như tuyết ngưng, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ.

Ánh mắt anh hơi tối lại, hai ngọn đuốc nhảy nhót trong mắt, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng mềm mại của cô, yết hầu co lại, ánh mắt càng rừng rực, yết hầu chuyển động, cuối cùng không thể kiềm chế.

Nồng nhiệt hôn lấy đôi môi đã quyến rũ anh cả buổi tối.

Trình An Nhã mở to đôi mắt, làn thu thủy lấp lánh, tràn ngập kinh động.... nhịp tim đột ngột tăng nhanh, tốc độ nhanh đến mất kiểm soát khiến tay chân cô đều mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

Anh, điên rồi sao?

Diệp tam thiếu không biết mình bị làm sao?

Tại sao lại hôn cô một cách manh động như vậy?

Tại sao vậy?

Trong ký ức Diệp tam thiếu, anh chưa từng hôn một người con gái nào.

Anh cảm thấy, gắn bó tâm hồn với một ai đó là một điều rất thần thánh.

Rất nhiều đôi tình nhân có thể nhất thời nồng thắm, nhưng có bao nhiêu đôi vợ chồng có thể gắn bó trọn đời với nhau.

Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Diệp Sâm, môi đã rời ra.

Hơi thở của hai người hơi loạn, ánh mắt Diệp Sâm khóa chặt lấy Trình An Nhã.

Trình An Nhã vùng đẩy anh ra, vội vàng tháo dây an toàn, xuống xe.

Gió mát lịm thổi tới, nhưng cũng không thể làm dịu đi đôi má đang nóng bỏng và đỏ bừng của cô được.

"Cô Trình, xem ra cô còn non và xanh lắm, có thật cô và Dương Triết Khôn đã yêu nhau bảy năm rồi không?" Diệp Sâm cũng xuống xe, khoanh tay trước ngực cười mà như không.

Trình An Nhã mỉm cười, "Chủ tịch, thực ra kỹ thuật của anh cũng còn rất non, kẻ tám lạng người nửa cân, lươn ngắn đòi chê trạch dài."

Bản cô nương còn không thèm chê anh.

Gương mặt yêu nghiệt của Diệp Sâm lập tức đen sì.

Đàn ông bị nghi ngờ kỹ thuật hôn không giỏi, giống như nghi ngờ năng lực chỗ nào đó của anh ta vậy, là điều rất cấm kỵ.

Tổn thương tự tôn.

Diệp Sâm trừng mắt nhìn cô, dáng vẻ như muốn xé toang bộ lễ phục trên người cô ra, đè lên xe kiểm chứng năng lực OOXX của anh.

Trình An Nhã cảm thấy nguy hiểm cận kề, khẽ hắng giọng, "Chủ tịch, tôi đến nhà rồi."

Diệp Sâm nheo mắt nhìn cô, lạnh lùng đứng đó không chút động đậy.

Trình An Nhã toàn thân cứng đờ.

Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy anh cũng không nghe ra sao? Diệp tam thiếu, anh bị thiểu năng từ bao giờ thế?

Diệp Sâm ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên lầu, khóe môi nhếch lên nói: "Cô Trình không mời tôi uống nước hay sao?"

Trình An Nhã hóa đá rồi, đờ người ra nhìn bóng người nhỏ xíu thấp thoáng trên lầu...

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi lấy từ trong ví ra bốn đồng xu, nở một nụ cười đẹp rạng ngời khiến người khác phải lóa mắt, từ tốn đặt trong tay Diệp Sâm.

"Chủ tịch, đi về bên trái 20m, rẽ phải, có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, anh cứ tự nhiên, coi như tôi mời anh, ngủ ngon, tạm biệt." Trình An Nhã bày ra một tư thế rất tao nhã, dường như mời Diệp Sâm uống chai nước là ban cho anh một ân huệ lớn vậy.

Nói xong, cô không đủ can đảm đối diện với khuôn mặt tím xanh vì giận của Diệp Sâm, rất thức thời, nhanh chóng chuồn vào trong chung cư.

Trình An Nhã bước vào trong thang máy, thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng như lửa.

Anh ta vừa đưa ra lời mời?

Hay là có hứng thú với con trai cô?

Trình An Nhã cảm xúc lẫn lộn, bất kể là thế nào, đối với cô mà nói, đều không phải là chuyện tốt đẹp gì.

"Mami yêu quý của con, mami đẹp đến mức hoa hết cả mắt con rồi." Ninh Ninh tao nhã huýt sáo, hai tay tạo thành hình trái tim, "Sau này con tìm vợ nhất định lấy mami làm tiêu chuẩn."

Trình An Nhã bật cười, mặt hồ xuân bị Diệp Sâm làm khuấy động lại được con trai cô vỗ về phẳng lặng trở lại.

"Tìm vợ?" Trình An Nhã bất chấp hình ảnh ôm lấy Ninh Ninh vào lòng, véo tai cậu, giả vờ không vui nói, "Không phải con nói là không lấy vợ, nuôi mami cả đời sao?"

Ninh Ninh cau mày nghĩ ngợi một lát, ra vẻ trầm tư, rất khó xử nói, "Mami, lấy mami làm tiêu chuẩn con cũng không thể nào tìm thấy được đâu, mami yên tâm đi nhé."

Trình An Nhã tươi cười như hoa, "Cục cưng, cách khen ngợi của con ngày càng cao minh rồi, lại đây, mami thơm một cái nào."

Cô thơm lên bầu má trắng mịn của Ninh Ninh đánh chụt một cái, tất cả mọi phiền não lập tức tan biến.

"Mami, môi của mami đỏ quá." Đôi mắt đẹp của Ninh Ninh nheo lại thành sợi chỉ mờ ám, vừa nãy cậu đứng trên lầu đã nhìn thấy mồn một rồi đấy nhé.

Trình An Nhã rất điềm tĩnh, hắng giọng nói: "Là son bóng đó."

"Có thật không?" Ninh Ninh chau mày một cách đáng yêu, lấy vẻ mặt ngây thơ để chứng minh sự trong sáng của mình, "Tại sao lại hơi sưng thế kia?"

Trình An Nhã thẹn không biết giấu mặt đi đâu, vỗ một cái vào sau gáy cậu, mặt đỏ tưng bừng một cách hiếm thấy, "Trẻ con biết gì, hình ảnh cấm trẻ em, con xem ít thôi, cẩn thận mọc lẹo đó."

"Có gì mà hình ảnh cấm trẻ em chứ, cảnh hôn hít, ở công viên lúc nào chả có, mami thật là lỗi thời quá đi."

"Trình Viễn Ninh..." Trình An Nhã nghiến răng.

"Mami, ngoan, lại đây nở nụ cười công thức của mami đi, nổi giận không tốt cho da đâu." Ninh Ninh dịu dàng xoa đầu Trình An Nhã, giọng điệu yêu thương như trưởng bối vỗ về vãn bối.

Trình An Nhã đột nhiên nhớ lại trong buổi tiệc tối nay, Diệp Sâm cũng nói với cô, cô

Trình, nở nụ cười công thức của cô đi, vẻ mặt của hai ba con nhà này, thật sự giống nhau một cách không bình thường.

Huyết thống quả nhiên là một thứ không rõ ràng.

Trình An Nhã mềm rũ hai vai, muốn khóc mà không có nước mắt.

"Mami, người đó là ai vậy?" Ninh Ninh biết rõ rồi còn giả vờ hỏi, dù sao cậu cũng rất muốn biết, khả năng tác thành một cặp giữa ba và mẹ cậu là bao nhiêu.

Trình An Nhã quay đầu nhìn con trai, nheo mắt lại, trên cao như vậy, cho dù Ninh Ninh thấy bọn họ hôn nhau, có lẽ cậu cũng không nhìn rõ mặt của Diệp Sâm.

Cô hơi yên tâm, xoa bụng tỏ vẻ đáng thương, "Cục cưng, mami đói bụng quá..."

Ninh Ninh im lặng nhìn Trình An Nhã nằm trên ghế sofa giả chết, đến lễ phục hơi trễ xuống cũng không buồn để ý, để lộ ra một mảng da trắng ngần, cảnh tượng này đúng là sinh động bắt mắt.

Ninh Ninh trong lòng kịch liệt phản cảm, "Mami, mami đúng là thùng cơm không đáy."

Mặc dù nói như vậy, cậu vẫn ngoan ngoãn đi vào bếp đun lại mỳ gà đã chuẩn bị từ trước, bưng đến cho Trình An Nhã.

"Cục cưng, con chăm sóc mẹ chu đáo như vậy, mẹ thật sự cảm thấy rất có thành tựu." Trình An Nhã cười.

Ninh Ninh chỉ cười mà không nói.

"Mami nhất định mệt rồi, để con đi xả nước cho mami tắm, mami ăn xong đi tắm rồi đi ngủ nhé."

Trình An Nhã gật đầu, Ninh Ninh lướt vào trong phòng tắm.

Trình An Nhã đột nhiên phát hiện tiềm năng làm bảo mẫu của con trai cô được khai quật quá hoàn hảo.

Trong thư phòng, Ninh Ninh đăng nhập QQ.

Hình đại diện của Diệp tam thiếu đang sáng, khóe môi nhỏ xinh của Ninh Ninh nhoẻn cười, đúng là hiếm thấy.

Ninh Ninh là thiên tài máy tính, thao túng tất cả các vụ giao dịch ngầm qua mạng trên toàn thế giới, như cá gặp nước, cậu muốn có cách liên lạc với Diệp tam thiếu, dễ như trở bàn tay.

Một tuần trước, cậu nổi hứng hack nick của Diệp tam thiếu.

Địa chỉ QQ này của Diệp tam thiếu đã có mười mấy năm lịch sử rồi, tình cảm cũng sâu sắc lắm, sau khi bị hack mất, ngoài phẫn nộ ra, còn có khiêu chiến.

Dù sao anh cũng là thiên tài máy tính, hơn nữa còn là một cao thủ hiếm thấy, có người dám hack nick của mình tất nhiên là kích thích tính hiếu chiến trong người Diệp tam thiếu.

Ha ba con đại chiến một trận kịch liệt trên mạng hai ngày, Ninh Ninh chiến thắng, hai người cũng nảy sinh tình cảm hết sức đặc biệt, đôi khi vào lúc đêm khuya tĩnh mịch,

Diệp tam thiếu cũng nói chuyện với Ninh Ninh dăm ba câu.

Thiên đại địa đại mami tối đại: Hi, muộn rồi sao còn chưa ngủ?

Diệp tam thiếu gia: Phiền não.

Thiên đại địa đại mami tối đại:?

Diệp tam thiếu gia: Tối nay hôn một cô gái, phiền não.

Thiên đại địa đại mami tối đại: .... Lẽ nào hôn được mà không ăn được, nên phiền não?

Diệp tam thiếu gia: Biến.

Thiên đại địa đại mami tối đại: Diệp tam thiếu gia, đề nghị văn mình chút.

Diệp tam thiếu gia: Cô gái này có một gương mặt mà tôi cực kỳ căm hận.

Ninh Ninh chống cằm suy nghĩ, nhan sắc mami của cậu lúc nào đã khiến cho người và thần đều căm phẫn như vậy, rõ ràng là một đại mỹ nhân, lẽ nào nhãn quang của ba cậu rất khác người?

Thiên đại địa đại mami tối đại: Căm hận mặt của người ta, anh hôn người ta làm gì?

Diệp tam thiếu gia: Quỷ mới biết, tôi mà biết tôi có cần phải phiền não nữa không?

Thiên đại địa đại mami tối đại: Strong. Dã thú quả nhiên là rất manh động.

Diệp tam thiếu gia: Tiểu tử thối, cậu được lắm, chỉ gà mắng chó, cẩn thận tôi hack cậu.

Thiên đại địa đại mami tối đại: Hi hi, tôi dám chắc bây giờ anh đang truy tìm ID của tôi, có phải có đến mười triệu mười ngàn cái ID không? Anh tìm từng cái một, chưa biết chừng sẽ tra ra tôi đấy.

Diệp tam thiếu gia: ...

Thiên đại địa đại mami tối đại: Diệp tam thiếu, cô gái đi cùng anh tối nay thế nào? Rất tài giỏi có phải không, gương mặt xinh đẹp, thân hình quyến rũ, tính tình cũng tốt nữa, biết giặt giũ, biết nấu cơm, rất là mẹ hiền vợ thảo, anh có rung động không?

Ninh Ninh không hề xấu hổ khi quảng cáo mami với daddy của mình, dù sao cậu nói đều là sự thật, cùng lắm giặt giũ nấu cơm cậu sẽ làm mà, cũng như nhau cả, dù sao mua một tặng một.

Bên kia lặng im một hồi lâu, Ninh Ninh chớp chớp mắt, ba hóa đá rồi sao?

Diệp tam thiếu gia: Rốt cuộc cậu là ai?

Thiên đại địa đại mami tối đại: Con trai anh.

Diệp tam thiếu gia:.... Sao cậu không nói là cháu nội tôi đi.

Thiên đại địa đại mami tối đại: Anh hai mươi bảy tuổi, sao có thể có cháu nội? Diệp tam thiếu gia tôi bái phục anh.

Diệp tam thiếu gia:...

Thiên đại địa đại mami tối đại: Diệp tam thiếu, có cần tôi giới thiệu đối tượng cho anh không?

Diệp tam thiếu gia: Diệp tam thiếu tôi muốn phụ nữ nào mà chẳng có.

Thiên đại địa đại mami tối đại:.... Anh tiết chế một chút cho tôi, đừng đến lúc tự dưng lại nhảy ra em trai em gái gì đó, tôi sẽ trừ điểm của anh.

Diệp tam thiếu gia: Cậu nói nhăng nói cuội xong chưa, giới thiệu đối tượng cái gì, giữ lại mà dùng đi.

Thiên đại địa đại mami tối đại: Tôi không muốn loạn luân, nhưng sau này tìm vợ, tôi phải lấy mami làm tiêu chuẩn, mami của tôi, giới thiệu cho anh tôi cũng thấy ấm ức thay cho mami, anh không cần sau này đừng có hối hận.

Thiên đại địa đại mami tối đại: Hơn nữa còn mua một tặng một, tặng không cho anh một cậu con trai thiên tài, ở đâu có giá rẻ như thế.

Diệp tam thiếu gia: Hàng rẻ không ra gì.

Thiên đại địa đại mami tối đại: ...

Ninh Ninh im luôn, quả nhiên, cậu đã đánh giá thấp miệng lưỡi độc địa của ba cậu.

Diệp tam thiếu gia: Hôm khác nói chuyện nhé, tôi có cuộc họp với Louis qua điện thoại.

Thiên đại địa đại mami tối đại: Là một đứa con hiếu thảo, tôi bắt buộc phải nhắc nhở anh, đảng Hắc Thủ gần đây nội bộ tranh giành quyền lực, Ruth và Louis cấu xé lẫn nhau, đường dây buôn lậu kim cương rất nguy hiểm, con người Louis vong ân bội nghĩa, hẹp hòi ích kỷ, anh phải cẩn thận một chút. Dù sao cũng là buôn bán bất hợp pháp, anh mà bị sa lưới, lấy ai nuôi tôi đây, daddy đại nhân?!

Diệp tam thiếu gia: Con trai ngoan, một mình cậu có thể xử lý tất cả ngân hàng trên toàn thế giới, lập một tài khoản ảo, muốn chuyển bao nhiêu chuyển bấy nhiêu? Daddy thân yêu của cậu không nuôi nổi cậu.

Thiên đại địa đại mami tối đại: Daddy đại nhân, mồm miệng của ba độc địa quá, cẩn thận mami của con chê ba đó.

Diệp tam thiếu gia: Con trai ngoan, tắm rửa đi ngủ đi thôi.

Thiên đại địa đại mami tối đại: Được thôi, hay là nói thế này, daddy cứ yên tâm buôn lậu phạm pháp đi, xảy ra chuyện, con trai ngoan che chở ba.

Diệp tam thiếu gia: Con trai ngoan, con cũng yên tâm thao túng giao dịch ngầm trên mạng đi, xảy ra việc, daddy che chở con.

Thiên đại địa đại mami tối đại: Daddy thân yêu của con ơi, ba nhất định sẽ tự vả miệng mình cho coi.

Nếu ba xảy ra chuyện, con chắc chắn sẽ cứu được ba, dù sao ba cũng chơi trong lĩnh vực của con, ba là nghề phụ, con là nghề chính. Nếu con xảy ra chuyện, e rằng ngoại trừ con ra không ai có thể cứu nổi con được, trừ khi bọn Sở Li, Jason cho nổ tung FBI và CIA.

Cậu bé ngồi trước máy tính, nở một nụ cười rất tao nhã, mở nhóm biến thái tập hợp địa.

Không giống QQ, đây là một công cụ nói chuyện mà cậu tự phát minh ra, truyền qua vệ tinh của tổ chức khủng bố số một, chỉ liên lạc với một số người.

Diệp Sâm đan hai tay vào nhau, chống dưới cằm, ánh mắt sâu thẳm rơi trên chú lợn con màu hồng đang vẫy đuôi trên màn hình hiển thị của máy tính, khóc không được mà cười cũng không xong.

Không sai, anh đang tra tìm ID của Thiên đại địa đại mami tối đại, kết quả thât có đến mười triệu mười ngàn cái ID, sau đó màn hình lập tức đen thui, nhảy ra một chú lợn con màu hồng đang lắc lắc mông và không ngừng phun ra bong bóng hình trái tim.

Daddy đại nhân, con dễ thương không?

Cũng may anh không uống nước, nếu không hẳn phun hết cả lên màn hình.

Hắn rốt cục là ai? Trên tư liệu hiển thị là bảy tuổi, vị trí là Luân Đôn, coi anh là đồ ngốc hay sao? Làm gì có đứa trẻ bảy tuổi nào có thể thao túng toàn bộ giao dịch ngầm trên mạng lợi hại như vậy?

Hắn ta gần như thao túng 70% các vụ giao dịch vũ khí trên toàn cầu, rửa tiền, buôn lậu kim cương cũng có chút dính dáng, cụ thể thao túng bao nhiêu đến anh cũng không truy ra được.

Jason là tay buôn bán vũ khí lớn nhất toàn cầu, là phần tử khủng bố hàng đầu thế giới, nhưng hắn ta nghe tới chỉ cười nhạt, nghe giọng điệu rõ ràng là chỗ quen biết cũ.

Đến thông tin tuyệt mật về việc buôn lậu kim cương giữa anh và Louis cũng moi ra được.

Rốt cục gã này là ai?

Danh sách tội phạm truy nã hàng đầu quốc tế, đứng đầu bảng là Jason, Sở Li, Black J, loại trừ đi từng người một, không có kẻ nào là hắn cả.

Có thể thấy rõ, hắn ta không có ác ý, thậm chí còn rất thích anh.

Mặc dù cách một cái màn hình, nhưng Diệp tam thiếu có thể cảm nhận thấy đối phương truyền đến thiện ý và yêu thích.

Một tâm trạng rất đặc biệt.

Tâm trạng rối bời bởi bữa tiệc và Trình An Nhã bất ngờ hồi phục bình thường, cả người đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Louis là người vong ân bội nghĩa, hẹp hòi ích kỷ sao?

Diệp Sâm cười nhạt, Diệp Sâm của ngày hôm nay đã không còn là Diệp Sâm của ngày xưa để người ta tùy ý bắt nạt nữa, ai có thể kiếm trác nổi từ anh dù chỉ là một xu?

Tập đoàn quốc tế MBS.

Ngày hôm sau đi làm, Trình An Nhã mang sợi dây chuyền Rose Tear đến trả cho Diệp Sâm.

Anh không nói gì.

Trình An Nhã gọi điện đến từng văn phòng các bộ phận để thông báo các giám đốc quản lý đến phòng họp hội nghị số một để họ. Đúng 9h, Diệp Sâm cùng ba cô thư ký đi họp, để lại Trình An Nhã và Lưu Tiểu Điềm.

Gần đây MBS xây dựng kế hoạch làng nghỉ dưỡng suối nước nóng, phòng phát triển và phòng kế hoạch vô cùng bận rộn, gần như ngày nào cũng họp hành, báo cáo tiến độ công việc.

Sau khi Diệp Sâm đi khỏi, cả hai cô gái đều thở phào một cái, những việc cần làm họ đều đã làm xong, trừ đôi lúc phải nghe điện thoại, hai người đều không có việc gì làm nữa, Lưu Tiểu Điềm cầm lên một tờ tạp chí lá cải, ánh mắt mờ ám nhìn về phía Trình

An Nhã, nháy nháy, "An Nhã, đeo Rose Tear cảm giác thế nào?"

"Cảm giác á?" Trình An Nhã nghĩ một lát, mỉm cười."Như nuốt phải một con ruồi."

Lưu Tiểu Điềm cười mắng cô không biết thế nào là tốt xấu, chỉ vào ảnh hai người trên tạp chí nói: "Nói thật lòng, An Nhã, em trang điểm vào thật sự rất có khí chất của nữ hoàng đấy nhé, bình thường không nhận ra, em với chủ tịch của chúng ta cũng xứng đôi vừa lứa lắm, đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp."

Trình An Nhã cầm tạp chí lên xem, lại coi như không có gì, trả lại Lưu Tiểu Điềm, nở nụ cười Trình thức, "Không nhận ra."

"Sao lại không chứ?" Lưu Tiểu Điềm nháy mắt đầy mờ ám, "Em ở bên cạnh chủ tịch không cảm thấy có cảm giác tê tê như bị điện giật sao?"

Không chỉ là điện giật, thật sự gần như là nghẹt thở luôn ấy chứ, trường khí yêu nghiệt của Diệp tam thiếu mà dám nhận thứ hai tuyệt đối không có ai dám nhận thứ nhất.

"Gì mà cảm giác như bị điện giật chứ? Em không biết." Trình An Nhã một mực phủ nhận, một chiêu đập tan nụ cười mờ ám của Lưu Tiểu Điềm, "Người ta đã có vợ sắp cưới rồi, chị đừng có nằm mơ nữa."

"Hừmmm... chủ tịch của chúng ta giống như bông hoa anh túc vậy, quyến rũ chết người, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, tiếc thay, tiếc thay."

"Lại còn hoa anh túc cơ đấy, em thấy chỉ là một quả trứng ung bị vỡ, chuyên thu hút ruồi nhặng."

Lưu Tiểu Điềm cười ầm ĩ, "So sánh hay lắm, rất là hình tượng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, loại đàn ông này thật sự không nên xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta, cô

Vân Nhược Hi là con dâu do Diệp lão chủ tịch khâm định, chúng ta làm sao mà bì được với người ta chứ, cho nên làm thư ký của Diệp chủ tịch, đều phải có khả năng cách điện."

Trình An Nhã cúi mắt, gật đầu, che đi khoảnh khắc bàng hoàng.

Cô ất nói rất đúng, thế giới của Diệp Sâm, cô không thể bước vào, thế giới của cô, anh cũng không thể đến gần, cho nên, Ninh Ninh chủ định cả đời sẽ không có ba.

Cô và anh, cũng không có khả năng.

Tiếng chuông thang máy vang lên, Trình An Nhã và Lưu Tiểu Điềm đứng dậy, trong ánh mắt Lưu Tiểu Điềm thoáng qua một nét khó chịu, nhưng vẫn cung kính gập người,

"Chào Diệp tiên sinh, chủ tịch đang họp, mời anh vào phòng khách chờ một lát."

Trình An Nhã nhanh chóng hiểu ra đây là Diệp nhị thiếu gia Diệp Vũ Đường.

"Diệp Sâm cố tình có phải không, rõ ràng biết hôm nay tôi đến đây, các cô lập tức gọi nó về đây cho tôi." Diệp Vũ Đường tỏ vẻ khó chịu ra mặt, vô cùng ngang ngược.

Lưu tiểu điềm cười nhạt, Trình An Nhã mỉm cười: "Diệp nhị thiếu gia, mời anh vào phòng khách ngồi chờ, chủ tịch sẽ về ngay bây giờ."

"Thư ký mới à?" Tiếng gọi "Diệp nhị thiếu gia" vừa rồi khiến Diệp Vũ Đường trong lòng vô cùng khoan khoái, Diệp Vũ Đường mỗi lần đến MBS ghét nhất là bị người khác gọi là Diệp tiên sinh, Diệp lão gia không cho anh ta vào MBS, nhưng dù sao anh ta cũng là Diệp nhị thiếu gia, là anh của Diệp Sâm, đám thủ hạ dưới trướng Diệp Sâm chẳng kính trọng anh ta chút nào.

Bởi vậy, Diệp Vũ Đường nuôi hận trong lòng.

"Vâng." Trình An Nhã mỉm cười, trong lòng Diệp Vũ Đường vô cùng hoan hỉ, nộ khí cũng tiêu tan, nhìn thấy Trình An Nhã xinh đẹp thanh tú, nảy ra ý định trêu ghẹo.

Dù sao cũng phải đợi Diệp Sâm, nhàn rỗi chẳng có việc gì làm.

Con nhỏ thư ký mới này, nhìn cũng không tệ.

Diệp Vũ Đường vươn tay nhấc cằm Trình An Nhã lên, ánh mắt Trình An Nhã thoáng lạnh, mỉm cười lùi lại một bước, "Diệp nhị thiếu gia, xin anh tự trọng."

Diệp Vũ Đường hơi sững người, anh ta đoán cô thư ký trẻ măng như thế này, quá lắm là trợ lý, không biết thế sự, không ngờ con nha đầu non choẹt dưới trướng Diệp Sâm này cũng coi thường anh ta, nộ hỏa bốc lên trong lòng.

"Diệp tiên sinh, mời anh sang phòng khách ngồi chờ." Lưu Tiểu Điềm lạnh lùng nói.

Diệp Vũ Đường chỉ tay vào Trình An Nhã, ra lệnh, "Cô đi pha cho tôi cốc cà phê."

"Vâng."

Trình An Nhã đến phòng trà nước pha một cốc latte, Lưu Tiểu Điềm chu môi, thì thầm, "Thật đáng ghét, anh ta và chủ tịch sao có thể là anh em được cơ chứ, một người trên trời, một kẻ dưới đất. Hứ."

"An Nhã, cà phê để chị bưng vào cho, có lẽ hắn ta để ý đến em rồi, lần nào đến tìm chủ tịch cũng chòng ghẹo người khác, lần trước là chị Mỹ Mỹ, lần này là em, anh ta mới đích thực là quả trứng ung danh bất hư truyền."

"Để em bưng vào, anh ta chỉ đích danh em, nếu thay chị vào, không chừng còn chút giận sang chị, đừng lo, giữa thanh thiên bạch nhật, anh ta có thể làm gì chứ?"

Trình An Nhã đẩy cửa phòng khác, Diệp Vũ Đường đang ngồi trên ghế sofa, lật giở tờ tạp chí trong tay một cách khó chịu.

"Diệp nhị thiếu gia, cà phê của anh."

"Một con nhãi trợ lý cũng dám phản kháng bổn thiếu gia, cô ăn gan báo rồi à, nói đi, bao nhiêu tiền một đêm." Diệp Vũ Đường cười nhạt một cách khinh khỉnh, ném bộp tờ báo trong tay xuống bàn.

"Diệp nhị thiếu gia, anh nói đùa rồi." Trình An Nhã mỉm cười, "Tôi là thư ký của chủ tịch, chỉ vậy thôi."

"Thư ký à?" Diệp Vũ Đường cười nhạt, dùng tay kéo mạnh Trình An Nhã vào người.

Trình An Nhã vừa thẹn vừa giận, đường đường là một Diệp nhị thiếu gia lại có hành động bạo lực dã man như vậy, phụ nữ và đàn ông trời sinh sức lực khác nhau, cô làm sao có thể là đối thủ của hắn, "Bỏ tay ra, xúc sinh."

"Diệp Sâm nếm thử mùi vị của cô rồi đúng không, hừ, bổn thiếu gia cũng phải nếm thử." Diệp Vũ Đường đè chặt Trình An Nhã đang giãy giụa xuống, định giở trò đồi bại.

Trình An Nhã nổi giận, thẳng tay phang cho y một bạt tai, nghĩ cô là búp bê bằng đất sét chắc?

Trình An Nhã tát cho Diệp Vũ Đường nảy đom đóm mắt, nhìn cô thuần khiết đáng yêu nhưng không hề yếu ớt.

"Chị Tiểu Điềm." Trình An Nhã gọi to, tranh thủ giây phút anh ta hoảng loạn, chọc vào mắt anh ta, dùng đầu gối thúc mạnh vào chỗ hiểm, Diệp Vũ Đường rú lên thảm thiết, ôm thân dưới lăn lộn trên thảm, đau đớn kêu la ầm ĩ.

Ba tuyệt chiêu phòng yêu râu xanh, không sai lần nào.

Cửa, rầm một cái, bị đạp tung ra.

Diệp Sâm không nói không rằng, chậm rãi tiến vào, ánh mắt anh thâm trầm, so với lúc bình thường càng thâm trầm hơn vài phần, nhưng nét uy nghiêm tỏa ra một cách vô hình thì khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, giống như Diêm Lai tại thế.

"Anh hai, vui vẻ quá nhỉ." Diệp Sâm cười mà như không, lạnh lùng nhìn Diệp Vũ Đường đang lăn lộn trên sàn, đôi môi mỏng nhếch lên, tràn ngập chế giễu, có một cảm giác băng giá khiến người khác run cầm cập.

Trình An Nhã nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sofa, y phục bị lôi kéo có phần xộc xệch, khuôn mặt cô đỏ phừng phừng, vừa thẹn vừa uất, càng nhiều là phẫn nộ.

"Chết tiệt, Diệp Sâm, là cô ta quyến rũ tôi lại còn giả vờ đoan chính, cậu lập tức đuổi việc cô ta cho tôi." Diệp Vũ Đường cố gắng chịu đau đứng dậy, trước mặt Diệp Sâm, cho dù đau muốn chết anh ta cũng không thể tỏ ra yếu thế và tệ hại.

"Ồ..." Diệp Sâm kéo dài giọng, ánh mắt quét qua Trình An Nhã, thấy tóc tai cô rối loạn, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt hơi tối, thẫm đen như mực, cơn giận ngấm ngầm bốc lên.

"Chủ tịch, Diệp tiên sinh nói lung tung, rõ ràng là anh ta..." Lưu Tiểu Điềm muốn giải thích cho Trình An Nhã, Diệp Sâm khoát tay, ra hiệu cho cô im lặng.

Nếu đến cả việc này cũng cần có người giải thích, Diệp Sâm làm sao gọi là Diệp Sâm.

Dám ức hiếp người của anh, muốn chết.

Trình An Nhã vốn đã không định biện giải cho bản thân một câu, Diệp Sâm càng không thể hỏi cô những gì vừa xảy ra, mặc dù thời gian tiếp xúc rất ngắn, nhưng hai bên vô cùng hiểu nhau.

Bình thường anh trêu chọc Trình An Nhã thế nào đó là thú vui cảu anh, kẻ khác muốn động vào, nằm mơ.

Diệp Vũ Đường không hiểu thái độ của Diệp Sâm, thù địch, lạnh lẽo như thường, nhưng y dám cá Diệp Sâm không thể vì một con nhãi ranh mà công khai phản kháng y, cho dù không coi y ra gì thì cũng không thể vượt qua được cửa ải của ông già.

"Diệp Sâm, đuổi việc cô ta." Diệp Vũ Đường ra lệnh, giận dữ trợn mắt nhìn Trình An Nhã.

"Anh hai, MBS anh là chủ hay tôi là chủ? Đến lượt anh đứng đây nói chuyện sao?" Diệp Sâm lạnh lùng nói, ánh mắt đen thẳm lướt qua một tia tàn khốc, "Có bản lĩnh, anh ngồi lên vị trí của tôi, đến lúc đó tôi không ngăn cản."

"Diệp Sâm, nếu mày không đuổi việc cô ta, ải của ba mày đừng hòng vượt qua." Diệp Vũ Đường hằn học quăng ra một câu độc địa.

Ánh mắt Diệp Sâm tối lại, lạnh đến đông cứng cả người, "Anh hai, anh nói vậy là sao?

Anh đến MBS chọc ghẹo thư ký của tôi, cô ấy hoàn toàn chỉ là tự vệ, anh đã sai rành rành còn muốn ngậm máu phun người sao?"

Trình An Nhã cười nhạt trong lòng, nói thực, nếu như không phải biết trước Diệp Sâm có một anh trai tê là Diệp Vũ Đường, Trình An Nhã căn bản không thể liên hệ hai người này lại với nhau, cùng một ba sinh ra khác nhau một chút còn có thể, ở đây lại khác nhau một trời một vực.

Mặc dù Diệp Sâm lòng dạ hắc ám, thủ đoạn lạnh lùng tàn khốc, nhưng anh ta máu lạnh quyết đoán, thông minh sắc sảo, là long phượng trăm người có một, đến cả tướng mạo, cũng tinh xảo đến mức thiên oán nhân oán, đẹp một cách hiếm có.

Ngược lại, Diệp Vũ Đường tướng mạo đoan chính, thái độ hà khắc tàn bạo, vô tài vô đức, kẻ này đem so sánh với Diệp Sâm thế nào cô cũng thấy là một sự xỉ nhục đối với anh.

"Diệp Sâm, mày muốn bảo vệ cô ta?" Diệp Vũ Đường trợn mắt, đột nhiên cười lớn, "Một đứa con gái nhãi nhép, dám ra tay đánh nhị thiếu gia của tập đoàn MBS, tính khí do ai chiều ra, to gan lớn mật, Diệp Sâm, đây là cấp dưới của mày à?"

Ánh mắt Diệp Sâm tối sầm lại, tung chân đá mạnh vào bàn gỗ, âm sắc cuồng ngạo, vô cùng bá khí, "Do tôi chiều đấy, anh có ý kiến à?"

Diệp Vũ Đường giật nảy mình, cố gắng nhịn nhục, cũng không muốn dây dưa với Diệp Sâm, mục đích đến đây của y là vòi tiền, "Đem tiền vốn cấp cho tao."

"Anh hai muốn mở chuỗi cửa hàng trang sức đá quý, tôi vốn dĩ tán đồng, ba nói cấp vốn cho anh, tôi cũng không ý kiến gì, chỉ là..." Diệp Sâm kéo dài giọng, "Gần đây MBS chuẩn bị tung ra thị trường khoản Rose Tear No. 4, lại phải hợp tác với tập đoàn quốc tế

Lan Hoa, tiền vốn thiếu thốn, việc của anh hai, e rằng phải hoãn lại."

Diệp Vũ Đường nổi cơn thịnh nộ, chỉ tay vào Diệp Sâm chửi lớn, "Mày cố tình có đúng không?"

Đường đường là tập đoàn quốc tế MBS nguồn vốn thiếu thốn, rõ ràng Diệp Sâm nói nhăng nói cuội.

"Phải thì đã sao?" Diệp Sâm lạnh lùng.

"Mày dám vì một con đàn bà mà đối đầu với tao, hừ, mày nghĩ mày là ai? Chẳng qua chỉ là tiện chủng của một ả gái điếm, mày ra oai cái gì? MBS sau này sẽ là của tao, mày đừng hòng mó vào một cắc, tao xem chỗ ba mày ăn nói thế nào?" Diệp Vũ Đường lớn tiếng huênh hoang.

Tất cả mọi người đều tái mặt, bao gồm cả Trình An Nhã.

Tiện chủng của gái điếm?

Chết tiệt.

Như vậy mà hắn cũng nói ra được? một luồng nộ khí rừng rực bốc lên trong lòng Trình An Nhã, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô giận dữ như vậy.

Dường như lời mắng chửi sỉ nhục vừa rồi là dành cho cô vậy.

Diệp Sâm nắm chặt bàn tay, các khớp xương kêu lên răng rắc, trên trán gân xanh nổi lên rõ mồn một, ai cũng cảm nhận thấy từ người anh tỏa ra một luồng sát khí nồng nặc, nhưng lại phải khổ sở kìm nén lại, ánh mắt thâm trầm, tựa như khối băng ngàn năm.

Diệp Vũ Đường nộ khí bừng bừng, định lấy áo bỏ đi, y dám chắc Diệp Sâm cho dù phẫn nộ đến thế nào đi chăng nữa, cũng không dám ra tay với y.

"Chờ đã, Diệp nhị thiếu gia." Trình An Nhã đột nhiên lên tiếng, bưng cốc cà phê lên, nở nụ cười tao nhã, "Cà phê anh còn chưa uống."

"Con nhãi ranh này đầu óc có vấn đề à..."

Y còn chưa nói xong, cánh tay Trình An Nhã đã hất thẳng một cái, cả cốc cà phê dội thẳng xuống đầu y, cà phê nóng giãy khiến Diệp Vũ Đường kêu lên oai oái...

Các chị em thư ký đều vỗ tay khen hay, vô cùng hả dạ.

Diệp Sâm hiển nhiên là sững người.

Diệp Vũ Đường rũ cà phê trên quần áo, đầu tóc trông thật thảm hại, then quá hóa giận, vung nắm đấm về phía Trình An Nhã liền bị Diệp Sâm cản lại. Ánh mắt lạnh lùng của

Diệp Sâm quét qua Diệp Vũ Đường, y bực bội buông nắm đấm xuống, chửi Trình An Nhã mấy câu, rồi tức tưởi lủi đi dưới ánh mắt căm ghét của các chị em thư ký.

"An Nhã, giỏi lắm, dạy dỗ đúng lắm."

"An Nhã, em ngầu thật đấy..."

"An Nhã, chị sùng bái em..."

"..."

Các cô gái cười nói hả hê, trong lòng Trình An Nhã cũng cảm thấy được an ủi phần nào, không ngờ một kẻ biến thái và hắc ám như Diệp Sâm lại rất được lòng mọi người.

Mọi người nhìn sắc mặt kỳ quái của Diệp Sâm, đang xôn xao liền im bặt, lui ra ngoài phòng khách.

Khuôn mặt Trình An Nhã nóng bừng, tim đập loạn xạ, cô cũng không hiểu vì sao mình lại manh động như vậy, rõ ràng có thể nhẫn nhịn, đến Diệp Sâm cũng đã nhẫn nhịn như vậy.

Tại sao cô lại không thể?

Vừa rồi khi bị Diệp Vũ Đường đè xuống định giở trò, cũng không phẫn nộ đến mất hết lý trí như vậy, thế nhưng nghe Diệp Vũ Đường sỉ nhục Diệp Sâm, giận đến muốn giết người, thay Diệp Sâm xả giận.

Nhưng cô biết, cô gây ra họa rồi.

Đó là Diệp nhị thiếu gia của MBS, là con trai cưng của Diệp lão gia, chủ tịch MBS mặc dù là Diệp Sâm, nhưng hội đồng quản trị vẫn nằm trong tay Diệp lão.

"Chủ tịch... tôi a..." Trình An Nhã định mở miệng giải thích hành động bột phát của mình khi nãy, đột nhiên cánh tay bị ôm chặt, cả người lao vào lồng ngực vững chãi của Diệp Sâm, khuôn mặt Trình An Nhã bỗng chốc đỏ bừng.

"Anh..." câu hỏi quấn quanh đầu lưỡi bỗng nhiên ngưng bặt... cô hoàn toàn mất đi chức năng ngôn ngữ.

"Đừng nói gì cả, để tôi ôm cô một lát." Diệp Sâm cất tiếng khàn khàn, ôm cô chặt vào lòng, giọng nói như bị mài trong cát, mang theo một chút khẩn cầu, "Chỉ một lát thôi."

Từ nhỏ tới lớn, Diệp Sâm trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng chỉ có một người bảo vệ anh như vậy, đó chính là mẹ anh.

Từ khi về Diệp gia, Diệp Vũ Khôn, Diệp Vũ Đường bắt nạt anh không ít, đánh chửi như cơm bữa, khi đó Diệp Sâm còn nhỏ, không đủ sức đánh trả nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Sau này anh được đưa sang Mỹ, cùng với bọn Đường Tứ, lập ra Long Môn, biết bao lần giành giật giữa sự sống và cái chết sống sót trở về, Diệp Sâm từ đứa trẻ yếu ớt biến thành một thiếu niên ngoan cường.

Từ đó về sau, mỗi lần bị ức hiếp, anh đều sẽ trả lại gấp mười lần, những điều anh nên nhẫn nhịn đều ra sức nhẫn nhịn.

Trong con mắt người khác, mạnh mẽ như Diệp Sâm, dường như không gì là không thể, có ai nghĩ đến việc giúp anh xả giận để bảo vệ anh đây?

Duy chỉ có, Trình An Nhã.

Người con gái anh quen biết chưa lâu này, dùng phương thức mạnh mẽ như vậy, thái độ không hề sợ hãi, giúp anh xả giận, bảo vệ anh.

Phá tan lớp băng kiên cố trong lòng anh.

Trình An Nhã kinh ngạc, trái tim như bị một lớp kén rất dày quấn chặt lấy, khó chịu quá.

Bàn tay nhỏ bé nắm chặt rồi lại buông ra, lại nắm chặt, lại buông ra, cuối cùng tình cảm đã chiến thắng lý trí.

Trình An Nhã ôm lấy Diệp Sâm.

Chỉ một lần này, Trình An Nhã, chỉ một lần này thôi.

Chỉ lần này cô nghe theo trái tim thương xót anh.

Diệp Sâm cũng hơi kinh ngạc, thân người hơi căng cứng, cánh tay đột ngột siết chặt hơn, như muốn đem cô hòa vào trong cơ thể.

Ánh mặt trời nhàn nhạt tràn ngập trong phòng, bóng người mờ ảo.

Một hồi lâu, Diệp tam thiếu buông cô ra, ánh mắt tĩnh lặng như mặt đầm sâu, "Cô thích tôi à?"

Ầm một cái, Trình An Nhã nghe thấy trong não mình có một thứ gì đó đứt gãy, mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa muốn phản kháng, nếu như có một cái lỗ nẻ nào đấy, em rằng cô sẽ không hề do dự mà chui ngay vào.

Cô thích Diệp Sâm?

Làm sao có thể....

Hết chương 5 ^^!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-20)