Con người hỗn loạn
← Ch.068 | Ch.070 → |
Hàn Trữ sinh ra là con trai trưởng của nhà họ Hàn, nhưng lại là con trai lớn ngoài giá thú của nhà họ Hàn cho nên nói đến địa vị ở nhà họ Hàn, hết sức tế nhị.
Tôn chánh thất không thể sinh con, cho nên không thể làm gì khác hơn là khoan dung với đứa con hoang này, ở trong loại nhà giàu sang quyền thế này, những chuyện tương tự thường hay xảy ra, mọi người đã sớm biết rõ trong lòng. Cho dù là có một chút máu mủ, nhưng đứng trước lợi ích khổng lồ của gia tộc, cũng bé nhỏ không đáng kể.
Một thiếu gia chính thống khác của nhà họ Hàn, sau khi nhận được tin Phong Thần trở lại Hàn Trạch lập tức không ngừng nghỉ vội về nhà họ Hàn. Người có liên quan, là cậu và mợ của Phong Thần, còn có một đống người có quan hệ và không có quan hệ, cũng đều chen đến nhà họ Hàn.
Phong Thần và Tần Mặc xuống lầu dưới, liền nhìn thấy cục diện như vậy, hình như Phong Thần trở về đối với bọn họ mà nói, cũng đại biểu cho cái gì.
Năm xưa nhà họ Hàn trà trộn vào xã hội đen, ông cụ dựa vào sự lãnh khốc và mạnh mẽ vang dội của mình, gây dựng được giang sơn cho mình rất tốt, nhưng tuổi càng lúc càng lớn, có một số việc cũng đành phải giao cho hai đứa con trai của mình.
Nhưng sự thật lại là, hai người con này đều không có phong độ như ông năm đó, chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ địa bàn không bị đánh hạ. Theo thời gian trôi đi, buôn bán mặc dù không thể nói là tốt, nhưng không như ý muốn.
Ông cụ nhà họ Hàn đương nhiên sẽ không đặt gia tộc trong tay bọn họ, việc làm ăn của nhà họ Hàn cũng chiếm trọng lượng nhất định trong hai giới hắc bạch, thế lực càng thêm không thể so sánh nổi. Nhưng gia sản càng lúc càng lớn, không bỏ được cũng càng nhiều.
Đến thế hệ của Phong Thần, mặc dù thân thể của ông cụ Hàn khỏe mạnh, nhưng cuối cùng có lòng mà không có sức, hai đứa con trai làm trợ thủ cũng tạm được, nhưng nếu nâng một trong hai người bọn họ lên vị trí chủ nhà, ông tuyệt đối không yên lòng.
Cho nên Hàn Trữ, Hàn Thu và Phong Thần, liền thành người được đề cử trong lòng ông.
"Phong Thần, nhiều năm như vậy không trở lại, sao lần này lại về?"
Trên mặt mợ hai nang theo nụ cười thân thiện, trong lòng lại không ngừng oán thầm, lúc này trở lại không phải tranh gia sản thì còn có thể là cái gì? Bà biết, trong lòng ông cụ Hàn thiên vị nó. Nếu không, làm sao có thể giao một phần thế lực cho cháu ngoại?
Tục ngữ nói không sai, con gái đã gả ra ngoài thì chính là bát nước đã hắt đi, nói như thế nào Phong Thần cũng coi như một người ngoài của nhà họ Hàn.
"Lần này là mang vị hôn thê về cho trong nhà làm quen, chớ đến lúc đó, có người không biết lại làm cho cô ấy bị uất ức."
Tần Mặc bị Phong Thần lôi kéo xuống lầu, một gia đình lớn như vậy, ngoại trừ Hàn Trữ ở bên ngoài ra còn lại cô cũng không có ấn tượng tốt gì. Nhưng lúc này Hàn Trữ cũng không ở đây.
Trong tròng mắt kia mang theo quan sát cùng tò mò về cô, vẻ mặt khác nhau, mỗi người đều có tâm tư.
"Không biết là tiểu thư nhà nào thế?"
Giọng nam lạnh lùng từ cửa truyền đến, mợ hai vừa nhìn thấy bóng người ngoài cửa liền nói, "Hàn Thu, sao con trở về trể vậy? Con xem em họ của con cũng mang cả vị hôn thê tới, con thì ngay cả một chút tin tức cũng không có!"
"Tiểu thư này nhìn mặt quen quen, Thần, sao không giới thiệu một chút?"
Hàn Thu cười như không cười nhìn Tần Mặc, vẻ mặt không chút thay đổi, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, chờ Phong Thần giới thiệu.
"Giới thiệu thì không cần, chỉ cần mọi người biết được cô ấy, đừng để cho cô ấy xảy ra chuyện gì."
Phong Thần nở nụ cười không cần thiết, hào phóng giới thiệu với mọi người vị hôn thê của anh, Tần Mặc bị nhìn mà tức giận, trên gương mặt lạnh tanh thoáng qua một tia không kiên nhẫn.
"Vậy Tư Dung thì làm thế nào? Nó chính là cháu dâu mà ông cụ đã thừa nhận..."
Không biết người nào lắm mồm nói một câu, tất cả mọi người trong phòng nhìn về phía Phong Thần và Tần Mặc, Tư Dung được ông cụ Hàn thừa nhận, như vậy Tần Mặc...
Phong Thần tự ý dẫn vị hôn thê này về, vậy thì đặt Tư Dung ở chỗ nào?
Quan hệ của nhà họ Tư và nhà họ Hàn rất mật thiết, nhà họ Tư và nhà họ Hàn vẫn nâng đỡ lẫn nhau, hai nhà không chỉ có qua lại trên phương diện làm ăn, năm đó ông cụ Hàn lại từng được người nhà họ Tư cứu giúp, nếu như Tư Dung có thể gả vào, vậy người hai nhà sẽ thân càng thêm thân hơn cả trước kia.
"Đói bụng không? Chúng ta đi ăn!"
Phong Thần không nhìn những ánh mắt đang xem kịch vui kia, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên dẫn Tần Mặc với sắc mặt khó coi ra khỏi đến nhà lớn của nhà họ Hàn, lúc đến cửa anh quay đầu nói: " Ở trên địa bàn nhà mình, hẳn là sẽ rất an toàn phải không? Anh Thu?"
Hàn Thu nhếch miệng, tròng mắt như chim ưng nhìn về phía người đàn ông đối diện, anh ta nghiêng người dựa vào ghế sa lon, giống như lười biếng, "Đó là đương nhiên."
Nhận được câu trả lời chắc chắn của anh ta, lúc này Phong Thần mới hài lòng dắt tay của vị hôn thê đi ra ngoài cửa.
Ánh trăng màu trắng bạc tỏa ra vầng sáng mông lung, xe của Phong Thần chạy tới một khách sạn, giao chìa khóa cho em trai nhỏ của nơi đỗ xe, sắc mặt anh vẫn mang theo nụ cười xấu xa như cũ.
Bên trong phòng khách nguy nga lộng lẫy, hai người được nhân viên phục dẫn đầu đi tới một căn phòng bao tư nhân bí mật.
Có lẽ Hàn Trữ đã đợi rất lâu, nhìn thấy hai người xuất hiện, anh nhoẻn miệng cười, "Cuối cùng cũng tới, để anh đợi lâu lắm rồi đấy!"
"Anh cũng không phải không biết những người đó, lôi kéo em hỏi lung tung này kia, thật là phiền phức!"
Anh tự mình kéo ghế ra cho Tần Mặc, thân sĩ đỡ cô ngồi vào, Hàn Trữ nhìn thấy trong miệng "Chậc chậc" hai tiếng, trêu chọc nói, "Ngọt ngào ghê, thật là ngán muốn chết rồi!"
Phong Thần chỉ cười không nói, nhân viên phục vụ lục tục bưng thức ăn lên bàn, hai người đàn ông này hình như cũng không vội nói chuyện với nhau, chờ đồ ăn được mang lên đủ hết, Hàn Trữ nâng chén mời hai người.
"Định khi nào thì đi thăm ông cụ?"
"Tin tức là thật hay giả?"
Phong Thần gắp thức ăn cho Tần Mặc, tránh nặng tìm nhẹ, Tần Mặc ở bên cạnh không nói lời nào, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện với nhau.
"Nửa thật nửa giả."
Đáp án lập lờ nước đôi này khiến Phong Thần nhíu mày, "Tiểu Mặc, ngày mai chúng ta dọn đến chỗ cha vợ nhé..."
"Đợi đã nào... !" Hàn Trữ vội vàng kêu ngừng, thằng nhóc này luôn uy hiếp anh, nhưng dù cho bị uy hiếp, anh cũng đành phải nhịn, "Té xỉu là thật, đe dọa tính mạng là giả."
← Ch. 068 | Ch. 070 → |