Hàn trạch
← Ch.067 | Ch.069 → |
Đợi đến khi Phong Thần cả người thơm ngát ra khỏi phòng tắm thì Tần Mặc đã nhắm mắt lại đi gặp Chu Công rồi, Phong Thần không đành lòng quấy rầy cô nghỉ ngơi, dù sao tương lai còn dài còn rất nhiều thời gian.
Anh rón rén nằm bên cạnh Tần Mặc, hai cánh tay ôm cô theo thói quen để cô ngủ ngon trong ngực mình.
Sau lưng truyền đến tiếng hít thở đều đều, Tần Mặc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra đồ đã chuẩn bị xong cũng không có đất dụng võ.
Mặt trời ngả về phía tây, hai người trên giường bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Phong Thần đưa tay nhận điện thoại, một tay vẫn ôm Tần Mặc.
Trong mơ màng Tần Mặc chỉ nghe được Phong Thần nói: "Đặt vé máy bay ngày mai." Cô nỉ non một tiếng, lười biếng đứng dậy lại bị Phong Thần ôm vào trong ngực, không thể động đậy.
"Ngày mai theo anh trở về một chuyến."
"Trở về?"
Tần Mặc có chút mơ hồ, mặc dù cô biết thân phận va bối cảnh của Phong Thần không đơn giản, nhưng cũng chưa từng nghĩ anh còn có nơi ở thứ hai.
"Ừ, gặp trưởng bối một chút cũng không sao cả, nhân tiện đi gặp cả nhạc phụ đại nhân của anh nữa."
Phong Thần không vội vàng giải thích ngược lại còn có hứng thú trêu chọc cô gái nhỏ trong ngực, anh hôn cổ của cô, bàn tay tiện thế thăm dò vào trog áo ngủ của cô.
"Anh... Lấy tay ra... Em còn phải đi thăm Lam Vụ Vũ..."
"Anh ta không có chuyện gì, anh đã cho người của anh trông chừng rồi..."
Tần Mặc kéo cái đầu đang tác quái ở cổ của mình ra, Phong Thần buồn bực ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô ngượng ngùng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.
"Em chỉ đính hôn với anh, không cho phép... Cái đó..."
"A... Thì ra là tiểu nha đầu của anh muốn gả cho anh, không thành vấn đề, sẽ đi đăng ký ngay bây giờ!"
Phong Thần cười hề hề, vẻ mặt giống như mèo trộm được thịt, trong đối mắt lóe lên ánh sáng gấp rút, cố ý vặn vẹo hoàn toàn ý của cô.
Tần Mặc véo một cái ở thắt lưng anh, Phong Thần kêu gào bi thống buông Tần Mặc ra, cô như chú mèo con nhanh nhẹn trốn khỏi lòng bàn tay của anh.
"Rốt cuộc anh có đi không?!"
Phong Thần miễn cưỡng ngồi thẳng lên "Đương nhiên phải đi, anh phải trông nom em cẩn thận tránh để cho em bị người ta trộm đi mất."
Hai người cùng nhau tới bệnh viện, nhưng trên giường bệnh lại trống không, người đã bị cha Lam Vụ Vũ phái thuộc hạ tới đưa đi rồi.
"Nhanh như vậy đã đón người đi rồi..."
Phong Thần vuốt cằm, trong mắt không ngừng lóe lên đủ loại suy nghĩ, sáng sớm hôm sau hai người ngồi chuyến bay đi đến gia tộc không hay biết gì cả.
Thân máy bay màu bạc xẹt qua tầng mây lưu lại đường cong màu trắng trên bầu trời xanh thẳm, trải qua chuyến bay hơn mười giờ Tần Mặc cùng Phong Thần rốt cuộc cũng tới nơi.
Hành lý đã gửi vận chuyển, hai người vừa ra khỏi sân bay liền có một chiếc xe Limousine(1) hết sức quý phái dừng lại trước mặt hai người, "Tôn thiếu gia, mời lên xe."
Dường như đãn sớm ngờ tới, Phong Thần cũng không tỏ vẻ kinh ngạc chỉ ôm bả vai Tần Mặc, che chở cô ngồi lên xe người nào đó đã đã sắp xếp.
Dọc đường đi rất ít khi nói chuyện với nhau, Tần Mặc nhìn hai bên đường phố quen thuộc lại khiến cô cảm thấy xa lạ. Ba nhất định đã nhận được tin cô trở về, chỉ là cô muốn đi đến xem thử gia tộc của Phong Thần trước, người đàn ông bên cạnh nắm bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô trong lòng bàn tay, truyền ấm áp trên người cô.
"Mệt thì nghỉ ngơi một lát đi!"
Tần Mặc lắc đầu, ở trên máy bay đã ngủ quá nhiều rồi, thấy mặt trời sắp xuống núi, hiện tại cô cảm thấy đang có sự chênh lệch múi giờ.
Xe vững vàng chạy trên đường quốc lộ, lần này Phong Thần dẫn Tần Mặc đi đánh tiên phong, Tư Đồ Kiều phải muộn một chút mới có thể tụ họp với bọn họ.
Cảnh hai bên đường càng lúc càng hoang vu, con đường càng ngày càng trở nên rộng rãi, giống như tiến vào khu vực thống lĩnh của người nào đó.
Không lâu sau bọn họ dừng lại trước một cánh cổng sắt màu đen, cổng sắt chậm rãi mở ra, phát ra tiếng vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt", dường như đã từ rất lâu rồi.
Trụ sở của gia tộc này có diện tích rất rộng rãi, gần như có thể gọi là một công viên tư nhân với hòn non bộ thác nước và suối chảy quanh vườn(2). Nếu như có thể có vài người ghé thắm, Tần Mặc nghĩ nơi này có lẽ vô cùng thích hợp để làm nơi nghỉ mát.
"Thích nơi này sao?"
"Anh không ở chỗ này thì em sẽ không thích."
Phong Thần bị lời của cô lấy lòng, trong nháy mắt lòng tự tin cũng tăng mạnh, sức hấp dẫn của phái nam cũng được tăng thêm dào dạt hôn một cái trên mặt cô, hai người tay trong tay cùng nhau bước vào nhà lớn.
Tòa nhà giàu có với cấu tứ hướng nội của Phương Đông, cũng bao gồm cả phong tình lãng mạn của Phương Tây, hai người vừa bước vào cửa lớn lập tức có người tiếp đón.
"Em họ Phong Thần, gặp em anh thật sự rất vui mừng."
Một bóng dáng cao lớn che kín cả Phong Thần, một con gấu tự dưng xông đến ôm làm Phong Thần trợn trừng mắt, đẩy phiền toái trên người ra, tức giận oán trách, "Em không có hứng thú với đàn ông, hơn nữa em là hoa đã có chủ rồi!"
Nói xong hả hê ôm Tần Mặc vào trong ngực, đối phương vừa nhìn thấy lập tức hô to, "Em lại có thể... Trời ạ, búp bê Phương Đông này quá đẹp."
Anh ta không nhịn được đưa tay ra muốn chạm vào da thịt trắng nõn trong suốt giống như sứ trắng, nhưng cổ tay lại bị một làn gió lạnh thấu xương ngăn cản, một vết máu xuất hiện trên xương tay.
"Thần, búp bê Phương Đông của em đáng yêu quá..."
Anh ta lắc lắc cánh bàn tay bị đánh đỏ, khuôn mặt có mấy phần giống với Phong Thần hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn dáng vẻ cô yếu đuối mỏng manh, không ngờ sức lực lại rất đỉnh.
"Anh cũng không nhìn thử xem là bà xã của ai!"
Trên mặt Phong Thần đều là vẻ đắc ý, đột nhiên thắt lưng đau nhói làm da mặt của anh co quắp lại.
"Hi, búp bê Phương Đông, anh là anh họ của Phong Thần, Hàn Ninh."
"Tần Mặc!"
"Anh dẫn hai người đến xem phòng trước, sau đó chúng ta lại trò chuyện ôn chuyện cũ một chút!"
Hàn Trữ không có khí chất cợt nhả như trên người Phong Thần, cũng không có hơi thở xảo trá trên người Tư Đồ Kiều, cả người sạch sẽ mà sảng khoái, ám hiệu trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất làm Phong Thần ăn ý gật đầu.
Anh em hai người đã đạt được ước định, bên trong nhà lớn bình yên là sóng ngầm mãnh liệt.
(1) Limousine
(2) Hòn non bộ thác nước và suối chảy quanh vườn
← Ch. 067 | Ch. 069 → |