Ch.02 → |
Mở đầu
Chuông điện thoại đã vang lên rất nhiều lần, nhưng người đàn ông ngồi trên ghế sofa, uống rượu đỏ một mình, một chút ý tứ nghe điện thoại cũng không có, còn bật âm thanh ti vi ở mức lớn nhất, bao phủ chuông điện thoại.
Tuy nhiên, người đàn ông không nhịn được nữa, nhưng không tắt điện thoại, tiếp tục uống rượu đỏ.
Đột nhiên, cửa nhà trọ bị mở ra, một người phụ nữ đi tới với bộ mặt giận dữ, "Trình Hạo, con muốn ăn đòn phải không?"
Trình Hạo để rượu đỏ xuống, không ngờ đến nhanh như vậy, nhưng mà, đến sớm hay muộn cũng là trong dự đoán! Nếu muốn xuất hiện, còn gọi điện thoại làm gì?
"Mẹ, sao người lại tới đây?" Mặt anh không thay đổi mà nhìn mẹ.
"Con cứ giả bộ, con rõ ràng là ở nhà mà không nghe điện thoại, rõ là cố ý."Mẹ Trình vào phòng bếp rót một ly nước uống, nhưng mà, có uống bao nhiêu đi nữa cũng không có cách loại bỏ tức giận trong lòng bà.
"Con không nghe thấy, con mới vừa ở trên lầu, có thể là TV mở lớn tiếng?" Anh vội vã chỉnh âm thanh của ti vi lên một chút.
Mẹ Trình bị anh làm cho tức chết, "Hôm nay không phải mẹ bảo con đến nơi hẹn sao? Con biết vị tiểu thư kia đợi con bao lâu không?"
Trình Hạo xem thường, anh đương nhiên biết, nhưng anh từng đồng ý gặp mặt phụ nữ kia? Anh sẽ không đi.
"Mẹ thật vất vả mới tìm được một người tương đối hợp khẩu vị của con, hơn nữa, phụ nữ có xuất thân trong sạch, con lại vứt qua một bên?"Rõ ràng đã 30 tuổi rồi, tại sao không muốn tìm bạn gái? Ngay cả trước những thứ xì căng đan kia về đối tượng bạn gái, anh đều nói chẳng qua là vui đùa một chút, tuyệt đối không phải là đối tượng kết hôn.
Đó là muốn như thế nào? Phải chờ tới lúc nào thì anh mới kết hôn? Đợi đến khi bà chết sao?
"Mẹ, người biết mà, con không thích bị sắp xếp!" Trình Hạo đã nói rõ ràng với bà, anh không thích bọn họ sắp xếp phụ nữ cho anh, cho dù là hôn nhân giả tạo, vậy cũng phải làm anh hài lòng.
Mẹ Trình dĩ nhiên biết, nhưng không giới thiệu cho anh, anh có thể tự tìm sao?
"Mẹ mặc kệ, con không muốn kết hôn, mẹ vẫn giới thiệu người cho con, trừ phi con tìm phụ nữ về!" Mẹ Trình bà không phải là gây khó khăn cho anh, nhưng bà thật sự là sốt ruột chờ mong.
Hiện tại, muốn anh đi nơi nào tìm phụ nữ về cho bà xem? Nhưng nếu không tìm một người phụ nữ về, bà nhất định sẽ tiếp tục tìm phụ nữ cho anh, muốn bà dừng lại, phải lập tức lập đem phụ nữ về.
"Mẹ! Người yên tâm, con sẽ tìm."
"Con tìm? Con tìm tới khi nào? Mẹ đã nghe qua câu này rồi, nhưng mà mẹ không thấy con hành động, rốt cuộc là con thích con gái như thế nào, mẹ sẽ tiếp tục giúp con tìm!" Mẹ Trình cũng không nhịn được nữa, mỗi lần cũng nói những lời này với bà, bà không dễ bị lừa.
.
"Cảm thấy phù hợp, sẽ tìm được!" Trình Hạo cầm rượu đỏ lên, tiếp tục uống.
Mẹ Trình quả thật bị anh chọc giận gần chết, "Cái gì gọi là cảm thấy phù hợp? Dù sao vẫn phải có một tiêu chuẩn chứ?"
"Không có tiêu chuẩn, dù sao thì mẹ yên tâm, mẹ không phải muốn con tìm bạn gái thôi sao? Con sẽ nỗ lực." Trình Hạo đối với chuyện bạn gái hoàn toàn không quan tâm, bởi vì vậy mà căn bản không quan trọng!
"Mẹ mặc kệ con! Trễ nhất là cuối tháng sau, con phải mang một người phụ nữ về nhà, yêu cầu con phải thật lòng thích, hơn nữa mẹ cũng phải hài lòng, không cho tùy tiện chọn một người ở trên đường."Mẹ Trình phát tối hậu thư nói.
"Cuối tháng sau?"
"Không sai, không phải bên cạnh con có rất nhiều phụ nữ sao? Tìm một người làm con thích, khó khăn sao? Mẹ cũng không tin, nhiều người như vậy, không có một người con thích." Khi Mẹ Trình nhìn không ít xì căng đan của anh, phụ nữ nhiều như vậy, mặc dù không có lấy một người đàng hoàng, nhưng chỉ cần anh thật lòng thích, vậy thì không quan trọng.
Trình Hạo nhớ lại bạn gái bên cạnh mình, thật là không có một người nào để cho anh động lòng.
"Trước tiên, mẹ muốn phụ nữ đàng hoàng, có câu phụ nữ là quản gia của gia đình, nhưng hiện tại mẹ cũng không quản nhiều như vậy, con thích, mẹ hơi hài lòng là được rồi. Nhớ, cuối tháng sau, nhất định phải mang về nhà cho mẹ." Mẹ Trình nói xong, mở cửa rời đi.
Trình Hạo còn ngồi trên ghế sa lon, nhớ lại, rốt cuộc là loại phụ nữ nào mới có thể nghiêm túc, lại không dính lấy anh, để giả làm bạn gái đây? Không sai, lúc mẹ liều mạng nói, anh đã nghĩ tới một phương pháp xử lí, có thể ứng phó mẹ anh.
Dù sao không muốn kết hôn, tùy tiện tìm phụ nữ đàng hoàng một chút, diễn vai tốt một chút là được.
Chương 1
Trong cả tuần lễ, buổi chiều thứ sáu là một ngày nhàn rỗi nhất, toàn bộ công việc ở công ty đều phải hoàn thành vào buổi sáng, buổi chiều chỉ cần không phải là việc lớn, tuyệt đối không cần đi khắp nơi.
Lạc Điềm Hân làm việc ba năm ở tập đoàn Trình thị, từ giúp việc trở thành thư ký hôm nay, cô đã làm việc rất cực nhọc, mặc dù đến bây giờ, cô không hiểu tâm tư tổng giám đốc, ai bảo tâm tư của anh luôn làm người ta nhìn không thấu?
Mà thứ sáu, nguyên nhân mà Lạc Điềm Hân nhàn rỗi là, vào lúc này, cấp trên của cô, Trình Hạo, luôn tới chi nhánh công ty để đi họp, mà cô không cần theo, cho nên cô vô cùng thoải mái.
Còn ba giờ là tan việc, mà bình thường Trình Hạo cũng tan việc trước một canh giờ, trở lại công ty xử lý chuyện cuối cùng, cô còn có thời gian hai tiếng.
Gần đây Lạc Điềm Hân cảm giác mình suy yếu, trước mấy ngày ăn tết, gọi điện thoại về nhà, lập tức bị mẹ lảm nhảm một giờ, cuối cùng bởi vì điện thoại di động của cô tắt, mới ngưng trò chuyện.
Mẹ nói cô cũng hai mươi lăm tuổi rồi, còn không tìm được bạn trai, còn không tính kết hôn, Tiểu Hoa nhà hàng xóm người ta, đã là mẹ của ba đứa con, nói liên tục, đến cuối cùng, cô phải xin phép về nhà xem mắt.
Xem mắt? Thế kỷ hai mươi mốt còn có người muốn xem mắt sao? Có lẽ có ít người muốn, nhưng cô kiên quyết không đi. Cô không tin, làm như vậy thì sẽ có tình yêu, nhiều nhất là cha mẹ hai bên vội vàng sắp xếp hôn nhân mà thôi, cô không muốn như vậy.
Nói cho cùng, cô không có mối tình đầu! Trước khi tốt nghiệp đại học, bận đi học, nghiên cứu, tính toán công việc sau này. Sau khi tốt nghiệp, vì cuộc sống mà làm việc, vừa tốt nghiệp đã tiến vào tập đoàn Trình thị, dường như cô không nghỉ ngơi nhiều, cũng không vì phải hẹn hò mà nghỉ hơn nửa ngày nghỉ.
Cô không thấy cuộc sống trôi qua khô khan thế nào, chỉ là cô cảm thấy, không có đàn ông bên người, thật ra thì vô cùng tốt, mình có thể một người hưởng thụ tất cả.
Đáng tiếc cha mẹ không nghĩ như vậy, hiện tại muốn xem mắt, cái này phải làm sao đây?
Chẳng lẽ mình phải dâng tất cả lần đầu tiên cho một người đàn ông mình không yêu?
Lạc Điềm Hân xoay cái ghế, lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.
"Man Man!"
"Làm sao vậy?" Chu Man ở buổi chiều, còn đang trong trạng thái buồn ngủ, bởi vì buổi tối cô chơi game, không ngủ được.
"Đương nhiên là có chuyện lớn!" Giọng nói của cô có chút gấp.
Bởi vì cả lầu 35 cũng không có người, cô nói chuyện lớn hơn.
Giọng nói Chu Man còn nghe ra được cảm giác lười biếng, "Nói đi!"
"Cha mẹ tớ muốn tớ về nhà xem mắt!" Cuối cùng Điềm Lạc Hân nói chuyện ra.
"Ôi, cái này không tốt sao? Vừa đúng lúc có thể làm dịu trái tim khô héo đã lâu của cậu." Chu Man trêu chọc nói.
Lạc Điềm Hân bất mãn mắng một câu: "Đi tìm chết!"
"Tớ không cần! Cậu cũng biết rất rõ ý nghĩ của tớ, hôn nhân như vậy, tớ mới không cần!"
Chu Man cười to, "Vậy cậu muốn như thế nào? Cha mẹ cậu bắt đầu buộc cậu rồi!"
"Tớ cũng không biết! Bà ấy kêu tớ xin nghỉ mấy ngày, trở về một chuyến!" Lạc Điềm Hân có một người bạn tri kỷ duy nhất là Chu Man, cho nên cô thoải mái nói với cô ấy.
Đối với chuyện như thế này, Chu Man cũng không có cách, huống chi, cô không gặp vấn đề này, mặc dù cả ngày cô chơi trò chơi, nhưng lại có bạn trai của cô giúp một tay, chăm sóc cô tất cả, cho nên cô rất hạnh phúc.
"Cái này phải nói thế nào Nếu đã không muốn về, vậy thì không cần về!"
Lạc Điềm Hân cũng biết, hơn nữa, kết quả còn là nhất định phải về, nhưng mà cô không muốn đi xem mắt!
"Vậy cậu có biện pháp để cho tớ không đi xem mắt, lại còn có thể giải quyết tràng nguy cơ này sao?"
"Cái này......" Chu Man nghiêm túc nghĩ, cái vấn đề này thật khó giải quyết!
"Nghĩ nhanh lên một chút, tớ chỉ còn thời gian mấy ngày, hai ngày, tớ nghĩ đến đầu đều muốn nổ tung, hơn nữa còn có cảm giác mình mình bị bức chết." Lạc Điềm Hân khổ sở nói.
Thật ra thì Chu Man muốn giúp mà không được, "Hân Hân, cậu nhớ tới mẹ cậu đi! Thông minh như vậy, coi như là lừa bà, nói cậu không thể về, cũng không gạt được bà! Hơn nữa còn có thể trực tiếp đi lên tìm cậu!"
"Nhất định như vậy!" Cô biết rõ tính cách của mẹ, nghĩ rất nhiều, nếu cô lừa dối, nhưng không có nghĩa là mấy ngày sau, khi bà phản ứng kịp, cô sẽ không thu dọn được hậu quả.
Chu Man than thở một tiếng, thật là khó khăn!
"Bằng không như vậy, cậu đem bạn trai mang về, như vậy thì tất cả mọi chuyện có thể được giải quyết."
Làm ơn, cô đã nghĩ qua, vấn đề là, trong thời gian ngắn, làm sao tìm được một bạn trai à?
"Phải tìm ở nơi nào? Ai sẽ yêu tớ trong vòng mấy ngày?"
"Ách......"
"Coi như là yêu đi, lập tức có thể mang đàn ông về nhà, sẽ có sao?" Cô suy đi nghĩ lại, vẫn không có biện pháp!
Chu Man im lặng một chút, hỏi: "Cậu không có đàn ông theo đuổi sao?"
Thật là hỏi trúng chỗ đau của cô, cô cảm thấy mình bị vứt bỏ? Bên người cô, thật sự là không có một người đàn ông, theo lý thuyết, bộ dáng của cô cũng không tệ! Nhưng không có đàn ông thích cô, dù sao trong công ty, không có lấy một người biểu đạt bất kỳ ý tứ thích đối với cô.
Không phải vì cô đi theo Trình Hạo, cho nên mọi người cũng bởi vì cô là thư ký của Trình Hạo, cũng sợ cô?
"Không có!" Rất thẹn thùng mà trả lời.
Chu Man suy nghĩ một chút, tìm được một người!
"Cao Chí! Người trung thực theo đuổi cậu."
Lạc Điềm Hân lập tức cau mày, "Anh ta? Không được! Anh ta đang ở quê nhà! Tớ luôn ở bên này, làm sao cho người ta tin tưởng chúng ta ở chung một chỗ, hơn nữa, bạn của cha mẹ tớ có cái gì là không biết?"
Cao Chí đó hoàn toàn không phải loại cô thích, anh ta là có một công việc thực tế, bề ngoài bình thường, nhưng so với tưởng tượng của cô, kém quá nhiều.
"Vậy chỉ có thể chúc cậu may mắn." Chu Man bộ dạng nén đau buồn nói.
"Ôi! Đừng! Không muốn!" Hiện tại thì Lạc Điềm Hân giống như kiến bò trên chảo nóng rồi, một chút chủ ý cũng không có, càng thêm sốt ruột.
Chu Man nghe cô gấp gáp, "Bằng không cậu tìm bạn trai giả, ứng phó là được."
"Bạn trai giả?"
"Đúng! Không phải có một ít công ty lấy hoàn thành nhiệm vụ của người khác là tôn chỉ sao? Cậu có thể tới đó, giao tiền rồi chọn một người diễn bạn trai giả, sau đó mang về nhà là được." Chu Man đột nhiên cảm thấy cái này cũng là biện pháp tốt.
Lạc Điềm hân suy nghĩ một chút, "Điều này có thể được không? Nếu như bị phơi bày?"
"Cậu không phải chỉ cần ứng phó mấy ngày sao? Thời gian mấy ngày, mẹ cậu có thể biết bao nhiêu, cậu cứ thoải mái, lớn mật làm đi!"
"Nhưng......" Lạc Điềm Hân vẫn có chút lo lắng.
"Nhưng mà, không rảnh nữa, tớ buồn ngủ quá! Tớ muốn ngủ." Nói xong cũng cúp điện thoại.
Lạc Điềm Hân thiếu chút cũng bị cô làm cho tức chết, lời còn chưa nói hết!
"Man Man hư, lần sau mà gặp được cậu.... cậu sẽ xong đời." Lạc Điềm Hân hướng về phía điện thoại mắng, sau khi nói điện thoại xong, sau lưng Lạc Điềm Hân đột nhiên vang lên một tiếng ho khan, dọa cô sợ muốn nhảy dựng, cấp chút mặt mũi cho người đàn ông mà chào hỏi:"Tổng giám đốc khỏe!"
Lạc Điềm Hân nhìn thời gian một chút, sao anh lại quay lại? Xong rồi, bị anh nghe rồi.
Trình Hạo yên lặng nhìn cô một phút.
Người phụ nữ này là thư ký của anh, không tệ, hơn nữa còn là thư ký có năng lực tốt, mới có thể ở bên cạnh anh ba năm.
Hơn nữa ba năm nay, ý muốn đổi thư ký cũng không có, mặc dù bình thường có chút cảm giác miễn cưỡng, nhưng mà lúc quan trọng vẫn làm rất tốt.
Dung mạo của cô không tệ, muốn thân hình có thân hình, muốn tướng mạo có tướng mạo, thư ký của anh cũng không phải giả dối, phù hợp với tiêu chuẩn con dâu của mẹ, mặc dù gia sản không nhiều. Nhưng điểm quan trọng nhất, cô là thư ký của anh, trừ người nhà anh ra, thì thư ký hiểu rõ sở thích của anh nhất, vậy thì có thể lừa gạt mẹ, vượt qua kiểm tra.
Mới vừa rồi cũng nghe cô định tìm một người đàn ông giả làm bạn trai, dẫn về nhà, vậy thì thật là vừa vặn! Bọn họ lập ra một thỏa thuận, có thể lập tức thực hiện.
Một lúc trước anh còn đang còn nghiêm túc chọn phụ nữ mà mình biết, nhưng lại bỏ sót cô, hiện tại thì tốt rồi, thật là mất công! Rõ ràng bên cạnh có một người.
Lạc Điềm Hân thấy xấu hổ khi bị anh nhìn, vội vàng cúi thấp đầu nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, tổng giám đốc, lần sau tôi không dám nữa."
"Tôi không nói cô cái gì!" Trong lòng của cô, anh hung hãn như vậy sao? Lúc không có chuyện gì, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thể gọi?
"À?" Vậy anh vẫn cô là có ý gì? Lạc Điềm Hân lo lắng, dùng khóe mắt liếc một cái, phát hiện anh vẫn còn ở nhìn.
"Xin hỏi, tổng giám đốc, có chuyện gì không?" Lạc Điềm Hân bình thường không sợ Trình Hạo như vậy, nhưng hôm nay bị anh bắt được mình ở giờ làm việc gọi điện thoại cá nhân, vậy khẳng định là xong đời.
Khóe miệng Trình Hạo khẽ cong, nhưng rất nhanh lại trở về hình dáng ban đầu, "Tôi vừa mới nghe cô gọi điện thoại!"
Lạc Điềm Hân cắn chặt môi dưới, anh muốn truy cứu lỗi của cô sao?
"Cô có cần khẩn trương như vậy không? Tôi không mắng cô!" Trình Hạo bất mãn, anh còn chưa nói việc chính, cô đã sợ, vậy một lát anh nói chuyện, cô sẽ sợ tới té xỉu? Anh nhớ thư ký của anh là một người tài, không nhát gan như vậy.
Vậy rốt cuộc là muốn nói gì? Nói nhanh một chút không được sao?Chậm rì rì như vậy, để cho cô sợ.
"Tôi không có khẩn trương!" Lạc Điềm Hân cố gắng nguỵ biện.
Trình Hạo cũng không có ý truy cứu nữa, cô đã khẩn trương vì chuyện này rồi, "Nội dung nói chuyện, tôi đã nghe được, tôi giúp cô!"
Lạc Điềm Hân vội vã ngẩng đầu nhìn anh, cả khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, "Anh nói cái gì?"
Trình Hạo lườm cô một cái, "Cô biết lời nói của tôi chưa bao giờ nói lần thứ hai!"
Lạc Điềm Hân nuốt nước miếng một cái, "Ý của anh là, không phải là, anh tính giả làm bạn trai của tôi, cùng tôi về nhà?"
Trình Hạo gật đầu.
Lạc Điềm Hân giật mình lui về sau một bước, lúc đầu cô còn cảm thấy phương pháp xử lí của Chu Man có chút kỳ quái, cũng không có ý định làm như vậy, nhưng tổng giám đốc lại muốn giúp cô?
"Tại sao?"
Cô cảm thấy nhất định không đơn giản, muốn cho anh đồng ý giúp một tay, trừ phi là cùng cấp bậc hoặc là người cao hơn anh, nếu không người ta giúp anh làm việc mới đúng, anh có thể xung phong nhận việc?
"Đương nhiên là tôi không có lòng tốt giúp cô như vậy, tôi có điều kiện."
Đã biết, cũng không biết điều kiện này là cái gì? Hẳn không phải là người của cô chứ? Nếu quả thật như vậy, anh có hứng thú với cô, ba năm trước, lần đầu tiên hai người gặp mặt cũng nên có chuyện, sẽ không chờ đến bây giờ mới đúng.
"Điều kiện gì?"
Trình Hạo nhìn nét mặt của cô, không có tự kỷ, nếu là anh cùng người khác nói chuyện này, đã sớm đi rồi, tuyệt đối sẽ không tra cứu điều kiện của anh là cái gì!
"Thì ngược lại, cô cũng phải giả làm bạn gái của tôi, dỗ mẹ tôi!"
Lạc Điềm Hân lập tức từ chối, "Không được!"
Trình Hạo không hiểu, còn có người từ chối đề nghị của anh? Hơn nữa anh còn giúp cô giải quyết vấn đề của cô!
"Tại sao?"
"Trình phu nhân đã gặp qua tôi, cũng biết tôi....... . tôi giả làm bạn gái của anh, làm sao mà bà tin tưởng? Hơn nữa, tôi cũng không phải là thiên kim nhà có tiền, Trình phu nhân sẽ không hài lòng." Lạc Điềm Hân đã gặp qua Trình phu nhân, cũng hiểu Trình phu nhân luôn muốn giúp con trai tìm một cô dâu, nhưng lấy cô ra làm bia đỡ đạn, có chút không bình thường! Dù sao thì cô cũng không phù hợp với tiêu chuẩn của Trình phu nhân.
Trình Hạo cảm thấy cô quá lo lắng, "Cô yên tâm, mẹ tôi từng thấy cô, nhưng cô rất phù hợp với tiêu chuẩn mà mẹ tôi giúp tôi chọn cô dâu, trừ gia thế ra."
Có thật không? Cô nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy được mình là phụ nữ làm Trình Hạo thích? Hoặc là nói, Trình Hạo cố ý đối nghịch với mẹ, nhất định là không thích phụ nữ mà mẹ giới thiệu với anh?
"Vẫn không được, anh cũng nói, gia thế tôi kém, cuối cùng không phải đuổi tôi đi sao, hơn nữa công việc này có thể bị mất!" Chuyện mạo hiểm như vậy, cô không dám, người ta là chủ tịch phu nhân, chủ tịch phu nhân muốn đuổi việc một nhân viên, thật dễ dàng!
Trình Hạo không ngờ cô còn chưa đồng ý, "Tôi bảo đảm sẽ không mất công việc, bằng không, tôi cho cô một khoản tiền, được chưa?"
Công việc có thể giữ được, tiền cũng có thể lấy thêm một khoản? Chuyện tốt như vậy, có khả năng sao?
"Anh nói, là thật sao?" Lạc Điềm Hân không xác định.
Trình Hạo cũng biết tiền có thể giải quyết, nhưng không nghĩ thư ký của anh sẽ có lòng tham như vậy, trao đổi, giúp một tay chưa đủ, muốn anh thêm một khoản tiền mới đồng ý.
"Thật."
"Sẽ không trong lúc này, còn phải làm chuyện gì quá đáng?" Tối thiểu thì cô cũng là con gái nhà lành, cũng không thể bán đứng chính mình như vậy!
"Nếu là như vậy, công việc cùng tiền, tôi tình nguyện cũng không cần." Cô sẽ không bán chính mình.
Trình Hạo nhức đầu nói: "Cô yên tâm, người yêu là được rồi."
"Ừm! Vậy cũng tốt! Anh cũng đã đồng ý giúp tôi rồi!" Lạc Điềm Hân cần ứng phó cha mẹ, từ đầu anh đã nói.
"Tôi biết!" Không cần lặp lại, anh đã đồng ý, vậy thì nhất định sẽ hoàn thành.
"Chỉ diễnngười yêu, không làm tình chứ?" Cô suy nghĩ, muốn xác định một phen, không phải cô ghét bỏ anh, mà là bọn họ không phải là tình nhân thật, cô không cần chịu thiệt mới phải.
"Cô rất muốn xảy ra?" Nếu cô muốn, nhưng anh không nguyện ý! Cô không phải loại anh thích.
"Dĩ nhiên là không muốn! Hơn nữa, trừ ở trước mặt hai bên cha mẹ, vẫn giữ vững quan hệ bình thường là cấp trên cấp dưới của chúng ta!" Lạc Điềm Hân giải thích rõ, cô không có nghĩ đến chỗ khác! Chỉ là muốn bảo vệ quyền lợi bản thân mà thôi.
"Dĩ nhiên!" Anh đúng là nghĩ như vậy.
"Nếu như sau này, xảy ra hành động thuộc về người yêu, thì phải làm thế nào?" Dù sao phải có chế độ thưởng phạt, mới có cảm giác gò bó.
"Vậy cô muốn thế nào?" Trình Hạo không ngại cô nói tới yêu cầu gì, dù sao có thể hoàn thành là được, nhưng là tối thiểu là không quá đáng.
Lạc Điềm Hân suy nghĩ một chút, phương pháp trực tiếp nhất, đương nhiên là phạt tiền!
"Nếu như sau này xảy ra hành vi không đứng đắn mà nói, dắt tay 500, ôm 1000, hôn môi 3000."
Trình Hạo vốn không ngại số tiền lẻ này, nhưng có cảm giác cô đang gài bẫy anh là thế nào, "Cô tăng lên? Cô đáng giá như vậy sao?"
"Tôi mặc kệ, tôi là con gái, tôi muốn bảo vệ quyền lợi của một cô gái, anh là tổng giám đốc cũng không ngoại lệ, ai biết anh có lấy lý do công việc, làm loạn hay không?" Bây giờ, Lạc Điềm Hân đã không còn cảm giác sợ hãi, bởi vì hiện tại anh đang mở miệng muốn cô giúp một tay!
"Trong lòng của cô, tôi là người như vậy?" Trình Hạo xem thường nói.
Lạc Điềm Hân mỉm cười nói: "Cái này gọi là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, chỉ cần chúng ta không làm, dĩ nhiên là không có tiền phạt này rồi!"
Trình Hạo cười lạnh, "Nếu chúng ta lên giường, vậy muốn phạt bao nhiêu?"
Lên giường? Cô không nghĩ xa như vậy! Anh nói như vậy, là có ý gì? Không phải là......
Lạc Điềm Hân kéo quần áo của mình.
Trình Hạo cười lạnh một tiếng lần nữa, vẫn có chút tự cho là đúng.
"Tôi kiên quyết, sẽ không để anh đi tới một bước kia, nếu như anh làm như vậy thật, vậy thì anh phải đem cả đời này, đền cho tôi!" Lạc Điềm Hân tức giận nói.
"Rất tốt! Vậy thì tôi có thể bảo đảm, cô cũng không làm như vậy với tôi đi? Nếu cô nhịn không được mà động chân động tay với tôi, sẽ không tính đem cả đời cô bồi thường cho tôi chứ? Tôi không cần đâu." Trình Hạo ác liệt nói.
Lạc Điềm Hân trừng mắt nhìn anh một cái, nói: "Anh yên tâm, tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không xuống tay với anh."
"Tốt! Vậy hợp đồng của chúng ta, coi như là đã thành, chừng nào cô về nhà thì nói cho tôi biết, để tôi chuẩn bị trước, dù sao thì tôi không biết gì về cô cả." Trước kia, Trình Hạo thấy anh không cần hiểu thư ký của mình, nhưng hiện tại, tình thế bắt buộc, vẫn phải làm như vậy thật rồi.
"Biết! Tôi sẽ cho anh một bản thảo cặn kẽ, đến lúc đó đưa cho anh xem là được." Lạc Điềm Hân khôi phục, trở về là thư ký mà trả lời anh.
"Ừm!" Trình Hạo nhìn cô một cái, sau đó đi vào phòng làm việc của mình.
Lạc Điềm Hân làm một cái mặt quỷ sau lưng anh.
Sau khi xoay người, bắt đầu hưng phấn, rốt cuộc thì chuyện này đã được giải quyết, mình cũng cần tìm một bạn trai thật, kỳ hạn của bọn họ chỉ có ba tháng, ba tháng sau, đi nơi nào tìm một người đàn ông về nhà đây?
Cuối cùng thì đã đến ngày về nhà, hai người không ngồi xe lên đường sớm, ngược lại, sau khi ăn cơm trưa xong, Trình Hạo đón Lạc Điềm Hân, lái xe về nhà với cô.
Ở trên xe, Lạc Điềm Hân rất hồi hộp, lảm nhảm hỏi sở thích của Trình Hạo, mặc dù đã biết rất nhiều trong ba năm ở chung, nhưng vẫn sợ, đến lúc mẹ hỏi, mình không biết.
Lúc chạy về quê, cô còn chưa kịp phản ứng.
"Lạc thư ký, nhà cô ở đâu?" Dọc đường đi, Trình Hạo không còn quấy rầy cô, để cho cô tự nghĩ, nhưng hiện tại chuẩn bị đến nhà, cũng không có lý do để suy nghĩ nhiều như vậy chứ?
Hơn nữa, hiện tại trời đã tối, anh chưa từng đến nhà cô, chẳng lẽ phải dựa vào trực giác để tìm?
Lạc Điềm Hân không ngờ đến nhà nhanh như vậy, sau khi chỉ hướng, nói với anh: "Anh vừa gọi tôi là gì?"
"Lạc thư ký!" Anh gọi như vậy không đúng sao? Cũng gọi ba năm rồi.
Lạc Điềm Hân tức giận nói: "Anh gọi như vậy, nhất định mẹ tôi sẽ nghi ngờ, phải gọi tên tôi."
"Tên gì? Điềm Hân? Hân Hân?" Anh có chút không thích ứng, đột nhiên sửa lại xưng hô đã gọi ba năm, thật có chút khó khăn.
"Tùy anh!" Lạc Điềm Hân chỉ cần anh không lộ ra sơ hở là được, nhìn anh thoải mái như vậy suốt đường đi, cô cho là anh đã chú ý, không ngờ mới gọi đã bại lộ.
"Vậy cô gọi tôi là gì?" Trình Hạo thật tò mò, cô sẽ gọi như thế nào? Một chữ hay là hai chữ đây?
"Hạo! Bạn của anh không phải gọi anh như vậy sao?" Cô gọi theo mà thôi, lúc đầu cô cũng không quen, nhưng về nhà luyện tập thật lâu mới gọi bình thường được.
Nghe được tên anh từ trong miệng cô, không biết vì sao có một tia xúc động, tại sao lại như vậy?
"Vậy tôi gọi cô là Hân Hân đi! Gọi Điềm Hân, người ta còn cho là chúng ta buồn nôn!" Trình Hạo chán ghét nói.
Quả thật, Lạc Điềm Hân muốn mắng người, tên của cô thì làm sao? Thế nào cũng là cha mẹ đặt! Thật là.
Cô cố ý đổi chủ đề nói: "Chẳng lẽ anh không khẩn trương sao? Lát nữa là gặp cha mẹ tôi!"
Trình Hạo Hiên có vẻ bình tĩnh nói: "Tôi không khẩn trương, ngược lại là cô, phải giải thích thế nào? Muốn cô về nhà xem mắt, lại đem đàn ông về nhà! Mẹ cô nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái, mà bà sẽ không hỏi tôi, chỉ biết hỏi cô mà thôi."
Anh nói không sai, mẹ là người sáng suốt, bà nhất định sẽ nghi ngờ, hơn nữa, giữa hai người bọn họ không có chút nào giống người yêu, phải thế nào mới lừa gạt được người đã từng trải là mẹ.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Muốn tôi nói thế nào?" Lạc Điềm Hân chưa từng nói dối mẹ, nếu như bị vạch trần, cô không thể ôm hết.
"Làm sao tôi biết, cô nghĩ đi!" Trình Hạo đem vấn đề ném lại cho cô, dù sao thì cô phải làm như vậy.
"Anh...... Thật là không có tình đồng nghiệp!" Đối với thái độ lạnh lùng như vậy của anh, Lạc Điềm Hân đã sớm khó chịu, không riêng gì cô, mọi người trong công ty đều không thoải mái!
Cho nên lúc anh nói có thể giúp cô, cô mới kinh ngạc như vậy.
"Tôi không cho là cô có!" Theo chỉ thị của Lạc Điềm Hân, Trình Hạo quẹo một cái, chạy đến của nhà họ Lạc.
Hai người cũng không muốn xuống xe.
Anh đang đợi cô nghĩ ra, mà cô suy nghĩ vỡ đầu thế nào, cũng không được.
"Cô nghĩ ra chưa?" Sau mười mấy phút, Trình Hạo rốt cuộc không nhịn được mà hỏi cô.
Lạc Điềm Hân trừng mắt nhìn anh một cái, "Gấp cái gì?"
Bây giờ cô không vội về nhà mình, anh là một người ngoài, gấp cái gì?
"Tiểu thư Lạc Điềm Hân, bây giờ đã tám giờ tối, làm bằng sắt, cũng đói bụng chứ? Huống chi tôi còn lái xe lâu như vậy." Thật ra thì Trình Hạo không quá đói, nhưng đã đến lúc đi vào, trò chuyện, đến tám giờ rưỡi, chín giờ mới có thể ăn cơm!
Lạc Điềm Hân bị anh nói như thế, cũng cảm thấy đói bụng, sau đó suy nghĩa gì đó trong đầu đều bị đói khát đuổi đi.
"Đều là anh! Nói gì đói bụng, tôi mới vừa nghĩ ra một ít, toàn bộ đều không nhớ rõ."
Trình Hạo vô cùng không hài lòng với thái độ hiện tại của cô, nói thế nào anh cũng là cấp trên của cô, cô ra khỏi công ty liền chống đối anh, có phải anh đã cho cô quá nhiều quyền lợi?
"Lạc Điềm Hân, tôi phát hiện, mấy ngày nay cô đã thay đổi!"
Lạc Điềm Hân nghiêng đầu nhìn anh, "Có sao?"
Sao cô không thấy?
"Lá gan của cô càng lúc càng lớn! Có phải tôi nói giữ công việc cho cô, cô càng ngày càng làm càn? Càng ngày càng không coi tôi ra gì rồi hả?"
Cô trước kia, là một thư ký có bộ dạng hoảng sợ, chuyện anh dặn dò đều nghiêm túc thực hiện, khi anh trách móc cô, cho dù trong lòng cực kỳ bất mãn, cũng không thể hiện ra ở trước mặt anh, không ngờ sau khi hai người thỏa thuận, cô hoàn toàn không sợ anh rồi.
Lạc Điềm Hân kinh ngạc, mình cũng quên chuyện này, không nên khiến tổng giám đốc đảm đương bạn trai của cô không thoải mái, bị trách mắng khinh thường cấp trên, đây là cái đạo lí gì?
"Thật xin lỗi, tổng giám đốc, lần sau tôi không dám nữa! Anh tự tính toán! Đói bụng đúng không! Lập tức xuống xe! Lập tức xuống xe!" Lạc Điềm Hân lập tức chân chó.
Đối với thái độ hiện tại của cô, Trình Hạo tương đối hài lòng.
Lạc Điềm Hân muốn mở ra dây nịt an toàn xuống xe, nhưng lại không biết thế nào, "Chuyện gì xảy ra?"
Trình Hạo cau mày, giúp cô kiểm tra một tay, đầu hai người không tự chủ đến gần.
Thì ra là bị mắc kẹt, Trình Hạo sửa chữa một lúc thì hết chuyện.
Lúc này hai người mới cảm thấy có bao nhiêu gần, vội vàng tách ra.
Mà lúc này, hai người cũng phát hiện có hai người ở trước đầu xe.
"Cha, mẹ!" Lạc Điềm Hân kêu lên.
Ch. 02 → |